“Bọn họ dựa vào cái gì không thể đối đãi với các ngươi như vậy? Chỉ bằng thân phận Đan sư của hắn, đó là nhân vật mà ngay cả Thanh Lôi Tông của chúng ta cũng phải tôn kính!”
Tiền Thượng Thục cảm thấy nhị ca quá không biết nói lý lẽ, chắc chắn là do tiện nhân Thôi Vấn này châm ngòi, trước kia nhị ca sẽ không đối xử với nàng ta như vậy.
“Không được, ta muốn đưa Vấn Nhi tìm Hàm đan sư phân xử, ta không tin một nhân vật tôn kính như vậy sẽ không nói đạo lý.”
Trong mắt Tiền Thượng Lãng, Thôi Vấn là người mà không ai có thể so sánh được, sao lại có người không thích được chứ.
Tiền Thượng Thục quả thực không thể tin được vào hai mắt cùng hai tai của mình, nhị ca đây là đang muốn làm gì?
Hắn có biết nếu hắn làm như vậy sẽ đem mình cùng toàn bộ Tiền gia kéo xuống nước không?
Nàng ta thật vất vả mới có được thân phận đệ tử ký danh của Dư trưởng lão Thanh Lôi Tông, nếu ca ca của nàng ta làm vậy, sao nàng ta còn có thể ở lại Thanh Lôi Tông nữa?
“Đứng lại! Ca đứng lại đó cho ta!”
Mặc dù Tiền Thượng Thục cũng giống như những đệ tử Thanh Lôi Tông khác, ở trước mặt thôn dân Khúc Điền thôn đều ra vẻ cao cao tại thượng, coi bọn họ như con kiến.
Nhưng ở trong Thanh Lôi Tông một thời gian, nàng ta cũng hiểu rằng không thể đắc tội người không nên đắc tội, dù là Tiền gia cũng như vậy trước một gia tộc như Triệu gia, nhưng ca ca của nàng ta sao có thể ngây thơ như vậy chứ?
Không, nên nói là ngu xuẩn mới đúng!
Tiền Thượng Thục nổi trận lôi đình, bất chấp đây là nhị ca mà nương của nàng ta luôn mãi nhắc nhở nàng ta phải luôn chăm sóc.
Nàng ta đi ra ngoài kêu hai tuỳ tùng đến canh chừng hai người này, không được cho phép rời khỏi phòng nửa bước.
Hành động này khiến cho Tiền Thượng Lãng lại nháo loạn với nàng ta thêm một hồi nữa.
Có đệ tử của Thanh Lôi Tông đến xem, sau khi nghe rõ nội dung trò chuyện của hai người xong, nếu không phải vì để ý đến mặt mũi của Tiền sư tỷ, quả thực phải dùng ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn Tiền Thượng Lãng.
Hắn cho rằng Đan sư là ai?
Là người mà ai cũng có thể gặp sao?
Còn song nhi bên trong kia nữa, vậy mà lại có ý nghĩ kỳ lạ muốn bái Đan sư làm sư?
Sư huynh của Tiền Thượng Thục nghe được chút tiếng gió, đặc biệt gọi riêng Tiền Thượng Thục tới, bảo nàng ta quản lý lại người của mình, đừng để bọn họ gây thêm phiền phức cho Thanh Lôi Tông.
Vốn dĩ, việc để Tiền sư muội mang người ngoài theo cùng đã làm trái với quy củ rồi, cho nên khi hắn nói chuyện cũng rất nghiêm khắc:
“Tiền sư muội nhớ quản lý lại người của mình cho tốt, mặc dù ta chưa hỏi thăm được thân phận cụ thể của Hàm đan sư kia là như thế nào, nhưng địa vị của hắn tuyệt đối sẽ không thấp, nếu chọc phải người ta thì ngay cả sư phụ cũng không cứu được muội.”
Tiền Thượng Thục xin lỗi bảo đảm, nói:
“Sư huynh yên tâm, muội đã tìm hai vị sư đệ đến trông coi bọn họ, sẽ không để cho bọn họ ra khỏi phòng nửa bước.”
“Ừm, muội đi đi.”
Tiền Thượng Thục rời khỏi phòng sư huynh, liền ở bên ngoài thở dài một hơi.
Sư huynh cùng nàng ta không giống nhau, hắn là thất đệ tử dưới trướng sư phó, lời hắn nói nàng ta không dám không nghe.
Cho nên sau khi trở về, nàng ta không màng nhị ca làm ầm ĩ, chỉ cho người đưa đồ ăn đến đúng giờ mà thôi.
Ngày hôm sau, không đợi Điền thôn trưởng tìm Bạch Dịch, Bạch Dịch đã mang hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ đến cảm tạ ông vì đã chiếu cố hai huynh đệ họ trong suốt thời gian qua.
“Bạch công tử khách khí rồi, Nguyên Hổ là người của Khúc Điền thôn chúng ta, trước đó còn là phó đội trưởng của đội săn thú nữa, về tình về lý thì Khúc Điền thôn của chúng ta không có khả năng không chiếu cố huynh đệ bọn họ được, hiện tại có Bạch công tử ở đây, ta cũng cao hứng thay cho A Văn A Võ.”
Điền Trường Vinh thật sự cao hứng, mặc dù Bạch công tử ngồi trên xe lăn, nhưng hắn cùng Tiêu công tử phía sau hắn, vừa nhìn đã biết chính là nhân vật có địa vị bên ngoài rồi.
“Không biết Bạch công tử muốn an bài cho huynh đệ Lâm Văn như thế nào?”
Vừa mới nhận thân, Bạch Dịch còn chưa kịp thương lượng với cháu ngoại, tuy nhiên, ý của hắn là muốn đưa hai đứa đi, nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói:
“Ta sẽ cùng thương lượng với hai đứa nó, lấy ý kiến của hai đứa làm chủ.”
“Được, được, đa tạ Bạch công tử đã phí tâm lo lắng cho hai đứa.” Điền Trường Vinh cảm kích nói.
Chờ sau khi hai người Bạch Dịch Tiêu Duệ Dương rời khỏi nhà trưởng thôn, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp Khúc Điền thôn.
Công tử ngồi xe lăn từ bên ngoài tới này thì ra là thân cữu cữu của hai huynh đệ Lâm Văn, thì ra tức phụ mà Lâm Nguyên Hổ cưới từ bên ngoài về lại có lai lịch lớn như vậy.
Có người nhớ tới chuyện, trước đây lão thái thái Lâm gia luôn ghét bỏ coi thường Trần thị, Hoàng thị nhảy nhót lung tung khuyến khích lão thái thái bảo Lâm lão nhị hưu Trần thị rồi cưới người từ nhà mẹ đẻ bà ta.
Không biết sau khi lão thái thái nghe được tin tức này xong liệu có hối hận hay không, đặc biệt là hiện tại, tình hình của Lâm gia đại phòng đã xuống dốc không phanh, còn Hoàng thị đã lâm vào kết cục bị hưu bỏ rồi.
Có người nói, vì sao người nhà mẹ đẻ của Trần thị đến bây giờ mới đến, nếu đến sớm hơn một chút, nói không chừng phu thê Lâm Nguyên Hổ sẽ không mất sớm như vậy.
Ai cũng đều thấy, công tử ngồi xe lăn kia có xuất thân phú quý, Tiêu công tử đi theo bên cạnh cũng là người có năng lực hơn người.
Lúc này, tức phụ của trưởng thôn lại ra tay, dưới sự tuyên truyền của bà, rất nhanh mọi người đã biết
Thì ra Trần thị cùng huynh trưởng của bà đã thất lạc nhiều năm, thời điểm sắp qua đời mới tìm được thân nhân, đồng thời gửi chút tin ra ngoài, nhưng không chờ huynh trưởng đến nơi thì bà đã đi rồi.
Có người nói mệnh Trần thị không tốt, có phúc phận nhưng không thể hưởng.
Nhưng hai đứa nhỏ của bà lại có phúc, cuối cùng cũng chờ được Bạch công tử đến.
Còn chuyện vì sao huynh trưởng của Trần thị lại họ Bạch,
Chẳng phải đã nói hai huynh muội họ thất lạc từ nhỏ hay sao, thôn dân rất tự nhiên mà tự tìm lý do bào chữa.
Có người nghĩ tới Tiền gia.
Tiền gia lui hôn cùng Lâm gia còn chẳng phải vì ghét bỏ địa vị Lâm gia quá thấp, song nhi Lâm Văn này không xứng với Tiền gia bọn họ hay sao.
Nghe nói, thời điểm còn chưa lui hôn mà Tiền gia nhị thiếu đã thông đồng qua lại với một song nhi khác rồi.
Hiện tại, Lâm Văn có một cữu cữu có lai lịch lớn như thế, không biết Tiền gia có hối hận hay không.
Cữu cữu của Lâm Văn là Bạch công tử, liệu có tìm đến Tiền gia đòi công đạo hay không.