Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 46: Chương 46: Linh dịch cùng Ô Thạch




Giữa trưa, Lâm Văn dùng linh dịch tụ lại trong Tụ Linh Chén để nấu cơm, Đấu Thiên Thôn Linh Ly, y thật sự không đủ tự tin gọi cái tên này ra khỏi miệng, cho nên vẫn cứ gọi nó là Tụ Linh Chén thôi.

Hơn nữa y phát hiện, sau khi hấp thụ linh khí ban ngày, chất lỏng màu bạc ban đêm sẽ biến thành màu trắng ngà nhàn nhạt, không biết là do tác dụng của linh khí hay là tác dụng của ánh nắng nữa.

Y lại làm thí nghiệm, đem hai chất lỏng của ngày và đêm tách ra, chất lỏng màu bạc khi nếm lại cho người khác cảm giác mát lạnh sảng khoái, khiến cho đầu óc dường như trở nên linh mẫn hơn, còn chất lỏng tụ được từ ban ngày thì lại trong suốt, nhưng khi nếm lại cảm nhận được một cổ nóng ấm lan ra.

Cho nên y nghĩ, tác dụng của Nguyệt Hoa cùng ánh mặt trời là khác nhau, nhưng hòa lẫn với nhau thì lại cho ra chất lỏng rất ôn hòa.

Lần đầu tiên y dùng linh dịch hòa với nước để nấu cơm.

Sau khi Lâm Võ ăn xong liền hoài nghi có phải ca ca của hắn đã dùng linh gạo để nấu cơm hay không, trước kia, thời điểm khi cha Lâm còn sống, Lâm Võ cũng từng ăn qua một lần rồi.

Lâm Văn dứt khoát nói cho hắn biết về sự tồn tại của Tụ Linh Chén, vẫn lấy ông lão râu bạc ra làm cái cớ, đồng thời cũng nói bản thân mình đã dùng qua rồi, không có tác dụng phụ gì mới dám để Lâm Võ dùng.

Kết quả, Lâm Võ hoàn toàn không có nghi ngờ gì với những lời mà ca ca nói, mà càng thêm kính ngưỡng ông lão kia hơn, khiến cho Lâm Văn phải dở khóc dở cười.

Vừa nấu cơm xong, y đã thấy Lâm Võ xách khối thịt thú cùng hai căn xương đùi trở về, Lâm Văn treo chúng lên chỗ ô thông gió, xương thì chờ chiều nay rồi hầm, còn thịt thì để tối nay rồi nấu.

Trên bàn cơm, Lâm Võ vẫn luôn nhíu mày, vừa ăn mấy ngụm cơm liền nói.

“Ca, lần này đội săn thú bọn họ vào núi gặp phải một đàn yêu thú, nếu không phát hiện kịp thời thì chỉ sợ cả đội đã bị bao vây rồi, Trường Sinh thúc có thể chạy ra đã xem như may mắn rồi, những người khác trong đội săn thú cũng bị thương nặng hơn những lần trước. Đệ nghe trưởng thôn nói, hình như ông định chờ thêm hai ngày nữa sẽ lại mang đội săn thú vào núi xem sao, trưởng thôn đang nghi ngờ có phải trong núi có biến hóa gì nên ảnh hưởng tới yêu thú hay không.”

Có một câu mà Lâm Võ còn chưa nói, nếu tình huống thật sự nghiêm trọng, chỉ sợ công việc của đội săn thú dự bị cũng sẽ bận rộn hẳn lên, hắn không nói là vì sợ ca ca của hắn lo lắng.

Nhiều ngày qua uống canh xương hầm cùng cơm được nấu từ linh dịch của Tụ Linh Chén, hắn có thể cảm nhận được thực lực của mình tăng nhanh một cách rất rõ ràng, cách vách ngăn đột phá càng ngày càng gần.

Nếu có Thối Thể Dịch nữa, hắn tin chắc rằng chỉ trong một hai ngày nữa nhất định hắn sẽ thăng cấp thành tứ cấp Võ Đồ.

Lâm Văn thở dài, loại chuyện về đội săn thú này hai huynh đệ bọn họ cũng không thể giúp được gì, nói: “Trong nhà còn có hai bao điểm tâm, chiều nay đệ mang qua cho Trường Sinh thúc đi.”

“Đệ biết rồi, ca.” Lâm Võ gật gật đầu, vì chuyện này, không khí trên bàn ăn của hai huynh đệ cũng trở nên nặng nề hơn.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Võ liền ra khỏi nhà, ngoại trừ muốn đi thăm Trường Sinh thúc thì hắn còn muốn giúp đỡ chiếu cố những người bị thương khác của đội săn thú.

Sau khi Lâm Văn dọn dẹp nhà cửa xong thì trở về phòng, nhìn thấy hắc xà đang rất thích ý mà cuộn mình nằm cạnh Tụ Linh Chén, liền không khỏi thì thầm.

“Cũng không biết bên Liêu có tin tức gì không, chẳng biết Ô Thạch có gì hữu dụng không nữa.”

Sau cái ngày liên lạc với Liêu kia, thời điểm Lâm Văn dọn dẹp lại sân nhà thì nhìn thấy thạch đôn mà Lâm cha cùng Lâm Võ dùng để luyện võ, những người tập võ ở đây hầu hết đều sử dụng thứ này.

Lâm Văn từng thử muốn di chuyển nó, nhưng một khối không quá lớn lại rất nặng.

Loại đá này có một cái tên khác, đó là Ô Thạch, không chỉ vì nó có màu rất đen, còn bởi vì nó được sinh ra từ Ô Vân sơn mạch.

Trong trí nhớ của y, ngoại trừ công dụng có thể giúp Võ Giả rèn luyện sức lực, thì Ô Thạch không còn bất kỳ tác dụng nào khác nữa.

Y cũng chỉ ôm tâm lý muốn thử xem như thế nào, nên lấy một khối Ô Thạch vụn lớn bằng nắm tay, thông qua Vạn Thông Bảo đưa cho Liêu.

Lúc ấy Liêu tỏ vẻ rằng chưa từng thấy loại đá này bao giờ, muốn nhanh chóng nghiên cứu nó ngay.

Ô Thạch tuy nặng, nhưng không quá khó vỡ, có lẽ đây cũng là lý do mà nó không quá được coi trọng, bởi vì nó không thể chịu nổi một búa của thợ rèn vũ khí.

Thấy hắc xà không thèm để ý đến mình, Lâm Văn đến bên cạnh nó chọc chọc.

“Ngươi nói ngươi tên là Ô Tiêu, Ô Thạch cũng họ Ô, ngươi lưu lạc đến mức cùng họ với một cục đá kìa.”

Ngươi dám không để ý đến ta, ta liền phải đả kích ngươi để ngươi không được cao hứng.

Đuôi hắc xà vung lên, hất ngón tay của Lâm Văn ra, trong mắt hắc xà toát ra sự khinh bỉ trần trụi, khế ước giả của nó quá ấu trĩ, nếu không phải đã bị trói với nhau rồi, nó chắc chắn sẽ há mồm ăn y luôn.

Lâm Văn bị ánh mắt của hắc xà làm cho tức cười, đang muốn nói gì đó, Vạn Thông Bảo đột nhiên truyền đến động tĩnh, trong lòng vui vẻ, không thèm trêu chọc hắc bà nữa.

Y bò lên giường, dựa vào tường , ý thức liền tiến vào Vạn Thông Bảo trong không gian, ánh mắt hắc xà càng thêm khinh thường, sau đó lắc lắc đuôi rắn tiếp tục nằm sấp xuống.

Cái chén này mặc dù có chút xấu, nhưng nằm bên cạnh vẫn có thể hưởng ké chút tinh hoa của ánh dương, nó đường đường là… vậy mà lại ủy khuất lưu lạc đến cái hơi hoang vu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.