Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 74: Chương 74: Tâm tư ác độc (3)




Hộ vệ đi theo hai dược sư đến đây không ít, đem tiện nhân kia đưa cho mấy tên nam nhân đó lăn lộn, vừa có thể loại bỏ được uy hiếp, vừa có thể mượn sức hộ vệ, có thể nói là một công đôi việc.

Cho nên, biểu tình trên mặt nàng ta lập tức biến đổi, khi đã chắc chắn chủ ý, trên mặt liền hiện lên một kia vui sướng, nói.

“Nương, vì đại ca, cái gì con cũng nguyện ý làm, như vậy đi, nương đi ra ngoài gọi Vương đại ca vào đây, con có lời muốn nói với hắn, đến lúc đó con sẽ nhờ hắn cùng một vị đại ca khác đi cùng với nương.”

“Được, Mai Nhi ngoan của nương, nương nghe con, nương ra ngoài gọi người ngay đây.”

Hoàng thị cảm thấy cực kỳ đắc ý, xem ra, Phùng dược sư cực kỳ vừa lòng với nữ nhi của mình, sau này, ngày lành trong tương lai cũng rất dài.

Một lúc sau, cuối cùng Vương hộ vệ với dáng vẻ rất chi là đáng khinh đi vào, Hoàng thị bị bắt đứng chờ bên ngoài, vài phút sau, Vương hộ vệ liền đi ra, còn phá lệ mà cho Hoàng thị một cái sắc mặt tốt, có chút gấp không chờ nổi mà nói.

“Đi thôi, để ta gọi thêm một vị huynh đệ nữa, rồi chúng ta cùng đi mời ca ca của Lâm tiểu thư.”

“Đúng đúng, vậy chúng ta đi thôi, hộ vệ đại nhân, mời ngài!” Trong lòng Hoàng thị lúc này cảm thấy lâng lâng cả lên.

Vương hộ vệ gọi thêm một đồng bạn nữa, hai người khoác vai kề tai nói nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười dâm đãng

Tốt hôm qua, bọn họ nghe được động tĩnh trong phòng từ đầu đến cuối, đã sớm tà hỏa ngút trời, chỉ muốn sớm ngày về tại trấn trên để tiết hỏa một phen.

Bọn họ không dám quấy rối người trong thôn, bởi vì người của Võ Đường cũng đang ở đây, bọn họ không sợ những người khác nhưng lại không thể không đề phòng Võ Đường, dù sao bối cảnh phía sau của Võ Đường thật sự rất lớn.

Nhưng nếu là người tự đưa đến cửa thì lại không cần phải lo lắng, đối với hành động lấy lòng của nha đầu Lâm Mai này, hai người cực kỳ vừa lòng, tiểu nha đầu này tuổi không lớn nhưng lại rất biết cách đối nhân xử thế nha.

Mấy người đi trong thôn, vì có hai vị hộ vệ đi theo cho nên Hoàng thị cảm thấy cực kỳ nở mày nở mặt, lúc nào cũng khịt mũi coi thường với thôn dân, thái độ khi hỏi chuyện cũng cực kỳ kiêu ngạo, cứ như được bà ta hỏi chuyện chính là điều hãnh diện của người ta vậy.

Thôn dân bị bà ta giữ lại nhìn thấy hai hộ vệ kia thì trong lòng cảm thấy bồn chồn, Hoàng thị này rốt cuộc muốn làm gì?

Nha đầu kia của bà ta thật sự leo được đến bên Phùng dược sư, từ đây bay lên cành cao rồi sao?

Chờ cho ba người kia đi xa, người trước đó bị Hoàng thị giữ chặt liền bị những thôn dân khác vây lại hỏi chuyện.

“Hoàng thị hỏi ngươi gì vậy? Bà ta mang theo hai hộ vệ đi theo làm gì vậy?”

Không có ai nghĩ rằng Hoàng thị đang làm chuyện tốt gì đó, cũng chỉ có những người kiến thức hạn hẹp mới âm thầm hâm mộ mà thôi.

Những kẻ đó thầm nghĩ trong lòng, không biết hiện tại đem khuê nữ nhà mình đưa qua lấy lòng dược sư đại nhân có còn kịp hay không.

Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng cười như gà mái của Hoàng thị, bà ta nói con trai của bà ta nhận được thuốc của dược sư cho nên đã trở thành tam cấp Võ Đồ, sau này sẽ nhận được thuốc tốt hơn nữa.

Cho nên, đối với một gia đình trong nam khinh nữ mà nói, dùng một nữ nhi đổi lấy tiền đồ của nhi tử, vẫn thực có lời.

“Bà ta hỏi song nhi Lâm gia giờ đang ở đâu, ta thấy bọn họ đi về phía nhà của Lữ dược sư, các ngươi nói xem, bọn họ sẽ đến chỗ của Lữ dược sư thật sao.”

“Bà ta sẽ không định lại tìm cháu trai của mình gây phiền toái đấy chứ? Lúc nãy bà ta còn đến nhà tụi nhỏ kêu cửa nữa kìa.”

Có người thiện tâm vừa thấy liền biết Hoàng thị đang có chủ ý không tốt, hơn nữa, ánh mắt của hai tên hộ vệ kia nhìn có vẻ rất gian tà, vì vậy liền sợ Hoàng thị chơi xấu, bên nhanh chóng đi theo, đề phòng có chuyện lại có thể chạy tới nhà trưởng thôn xin giúp đỡ.

Nếu lỡ như có chuyện gì thì còn có trưởng thôn ra tay ngăn cải, nếu không, chỉ sợ một song nhi như Lâm Văn sẽ bị người khác chà đạp.

Trước cửa viện của Lữ dược sư, Hoàng thị cười lấy lòng với hai hộ vệ kia trước, nói.

“Ta đây liền đi gõ cửa, để cho bọn họ đi ra nghênh đón hai vị đại nhân.”

Sau đó, bà ta quay người đi, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vênh váo tự đắc mà đập cửa “Bang bang”, đập đến mức tiếng động vang lên rất lớn, hành động của bà ta đủ chứng minh cái gì là chân chó, cái gì là chó cậy thế chủ.

Trước kia, khi ở trước mặt Lữ dược sư, Hoàng thị vẫn luôn khách khí cẩn thận lấy lòng, dù sao thì làm gì có ai sống trên đời này mà không sinh bệnh bao giờ, sẽ luôn có lúc cần phải nhờ cậy Lữ dược sư.

Nhưng hiện tại, và ta lại là mẹ vợ của Linh Dược Sư đại nhân, trước mặt Phùng đại nhân, Lữ dược sư ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng chẳng xứng, hiện tại, Lữ dược sư phải tới lấy lòng bà ta mới đúng.

Người muốn đi gọi trưởng thôn đi theo Hoàng thị suốt một đường đến đây, thấy Hoàng thị đang gõ cửa nhà Lữ dược sư, liền liều mạng quay đầu chạy về phía nhà trưởng thôn: “Trưởng thôn, không hay rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.