“Lữ dược sư, cái tên tiểu tử Lâm Văn chết tiệt kia có ở chỗ ngươi không? Lữ dược sư, ta cùng với hộ vệ của dược sư đến đây, mau mở cửa ra cho ta!”
Thời điểm khi ba người kia đến đây, Hàm Mặc liền ngừng giảng giải.
Người tu luyện tai thính mắt tinh hơn người bình thường rất nhiều, Lâm Văn cũng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cứ nghĩ là người trong thôn tới tìm Lữ dược sư.
Hàm Mặc lắc lắc đầu nói.
“Hai người tới đây có thực lực lục cấp Võ Đồ.”
Vậy thì không phải người trong thôn, sẽ là ai đây?
Thời điểm bọn họ đang nghi hoặc đoán xem là ai, thì Hoàng thị liền lớn giọng hét lên, cửa cũng bị đập mạnh đến mức tro bụi bay lên mù mịt.
Lâm Văn lập tức đứng lên.
“Là đại bá mẫu của ta, bà ta tới làm gì?”
Nói xong, y liền muốn đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, nếu không, với tính tình bướng bỉnh của Hoàng thị chỉ sợ sẽ khiến cho thôn dân xung quanh bị kinh động.
Hàm Mặc biết gì về tình tình của vị thân nhân đó của Lâm Văn, nhưng Lữ dược sư lại hiểu rất rõ.
Hoàng thị chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới cửa, huống chi còn có hai vị hộ vệ nào đó bên cạnh, đa số các thôn dân thực thuần phác, nhưng cả nhà Lâm Nguyên Quý Hoàng thị, đều phải dùng ác ý để mà suy đoán hành động của bọn họ, cho nên hắn cũng đứng dậy, nói.
“Ta cùng A Văn đi ra ngoài xem thử xem.”
Nhìn thấy thần sắc thận trọng của Lữ sư huynh, Hàm Mặc cũng yên lặng mà đi theo.
Cửa mở ra, Hoàng thị đang dùng sức đập cửa thiếu chút nữa ngã về phía trước, vừa giương mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Lâm Văn đang đứng giữa hai cánh cửa, bà ta liền nổi cơn tam bành, duỗi tay muốn bắt người, miệng không ngừng mắng.
“Tiểu súc sinh nhà ngươi, cả ngày không về nhà chỉ biết lêu lỏng bên ngoài, chẳng trách Tiền gia lại muốn lui hôn với ngươi, hại ta phải chạy xa như vậy mới tìm được ngươi, bản thân ta là đại bá mẫu, thấy hai huynh đệ các ngươi không cha không mẹ nên muốn chiếu cố đến các ngươi, đặc biệt là muội muội A Mai của ngươi, nó đã lên tiếng nhờ Phùng dược sư đại nhân tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, đi, đi gặp dược sư đại nhân với đại bá mẫu, nhớ thái độ cho tốt vào!”
Lâm Văn chắc chắn sẽ không để cho Hoàng thị bắt được mình, móng vuốt kia mà ghim vào người chắc y sẽ đau phát khóc mất.
Y lách người tránh đi, còn Hoàng thị lại vẫn cứ líu ríu không ngừng, vừa nghe rõ được những gì mà bà ta nói, y quả thực muốn cười đến rụng răng, cười khẩy nói.
“Nếu có mối hôn sự tốt như vậy, đại bá mẫu vẫn nên để lại cho Lâm Mai hưởng thụ đi thôi, chuyện của ta sẽ do ta cùng A Võ tự mình quyết định, một nhà đại bá mẫu cứ khi dễ hai huynh đệ chúng ta mãi như vậy cũng đủ rồi, loại chuyện tốt này chúng ta không gánh nổi, mời đại bá mẫu về cho, đừng quấy rầy Lữ dược sư.”
Hoàng thị vừa nghe liền biết, quả nhiên tiểu súc sinh này cũng là thứ phản cốt đại bất hiếu như cha hắn, trên mặt bà ta hiện lên vẻ hung dữ tàn nhẫn.
“Lữ dược sư? Lữ dược sư là cái thá gì mà dám đứng ra làm chủ cho Lâm gia? Ta là trưởng bối của ngươi, chuyện được hôn sự của ngươi đương nhiên ta có quyền quyết định, hôm nay ngươi nhất định phải đi với ta!”
Bà ta có nơi để dựa vào, không chịu đi với bà ta, thì bà ta sẽ để hai tên hộ vệ kia bắt đi, thật đúng là không biết xấu hổ.
Đôi mắt bà ta đảo quanh, liền nhìn thấy Hàm Mặc đang đứng phía sau, lập tức tự cho rằng mình đã hiểu rõ ngọn nguồn, vỗ đùi hô.
“Được a, ta biết ngay ngươi là tiểu súc sinh không an phận mà, một song nhi mà cả ngày chỉ chạy ra bên ngoài mà không chịu ở trong nhà, thì ra là để ra ngoài tìm dã nam nhân, mọi người nhìn nó đi, cha mẹ ngươi vừa chết bao lâu đâu, vậy mà ngươi đã đi lêu lỏng với dã nam nhân bên ngoài rồi!”
Lâm Văn bị cái loại ba hoa chích chòe càn quấy này chọc cho tức cười, y căn bản không muốn lãng phí thời gian tranh luận với bà ta, nói.
“Cút! Bà là loại trưởng bối gì vậy, nếu không thì đi tìm trưởng thôn phân xử đi!”
“Cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi, hôm nay bà đây không tin không thu thập được ngươi!”
Nói rồi liền giương nanh múa vuốt mà nhào qua muốn chộp lấy Lâm Văn, trong lòng cất giấu một cổ ác khí, nếu không phải tên tiểu súc sinh này còn hữu dụng, Hoàng thị thật hận không thể nhào lên cào nát mặt Lâm Văn.
Hàm Mặc thật sự không thể tin vào hai mắt của mình, hắn biết cái vùng khỉ ho cò gáy này sẽ có nhiều điêu dân, nhưng hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy để biết cái trình độ đó như thế nào, hơn nữa, bản thân hắn còn bị một thôn phụ mắng thành dã nam nhân, với hắn mà nói nó giống như sét đánh ngay trên đầu vậy.
Dù sao thì Lữ dược sư cũng đã sống trong Khúc Điền thôn một thời gian rồi, đã từng gặp người đàn bà đanh đá đánh nhau cùng ngang ngược vô lý, cho nên khi nhìn thấy Hoàng thị nhào qua thì cũng chẳng kinh ngạc gì.
Nhưng rồi hắn quét mắt nhìn về hai tên còn lại, hai tên hộ vệ kia đang mang vẻ mặt đáng khinh mà đánh giá Lâm Văn, hắn lập tức hiểu ra Hoàng thị đã làm giao dịch gì đó với mấy người này, rõ ràng là đang muốn bắt Lâm Văn đi tặng cho người khác chà đạp!
Trong đáy lòng Lữ dược sư dâng lên một cổ lửa giận, khinh người quá đáng!
Cái gia đình này mới chính là súc sinh chân chính, không, ngay cả súc sinh cũng không bằng!
“Hàm Mặc, còn không ra tay đánh gãy chân bọn chúng rồi ném ra ngoài cho ta!”
Hoàng thị không bắt được Lâm Văn, còn bị Lâm Văn chớp thời cơ đạp cho một cái, liền tức giận mà gào to.
“Hai vị hộ vệ đại nhân, mau tới giúp ta bắt lấy cái tên tiểu súc sinh này!”
Tên hộ vệ họ Vương cùng đồng bạn của hắn hoàn toàn không coi Lữ dược sư cùng nam tử trẻ tuổi khác ra cái gì cả.
Bọn chúng đã sớm hỏi thăm tình hình trong thôn rồi, vị Lữ dược sư này chỉ là một phàm dược sư mà thôi, không cần phải băn khoăn, hơn nữa, song nhi Lâm Văn này so với nha đầu Lâm Mai còn chưa nảy nở kia thì có tư sắc hơn nhiều, làm người khác nhìn vào mà trong lòng ngứa ngáy không thôi.
Không ngờ một sơn thôn nhỏ bé như thế này mà lại có loại mặt hàng tốt như vậy, đã đưa tới cửa ngu gì không chơi.
Vì thế, sau khi nghe thấy tiếng kêu của Hoàng thị, bọn chúng liền mang vẻ mặt tươi cười dữ tợn mà đi lên hỗ trợ bắt người, không, có lẽ nên dùng từ trêu chọc rượt đuổi thì đúng hơn.
Suốt đường đi, Hoàng thị không có một chút thu liễm, còn có vẻ rất gióng trống khua chiêng, cho nên có vài thôn nhân đi theo muốn thử xem bà ta muốn làm gì, kết quả, mọi người đều bị lời nói của Hoàng thị nói với Lữ dược sư ở cửa, cùng với chuyện đang xảy ra trước mắt này làm cho hoảng sợ.
Có người vội vàng nói: “Không hay rồi, mau đi gọi trưởng thôn đi!”