Hiện tại không có yêu thú đến đây, không có nghĩa sau này cũng sẽ không, ngay cả thôn dân Thiết Lĩnh thôn cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Nghe nói nơi đó cũng có Võ Giả từ bên ngoài đến ở, nhưng kết quả lại chẳng thể ngăn được yêu thú.
Sau khi trưởng thôn nhận được tin này, liền gia tăng nhân thủ tăng cường tuần tra quanh núi, một khi phát hiện tình huống có biến sẽ thông báo cho thôn dân lẩn trốn hoặc rời đi.
Bạch Dịch nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: “Trên Ô Sơn trấn có người đến cứu viện cho Thiết Lĩnh thôn không?”
Lâm Võ gật gật đầu: “Nghe nói Võ Đường cùng Thanh Lôi Tông đều phái người tới, nhưng mà những thôn khác cũng gặp nạn nữa, cho nên có lẽ nhân thủ sẽ không đủ.”
“Cữu cữu?” Lâm Văn nhìn Ô Tiêu đang ghé lên chân mình mà ngủ, không biết có nên tin Ô Tiêu hay không.
Bạch Dịch cũng nhìn y, nói:
“Đừng vội, chờ Duệ Dương trở về thì hỏi hắn, nếu tình hình thật sự rất nghiêm trọng, hắn sẽ điều động nhân thủ từ nơi khác đến đây, hy vọng thứ trong núi nhanh chóng thành thục, như vậy nơi này mới có thể an bình.”
Mặc dù hắn chỉ mới ở đây mấy ngày, điều kiện trong thôn có hơi gian khổ một chút, nhưng hắn cũng rất thích bầu không khí của Khúc Điền thôn.
Sau khi hắn cùng Tiêu Duệ Dương đến đây liền nhận ra, nơi sinh trưởng của Cửu Diệp Hồng Liên cũng không phải nằm sâu trong sơn mạch, mà ngược lại, nó cách nơi cư trú của các thôn dân tương đối gần.
Những người muốn cướp đoạt Cửu Diệp Hồng Liên làm gì suy xét đến chuyện liệu thôn dân có bị liên lụy hay không.
Trước kia, thật ra hắn cũng thường xuyên nghe thấy chuyện yêu thú sẽ hủy đi sự sống của cả một thôn nào đó, nhưng khi đó hắn cách những chuyện đó rất xa, cho nên cũng không cảm nhận được gì.
Hiện tại, mọi thứ gần hắn hơn rất nhiều, lúc này hắn mới có thể cảm nhận được suộc sống gian khổ của dân chúng nghèo khổ, cho nên đối với vị Bạch phu nhân đang sống ở Chu gia Lâm Thành kia, hắn càng thêm oán trách.
Nếu không phải có kỳ ngộ, ngoại tôn của hắn có phải sẽ rất dễ vong mạng dưới những đợt tấn công của yêu thú hay không?
Trong mắt người nọ, tất cả chỉ có lợi ích, ngay cả đệ đệ của mình, cũng phải xem xem liệu có thể mang đến cho bà ta lợi ích gì hay không.
Ngay cả thân sinh hài tử của mình mà bà ta cũng có thể máu lạnh như vậy, Bạch Dịch càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.
“Cữu cữu, con biết rồi, ca cứ ở nhà với cữu cữu đi, đệ đi hỗ trợ chút việc trong thôn đây.” Lâm Võ nói xong lại chạy đi, mấy người Lâm Võ cũng được an bài các nhiệm vụ chạy vặt trong thôn đấy.
“Cữu cữu cũng đừng lo lắng, con thấy Ô Tiêu bình tĩnh như vậy, Khúc Điền thôn của chúng ta chắc chắn không có chuyện gì đâu.” Lâm Văn chọc chọc hắc xà, nói.
Bạch Dịch đã phổ cập không ít thường thức cơ bản cho y nghe, ví dụ như yêu thú có tồn tại ý thức lãnh địa cùng cấp bậc huyết mạch cao thấp.
Yêu thú có thực lực mạnh, chỉ cần phóng xuất hơi thở, yêu thú yếu hơn chắc chắn sẽ không dám bước vào lĩnh lực của nó dù chỉ là một bước.
Mà yêu thú có cấp bậc huyết mạch cao, sẽ xuất hiện uy áp liên quan đến cấp bậc huyết mạch rất lớn, trừ phi thực lực chênh lệch quá lớn, nếu không khi huyết mạch cấp thấp gặp huyết mạch cấp cao sẽ rất dễ bị phản phệ.
Bạch Dịch nhìn Ô Tiêu đang lười nhác nằm trên đùi Lâm Văn mà ngủ cũng không khỏi bật cười, đúng vậy, hắn không tin một con rắn có linh tính như Ô Tiêu không biết gì về tình hình trong núi.
Như vậy chỉ có một khả năng, chính là sự hỗn loạn trong núi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nó, điều này càng thêm chứng minh, huyết mạch của con rắn này rất đặc biệt, Bạch Dịch buồn cười mà nói:
“Mặc dù ta cũng chẳng phải người có học thức uyên bác gì, nhưng cũng đọc qua không ít sách, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không một loài rắn nào có thể so sánh với Ô Tiêu, có lẽ Ô Tiêu thuộc về một loại yêu thú biến dị nào đó, vậy thì huyết mạch đúng là sẽ rất khó xác định, hơn nữa, thường thì yêu thú biến dị đều có năng lực rất mạnh.”
Nặng lực rất mạnh?
Lâm Văn nhìn Ô Tiêu vẫn không hề có phản ứng gì trong lúc bọn họ đang nói chuyện, thầm nói, ăn khỏe, tình tình thì xấu, kén ăn, bắt bẻ có được tình là một loại lăng lực rất mạnh không?
Nghĩ như vậy, y không khỏi phốc—— bật người ra tiếng, loại ý niệm này chỉ nên nghĩ trong lòng thôi, nếu không, một khi nói ra thì con rắn thối này nhất định sẽ thẹn quá thành giận.
Ngoại trừ cùng cữu cữu phơi nắng trong sân cùng trò chuyện, Lâm Văn còn nghe cữu cữu nói về tình hình thế giới bên ngoài, đồng thời y cũng đẩy cữu cữu đi dạo trong thôn.
Mặc dù Bạch Dịch đi đứng không tốt, nhưng lại không cho rằng mình không thể ra ngoài gặp người.
Nếu không, hắn cũng sẽ không dựa vào sức của mình chống đỡ sản nghiệp của Bạch gia, mặc dù hắn cũng có nói, ít nhiều gì cũng có Tiêu Duệ Dương trợ giúp.
Đa số thôn dân luôn rất tò mò với vị cữu cữu ngồi xe lăn này của Lâm gia, nhìn y phục mà người ta mặc trên người, chắc chắn không phải là người bình thường, cho nên lúc đầu ai cũng đều mang tâm lý e sợ mà không dám tiếp cận.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc liền phát hiện, vị cữu cữu này của Lâm Văn rất thân thiết ôn hòa, còn cảm tạ thôn dân vì đã chiếu cố cho huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ trong suốt thời gian qua.
Đặc biệt là những người có quan hệ gần gũi với Lâm gia, hắn còn đưa điểm tâm mua từ trấn trên về đưa qua nữa, điều này khiến cho thôn dân nhớ tới Trần thị đã mất, Bạch cữu cữu của Lâm gia cũng biết cách đối nhân xử thế như Trần thị vậy.
Đúng lúc này, trong thôn còn xảy ra một chuyện hết sức trọng đại đối với Khúc Điền thôn.
Đó chính là trưởng thôn Điền Trường Vinh, dưới sự giúp đỡ của Hàm Mặc Đan sư cùng với Chương Uyên, vậy mà đột phá bình cảnh lục cấp Võ Đồ trong nhiều năm qua, nhảy lên thành thất cấp Võ Đồ.
Cả người ông nhìn qua càng thêm long tinh hổ mãnh, sĩ khí của đội săn thú cũng lập tức ở nên mạnh mẽ hơn không ít.
Lâm Võ trở về nói thôn trưởng đã đột phá, mắt cũng nhịn không được mà đỏ lên, Lâm Văn có thể tưởng tượng ra được tâm tình kích động của thôn trưởng khi đó như thế nào.
Nếu không có kỳ ngộ, cả đời này trưởng thôn cũng sẽ không vượt qua được ngưỡng cửa đó, nhờ có sự giúp đỡ của mấy người Hàm Mặc giúp ông tiến thêm một bước, khiến cho thực lực tổng thể của Khúc Điền thôn cũng tăng lên theo.
Ở trong cái vùng này, ông cũng có càng nhiều quyền lên tiếng hơn, ít nhất thì thái độ của những Võ Giả từ bên ngoài đến đó cũng đã trở nên khác hơn một chút.
Hàm Mặc có ở đây cho nên tình hình trong thôn cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Có người mang theo số tiền lớn, cũng có người mang thiếu nữ cùng song nhi xinh đẹp đến, chỉ vì muốn được trợ giúp đột phá cùng có được linh dược linh đan có thể giúp gia tăng thực lực.
Hàm Mặc bị làm phiền đến mức không chịu nổi, liền để Chương Uyên phóng xuất khí thế của hắn ra.
Trừ phi có người có thực lực ngang bằng với Chương Uyên, còn không thì không ai có thể tới gần.
Mắt thấy Cửu Diệp Hồng Liên chỉ còn ít ngày nữa là thành thục, hai người dứt khoát chào tạm biệt với Bạch Dịch Lâm Văn, sau đó lao đầu vào trong núi, lúc này Khúc Điền thôn mới an tĩnh trở lại.
☆