Đáng tiếc Ô Tiêu đang không cao hứng, cho nên không muốn phản ứng lại với y, mấy ngày nay nó đang cực kỳ không cao hứng.
Đồ trong núi kinh động quá nhiều người, đến lúc đó, khi nó hành động có thể phải ra tay cướp đồ trước mí mắt rất rất nhiều người.
Nhưng nó lại rất cần thứ đó, bỏ lỡ Cửu Diệp Hồng Liên, tại cái nơi linh khí khan hiếm như thế này, đến khi nào nó mới khôi phục được đây?
Cách vách, Bạch Dịch cũng đang làm luận cùng Tiêu Duệ Dương chuyện về hai huynh đệ Lâm Văn:
“Trong thư Trần Hạnh gửi cho ta có nói, trước kia, vì A Văn không có thiên phú không thể tu luyện, cho nên mới giao cho nàng nuôi nấng, nhưng hiện tại, rõ ràng A Văn có thiên phú Linh Sư, chẳng lẽ lúc trước tỷ tỷ của ta lừa Trần Hạnh? Thiên phú thuộc ngũ hệ hồn lực đúng là có chút tạp, nhưng cũng không phải không thể tu luyện, nếu không phải có Hàm Mặc Đan sư tại đây, chẳng phải cả đời A Văn vô duyên với tu luyện rồi hay sao?”
Giữa tỷ tỷ cùng Trần Hạnh, hắn tin Trần Hạnh nhiều hơn.
Hắn không cho rằng Trần Hạnh sẽ lừa gạt hắn chuyện này.
Nếu lúc trước tỷ tỷ kiểm tra ra A Văn có thiên phú Linh Sư nhưng vẫn vứt bỏ y, Bạch Dịch chỉ cảm thấy từng trận rét lạnh.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Tiêu Duệ Dương đến bên xe lăn bế hắn lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, xoa nắn hai chân cho hắn.
“Thế sự khó lường, vị Bạch phu nhân kia cũng không thể kiểm soát Lâm Văn cả đời, mặc dù thuộc tính hồn lực có chút tạp, nhưng Hàm Mặc cũng nói, cường độ hồn lực của Lâm Văn không yếu, tương lai chưa chắc đã chịu cảnh biển mất, trên Linh Võ Đại Lục này, đâu phải không có đỉnh cấp Linh Sư có ngũ hệ hồn lực.”
Bạch Dịch cười khổ một tiếng, hắn không phải không biết Tiêu Duệ Dương đang an ủi mình, chỉ muốn để mình dễ chịu một chút.
Nhân vật như vậy, ngàn năm khó xuất hiện một người, đó đều là những nhân vật có vận khí cực tốt, hắn không dám nghĩ cháu trai của mình sẽ là người như vậy, trong lòng hắn tràn ngập oán giận với tỷ tỷ mình:
“Ta có chút không rõ, giữ Lâm Văn lại thì sẽ có ảnh hưởng gì đến địa vị của nàng ta?”
Chẳng lẽ Chu gia sẽ hưu thê sao?
Nếu A Văn ở Chu gia, có nàng ta bảo hộ, sớm đánh căn cơ, cho dù có là ngũ hệ hồn lực, cũng có thể đứng hàng thứ nhất thứ nhì, cho dù thiên phú không có đi chăng nữa, chẳng lẽ còn có người không coi con vợ cả Chu gia ra cái gì sao?
Ở cái nơi này, vận khí tốt thì gả chồng trở thành một thôn phu an bình đi qua cả đời, vận khí không tốt có lẽ đã chết trong đợt thú triều nào đó, chẳng lẽ nàng ta không nghĩ đến điểm này sao?”
Đây mới là lý do mà Bạch Dịch không thể tha thứ cho thân tỷ tỷ của mình, cho dù là vì địa vị đi chăng nữa, chẳng lẽ không thể cho thằng bé một an bài tốt hơn sao?
Ví dụ như đưa đến Bạch gia hoặc là tìm một gia đình phú quý nào đó không lo ăn lo mặc, so với ở lại trong sơn thôn hẻo lánh này, còn bị một nhà như Tiền gia ghét bỏ nhục nhã, thì dù Bạch gia có xuống dốc cũng mạnh hơn Tiền gia vô số lần.
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Tiêu Duệ Dương nhíu mày nói.
“Dựa theo tính tình của Bạch phu nhân, Lâm Văn ở lại nơi đó cũng sẽ bị lợi dụng đến chết, ta thấy người ở đây chiếu cố Lâm Văn rất khá, ở Chu phủ chưa chắc đã sung sướng hơn chỗ này, hơn nữa hiện tại không phải có ngươi cùng ta chăm sóc sao, rời khỏi Chu phủ mới tự tại, Lâm Văn hiểu điều này hơn so với người, cho nên mới không muốn quay về Chu phủ.”
Thấy Tiêu Duệ Dương tức giận, Bạch Dịch cười một tiếng:
“Được, ta không nói nhiều nữa, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy A Văn ta liền cảm thấy rất hợp ý, dù sao… Ta sẽ coi y như con của mình mà nuôi, tương lai dù tu vi không đủ đi chăng nữa, ta giao sản nghiệp lại cho y, cũng coi như không thiếu ăn thiếu uống.”
“Nghĩ vậy còn được, ngươi yên tâm, ta không ghét y, đó là một đứa trẻ rất có linh tính.”
Tiêu Duệ Dương hứa hẹn, huống hồ, Lâm Văn nhìn giống Bạch Dịch như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng sẽ không bạc đãi Lâm Văn.
Nếu hôm nay Lâm Văn lựa chọn quay về Chu phủ Lâm Thành, hắn chắc chắn sẽ lập tức an bài người đưa y đi, rồi lại đưa Bạch Dịch về, sau đó không hỏi chuyện Lâm Văn nữa, mặc kệ y nhìn giống Bạch Dịch bao nhiêu.
Chỗ ở của Thanh Lôi Tông.
Tiền Thượng Thục khó chịu nhìn Thôi Vấn.
Vốn dĩ nàng ta rất chướng mắt thân phận Thôi Vấn, nhưng mà bởi vì nhị ca thích cho nên mới không nói gì, ít nhất, so mới Lâm Văn muốn thân phận không có thân phận muốn địa vị không có địa vị nơi thâm sơn cùng cốc này thì tốt hơn rất nhiều.
Những hiện tại nàng ta đang rất hoài nghi, có phải Thôi Vấn đang coi nhị ca của nàng ta nhưng ván cầu để mưu toan tiền đồ của bản thân hay không.
“Nhị ca, nơi này không phải chỗ để vui chơi, ca cùng Thôi Vấn nhân lúc còn sớm quay về Ô Sơn trấn đi.”
Tiền Thượng Thục không khách khí mà ra yêu cầu với nhị ca mình, còn Thôi Vấn, vừa nhìn thấy dáng vẻ kiều kiều nhược nhược của hắn, nàng ta liền cảm thấy không thoải mái.
Con của ngoại thất như hắn cũng giống nương ngoại thất của hắn, đều chẳng làm nên trò trống gì.
“Tiểu muội, chuyện hôm nay căn bản không thể trách Vấn Nhi, đều là do những người đó quá mức vô lễ dã man, tiểu muội ngươi không vì ta cùng Vấn Nhi mà đòi công đạo thì thôi, ngược lại còn bảo chúng ta rời đi?”
Tiền Thượng Lãng chỉ trích, trách tiểu muội không làm được gì.
“Nhị ca!”
Tiền Thượng Thục không dám tin mà nhìn về phía ca ca của nàng ta.
“Ca có biết những người đó là ai không mà bảo ta đi đòi công đạo? Ngươi có suy xét đến tình hình của ta không? Ta nói cho ca biết, trong mấy người tới hôm nay, có ngươi mà bảo bối Vấn Nhi của ca tâm tâm niệm niệm đấy, còn muốn bái sư sao? Hắn nằm mơ đi!”
“Cái gì? Ngươi nói Hàm đan sư cũng ở đây? Vậy sao hắn có thể trở mắt nhìn chúng ta bị khi dễ chứ? Rõ ràng chúng ta không sai, sao bọn họ lại có thể đối đãi với chúng ta như vậy?”
Tiền Thượng Lãng cả kinh kêu lên, thanh âm này khiến cho trong lòng Thôi Vấn cảm thấy chấn động, thầm kêu không xong rồi.
Hàm đan sư vậy mà cũng đó, thế mà hắn lại không biết gì, nếu sớm biết hắn sẽ biểu hiện tốt một chút, nhất định có thể khiến cho Hàm đan sư nhìn hắn bằng con mắt khác.
Hơn nữa, mấy người kia rõ ràng đến tìm Lâm gia, Hàm đan sư sao có thể đích thân đến hộ nông gia đã lụi bại như Lâm gia được?
☆