Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 105: Chương 105: Cửu Diệp Hồng Liên thành thục (1)




Một ngày kia, Ô Tiêu vỗn vẫn luôn lười nhác đột nhiên dựng thẳng đầu dậy, mắt rắn nhìn chằm chắn về phía ngọn núi đó.

Lâm Văn cùng Bạch Dịch đang nghi hoặc không biết nó đang bị sao, rất nhanh, cả hai người cũng nhận ra không khí xung quanh đang xảy ra biến hóa.

Lâm Văn nhanh chóng đẩy xe lăn của Bạch Dịch vào trong viện, y chưa từng trải qua tình huống này bao giờ, nhưng vẫn có thể đoán ra chút ít:

“Cữu cữu, là Cửu Diệp Hồng Liên sắp thành thục rồi sao?”

“Không sai.” Bạch Dịch một tay đỡ tay vịn xe lăn, một tay chống cằm nói, “Hiện tại, linh khí đều đang hội tụ về vị trí của Cửu Diệp Hồng Liên, rất nhanh thôi nơi đó sẽ hình thành lốc xoáy linh khí.”

Ô Tiêu đột nhiên nhẹ tát Lâm Văn một cái, Lâm Văn mới vừa cúi đầu nhìn thì nó đã nhanh như chớp chạy ra ngoài, chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

Bạch Dịch cũng thấy được một màn này, cũng cực kỳ kinh ngạc với tốc đội mà Ô Tiêu triển lộ ra ngoài:

“Không ngờ Ô Tiêu cũng đánh chủ ý lên Cửu Diệp Hồng Liên, nhưng mà nó cũng có ưu thế riêng của nó.”

Bạch Dịch cho rằng, dưới tình huống không biết rõ từ trước, hắn chắc chắn sẽ không nhận ra sự tồn tại của Ô Tiêu.

“Nó sẽ không sao chứ? Còn có cả cữu trượng nữa.”

Lâm Văn có chút lo lắng, mặc dù cho tới bây giờ, hình thức ở chung của cả hai đều là Ô Tiêu áp bức y, nhưng thời gian dài, y cũng đã quen với sự hiện diện của nó ở bên cạnh rồi.

Nếu nó đột nhiên biến mất không thấy, chắc chắn y sẽ có một khoảng thời gian không quen được.

“Giữa con và nó có khế ước, khoảng cách còn gần như vậy, nếu Ô Tiêu thật sự xảy ra chuyện thì con chắc chắn sẽ cảm ứng được, nếu nó gặp được cữu trượng của con, chắc chắn nó sẽ càng thêm an toàn. Đi, đẩy ta đi ra ngoài nhìn xem.” Bạch Dịch vỗ vỗ tay Lâm Văn, cười nói.

“Vâng.”

So với mấy ngày trước, thôn đã trở nên thanh tĩnh không ít, bởi vì đại đa số người từ bên ngoài đến đều đã vào núi cả rồi.

Hàm Mặc không có trong thôn, người có thể cảm nhận được sự biến hóa của linh khí thì trước mắt cũng chỉ có hai người Lâm Văn cùng Bạch Dịch, cho nên thôn dân vẫn làm những chuyện mà mình nên làm như thường ngày.

Nhưng khi bọn họ đến gần khu vực chân núi, liền nhìn thấy thôn trưởng đang mang theo đội săn thứ gia tăng tuần tra, đồng thời kiểm tra những bẫy đặt trước nhằm vào yêu thú ở bên ngoài.

“Sao Bạch công tử cùng A Văn lại tới đây? Chẳng lẽ Bạch công tử cảm nhận được gì sao?” Thôn trưởng nhìn thấy hai người thì liền đi tới hỏi.

Bạch Dịch ngồi trên xe lăn hòa nhã nói: “Thôn trưởng chắc cũng cảm nhận được đúng không, chỉ cần thêm một hai ngày nữa, Khúc Điền thôn liền có thể khôi phục an bình như ngày thường.”

Mặc dù trưởng thôn là thất cấp Võ Đồ, nhưng sự mẫn cảm với linh khí thì hoàn toàn không bằng người mới bắt đầu tu luyện như Lâm Văn.

Nhưng ông đã canh giữ ngọn núi này vài thập kỷ rồi, kinh nghiệm phong phú cùng trực giác nhạy bén vẫn khiến cho ông cảm nhận được sự bất thường có trong núi, cho nên trịnh trọng gật gật đầu:

“Xem ra những gì ta hoài nghi quả không sai, nếu có bất kỳ biến cố gì, mong Bạch công tử báo cho ta, mặc dù Cửu Diệp Hồng Liên là thứ tốt, nhưng từ trong thâm tâm của ta, hoàn toàn không hy vọng nó xuất hiện trong núi này chút nào, lần này, nếu không phải có mấy người Bạch công tử ở đây, có lẽ kết cục của Khúc Điền thôn cũng sẽ chẳng tốt hơn Thiết Lĩnh thôn là bao.”

Thỉnh thoảng khi vào núi tuần có đụng phải đội viên của những đội săn thú khác, mọi người sẽ thường xuyên trao đổi một số tin tức cho nhau

Người của thôn dân khác, không ai không hâm mộ vận khí của Khúc Điền.

Người tới từ bên ngoài rất ít ai bận tâm đến tánh mạng của cư dân bản địa, thân phận càng cao thì càng như thế.

Nhưng lần này, nơi những người đó đến là Khúc Điền thôn, đã vậy còn có hai nhóm người đến cùng một lúc, không chỉ nâng cao thực lực của thôn, còn giúp Điền Trường Vinh trở thành thất cấp Võ Đồ.

Nhưng thôn dân thôn khác ai cũng đỏ mắt đố kỵ không thôi.

Bạch Dịch mỉm cười nói:

“Đó cũng là nhờ tấm lòng thiện lương của trưởng thôn, nhiều năm trước ông thu lưu Lữ dược sư, lấy lễ tương đãi, sau đó, thời điểm cha nương A Văn trở về cũng vẫn luôn được ngài chiếu cố, đây là thiện duyên do trưởng thôn cùng Khúc Điền thôn kết, cho nên mới có thiện quả như bây giờ.”

Thôn trưởng cùng Lâm Văn nghe vậy thì không khỏi cảm khái.

Dân phong nơi đây thuần phác, nhưng có có một số sơn thôn, đối nội thì đoàn kết, nhưng lại có tính bài xích rất lớn đối với thế giới bên ngoài, sẽ không dễ dàng tiếp nhận người khác họ vào thôn.

Nếu lúc trước Điền Trường Vinh cũng như thế, vậy thì không có chuyện Lữ dược sư được thôn dân Khúc Điền thôn kính trọng như bây giờ.

Khi Lâm Nguyên Hổ trở về, cũng sẽ không được Điền Trường Vinh để cho ông trở thành phó đội trưởng đội săn thú.

Đương nhiên, thôn trưởng cũng không cảm thấy chuyện mình làm có gì đáng ghê gớm, sang sảng mà cười nói:

“Trước đây, ta làm mọi chuyện chỉ là làm mọi thứ bằng tâm mà thôi, thật ra thì người được lợi vẫn là Khúc Điền thôn, Lữ dược sư có thể tới Khúc Điền thôn chúng ta ở, thì đó là chuyện tốt có cầu cũng không được, có Lữ dược sư ở đây, rất nhiều người trong thôn chúng ra đã có thể sống tốt hơn rất nhiều, nhưng còn cha của A Văn, nếu lúc trước ta cảnh giác hơn một chút…”

Nói rồi, ông thở dài lắc đầu, Nguyên Hổ rõ ràng có thể sống sót, mặc dù ba năm đã qua, nhưng ông vẫn không ngừng cảm thấy tiếc hận cho Nguyên Hổ.

Nhưng Bạch Dịch lại nghe ông nói đến xuất thần, đúng vậy, làm việc bằng tâm, lời này ai cũng hiểu, nhưng chân chính làm được lại có mấy ai.

Từ trên người một hán tử giản dị sang sảnh như Điền Trường Vinh, hắn cảm nhận được sự chân thật trong những gì ông ấy nói.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Bạch Dịch nhìn về phía thôn trưởng nhiều thêm vài phần kính trọng.

Trưởng thôn đến chỗ họ nói chuyện một lúc, Lâm Văn cùng Bạch Dịch còn nhìn thấy Lâm Võ đang cùng thanh niên trai tráng thôn cùng nhau làm việc.

Thời điểm nhìn thấy bọn họ, hắn còn thực vui vẻ mà vẫy tay chào.

Bạch Dịch cùng Lâm Văn ở Khúc Điền thôn cũng có thể phát hiện, thì những phương nhân mã đã sớm canh chừng bên ngoài, cho dù không phải Linh Sư cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Bởi vì ngay khi lốc xoáy linh khí được hình thành, sự biến hóa đó đó rõ đến mức mắt người cũng có thể nhìn thấy được, cùng với sự hình thành lốc xoáy linh khi, các phương nhân mã tức khắc kích động hẳn lên.

Nếu không phải có người từ ngoài đến đây, chắc chắn nơi này chỉ có Thanh Lôi Tông cùng Võ Đường làm chủ, người khác muốn phân một chén canh mà không đổ máu là điều không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.