Hàm Mặc cùng Chương Uyên và cả Tiêu Duệ Dương, ba người chậm rãi ra khỏi núi, những Võ Giả đi theo bọn họ cũng tản đi.
Rời khỏi tầm mắt của mọi người, Chương Uyên thỉnh thoảng dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Tiêu Duệ Dương, Hàm Mặc hỏi: “Chương huynh, sao ngươi lại nhìn Tiêu công tử như vậy?”
Chương Uyên khoanh tay, nói:
“Ta hoài nghi Tiêu công tử biết con hắc xà kia, hôm nay, từ lúc bắt đầu hắn đã không thể hiện ra sức mạnh chân chính của của mình, điều này không giống với một Tiêu Duệ Dương mà ta biết, ngươi nói có phải không?”
Sau đó hắn lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Duệ Dương.
Bước chân của Tiêu Duệ Dương cũng không dừng lấy một chút, không thấy chút vẻ chột dạ nào, biểu tình lạnh nhạt, nói:
“Đúng là trước đó ta có thấy qua, thời điểm tiến vào sơn động cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của nó, nhưng lại không đoán được nó lại có bản lĩnh lớn như vậy, ta đang suy nghĩ xem rốt cuộc nó là loại rắn nào.”
Hàm Mặc cực kỳ kinh ngạc, sau khi Tiêu Duệ Dương nói xong cũng mở miệng, nói:
“Ta tin những gì Tiêu công tử nói, huyết mạch của con yêu xà này không bình thường, dù trước đó có biết trước thì chúng ta chưa chắc đã ngăn được nó, đáng tiếc, đi một chuyến vô ích rồi.”
Chương Uyên thu hồi ánh mắt, sang sảng cười rộ lên:
“Tiêu công tử đừng để ý, ta cũng không quá để ý đến Cửu Diệp Hồng Liên, ta chỉ cảm thấy rất tò mò với con yêu xà kia thôi, nhưng một con yêu xà thần thông như thế, chắc chắn sẽ không chịu khuất phục dưới tay người khác đâu, không biết tương lai còn có thể may mắn gặp lại hay không.”
Khóe miệng của Tiêu Duệ Dương có chút giật giật, thần thông thì đúng là thần thông, nhưng nó lại là khế ước thú của cháu ngoại Bạch Dịch, ngay cả bọn họ lúc đầu còn chả biết.
Nhìn hành động cùng thực lực của hắc xà hôm nay, nếu thật muốn làm điều gì đó bất lợi với Lâm Văn thì e rằng đã sớm ra tay rồi
Lúc này, trong lòng hắn càng thêm tò mò với vị sư phó đã đưa hắc xà cho Lâm Văn kia, không biết đó là vị đại năng phương nào, vậy mà có thể đem một con yêu xà lợi hại như vậy cho Lâm Văn.
Khúc Điền thôn.
Lúc Lâm Văn đang tắm cho mấy con thỏ thì đột nhiên, lần đầu tiên nhận được cảm ứng từ khế ước thú.
Y cảm nhận được Ô Tiêu đang suy yếu cùng sự kêu gọi của nó, y thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, động tác trong tay cũng ngừng lại.
Bạch Dịch đang nhìn y tắm cho thỏ, sau khi tắm xong cho một con liền lấy khăn vải bọc con thỏ lại rồi lau khô, thấy thế hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ô Tiêu có chuyện.”
Vừa dứt lời, một con hắc xà đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt y, sau đó nhanh chóng lao vào trong ngực, Lâm Văn hoảng sợ, trong đầu lại nhận được một tin, cuống quýt ôm lấy hắc xà chạy vào trong phòng.
“Cữu cữu, con về phòng một lát, có gì con giải thích cho người sau.”
Không chỉ Lâm Văn bị dọa nhảy dựng, mà ngay cả Bạch Dịch cũng mở to mắt, hắc xà đột nhiên xuất hiện đúng là quá kinh người rồi.
Chờ sau khi Lâm Văn chạy vào phòng hắn mới thu hồi tầm mắt, trong mắt hắn còn giữ vẻ khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng nhiều thêm phần lo lắng cùng kinh hỉ.
Lo lắng rằng liệu Ô Tiêu có bị sao không, kinh hỉ là vì cháu ngoại của mình có được một con khế ước thú hoàn toàn không bình thường.
Đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, chắc chắn là một lại không gian thần thông nào đó, nhưng với những gì mà hắn đọc được, lại không tìm ra có một loại yêu xà nào lại có không gian thần thông.
Nhưng hắn cũng biết, những gì mà mình biết cũng có hạn, càng hiếm thấy càng chứng minh rằng huyết mạch của nó càng cao.
Nghĩ đến tình hình trong núi, Bạch Dịch cũng đoán ra được phần nào, trong lòng càng vui vẻ, thứ tốt chỉ sợ đã lọt vào trong miệng Ô Tiêu rồi.
Những Võ Giả đó, bao gồm cả Duệ Dương đều phải về tay không rồi.
Mặc dù hắn biết Duệ Dương cũng chẳng có hứng thú gì với Cửu Diệp Hồng Liên, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi Lâm Văn về phòng liền đóng cửa lại, tâm niệm vừa động, y liền đưa Ô Tiêu vào trong không gian, ý thức của mình cũng vào theo, y không dám để cả người tiến vào, không thể coi khinh cảm ứng hồn lực của Linh Sư được.
Ý thức của Lâm Văn lơ lửng bên cạnh Ô Tiêu, quan tâm hỏi: “Ô Tiêu, ngươi sao rồi? Có cần ta làm gì không? Có cần thuốc trị thương hay đan dược gì không?”
Ô Tiêu liếc mắt nhìn đài giao dịch, thầm nói, khế ước giả này cũng không ngu ngốc lắm, cũng có chút hữu dụng, vì vậy nó dùng ý thức trả lời lại với y:
“Ta cần một viên Hồi Xuân Đan, sau đó ngươi cứ để ta ở lại đây, ta đoạt được linh dược trong núi, cần thời gian tiêu hóa.”
Lâm Văn nghe thấy Hồi Xuân Đan, liền cùng Thanh Y liên lạc tìm người từ khu giao dịch để giao dịch, kết quả, sau khi nghe thấy nội dung phía sau thì như muốn bị sặc, kinh ngạc nói:
“Ngươi đoạt được linh dược? Ngươi đoạn toàn bộ Cửu Diệp Hồng Liên sao? Người làm như thế nào vậy? Đúng rồi, lúc nãy ngươi đột nhiên xuất hiện là chuyện gì vậy?”
Ô Tiêu cuộn tròn thân thể của mình lại, lười nhác mà nhìn y một cái: “Chờ ta hồi sức lại rồi sẽ nói cho ngươi biết.”
Được rồi được rồi, Ô Tiêu là đại gia, Lâm Văn không thể ép nó được.
Hơn nữa y đang lo lắng cho thương thế của nó, nhưng nhìn bề ngoài thì chẳng thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào khế ước giữa hai người có thể cảm ứng được, giờ phút này trạng thái của Ô Tiêu tương đối suy yếu.
Rất nhanh, Thanh Y đã đến khu giao dịch đổi một viên Hồi Xuân Đan về cho Lâm Văn, sau khi Lâm Văn tự tay đút cho Ô Tiêu xong thì nhìn nó nhắm mắt điều tức.
Y ở bên cạnh nhìn một hồi, thấy trạng thái của nó đã có chút cải thiện mới dám rời đi, đồng thời dặn dò Thanh Y rằng nếu có bất kỳ chuyện gì nhất định phải báo cho y biết.
Ý thức của y trở về, Lâm Văn nhận ra mình đã rời đi được hơn ba mươi phút rồi, vội đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong viện, cữu cữu đã nhận lấy công việc của y, đem bốn con Hỏa Trân Thỏ tắm rửa sạch sẽ, bốn con thỏ lúc này đang ngồi xổm bên chân hắn mà phơi nắng hông khô lông.
Nghe thấy động tĩnh, Bạch Dịch giương mắt nhìn về phía y.
Lâm Văn nhanh chóng thu dọn sạch sẽ những gì có trên đất, đồng thời bưng một chậu nước sạch đến cho cữu cữu rửa tay, sau khi xong chuyện liền ngồi bên cạnh cữu cữu, có chút dở khóc dở cười mà giải thích:
“Ô Tiêu được lời rồi, chỉ sợ cữu trượng cùng mấy người Hàm đại ca chỉ có thể ra về tay không, hiện tại con đang để nó ở trong phòng để tiêu hóa linh dược kia.”
Khóe môi Bạch Dịch cong lên, kết quả hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của hắn:
“Thời điểm nó vừa xuất hiện ta đã đoán được rồi, linh dược do thiên sinh địa dưỡng, vốn không có chuyện thứ tự đến trước đến sau gì cả, Ô Tiêu có thể cướp được chứng minh đây là cơ duyên của nó, con đừng lo mấy người Duệ Dương sẽ không chấp nhận được, hành tẩu bên ngoài, đây vốn cũng là một loại rèn luyện.”
“Nhưng mà Ô Tiêu có thể cướp được linh dược từ nhiều người như thế, chứng tỏ bản lĩnh của nó không nhỏ, vừa rồi nó đột nhiên xuất hiện, A Văn, con có hiểu nó có nghĩa là gì không?”