Lão thái thái tức giận, nhưng lão gia trong nhà đã nổi giận thì bà ta cũng không dám cãi lại, chỉ đành tức giận quay lại chỗ ngồi, thầy Hoàng thị còn đang đứng sững ở đó, tức không chỗ trút liền trút giận lên người bà ta.
“Còn không nhanh đi, phản rồi phản rồi! Một đám người đều không chịu nghe lời gì cả!”
Nói rồi liền dùng sức đập bàn, cũng khiến cho tay mình đau nhức một hồi.
Lại đúng lúc này, ngoài viện môn có người cao giọng kêu to,
“Ông, bà, mọi người có nhà không? Con cùng A Võ tới thăm hai người đây.”
Ba người trong nhà sửng sốt một chút, thanh âm này… Chắc chắn là của tên tiểu tử Lâm Văn chết tiệt kia, như mà, từ khi nào lại trở nên vang dội như vậy?
Lâm Mai đang ngồi thêu thùa may vá trong phòng nghe thấy tiếng liền nhanh chóng chạy ra, lé mắt trừng hai người, rồi mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía đồ mà hai người đang cần.
“Nha, cuối cùng thì hai người cũng tới rồi a, sáng nay ông bà kêu ta đi gọi hai người qua, vậy là hai người lại không có ở nhà, vừa mới lui thân không lâu vậy mà còn không biết an phận ở nhà.”
Lâm Mai là nữ nhi của Lâm Nguyên Quý cùng Hoàng thị, nhỏ hơn Lâm Văn hai tuổi, nhưng tuổi này cũng đã hiểu được yêu ghét, trước đây, nàng ta luôn rất xem thường một song nhi như Lâm Văn, đồng thời lại đố kỵ với ‘y’, vì trong mắt nàng ta, thấy chỗ nào ‘y’ cũng không bằng mình, nhưng lại có một cọc hôn sự tốt.
Khi biết Tiền gia tới lui thân thì nàng ta cực kỳ vui sướng, đáng tiếc ngày hôm qua nàng ta không ở nhà, nếu không chắc chắn có thể được chứng kiến trò hay rồi, sáng nay nàng ta còn đi một chuyến về tay không, bị ăn bế môn canh cho nên trong lòng không thoải mái.
Trước đây khi nguyên thân đối mặt với Lâm Mai đều rất tự ti, tự ti vì thân phận song nhi của mình, nhưng Lâm Văn thì không.
Sau khi lui thân, có gả cho ai hay không là chuyện của y, người khác nhìn vào nghĩ như thế nào y không quan tâm.
Y đưa mắt ra hiệu cho Lâm Võ, tiến lên một bước cười tủm tỉm nói.
“A Mai qua sao không nói trước với chúng ta một tiếng, chúng ta sẽ chờ mà, à không, sáng nay chúng ta lên trấn trên mua ít đồ cho ông bà, muốn ta ở nhà đợi, chẳng lẽ đại bá mẫu nguyện ý nuôi ta cùng A Võ?”
Y vừa nói vừa lộ ra thần sắc kinh hỉ.
“A Võ, đi, chúng ta đi hỏi ông bà xem sao.”
Vốn dĩ Lâm Võ cảm thấy rất tức giận, từ trước đến nay, Lâm Mai không thích Lâm Văn, nhưng Lâm Văn dù không tốt thì cũng là ca ca của hắn, đâu thể để cho người khác khi dễ được?
Nhưng hiện tại, thấy ca ca hắn chỉ nói mấy câu đã khiến cho Lâm Mai tức đến đỏ mặt, lập tức cảm thấy rất thống khoái, đồng thời hắn nhớ đến chuyện khi hắn đang trên đường cùng ca ca đến đây, ca ca có nói với hắn.
“Chúng ta chỉ cần để ý đến những người tốt với mình, còn những người không tốt với mình, cần gì phải để trong lòng, tức giận hại thân, đừng vì những người không liên quan là tự làm khó chính mình.”
Hơn nữa, hai ngày nay ca ca luôn ở phía trước bảo vệ mình phía sau lưng, khiến cho Lâm Võ có cảm giác chua xót khó tả, đôi mắt cay cay như đang muốn rơi lệ, đương nhiên, lại bị hắn hung hăng nghẹn về, hắn là trụ cột của một gia đình đấy!
Là trụ cột của gia đình, hắn không thể không có chí khí mà khóc được.
“A Văn, A Võ, mấy đứa tới đấy à, mau vào trong đi, A Mai, nhanh đi rót nước cho hai ca ca đi.”
Ngay khi Lâm Mai tức giận đến mức muốn nhào lên cào nát khuôn mặt đang tươi cười của Lâm Văn, Lâm lão gia tử đã đi tới cửa, vẫy vẫy tay với hai huynh đệ bọn họ, bày ra dáng vẻ của một trưởng bối hiền từ, nhìn thấy trên tay hai người đang cầm đồ liền giận dỗi nói.
“Tới là được rồi, xách theo thứ gì vậy chứ, hai đứa cũng không dễ dàng gì.”
Viện môn đang rộng mở, một đường đi có rất nhiều thôn dân bị thu hút đến xem náo nhiệt, họ vẫn đang còn đứng ngay cửa nhìn ngó xung quanh, vì vậy ông ta muốn nhanh gọi người vào trong nhà, kẻo lỡ xảy ra chuyện sẽ làm mất mặt.
Lâm Văn sẽ không nghe lời ông ta mà ngoan ngoãn vào nhà đâu.
Trong ký ức của nguyên thân, ‘y’ luôn có chút ngưỡng mộ lão gia tử, nhưng trong mắt của Lâm Văn, những gì thể hiện ra đều là dối trá, là đạo đức giả, tâm tư của ông ta đã sớm thiên về đại phòng rồi, thậm chí, càng nhìn càng khiến cho Lâm Văn thấy thêm ghê tởm.