Có người còn bí mật quan sát hoàn cảnh trong phủ, sau khi nói chuyện vài câu với Kim Kha xong liền rời đi, vừa không khiêm tốn cũng không kiêu căng, thái độ như vậy khiến mấy người trưởng thôn cũng thoải mái hơn không ít.
Cũng có người trong tối ngoài sáng tìm hiểu, rốt cuộc thì người trong phủ này có lai lịch như thế nào.
Kim quản sự cũng chỉ hời hợp đáp lại dăm ba câu, thông tin gì cũng không lộ ra ngoài, nhưng vẫn khiến cho người khác vừa ý mà đi.
Nhìn thấy cảnh này, những tráng hán trong thôn như lọt vào trong sương mù, tâm nói, vẫn là sơn thôn của mình tốt, chứ nếu nói chuyện với mấy người như thế này, kiểu gì bọn họ cũng bị dụ cho lột hết sạch ngay cả cái quần lót cũng không còn.
“Ha ha, Tiêu công tử, ngươi cùng Bạch công tử cuối cùng cũng chịu rời khỏi Khúc Điền thôn, đến Ô Sơn trấn của chúng ta ở rồi a!”
Tiếng cười sang sảng truyền đến từ ngoài cửa, ngay sau đó liền có một người hùng hổ mạnh mẽ bước vào lên trong, đi phía sau còn có hai thiếu niên, một hàng ba người này khiến cho mắt của thôn dân Khúc Điền thôn lập tức sáng lên.
Người đi đầu bọn họ đều đã gặp qua rồi, chính là người lần trước cũng muốn đoạt linh thảo mà ghé qua ở lại trong Khúc Điền, Lôi Hổ, một trong hai thiếu niên đi theo chính là Điền An Huy.
Không ngờ vị Lôi Hổ đại nhân này vậy mà đưa cả Điền An Huy đến đây.
Nhìn Tiêu Duệ Dương cùng Kim quản sự tiến lên đón Lôi Hổ, người của Khúc Điền thôn cũng nhanh chóng nhào qua bao vây Điền An Huy, mồm năm miệng mười hỏi chuyện.
Ở cái nơi này, khi nhìn thấy người cùng thôn, mọi người sẽ cảm thấy càng thêm thân thiết.
Kim Kha mỉm cười nhìn thôn dân đang vây quanh Điền An Huy nói chuyện, rồi lại quay đầu nhìn về phía Lôi Hổ, tâm nói vị này quả nhiên giống với những gì mà ông tìm hiểu được, cách ứng xử của ông rất khác so với cái dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường.
Người khác thì phái hạ nhân lại đây chúc mừng, còn ông thì trực tiếp đến thẳng đây, không chỉ đích thân đến, còn mang theo cả học viên là người của Khúc Điền thôn đến nữa.
Nhìn dáng vẻ khi vào cửa của hai học viên này liền biết, bọn họ có chút luống cuống, hiển nhiên là vì được Lôi Hổ điểm danh mang đi mà thụ sủng nhược kinh, có thể thấy bản thân hai người họ không phải thường xuyên được Võ Đường cùng Lôi Hổ coi trọng.
Kim Kha muốn ở lại Ô Sơn trấn một thời gian dài, tất nhiên sẽ không đắc tội với địa đầu xà, vì vậy ông thay chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi Lôi Hổ cùng học viên mà đối phương đưa tới.
Tiêu Duệ Dương càng không vô duyên vô cớ kiếm thêm kẻ thù cho Bạch Dịch, huống chi hắn còn thiếu Lôi Hổ một ân tình, cho nên thái độ của hắn cũng ôn hòa hơn, so với cái lần ở trong núi kia thì ôn hòa hơn rất nhiều.
Điền trưởng thôn không đến bên chỗ Lôi Hổ, mà đến bên cạnh nhi tử, vỗ vỗ vai hắn, nhắc nhở:
“Đừng có mà tự mãn, hôm nay con có thể được Lôi đại nhân chọn mang theo, hoàn toàn là nhờ phúc của hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ cùng Bạch phủ, A Võ đã được Tiêu công tử nhắc lời với Lôi đại nhân, sắp tới sẽ gia nhập Võ Đường, hai ngày này con nhớ giải thích cho hắn nghe tình hình bên trong Võ Đường, nếu không chỉ sợ hắn sẽ rất dễ bị cô lập.”
Điền An Huy nhe cha hắn nói chuyện mà nghiêm trang hẳn lên.
Vừa rồi khi ở Võ Đường, lúc được gọi đến trước mặt một trong bốn chấp sự của Võ Đường là Lôi Hổ, thật sự là hắn có chút lâng lâng.
Tầm quan trọng cùng địa vị của tứ đại chấp sự ở Võ Đường chỉ sau đường chủ mà thôi.
Hiện tại, hắn bị cha của mình gõ một cái cũng lập tức thanh tỉnh, nghe nói Lâm Võ cũng muốn tiến vào Võ Đường, trong lòng vui vẻ:
“Con biết rồi, cha, con sẽ dìu dắt A Võ, người trong thôn chúng ta thì sẽ thân cận hơn mà.”
“Trưởng thôn, ông đừng có mà quá nghiêm khắc với A Huy như vậy, A Huy ở Võ Đường chăm chỉ bao nhiêu chúng ta làm sao biết được, hôm nay để cho A Huy thả lỏng một chút đi.”
Người của đội săn thú kéo Điền An Huy qua, không cho trưởng thôn giáo huấn nhi tử ngay thời khắc cao hứng như thế này.
Trưởng thôn cái gì cũng tốt, nhưng lại quá nghiêm khắc đối với nhi tử.
Tuổi còn nhỏ đã rời nhà, mặc dù khiến bạn đồng trang lứa hâm mộ, nhưng ai biết cuộc sống trong Võ Đường gian nan như thế nào.
Trong Khúc Điền, cần phải có người tạo nên tên tuổi trong Võ Đường, như thế thì những đứa nhỏ sau này mà Khúc Điền đưa đến Võ Đường mới có được vị trí không nhỏ.
Điền An Huy cười cười với các thúc thúc bá bá huynh trưởng trong thôn, cảm thấy không có vấn đề gì cả, cha hắn dạy hắn những điều cần phải làm là điều rất bình thường:
“A Văn A Võ đâu? Lúc rời khỏi Võ Đường con mới biết nơi mình đang đến là đâu, lúc nãy khi đứng ở bên ngoài còn thiếu chút nữa không dám vào, tưởng rằng đi nhầm chỗ đấy.”
Những người còn lại nghe vậy thì cười ha ha, bọn họ cũng như vậy mà, nếu để bọn họ đến đây một mình thì có lẽ bọn cũng sẽ không dám vào, ai mà ngờ hai đứa nhỏ A Văn A Võ lại có thể gặp được tạo hóa lớn như vậy.
Có Lôi Hổ đi đầu, có không ít người cũng lục tục kéo đến, người tới không còn là hạ nhân, mà là những người có thân phận có thể đại biểu cho gia tộc hoặc thế lực phía sau.
Bạch phủ ở trong khu vực này, động tĩnh hôm nay cũng không nhỏ.
Có người phái hạ nhân đến đưa lễ, nhưng cũng có người để hạ nhân ở lại bên ngoài quan sát, nếu có thể biết được chút gì đó từ hạ nhân Bạch phủ hoặc là người qua đường, thì đến lúc đó, mượn sức hay chèn ép thì còn phải xem tình hình xem có đáng hay không.
Cho nên, vừa thấy Lôi Hổ xuất hiện, những hạ nhân phun nước miếng coi thường quay đầu lại bỏ chạy, mà những người khác, ai cũng mang trong mình nhiệm vụ được giao, cho nên bọn họ cũng rời đi, những người còn ở lại ngoài cửa trên căn bản chỉ là người qua đường muốn xem náo nhiệt.
Ở Triệu gia, sau khi Triệu Nhị gia nghe hạ nhân tới báo, vuốt dúm râu dê dưới cằm, coi thường nói:
“Cái tên lão hổ này, làm việc không hề có nguyên tắc gì cả, quả là kẻ có xuất thân tiện dân, dù cho vận khí tốt bò được tới vị trí hiện tại, cũng không thể nào thoát được một cổ mùi hôi tanh bùn đất, mặc kệ hắn, Triệu gia ra là gia tộc như thế nào chứ, đưa cho bọn họ một phần lễ đã là cho bọn họ thể diện lắm rồi, nếu bọn họ thức thời, nên chủ động đến bái phỏng Triệu gia chúng ta mới đúng.”
☆