Bạch Dịch vừa lòng mà cười, nói:
“Ta rất tin tưởng ánh mắt của lão Kim, tòa phủ trạch này vừa thấy liền biết vừa được xây chưa lâu, chủ nhân trước của nó chắc chắn rất dụng tâm. Duệ Dương, ngươi cùng lão Kim giúp ta chiêu đãi trưởng thôn, giữ bọn họ ở lại dùng cơm trưa, ta cùng A Văn A Võ đi tham quan nhà mới một chút.”
Tiêu Duệ Dương gật gật đầu không tỏ ý kiến gì.
Kim Kha gọi hai người khác lại đây, một người chính là một nam tử mặc kính trang cao gầy nhìn qua tầm hai mươi ba mươi tuổi, người còn lại là một ma ma song nhi hơn bốn mươi có vẻ mặt rất hòa ái.
Hai người bọn họ lần lượt bước đến bái kiến gia chủ cùng hai vị tiểu thiếu gia.
Sau khi Tiêu Duệ Dương cùng Kim Kha rời đi, Bạch Dịch giới thiệu:
“Vị này chính là Lâu Tĩnh, chính là thống lĩnh hộ vệ Bạch phủ, lão Kim không yên tâm cho nên đặt biệt gọi hắn đến đây, bản thân ta thấy cũng không cần phải như thế lắm.”
Lâu Tĩnh hơi cúi người, sau đó lại thẳng lưng, toàn thân hắn cứ như một mũi lao, có thể tưởng tượng được nếu sau khi phóng xuất khí thế ra ngoài thì sẽ như thế nào, nhưng khi ở trước mắt Bạch Dịch thì hắn thu liễn hơi thở đi hoàn toàn, nhưng dù là ai nhìn vào cũng điều không thể coi khinh:
“Chủ tử ở nơi nào, Lâu Tĩnh nên ở nơi đó, cách làm của Kim quản sự rất đúng, dù Ô Sơn trấn tuy nhỏ, nhưng Ô Vân sơn mạch là vùng ngư long hỗn tạp, chủ tử không thể lơ là được.”
Bạch Dịch bất đắc dĩ:
“Đã biết, có Duệ Dương ở đây rồi chẳng lẽ các ngươi còn không yên tâm sao. A Văn A Võ, sau này hai đứa gọi hắn là Lâu thúc hay là Lâu thống lĩnh gì cũng đều được, còn những hộ vệ khác, để hôm nào rảnh thì để Lâu Tĩnh dẫn hai đứa đi gặp.”
“Vâng, làm phiền Lâu thúc rồi.”
Lâm Văn Lâm Võ sẽ không đối xử với Lâu Tĩnh như một hạ nhân bình thường, cứ nhìn Bạch cữu cữu là biết, cữu cữu cũng rất tôn trọng vị thống lĩnh hộ vệ này.
Lâu Tĩnh hơi cúi người với hai huynh đệ bọn họ, ánh mắt của hắn dừng trên mặt Lâm Văn lâu hơn một chút, không cần phải nói cũng biết, nguyên nhân là do cái mặt này của Lâm Văn.
Đương nhiên, cũng có thể là vì một tầng thân phận khác khiến người ta tương đối kiêng kị.
Nếu mối quan hệ giữa Lâm Thành Chu phủ cùng Bạch gia còn tốt thì không sao, nhưng dựa theo những gì mà Lâm Văn mơ hồ biết được, quan hệ giữa hai bên đều không hòa hợp, cho nên vẫn khách khí một chút thì vẫn hơn.
“Đây là Bách ma ma đã chăm sóc ta khi còn bé, sự vụ trong phủ đều do Bách ma ma xử lý, đúng rồi, Bách ma ma cũng có quen biết với mẫu thâm mấy đứa đấy.” Bạch Dịch lại chỉ vào một người khác, nói.
“Đúng vậy, chủ tử, ta vẫn còn nhớ đến nha đầu Trần Hạnh kia, không ngờ, chỉ chớp mắt một cái, hài tử của Trần Hạnh đã lớn như vậy rồi, sau khi chỉnh đốn mọi việc trong phủ xong, ma ma ta cũng muốn đến mộ phần hai phu thê họ để tế bái.”
Dù Bách ma ma nhìn hiền từ nhưng không mất đi sự khôn khéo lưu loát.
Mặc dù Trần Hạnh chính là một nhân vật đã xuất hiện từ rất lâu trong ký ức, nhưng không ngờ bên cạnh đại tiểu thư lại có một nha đầu trung thành đến như vậy.
Chỉ tiếc rằng, nàng còn chưa chờ được chủ tử đến mà đã rời khỏi nhân thế rồi.
“Đa tạ Bách ma ma, nếu nương nhìn thấy người xưa chắc sẽ cực kỳ cao hứng.” Lâm Văn Lâm Võ cảm kích, nói.
“Bách ma ma đưa chúng ta đi một vòng xem sao đi, sau này, thời gian tiếp xúc với nhau còn rất dài, cứ từ từ làm quen là được.” Bạch Dịch cười nói.
“Vâng, chủ tử.”
Lâu Tĩnh nhận lấy công việc trong tay Lâm Văn Lâm Võ, đẩy xe lăn của Bạch Dịch lên trước.
Bách ma ma đi theo bên cạnh giải thích bố cục của phủ này, bốn con thỏ nhỏ đang ôm trong lòng cũng không giao cho ai hết.
Bạch Dịch đón lấy Tiểu Hỏa, đặt ở trên đùi mình, hơi thở quen thuộc khiến Tiểu Hỏa cảm thấy rất an tâm, ba con thỏ cái vẫn để cho Lâm Văn ôm, đương nhiên, Ô Tiêu cũng thường xuyên ló đầu ra kháng nghị với Lâm Văn.
Nó bị giấu trong ống tay áo của Lâm Văn, vì ở quá gần, cho nên nó lại bị Lâm Văn bắt thu liễm khí tức, không được dọa mấy con thỏ, không cần nghĩ cũng biết nó nghẹn khuất đến cỡ nào.
Cũng may mà đã đến nơi cần đến, Ô Tiêu thấy Lâm Văn vẫn còn ôm khư khư mấy con thỏ không chịu buông tay, bực bội chạy đi mất.
Lâm Văn chỉ cảm thấy ống tay áo hơi động đậy một cái, cảm xúc lạnh như băng trên thân thể của Ô Tiêu cũng biến mất.
Y sờ sờ ống tay áo đã trống không, cười cười.
Thôi cứ để nó chạy đi chơi đi, dù sao thì Ô Tiêu cũng không phải ngốc.
Kết cấu trong phủ được chia thành tiền viện cùng hậu viện.
Hậu viện được hợp với một mảnh hoa viên, chỉ tiếc rằng, trước đó có một đoạn thời gian không có ai chăm sóc, cho nên nhìn không còn đẹp.
Thời điểm bọn họ đi đến hoa viên, bên trong có không ít công nhân đang bận rộn, có hạ nhân trong phủ, cũng có những thợ trồng hoa được mời từ bên ngoài về.
Thứ duy nhất đáng khen ở hậu viện chính là một hồ nước.
Bách ma ma nói, nước trong ao này được thông với một mạch nước ngầm, cho nên chất nước cực tốt.
Sau khi thương lượng với Kim quản sự một hồi, đang muốn chuẩn bị thả một vài loại cá kiểng vào bên trong để nuôi, đồng thời cũng muốn trồng một số loại hoa trong nước..
Vì có hai người Lâm Văn, cho nên trong phủ, ngoại trừ một khoảng đất trống được dựng thành Diễn Võ Trường ra, còn có thêm một khoảng đất trống nữa, cho dù muốn dùng để gieo trồng hay là nuôi thú thì đều có thể.
Thời điểm Bách ma ma giới thiệu, cả bà cùng Lâu Tĩnh đều không lộ ra bất kỳ thần sắc coi khinh nào cả, Bách ma ma còn biểu đạt sự yêu thích của mình dành cho con thỏ nhỏ trên đùi của chủ tử, nói rằng bà có thể giúp tiểu thiếu gia chăm sóc Hỏa Trân Thỏ, cũng muốn học nuôi thỏ.
Bên kia, mấy người trưởng thôn đều bị Tiêu Duệ Dương cùng Kim quản sự giữ lại.
Bọn họ vốn chỉ muốn đến thăm Bạch phủ một chuyến rồi về, nhưng Kim quản sự lại quá nhiệt tình, trưởng thôn không thể từ chối hảo ý này được, chỉ có thể bảo Kim quản sự đừng quá quan tâm đến bọn họ, ông có thể nhìn ra, chuyện trong phủ thật sự rất nhiều, ông không muốn vì những người bọn họ mà khiến Kim quản sự càng thêm mệt mỏi.
Thôn dân như bọn họ, ở trong thôn thì sao cũng được, nhưng đã đến đây rồi thì phải giữ mặt mũi cho Khúc Điền thôn, không dám đi lại lung tung khắp nơi, điều này khiến cho Kim quản sự phải âm thầm khen ngợi.
Chủ nhân của Bạch phủ mới vừa vào ở, liền có người chờ không kịp mà tới cửa bái phỏng, chúc mừng chủ nhân phủ này, đồng thời còn đưa lên một phần lễ vật.
Mới đầu, người đến cũng chỉ là hàng xóm chung quanh, người tới cửa đương nhiên không phải chủ nhà, mà là hạ nhân đến đưa lễ, nói một vài lời chúc mừng xong thì liền rời đi.
Trưởng thôn cũng bình tĩnh mà nhìn những người này, có người nhìn thấy những thôn dân như bọn họ, sự khinh thường trong ánh mắt lộ ra rất rõ ràng, có cảm giác như mình đến đây đưa lễ là Bạch phủ đã phải rất hãnh diện rồi.