Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 107: Chương 107: Hỗn loạn trong sơn động




“Hàm đan sư, Chương công tử, Tiêu công tử, sao chúng ta không liên thủ đuổi mấy con nghiệt súc này đi trước, nếu không, lát nữa chúng nó nhất định sẽ tạo thêm phiền toái cho chúng ta.”

Uông Minh Thanh Lôi Tông lên tiếng đề nghị, đặc biệt con Hỏa Cóc kia, so với đám còn lại thì nó đã có lợi thế hơn rất nhiều rồi.

Tiêu Duệ Dương nghe thấy có người nhắc đến mình, liền thu hồi ánh mắt từ trên thân rắn.

Nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử sức dành được linh dược của những người ở đây, không biết vì sao hắn lại sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Những người này, rất có thể đều phải đi một chuyến không công rồi, phần thắng có lẽ sẽ nằm trên đầu con rắn này, đúng là gặp quỷ rồi.

“Vậy sau khi đuổi mấy con yêu thú kia đi, Cửu Diệp Hồng Liên phải phân chia như thế nào?” Hàm Mặc nhàn nhạt cười nói.

“Hàm đan sư nói không sai.” Lôi Hổ lập tức phụ họa, nói, “Chúng ta cứ ước định trước đi, đỡ chuyện sau này có người lại bảo ỷ thế hiếp người, bảo chúng ta may áo cưới không công cho người khác.”

Lôi Hổ khoanh tay lé mắt nhìn Uông Minh, nói rõ là ông không tin Thanh Lôi Tông.

Người sau bị thái độ của ông chọc tức đến muốn hộc máu, Thanh Lôi Tông dù có lớn mạnh đến đâu cũng không thể trấn áp được Võ Đường, ai bảo thế lực của Thanh Lôi Tông chỉ gói gọn trong Ô Vân sơn mạch chứ.

Uông Minh nhìn những Võ Giả phía sau lộ rõ vẻ không phục, cười:

“Chuyện sau đó đương nhiên sẽ tùy vào bản lĩnh của các vị, ta nghĩ các vị đều biết Cửu Diệp Hồng Liên, tổng cộng có chín phiến lá cùng chín hạt sen, trong đó hạt sen chính là nơi tập trung nhiều tinh hoa nhất, một khi thành thục sẽ bắn nhanh ra ngoài, đến lúc đó, tất nhiên là ai cướp được sẽ là của người, muốn nói đến ỷ thế hiếp người, Lôi Hổ ngươi cùng Võ Đường cũng làm điều đó đâu có ít.”

Nói xong, ông ta nhìn ba người Hàm Mặc mà cười, ông ta tin những gì mình nói sẽ khiến cho ba người bọn họ vừa lòng.

Dù sao thì vũ lực của cả ba người bọn họ đều không thấp, hơn nữa, vũ lực của bọn họ có mạnh đến đâu cũng không có khả năng cướp được toàn bộ hạt sen, nếu không, cũng chưa chắc có thể bình yên rời khỏi nơi này.

Vùng Ô Vân sơn mạch che giấu không ít nhân vật tàn nhẫn, chưa chắc đã sợ thế lực bên ngoài, giết người đoạt bảo xong liền chạy vào sâu bên trong núi, sau vài năm nữa trở ra thì mọi thứ cũng đã khác.

Lời nói Uông Minh lập tức khiến cho những võ giả phía sau lộ ra nụ cười cảm kích, bọn họ vốn sợ Cửu Diệp Hồng Liên sẽ bị ba thế lực chính phân chia với nhau, hoàn toàn không để lại bắt kỳ chứ gì cho bọn họ cả.

Dựa vào bản kĩnh, ai cướp được là của người đó chính là phương pháp tốt nhất, những người có vũ lực yếu cũng trở nên kích động.

Nói không chừng chỗ bọn họ đứng vừa lúc có hạt sen nào đó bay đến thì sao, như vậy thì bọn họ cũng có cơ hội cướp được một viên.

Lúc này đến phiên Lôi Hổ không giữ nổi bình tĩnh, nắm tay siết chặt đến mức kêu lên, nhưng giờ phút này ông không thể chọc giận nhiều người như vậy được, vì vậy cười gằn mà nói:

“Chỉ cần ba người Hàm đan sư không ý kiến gì, Võ Đường ta đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì, chỉ hy vọng Uông huynh cùng Thanh Lôi Tông các người có thể nói lời giữ lời.”

Hàm Mặc liếc nhìn Tiêu Duệ Dương, thấy hắn không phản đối, nhẹ cười: “Chúng ta không có ý kiến gì, khách nghe theo chủ.” Một câu khách nghe theo chủ này cứ như nói ra những lời trong lòng Uông Minh.

Uông Minh cao giọng cười to: “Vậy được, bây giờ chúng ta liền động thủ, đừng để cho mấy con nghiệt súc này chiếm tiện nghi, Lôi Hổ huynh đệ, còn chờ gì nữa, để cho bọn chúng thấy rõ thực lực của chúng ta đi.”

Dứt lời, hắn liền dẫn dầu ra tay đầu tiên, lập tức đánh úp về phía yêu thú.

Lôi Hổ không cam lòng thụt lại phía sau, cũng vung tay chưởng về phía một hòn đá, mảnh vụn từ hòn đá vỡ bắn nhanh về phía Hỏa Cóc.

Hỏa Cóc cùng mấy con yêu thú khác lập tức bị chọc giận, các loại tiếng rống giận gầm gừ hỗn tạp vang lên, sau đó lập tức đánh về phía nhân loại.

Chương Uyên cùng Tiêu Duệ Dương không nói gì thêm mà rút kiếm đứng chắn trước người Hàm Mặc, ngăn trở thế công của yêu thú.

Chông sắt trong tay Hàm Mặc cũng nhanh chóng bay ra ngoài, đánh nhau trên không trung với đầu lưỡi dài của Hỏa Cóc.

Tình hình trong sơn động rất nhanh đã trở nên hỗn loạn.

Cho dù là Võ Giả Triệu gia Lư gia hay là Thôi gia, cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi nhập chiến.

Nếu giờ phút này bọn họ dám không xuất lực mà ngồi mát ăn bát vàng, sau khi xong việc chắc chắn sẽ bị Thanh Lôi Tông cùng Võ Đường liên thủ chèn ép.

Ba đại gia tộc cũng đang cảm thấy rất chán nản, vốn tưởng rằng tam đại gia tộc liên thủ cũng có thể hình thành thế chân vạc với Thanh Lôi Tông cùng Võ Đường, nhưng không ngờ sự xuất hiện của Hàm Mặc khiến cho kế hoạch của bọn họ phải chịu đổ bể.

Trước đó, các gia tộc cũng đã phái người ra muốn mượn sức vị Hàm Mặc Đan sư này, nhưng cũng chẳng thu được kết quả gì, trong lòng nghẹn khuất như thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Có một người từ phía sau đột nhiên hướng mắt nhìn về phía trận chiến hỗn loạn phía trước, không bao lâu sau, đột nhiên có một người đánh úp về phía Hàm Mặc.

“Không hay rồi, Hàm đan sư!” Có người nhìn thấy vội vàng kêu to, vậy mà có người nhân lúc đang hỗn chiến mà đánh chủ ý lên Hàm đan sư, muốn cứu cũng không cứu kịp.

Trong mắt tên đánh lén hiện lên một mạt đắc ý, Đan sư thì như thế nào, năng lực tự vệ của một Đan sư luôn là yếu nhất.

Nhìn thân ảnh gầy yếu kia, hắn có thể nhìn thấy hình ảnh, đường đường là một Đan sư đại nhân khi bị kiếm của hắn xuyên qua ngực sẽ có biểu tình bi phẫn như thế nào, vì thế hắn cũng đắc ý mà cười càn rỡ.

Nhưng không ngờ, kiếm trên tay không thể đâm xuyên qua cái người thân hình gầy yếu này, kiếm của hắn bị một tầng gợn sóng bên ngoài thân thể đối phương chặn lại, kiếm kia không còn có thể tiến lên một chút nào nữa.

Hàm Mặc phát hiện động tĩnh phía sau lưng liền quay đầu lại cười nhạo, Chương Uyên nhanh chóng ra tay chế trị tên đánh lén, ném hắn về phía chỗ đám yêu thú.

Tên Võ Giả kia vừa vặn bị chiếc lưỡi dài của Hỏa Cóc quấn lấy, máu tươi lập tức văng ra.

Khi thi thể của hắn bị Hỏa Cóc ném ra phía dung nham phía sau, mùi thịt nướng bốc lên, tiếng kêu thảm thiết của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.