Trở lại Mạn Đà Viên thì Tiếu Tĩnh đã mệt mỏi hết sức, tắm rửa thay y phục sau đó dùng chút cơm nước giản đơn liền đi ngủ, vì để cho bọn nha hoàn đều nghỉ ngơi thật tốt Tiếu Tĩnh liền lệnh cho các nàng cũng đi nghỉ ngơi thật sớm, đêm nay ngay cả một nha hoàn gác đêm cũng không có.
Nửa đêm vì khát nước Tiếu Tĩnh định xuống giường rót nước, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hắn đang cẩn thận nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của nàng, bàn tay đưa tới má của nàng định giúp nàng lau đi mồ hôi trên mặt, Tiếu Tĩnh mỉm cười nói "Ngươi đã tỉnh?" Nàng biết sau khi uống thuốc của nàng sẽ hôn mê hai mươi bốn giờ, sợ là mới vừa tỉnh lại không bao lâu.
Mặc Thiên Trần nhìn bàn tay ở trên không trung của mình lúng túng thu hồi lại "Ừ." Hắn gật đầu trả lời. Tiếu Tĩnh mỉm cười nhìn nam nhân trước mắt, một thân bạch y, sắc mặt tái nhợt giống như bị hút cạn máu, dung nhan tuyệt thế lại có chút uể oải, hắn chính là Thánh Khanh Vương, là một người tài hoa lại bị tương truyền rằng hắn Thánh Khanh Vương sống không quá hai mươi tuổi.
Mà lúc này Tiếu Tĩnh lại không có tâm tình thưởng thức dung nhan tuyệt thế đó của hắn, đi tới bên cạnh hắn cầm tay trái của hắn bắt đầu thay hắn bắt mạch, bàn tay dài nhỏ bé tinh tế nắm lấy cổ tay lạnh buốt không một chút độ ấm của hắn, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy tay nhỏ bé củ nàng truyền đến ấm áp nhè nhẹ, đánh úp vào hắn, từ khi nào thì bắt đầu, hắn đã không biết như thế nào là ấm áp, ngày hôm nay một nữ nhân gầy yếu như nếu có một cơn gió thổi qua là có thể thổi bay nàng lại cho hắn ấm áp.
"Bệnh này của ngươi là mắc từ khi ở trong bụng mẹ, nếu vẫn tiếp tục như vậy ta cam đoan ngươi sống không qua được tháng này." Nói xong trong lòng Tiếu Tĩnh xẹt qua một nụ cười khổ, cũng vì mẹ nàng cũng bị bệnh giống hắn cần chậm rãi điều trị bằng thuốc Đông y, nàng lựa chọn học đại học trung y, ai ngờ không chờ nàng học xong kiến thức để cứu mẹ của nàng, mà lại cứu một người xa lạ như vậy, chẳng lẽ là ý trời đã sớm quyết định hết thảy sao?
Tiếu Tĩnh ngẩng đầu nhìn nam tử một thân cẩm y trước mặt mình, cũng không vì lời nói của Tiếu Tĩnh mà cảm thấy khổ sở, trái lại lại nở nụ cười nhàn nhạt, nếu là nữ tử định lực không tốt sợ là đã bị hắn câu đi mất ba hồn bảy vía rồi, lúc này trên người hắn không còn khí tức người lạ chớ đến gần? Hắn cũng không có trả lời, mà vẫn nhìn Tiếu Tĩnh như cũ, Tiếu Tĩnh cũng chăm chú nhìn hắn "Thân thể của ngươi yêu cầu phải điều trị thật tốt, nếu muốn hoàn toàn khôi phục thì phải chờ một đoạn thời gian rất dài, chỉ cần ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời của ta phải đúng hạn trị liệu, ta mặc dù không thể bảo đảm chữa cho ngươi hoàn toàn khôi phục thế nhưng bảo mệnh thì vẫn thừa. Hiện tại tiệm thuốc ở Tây Hạ thiếu hụt rất nhiều dược liệu cần thiết mà ta cần, thế nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp." Tiếu Tĩnh giống như đang cam kết nói ra mấy lời đó. Bản thân cứu được một người có thân thể mắc trọng bệnh như mẹ nàng, hôm nay cứu hắn coi như là đền bù tiếc nuối trong lòng mình đi.
"Thái y nói ta sống không quá hai mươi tuổi." Qua một hồi lâu Mặc Thiên Trần mới chậm rãi nói ra.
"Ta càng thêm tin tưởng nếu như ngươi không gặp được ta ngươi đã chết rồi." Giọng nói Tiếu Tĩnh không chút khách khí, nàng không có đem người nam nhân trước mắt này là một Vương gia cao cao tại thượng, mà xem hắn thành một người bệnh nhân bình thường không thể bình thường hơn được."Lẽ nào không ai nói cho ngươi biết ngươi bị hạ độc sao? Chuẩn xác mà nói là hạ độc mẫu thân của ngươi, ai vừa vặn biết được nàng mang thai, ngươi thay nàng chịu một nửa độc, đó là lí do mà ngươi có thể sống lâu thêm được mấy năm."
"Độc?" Trên mặt của Mặc Thiên Trần xẹt qua một tia khiếp sợ và hoài nghi.
"Ừ, hiện tại độc đã dung nhập vào trong huyết dịch* của ngươi, ta kê toa thuốc cho ngươi chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc tính, qua một đoạn thời gian còn phải đổi loại thuốc khác, hiệu thuốc bắc trong vài dặm tuy thiếu hụt dược liệu nhưng vẫn tương đối dễ dàng tìm được, thế nhưng hiện ở trong tay ta còn thiếu hụt những dược liệu hết sức trân quý, cho nên ngươi nhất định phải kiên trì đến khi ta tìm được dược liệu mới thôi." Tiếu Tĩnh nhìn vào mắt của hắn, bên trong đôi mắt đó không có chút nào là sợ hãi, mà lại thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của Tiếu Tĩnh. (*máu)