Vừa tiến vào không gian, quả nhiên là Liêu đang phát tín hiệu gọi mình, hình tượng mặt mũi hung tợn dữ giờ phút này nhìn qua có vẻ đặc biệt thân thiết.
Vừa nhận cuộc gọi, Liêu liền hưng phấn mà giơ Ô Thạch trong tay mà nói.
“Thanh Y, chỗ ngươi ở có còn loại đá này hay không? Ta nói cho ngươi biết, đây chính là thứ tốt đấy, nếu chỗ ngươi ở có nó, vậy là đã có thể không cần phải lo lắng về giá trị cống hiến rồi!”
“Thật sao?” Trái tim Lâm Văn đập nhanh hơn.
Y cũng hy vọng có thể tìm ra được thứ gì đó gần như chỉ có trên Linh Võ tiểu thế giới, như vậy y mới có thể thông qua Vạn Thông Bảo thu hoạch được nhiều thứ hơn.
“Cục đá này có lợi gì? Ta còn đang lo mình đưa cho ngươi chỉ là đá bình thường chẳng có gì đặc biệt đấy.”
“Hắc hắc.” Liêu đắc ý mà nói, “Cục đá này các ngươi gọi là Ô Thạch, nhưng bên chúng ta lại gọi nó là Ô Dương Thạch, là nguyên liệu cực tốt để luyện chế pháp khí thuộc tính hỏa, nhưng mà phương pháp luyện chế tương đối đặc thù, cần tăng thêm một số nguyên liệu phụ đặc biệt khác, lão cha của ta còn nói, trước kia, Càn Dương đại thế giới có một vị đại năng có một pháp bảo hình búa cực kỳ nổi danh, gọi là Thiên Trọng Liệt Chuy, chỉ cần một búa đập xuống, dù là người đang ở tu vi đồng kỳ cũng không chịu nổi, hơn nữa sẽ bị đốt cháy đến không còn gì, cực kỳ lợi hại, nguyên liệu luyện chế pháp bảo Thiên Trọng Liệt Chuy này chính là Ô Dương Thạch, nhưng mà nghe nói, lúc ấy vị tiền bối kia đã đem một cả mạch khoáng Ô Dương Thạch đi luyện chế mới có thể luyện chế ra được đấy.”
Lâm Văn cứng lưỡi, mặc dù không biết vị đại năng có tu vi gì, nhưng có thể được xưng là đại năng ở một đại thế giới, vậy tu vi chắc chắn cũng thuộc phần đỉnh của kim tự pháp rồi.
Mặc dù nói, phải có cả một tòa mạch khoáng mới có thể luyện chế ra được pháp bảo kia, nhưng cũng đủ để chứng minh, Ô Thạch thật sự không phải là viên đá bỏ đi.
Lâm Văn cảm thấy nếu thân thể của mình ở chỗ này, chắc chắn sẽ cao hứng đến mức khóe miệng kéo lên tận lỗ tai luôn rồi.
Sau khi làm bản thân mình bình tĩnh một chút, lúc này Lâm Văn mới nói.
“Cảm ơn ngươi, vì đã nói với ta chuyện quan trọng như thế này, nếu không thì ngươi cũng biết đấy, với tình hình của ta hiện tại sẽ rất khó tìm được thứ gì đó có lợi cho tu sĩ để đem ra giao dịch. Ô Thạch, à không, Ô Dương Thạch là thứ ta sưu tập được từ phường thị (chợ), nếu Liêu cần số lượng không quá lớn thì nhớ nói, ta đưa cho ngươi, đồng thời ta cũng muốn làm phiền ngươi một chuyện, có thể giúp ta hỏi thăm một chút, giá thị trường bên ngoài của Ô Dương Thạch như thế nào không, để ta có thể dễ dàng treo biển hành nghề một chút.”
Trong lòng Lâm Văn cảm thấy thực có lỗi với Liêu, vì bản thân đã che giấu nguồn gốc thật của Ô Dương Thạch, hơn nữa, y không phải đề phòng Liêu, mà chỉ là muốn những người có được tin tức về Ô Dương Thạch từ Liêu, sẽ cảm giấy Ô Dương Thạch không phải có được quá dễ dàng.
“Không cần không cần.” Liêu phi cực kỳ hảo sảng nói, “Không cần ngươi cho ta đâu, khi nào ngươi phát đạt rồi thì hẵng cho ta, chuyện về Ô Dương Thạch ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi, lần sau sẽ nói cho ngươi biết, đúng rồi, trước tiên giúp ngươi giải quyết vấn đề linh điền của mấy tên tu sĩ đáng giận kia đã.”
Lâm Văn càng cao hứng, cho dù Liêu không cần y đưa cho, thì phần ân tình này của Liêu y sẽ luôn ghi tạc trong lòng, có Ô Dương Thạch trong tay, cuối cùng y cũng có thể nhờ đó mà thu hoạch được nhiều thứ khác trong khu vực giao dịch rồi.
Bản thân y có công pháp, nhưng Lâm Võ lại không phù hợp với công pháp ấy của y, sau nhiều ngày đọc sách cùng giao lưu với Liêu, y cũng nhận ra hệ thống tu hành của Linh Võ tiểu thế giới có chút khác biệt với các thế giới khác.
Không tính Linh Sư, Võ Sư đi theo con đường võ đạo, cho nên nếu muốn phát triển tốt thì phải mua những thứ dành riêng cho Võ Giả mới được.
Các thế giới khác có võ tu có pháp tu còn có kiếm tu, chỗ của bọn họ có Võ Sư cùng Linh Sư, nhưng mà cho đến bây giờ Lâm Văn vẫn chưa có hiểu biết gì quá nhiều về Linh Sư, chỉ hiểu đại khái về phương hướng chức nghiệp của Linh Sư mà thôi.
Linh Sư có thể trở thành Đan sư, hoặc Phù sư, hoặc Trận Pháp sư v.v…, dường như nó có liên quan đến hồn lực của Linh Sư nữa.
Lâm Văn hy vọng mình có thể học hỏi được nhiều thứ hơn, để có thể quyết định được con đường mà mình sẽ đi sau này, như vậy mới có thể biết cách làm giàu, nếu cứ dựa vào Vạn Thông Bảo, sẽ có rất nhiều thứ không thể đưa ra ngoài ánh sáng được.
Một khi để người khác biết đến dự tồn tại của Vạn Thông bảo, không phải giết người đoạt bảo thì chính là bị người khác giam cầm và lợi dùng.
Sau khi rời khỏi Vạn Thông Bảo, Lâm Văn nhảy xuống giường ra khỏi phòng, hắc xà mở mắt ra nhìn, có chút hoang mang, tâm tình của kế ước giả của nó hình như đang rất vui vẻ, có chuyện tốt gì à?
Lâm Văn chạy đến một góc trong sân, đem mấy khối Ô Thạch bị vứt bỏ một bên nhặt lại, đếm đếm, có hơn hai mươi khối, lớn nhất có kích thước bằng chậu rửa mặt.
Y xách nước giếng rửa sạch tro bụi trên bề mặt, sau khi hong khô thì thu vào bên trong không gian Vạn Thông Bảo.
Y phải tìm cơ hội hỏi Lâm Võ một chút, Ô Thạch này lấy từ đâu về, để tiện thu thập nhiều một chút chất vào trong không gian từ từ dùng.
Thời điểm đang ngồi trong viện xem sách về dược thảo, Lâm Võ liền chạy về, Lâm Văn ngẩng đầu nhìn, bất tri bất giác, mặt trời đã sắp lặn rồi.
“Ca, xem đệ mang gì về cho ca này.” Lâm Võ đẩy cửa ra kêu lên.
Lâm Văn nhìn lại, thấy trong ngực hắn đang ôm cái gì đó đỏ rực như lửa, ngạc nhiên nói: “Cái gì vậy?”
Lâm Võ đi đến trước mặt Lâm Văn, đặt thứ trên tay vào trong lòng y: “Là một con Hỏa Trân Thỏ đấy, đội săn thú vào núi nhìn thấy, thuận tay mang theo trở về, đến chiều mới nhớ đến có vật nhỏ này, cũng không được mấy miếng thịt, hơn nữa nó còn đang bị thương, vì thế đệ liền mang về cho ca ca, không biết có sống nổi hay không nữa.”
Hỏa Trân Thỏ?
Lâm Văn cúi đầu nhìn, chỉ là một con thỏ nhỏ lớn cỡ nắm tay, cuộn lại thành một đoàn, bụng cùng một chân sau bị quấn băng vải, trên băng vải còn dính vết máu.
Nhưng mà lông con thỏ này cũng rực đỏ như nửa, cực kỳ thuần tịnh, vật nhỏ này rất thích hợp để làm sủng vật, nhưng rồi y lại nghe Lâm Võ nhỏ giọng nói.
“Ca, đệ nghĩ, không phải trong nhà còn có cái kia sao, nói không chừng có thể nuôi sống cũng nên.”
☆