Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 31: Chương 31: Hết tền (1)




Lâm Văn cùng Lâm Võ xách đống đồ trên tay rêu rao khắp thôn, y không còn dáng vẻ ngượng ngùng nhút nhát không hề nói chuyện như trước nữa, cho nên một đường này tốn gấp đôi thời gian mới đến nơi.

Thời điểm khi hai huynh đệ bọn họ đang trên xe bò từ trấn trên về nhà, Hoàng thị cũng đang tán gẫu với người khác để giết thời gian, người ta cố ý nhắc tới chuyện hai huynh đệ Lâm gia mua một xe đồ lớn trước mặt bà ta.

Bà ta như hồn phi phách tán mà bỏ lại người ta chạy về, bà ta vốn là người coi tiền như mạng nên bà ta đã sớm coi số tiền đó như là tiền của mình.

Hai huynh đệ Lâm Văn chi tiền dù chỉ một phân tiền cũng như đang moi máu thịt của bà ta ra vậy.

Hai tên tiểu tiện loại đáng chết kia, sáng sớm nay bà ta đã sai nữ nhi của mình sang nhà huynh đệ bọn họ, nói rằng lão gia tử lão thái thái gọi bọn họ qua một chuyến.

Ai ngờ viện môn khóa chặt, không có ai ở nhà, thì ra là chạy lên trấn trên tiêu tiền, hai tên tiểu tiện loại này sao dám như vậy chứ?

Bọn chúng sao dám sinh ra cái loại tâm tư này?

“Cha, nương, không tốt rồi!”

Hoàng thị vừa la hét vừa lao vào nhà chính, một chiếc giày lập tức bay đến đập vào trán bà ta, khiến cho bà ta có chút choáng váng, thiếu chút nữa quên mình đang muốn nói gì, mà chiếc giày kia cũng đang từ trên mặt bà ta dần dần trượt xuống.

“Xì, cái gì mà chúng ta không tốt hả? Nhà lão đại, có phải ngươi chê hai người chúng ta chướng mắt ngươi, cho nên ước chúng ta nhanh chết đúng không?”

Lão thái thái không thích nghe những lời không may đó, càng lớn tuổi thì càng sợ chết.

Hoàng thị thầm hận, thầm chửi hai lão bất tử này trong lòng, nhưng lại không dám va chạm trực diện, vì vậy nhanh chóng biện bạch.

“Là hai cái tên nhãi ranh kia, vậy mà sáng sớm nay chạy lên trấn trên mua sắm, một xe đồ rất lớn, hiện tại người trong thôn đều đang đàm luận chuyện này đấy, con đã nói mà, tiền đặt trên tay bọn chúng, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng tiêu sạch hết!”

“Cái gì? Tiêu hết? Bọn chúng dám!”

Lão thái thái hét lên một tiếng, bà ta cũng là người coi tiền như mạng không khác gì Hoàng thị, lập tức tức giận đứng dậy bàn, nổi giận mắng.

“Đều là do ông đấy, nhìn đi, bọn chúng vậy mà dám giở trò với cả trưởng bối, ta đã sớm nói nên gọi chúng đến mắng cho một trận mà ông không nghe, đều do độc phụ Trần thị kia dạy ra cả. Nhà lão đại, nhanh gọi hai tên tiểu súc sinh kia đến đây, không, không được, ông à, ta phải đích thân qua đó một chuyến, nhìn xem hai tên tiểu súc sinh có phải xem người bà này không ra cái gì hay không!”

Lão thái thái nói xong liền nhảy xuống, tay chân linh hoạt hơn bao giờ hết, giày cũng chưa kịp mang đã chạy ngay ra ngoài.

Lão gia tử bị mắng đến mức đầu óc có chút choáng váng, nhưng lại không dám để mẹ chồng nàng dâu này chạy ra ngoài, nếu không, không biết sẽ bị thôn dân chê cười đến mức nào nữa, vì vậy lạnh giọng nói.

“Quay về đây! Ở yên trong nhà, không được đi đâu hết!”

“Lão gia tử?”

Lão thái thái không thể tin mà quay đầu lại nhìn.

Hoàng thị cảm thấy cực kỳ sốt ruột, chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ của lão thái thái mà thôi, tiền đã tiêu rồi, bà ta thật sự muốn đem những thứ đã mua về kia đem về nhà mình mà dùng, dù sao bà ta hoàn toàn không muốn để lại tiện nghi cho hai tiểu tiện loại kia.

“Bà nhìn cái dáng vẻ này của bà đi, còn ra thể thống gì nữa? Có chuyện gì không thể kêu người đến đây nói chuyện được sao, bà vội vàng chạy đi như vậy không sợ trở thành trò cười cho thôn dân à!”

Lão gia tử tức giận mắng to, phu thê lão nhị vừa đi, lão bà tử làm như vậy sẽ khiến cho thôn dân nghĩ rằng đây là đang bắt nạt hai đứa nhỏ, có chuyện gì không thể đóng cửa lại rồi thương lượng hay sao, lão bà tử càng lớn tuổi lại càng bướng bỉnh.

“Nhà lão đại, ngươi đi, hoặc là bảo Mai Nhi đi một chuyến đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.