Khi thi thể của hắn bị Hỏa Cóc ném ra phía dung nham phía sau, mùi thịt nướng bốc lên, tiếng kêu thảm thiết của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai của mọi người.
Ánh mắc sắc bén của Chương Uyên đảo qua, một đám đều cảm thấy da đầu tê rần, không rét mà run, tự giác rời xa cái tên nhìn giống sát thần này.
Vốn dĩ có những Võ Giả vẫn còn tồn tại những suy tính trong đầu nhưng lúc này cũng không làm bậy.
Năng lực tự vệ của Hàm đan sư yếu nhất thì sau, người ta chuẩn bị vũ trang cho mình từ đầu tới chân, thứ ngăn cản cái tên đánh lén kia rõ ràng là linh phù phòng ngự thủy hệ.
Hơn nữa, phẩm cấp cũng không hề thấp, dù sao thì hắn cũng là người từ nơi khác tới, ai cũng không nhìn rõ hắn đã dùng nó khi nào, có lẽ từ khoảng khắc tiến vào sơn động hắn đã dùng rồi, chỉ chờ có người chui đầu vô lưới giết gà dọa khỉ.
Có người dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn qua, ngay sau đó liền thu hồi ánh mắt tham lam của mình, thứ kia tốt đấy, nhưng phải có mệnh mới có thể hưởng thụ được.
Tiêu Duệ Dương chỉ sử dụng năm sáu phần công lực, hắn vẫn luôn chú ý đến hắc xà, sau khi xuất hiện hỗn chiến, con rắn này vậy mà có thể trầm ổn không nhúc nhích nằm yên ở nơi đó, giống như đồ trang trí vậy.
Cho đến bây giờ nó vẫn không khiến cho bất cứ ai phải cảnh giác, hắn kinh ngạc nhưng đồng thời cũng càng thêm cảm thấy lai lịch của hắc xà này rất không bình thường.
“Mau, Cửu Diệp Hồng Liên sắp thành thục rồi, mọi người nhanh lên!” Lôi Hổ kêu lên.
Dung nham quay cuồng, sự kích động của linh khí càng thêm kịch liệt, có thể lờ mờ nhìn thấy chín hạt sen cứ như chín ngọn lửa nhỏ, dường như sắp thoát ra khỏi trói buộc của nó rồi.
Dù trong lòng mọi người đang rất chấn động, nhưng động tác trên tay lại không ngừng lại.
Đầu lưỡi của Hỏa Cóc bị chông sắt của Hàm Mặc chặt đứt, sau khi bị thương thì càng thêm phẫn nộ, điều khiển dung nham tập kích chúng Võ Giả.
Thỉnh thoảng có Võ Giả dính phải dung nham cực nóng thì liền kêu lên thảm thiết không ngừng, nhưng dưới sự nỗ lực của mọi người thì đám yêu thú còn lại cũng đã bị giết chết.
Hỏa Cóc cũng bị thương, nó chui vào trong dung nham rồi không thấy bóng dáng đâu.
Không đợi mọi người hoan hô, linh khí cuối cùng cũng bình ổn lại, trong sơn động đột nhiên có một mùi thơm nồng liệt, linh dược đã thành thục!
Chúng Võ Giả kích động nhìn chằm chằm chín hạt sen kia, vận sức chờ phát động!
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt, không đợi hạt sen tự nổ mà bắn ra, một cái bóng đen đột nhiên bất ngờ lao tới.
Lôi Hổ cùng Uông Minh kêu to “Không hay rồi”, nhưng tốc độ của bóng đen kia quá nhanh, nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bóng đen kia nhào đến chỗ Hồng Liên.
Ngay thời điểm hạt sen thoát khỏi trói buộc của nó, nguyên cây linh dược liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Không tốt! Sao lại không thấy đâu nữa?”
“Là con nghiệt súc kia! Con nghiệt súc kia không biết dùng thủ đoạn gì mà lấy luôn cây linh dược kia rồi, mọi người nhanh chóng động thủ đi!”
“Vậy mà lại là một con hắc xà! Con rắn này thuộc chủng loại gì vậy?”
Không ít người tức giận kêu rên, Uông Minh cùng Lôi Hổ cũng không ngoại lệ, mắt thấy linh dược đã sắp tới tay đột nhiên biến mất, ai cũng tức giận đến muốn nổ tung.
Ngay cả Hàm Mặc cùng Chương Uyên cũng trở nên sững sờ, bọn họ hoàn toàn không đoán được là sẽ xuất hiện tình cảnh này, hai người hai mặt nhìn nhau, con rắn này từ đâu chui ra vậy?
Đặc biệt là Hàm Mặc, trước đó vậy mà hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra cái gì.
Dựa vào hồn lực của hắn mà cảm nhận, hắn cũng không đoán ra được thực lực của con hắc xà này là gì.
Điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, trước khi linh dược biến mất, hắn nhìn thấy trước mặt hắc xà có một cái lỗ đen, linh dược bị cái lỗ đen kia nuốt vào, lỗ đen kia chắc chắn có liên quan đến con hắc xà này.
Hắc xà lơ lửng trên không trung trong sơn động, nó giương mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào mắt đám võ giả bên dưới, ai cũng có thể cảm nhận được sự trào phúng cùng khinh thường của hắc xà một cách rõ ràng.
Nhưng phía dưới chính là dung nham, cho dù là những Võ Giả có thực lực hơn người cũng không có cách nào lăng không bay qua tóm lấy hắc xà, có người kêu: “Hàm đan sư, mau ra tay đi!”
Lại có những tiếng “Oa oa” phát ra từ phía bên dưới dung nham, rất nhiều người đem kỳ vọng ký thác lên người Hỏa Cóc trước đó đã chiến đấu với bọn họ.
Không chờ Hàm Mặc ra tay, phía dưới trào lên rất nhiều quả bóng dung nham.
Mọi người đều nhìn thấy, con Hỏa Cóc bị thương kia cũng đang nằm lẫn ở trong đó, bọn họ như đang nhìn thấy dung nham sẽ đốt cháy hắc xà đến mức tro cũng không còn.
Hắc xà thu hồi ánh mắt khinh bỉ của mình, đột nhiên dùng sức vung đuôi rắn, vừa lúc tát vào Hỏa Cóc đang nằm lẫn trong dung nham, khiến Hỏa Cóc bị đánh văng ra ngoài, rầm một tiếng rơi lại vào trong dung nham.
Hắc xà linh hoạt mà né tránh những quả bóng dung nham kia, đuôi rắn lại vung lên, giống như cây linh thảo trước đó, đều đồng thời đột ngột biến mất không thấy đâu!
“Không gian thuấn di thần thông?!” Có người há hốc mồm, trong Ô Vân sơn mạch này, từ bao giờ lại xuất hiện con yêu thú có khả năng thuấn di trong truyền thuyết này vậy chứ?
Cũng có người nhanh chóng phản ứng lại, hô to: “Yêu xà chắc chắn chưa chạy xa đâu, mau đuổi theo! Cửu Diệp Hồng Liên đang ở trên người yêu xà kia đó!”
Cửu Diệp Hồng Liên nhanh chóng đẩy cảm xúc của mọi người lên cao, cũng bất chấp sự chấn động đối với yêu xà thần thông, lần lượt chạy ra bên ngoài.
Mà bên ngoài cũng có một đám yêu thú đang chờ, có thể tưởng tượng, cảnh tượng bên ngoài sẽ hỗn loạn đến mức nào.
Sau khi cuộc hỗn chiến kết thúc, không ít Võ Giả hoặc thương hoặc tàn hoặc là đem tánh mạng của mình để lại phiến sơn mạch này, nhưng mà không một ai có thể tìm thấy tung tích của hắc xà.
Có rất nhiều người tin vào năng lực của Hàm Mặc, vì vậy đi theo phía sau hắn mà lục tìm khắp nơi, sau đó kết quả vẫn khiến cho bọn họ thất vọng.
Uông Minh cùng Lôi Hổ cũng nằm trong đội ngũ này, nhìn thấy Hàm Mặc vô lực mà lắc đầu với bọn họ, bả vai cũng sụp xuống.
Nhưng bọn họ vẫn không thể không cố gắng lên tinh thần nói lời cảm tạ với Hàm Mặc:
“Làm phiền Hàm đan sư rồi, là do con yêu xà này có bản lĩnh ẩn nấp quá lợi hại, khi nó xuất hiện cũng chẳng có ai phát hiện ra, nếu nó muốn chạy chỉ sợ rất khó có ai có thể tìm ra được, sau này có thể tìm ra được nó hay không còn tùy vào bản lĩnh mỗi người.”
Hiển nhiên là đối phương không muốn từ bỏ, vẫn muốn kêu gọi người ở lại tiếp tục kìm kiếm.
Hàm Mặc thản nhiên cười cười: “Nếu được thì đó là vinh hạnh của ta, không được thì cũng do mệnh của ta, chúng ta về Khúc Điền thôn trước đi.”
☆