Mặc Thiên Trần rơi vào trầm mặc, trúng độc? A. . . Hắn đột nhiên nhớ lại năm ấy trước khi mẫu phi mất, tuyết rơi rất nhiều, hoa mai nở trong lạnh lẽo, người lôi kéo hắn đến trong viện ngắm hoa mai, người nhìn mình nói "Trần Nhi, không nên cùng các ca ca đoạt ngôi vị hoàng đế, không nên dùng mạng của mình đi đánh cuộc hư vô gì đó, sống thật tốt, sống khỏe mạnh so với cái gì đều quan trọng hơn." Sau đó không lâu người liền qua đời, mang theo cười nụ, xinh đẹp không gì sánh được ra đi, người nói đời này người sống có ý nghĩa nhất là người đã sinh ra Mặc Thiên Trần hắn, mà không phải là người thu được sủng ái nuông chiều nhất trong hậu cung của hoàng đế, bởi vì hắn biết, mẫu phi cũng không thích cuộc sống trong hoàng cung, người thích mặc hồng y cưỡi trên con ngựa trắng tự do tự tại xuyên qua những bụi mai trong rừng, người nói, trong hoàng cung cũng có rừng mai, đó là hoàng đế vì người trồng nên, đáng tiếc ông(hoàng đế) biết người thích hoa mai lại không biết người càng thêm thích tự do, đích thân ông đem người nhốt vào hoàng cung giống như cái lồng giam này rồi lại vọng tưởng dùng khung cảnh rừng mai này lưu lại tim của người, đây không phải là quá buồn cười sao?
"Vương gia, người đang suy nghĩ gì vậy?" Tiếu Tĩnh nhỏ giọng hỏi, nàng từ trong ánh mắt của Mặc Thiên Trần thấy được cô tịch cũng giống như mình, còn có cừu hận chỉ trong nháy mắt.
"Ngươi nghĩ, cái gì quan trọng nhất?" Mặc Thiên Trần hỏi ra lời này đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, một nữ tử khuê các làm sao sẽ hiểu cái gì quan trọng nhất chứ? Tiền tài quan trọng, quyền lực quan trọng, phu quân cũng quan trọng, vinh hoa phú quý lại càng quan trọng hơn.
" Cuộc sống là quý báu
Tự do càng quý hơn
Nhưng nếu vì tình ái
Cả hai đều vứt luôn…."*
Tiếu Tĩnh cười nhạt, giống như mưa phùn trong gió xuân vậy dao động lòng người, Mặc Thiên Trần nở nụ cười, cười chân thành, thật lòng thật dạ khuynh quốc khuynh thành, lời của nàng có sinh mệnh, có ái tình, có tự do nhưng lại không có tiền tài, quyền lực và phu quân, càng không có vinh hoa phú quý, đây là một nữ tử như thế nào, có thể không dính bụi trần như vậy.
Tiếu Tĩnh vì mình và hắn rót một ly trà, Mặc Thiên Trần thưởng thức một cái, không phải là trà nổi tiếng gì lại tươi mát trong lành, khiến người ta cảm thấy thoải mái, giống như Tiếu Tĩnh vậy.
“Lần trước ngươi cho ta ăn cái gì?" Mặc Thiên Trần hỏi.
"Lại không độc chết ngươi, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tiếu Tĩnh có chút không vui nhìn hắn một cái.
"Tại sao muốn cứu ta? Lẽ nào ngươi không biết có bao nhiêu người hi vọng ta chết sao?" Mặc Thiên Trần cảm thấy trà uống ngon liền uống thêm một ngụm.
"Có hai nguyên nhân, thứ nhất, đối với một tư cách của người đại phu mà nói trong mắt của hắn không có hoàng thượng, không có Vương gia, không có ăn mày, có cũng chẳng qua là bệnh nhân, thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, mẫu thân ta và ngươi cũng trúng cùng một loại độc, loại chất độc này độc tính ôn hòa nhưng lúc phát tác thống khổ không chịu nổi, tựa như a- xít sun-phu-rit hắt lên trên ngực vậy, ta biết ngươi không biết cái gì là a- xít sun-phu-rit thế nhưng ngươi biết loại đau đớn này, ta xem rất nhiều sách thuốc, vắt hết vắt óc suy nghĩ trăm cay nghìn đắng tìm được phương pháp ‘người’ lại đã chết, ngươi nói ông trời có phải đang đùa giỡn với ta?" Tiếu Tĩnh giật nhẹ khóe miệng lại cười đến có chút làm cho người khác đau lòng, còn nhớ rõ năm đó nàng cùng mẹ* mình cùng nhau vượt qua bao thử thách, nàng tìm vô số loại hoa cỏ vô số loại dược liệu đem mình làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ lại vẫn không thể nào chữa khỏi cho mẹ, năm thứ hai đại học ấy, bác sĩ đưa cho nàng tài liệu viết tay do chính hắn cả đời tích lũy được, nàng rốt cục tìm đượcphương pháp giải độc ở bên trong đó, nàng bất chấp người Cố gia phản đối một thân một người đi tìm dược liệu, rốt cục ở một nơi xa xôi nơi cư trú một vài bộ tộc thiểu số mà tìm được, nàng mừng rỡ không thôi, thế nhưng lúc nàng chạy về thì mẫu thân đã không qua nổi giày vò mà mất đi, cha bởi vì thương tâm quá độ cũng đi theo, để lại một khoản di sản khổng lồ cùng với nàng, cuộc sống của nàng thoáng cái mất đi phương hướng, nàng đem tài sản cha mẹ lưu lại để lại cho cô nhi viện, sau đó tự mình coi thường mạng sống của mình, khi nàng từng bước một hướng về phía biển đi tới thì lại gặp được hắn, nàng cho rằng từ nay về sau bản thân không còn một mình.. . (là nói đến Vương Nam ở chương đầu tiên đã nhắc đến)
Nghĩ tới những việc này nước mắt Tiếu Tĩnh liền rơi xuống, nàng biết đây là nước mắt của mình, không có quan hệ gì với “nàng”.
"Không có việc gì, còn có ta." Mặc Thiên Trần rốt cuộc nói ra những lời này, chính hắn cũng không biết mình tại sao phải nói ra những lời này, nhưng hắn vẫn nói ra. Tiếu Tĩnh mỉm cười "Thất lễ." Nàng lại trực tiếp xem nhẹ lời của hắn, nàng sợ, nàng sợ lại tin tưởng nam nhân.