“Tiêu Duệ Dương? Sao hắn lại tới đây? Thứ kia hình như không có tác dụng gì với hắn mà nhỉ?”
Hàm Mặc cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Đúng rồi, hắn có lui tới cùng với một song nhi, chẳng lẽ là vì người đó? Ngươi có biết hắn đến đây một mình hay là đi chung với ai không?”
“Vẫn là Hàm Mặc thông minh nhạy bén, đúng là Tiêu Duệ Dương kia đi cùng với một song nhi, nhưng song nhi kia đi đứng không tốt, cho nên trên đường đến đây sẽ bị trì hoãn không ít thời gian đâu.”
“Tiêu Duệ Dương có thể được xem như là tiền bối của chúng ta, hắn hoàn toàn khác xa với những lời đồn đãi về hắn trước đây, có thể nói hắn là người trọng tình trọng nghĩa, đáng để chúng ta kính trọng, ta thật sự rất mong đợi được gặp bọn họ.”
Hàm Mặc không tiếc lời khen ngợi tên họ Tiêu này.
Ở bên ngoài, Tiêu Duệ Dương được miêu tả là một con người tàn nhẫn độc ác, chuyện hắn có qua lại lui tới với một song nhi không phải ai cũng biết.
Trong mắt hắn, so với những kẻ ra vẻ đạo mạo hư tình giả ý, thì Tiêu Duệ Dương càng có vẻ chân thành và đáng tin cậy hơn.
Chương Uyên sờ sờ mũi, hắn biết ngay Hàm Mặc sẽ nói nói như vậy mà, thôi được rồi, hắn cũng đồng tình với quan điểm của Hàm Mặc.
— —
Buổi tối, phận ai người nấy tu luyện, sau khi tu luyện xong, Lâm Văn lại nhớ đến tình hình bên trong Vạn Thông Bảo, thời điểm đang muốn đi vào thì y nghe thấy có tiếng động truyền đến từ cửa sổ, ngay sau đó lại ngửi thấy cả mùi máu tươi
Lâm Văn giật mình một cái, chưa kịp lấy đèn qua kiểm tra, liền nghe thấy tiếng ma sát như tiếng rắn đang trườn, lại tập trung nhìn kỹ, đây chẳng phải là con rắn nhỏ mất tích cả ngày hôm nay sao, thôi được rồi, thật ra thì y vốn suýt quên nó luôn rồi.
“Làm ta giật cả mình, cả ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy?”
Lâm Văn đi qua dùng ngón tay kéo hắc xà tới, nhìn thật kỹ dưới ánh đèn.
“Sao lại béo lên nhiều vậy? Bụng cũng phình ra, chẳng lẽ ngươi tự mình ra ngoài kiếm ăn à? Không đi ăn vụng đồ nhà ai đấy chứ?”
Ngón tay cả y chà chà lên vết bẩn trên thân rắn, đặt lên mũi ngửi ngửi, quả nhiên là mùi máu tươi.
Y lập tức đứng dậy xách nó vào bếp, phải tắm rửa sạch sẽ cho nó đã rồi tính, y hoàn toàn làm lơ đi tiếng ti ti kháng nghị của hắc xà.
“Ca? Huynh còn chưa ngủ sao?”
Vừa ra khỏi phòng đã gặp phải Lâm Võ, người sau lên tiếng hỏi.
Lâm Văn vẫy vẫy hắc xà trong tay: “Tắm cho nó một cái đã, đúng rồi, đây cũng là do sư phó trong mộng cho đó, mang Bình Đẳng Khế Ước với ta đấy.”
Lâm Võ bị dọa nhảy dựng, nhưng ngay khi hắn tiền lên muốn sờ một cái, thì hắc xà trong tay Lâm Văn đang coi như khá ngoan ngoãn đột nhiên nhảy ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức khiến hai người không kịp phản ứng, sau đó Lâm Võ liền kêu đau một tiếng.
Lâm Văn vội vàng kéo hắc xà lại, động tác không một chút nhẹ nhàng, không quan tâm đến sự tức giận bất bình trong mắt hắc xà, vội vàng hỏi.
“Cắn bị thương chỗ nào không? Mau đưa cho ta xem.”
Lâm Võ dùng tay sờ sờ nơi bị cắn, vừa rồi hắn bị đau một chút, còn tưởng là bị thương rồi, nhưng hiện tại kiểm tra một hồi, không trầy da, chỉ để hại hai cái lỗ nhỏ thôi.
“Ca, không bị thương, chỉ để lại hai dấu nhỏ thôi, da đệ dày lắm, nó làm sao có thể cắn đệ bị thương được, nhưng mà nó lại quá không nghe lời, ca, nó thật là thú kết khế ước với huynh sao?”
Ngay cả tay hắn cũng không cắn bị thương được, loại thú khế ước này có ích lợi gì?
“Ti ti ~”
Hắc xà ngẩng đầu lên uy hiếp Lâm Võ.
Lâm Văn vỗ đầu hắc xà một cái, lại tóm lấy tay Lâm Võ đặt dưới ánh đèn cẩn thận xem xét, quả nhiên không bị cắn rách da, lúc này y mới thật sự yên lòng.
“May mà không sao, ta cũng không biết nó là rắn gì, chỉ sợ có độc, nó thật sự rất không nghe lời, hừ hừ, ta phải tìm thử xem có cách nào giải trừ khế ước với nó hay không, nhưng mà trước tiên, ta phải tắm rửa thật sạch sẽ cho nó cái đã.”
Mặc dù hắc xà vô dụng, nhưng một thiếu niên như Lâm Võ lại cảm thấy rất có hứng thú với khế ước thú, nếu có thể kết khế ước với một con đại yêu thú cường đại trở thành linh sủng, vậy thì sức chiến đấu của mình cũng sẽ được nâng lên đáng kể.