Tiền phu nhân nghe nhi tử nói xong liền cau mày khó chịu.
“Lãng Nhi, con chỉ cần nhớ kỹ, Lâm gia là loại gia đình nghèo khổ từ nông thôn, cực kỳ vô sỉ thô bỉ, vì để có thể bán víu vào Tiền phủ mà bất cứ thủ đoạn gì cũng dám làm, con phải tin rằng, bọn chúng muốn làm rạn nứt mối quan hệ giữa con và Vấn Nhi, cho nên sau này đừng nghe người khác nói bậy nữa.”
Tiền Thượng Lãng nghe vậy thì cũng cảm thấy có lý, nếu không phải Lâm gia nhất quyết ăn vạ, thì Tiền gia sao có thể đính thân với một gia đình như vậy chứ, đang nghĩ, hắn lại nghe nương hắn nói tiếp.
“Cái loại người hạ đẳng sống ở bên ngoài kia, luôn muốn trăm phương nghìn kế đeo bám vào các gia đình giàu có ở Ô Sơn trấn chúng ta, như vậy là có thể thoát ly thân phận hạ đẳng của bọn chúng, sau đó có được cơ hội đến sống trấn trên. Phải biết rằng, bọn họ ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể đối mặt với đám yêu thú cực kỳ nguy hiểm, đâu có giống như Ô Sơn trấn của chúng ta, lúc nào cũng có tường thành bảo hộ, còn có Thanh Lôi Tông cùng Võ Đường và những gia tộc khác tham gia bảo vệ nữa, yêu thú không có cơ hội tiến vào đây làm hại chúng ta, cho nên Lâm gia mới chơi trò ăn vạ như thế.”
Tiền Thượng Lãng lập tức cảm thấy tức giận, nói.
“Không ngờ bọn họ lại là người vô sỉ như vậy, nếu lần sau con còn gặp lại bọn họ, con nhất định phải đem chân tướng nói ra thật rõ ràng.”
Tiền Thượng Lãng cảm thấy những lời nương hắn nói ra rất có đạo lý, trước kia hắn cũng từng nghe thấy lý do này rồi, nhưng khi đó lại không để bụng.
Đến hôm nay mới thật sự hiểu, thì ra đây chính là mục đích thật sự mà Lâm gia đính thân với mình
Hình tượng của huynh đệ Lâm gia trong lòng hắn lập tức trở nên cực kỳ tệ hại, hơn nữa, còn sinh ta tâm lý kiêu ngạo với bọn họ.
Thì ra cuộc sống của bọn họ lại gian nan như vậy, quả nhiên kém Tiền gia rất nhiều.
Thấy nhi tử đã đi rồi, sắc mặt của Tiền phu nhân lập tức trầm xuống.
Bà ta gọi hạ nhân theo nhi tử của mình ra ngoài tới, cẩn thận hỏi tình hình ban ngày thật rõ ràng.
Sau khi biết được huynh đệ Lâm gia không nói ra chân tướng sự việc, hừ lạnh một tiếng.
“Coi như bọn chúng còn biết thân biết phận mà im lặng, nhưng cho dù bọn chúng có nói ra chuyện năm đó, thì có mấy ai tin chuyện đó chứ.”
Tiểu nhi tử có thể kết thân với Thôi gia, bà ta cảm thấy cực kỳ vừa lòng.
So với một đại gia tộc như Triệu gia thì Tiền gia thật sự còn rất yếu, nhưng sau này có thể cùng Thôi gia hỗ trợ lẫn nhau, chắc chắn Tiền gia sớm muộn gì cũng sẽ trở thành gia tộc đứng đầu của Ô Sơn trấn.
Dứt lời, bà ta không thèm để chuyện của huynh đệ Lâm gia trong lòng nữa.
Nhìn thế nào bà ta cũng thấy hai người họ chắc chắn chẳng làm nên được trò trống gì, nói không chừng sớm muộn cũng sẽ chết trong lần bị yêu thú tập kích nào đó.
Nhi tử của bà ta nhất định phải có được một tiền đồ tốt đẹp nhất
— —
Trong sân viện độc lập của một khách điếm nào đó, Chương Uyên gõ cửa phòng Hàm Mặc, đưa một tờ giấy.
Người sau nhận lấy nhìn lướt qua, trên đó chính là tình hình đã được điều tra của hai huynh đệ bọn họ nhìn thấy lúc sáng.
Mặc dù Tiền gia luôn cố gắng che giấu chuyện năm đó, nhưng không phải là một chút tiếng gió cũng không lộ ra bên ngoài, cho nên rất nhanh chân tướng chuyện hai nhà đính thân năm đó đã được tìm hiểu ra, Hàm Mặc cười khẽ.
“Tiền phủ này quả nhiên là loại người vong ân phụ nghĩa, đáng tiếc cho đôi huynh đệ Lâm gia, không có trưởng bối bảo vệ, nếu không có cơ duyên đặc biệt nào đó, chỉ sợ rất khó để phát triển.”
Chương Uyên cười nói.
“Chẳng phải Hàm Mặc muốn cho song nhi Lâm gia một cơ duyên đặc biệt hay sao.”
Hàm Mặc tùy tay đem tờ giấy trong tay đốt đi, bình thản nói.
“Tạm thời quan sát đã, dù sao thì ngươi và ta cũng phải ở lại một đoạn thời gian, nếu có duyên, có lẽ có thể gặp lại bọn họ.”
Chương Uyên không coi bản thân là người ngoài, tự động ngồi xuống rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, nói.
“Ta còn mang đến một tin tức, không biết Hàm Mặc có hứng thú nghe hay không đây.”
Hàm Mặc ngồi đối diện hắn, cũng đang bình tĩnh mà uống trà, biểu tình an nhàn.
Đợi một hồi không thấy hắn hỏi, Chương Uyên buông chén trà bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, là ta muốn nói cho ngươi nghe, Nam An Thành Tiêu Duệ Dương cũng đã tới đây rồi.”