Sáng sớm, lúc bản thân từ trong suy nghĩ khi trở về Mặc Thiên Trần đã không thấy đâu, trà đã lạnh lẽo từ lâu nói rõ hắn đã rời đi từ lâu rồi, Tiếu Tĩnh cười tự giễu, hắn lại nói còn có hắn sao?
Nha hoàn bưng nước rửa mặt tới Tiếu Tĩnh mới biết được nàng và hắn cùng nhau ngồi suốt cả đêm.
Lão Phu Nhân sợ nàng bận bịu liền miễn thời gian thỉnh an của nàng để cho nàng chuyên tâm nghiên cứu y thuật, bình thường ngoài khoảng thời gian học tập lễ nghi ra Tiếu Tĩnh bây giờ ngay cả Quốc viện cũng không cần đi, nàng thở dài; lẽ nào đây là chỗ tốt của người giàu có?
Hậu viện*(sân Sau) Mạn Đà Viên đầy những dược liệu được phơi nắng, Tiếu Tĩnh vẫn ở chỗ cũ tỉ mỉ chăm sóc hoa của nàng, tuy bị Mặc Kinh Dật phá hủy một ít nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn, hoa vẫn nở tươi đẹp không gì sánh được như cũ.
"Tiểu thư, Thánh Khanh Vương tới, Lão Phu Nhân và lão gia mời người đi đến phòng tiếp khách." Vương ma ma truyền đạt lại lời nói của Tương ma ma, Tiếu Tĩnh cau mày một cái, lầm bầm một câu "Hắn tại sao lại tới?" Bội Nhi nhức đầu "Hắn đã tới sao? Tại sao ta không biết." Thử nâng mặt lên lại nhận lấy cái nhìn xem thường của Vương ma ma và Song Nhi.
Thay đổi một chiếc áo màu lam sau đó Tiếu Tĩnh liền dẫn Vương ma ma Bội Nhi và Song Nhi cùng nhau đi tới phòng tiếp khách, Lão Phu Nhân và Trấn quốc công rất lễ độ cùng Thánh Khanh Vương nói chuyện, mặc dù sinh sống nửa đời người ỏ thành Tây Hạ nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Khanh Vương sau khi trưởng thành, còn nhớ rõ lúc nhỏ hắn thông minh tuyệt đỉnh người lại đau yếu nhiều bệnh, thái y trong cung mỗi người xem qua bệnh của hắn đều không có biện pháp nào, tiên hoàng càng hạ chỉ tìm kiếm hỏi thăm danh y, nhưng như trước không thấy chuyển biến tốt.
"Gặp qua Thánh Khanh Vương, tổ mẫu, cha." Tiếu Tĩnh hơi thi lễ một cái. Đoan trang ưu nhã tìm không ra nửa điểm khuyết điểm.
"Đứng lên đi." Nói chuyện là Thánh Khanh Vương, sắc mặt hắn bình thản, một thân áo trắng phiêu dật như trước, khuôn mặt tuyệt mỹ, giống như đang câu hồn. Tiếu Tĩnh nhìn về phía hắn, nhãn thần (ánh mắt) dường như đang hỏi "Ngươi tại sao lại tới?"
Hắn nâng chung trà lên liếc mắt tựa như đang trả lời nàng "Ta thích."
Lão Phu Nhân tự động xem trao đổi ánh mắt dò hỏi thành hai người đang liếc mắt đưa tình, khuôn mặt truyền tình*.(không hiểu lắm)
"Chẳng biết Thánh Khanh Vương lần này đến đây không biết là có chuyện gì?" Trấn quốc công hỏi, Thánh Khanh Vương tự mình tới cửa, nói ra sợ rằng không có ai sẽ tin đi.
"Bản vương quanh năm ở bên ngoài dưỡng bệnh nên ít trở về thành, lần này đến đây một là vì cảm tạ ân cứu mạng của lệnh thiên kim, thứ hai là đem theo tấu chương do bổn vương hướng về phía hoàng huynh thỉnh cầu phần thánh chỉ này, phong lệnh thiên kim làm một nhất đẳng ngự y, có thể kết hôn bất cứ lúc nào, có thể tiến cung ra cung tùy ý, không cần ở tại trong cung, không có hạn chế tuổi tác, chỉ cần nàng nguyện ý danh hiệu nhất đẳng ngự y vĩnh viễn là của nàng." Mặc Thiên Trần chậm rãi nói ra lại làm cho Lão Phu Nhân và Trấn quốc công hoảng hồn, đây là thật sao? Nhất đẳng ngự y, đó là chức quan vinh quang cỡ nào ? Ở nước Tây Hạ là chức vị nhị phẩm, Trấn quốc công nhìn thoáng qua nữ nhi của hắn, khuôn mặt trấn định, không có mừng rỡ, đạm nhiên lễ độ, ngược lại cũng có vài phần chứa đựng cưng chìu, nữ nhi của ông từ khi nào thì bắt đầu trở nên ưu tú như vậy?
"Như vậy tạ ơn long ân của hoàng thượng, đa tạ Thánh Khanh Vương ưu ái." Lão Phu Nhân cười hì hì lễ độ nói, vui vẻ đến cực điểm.
Tiếu Tĩnh biết hắn là sợ mình ở Trấn quốc công phủ bị sỉ nhục mới lấy một chức quan như thế cho mình, ngự y? Ở nước Tây Hạ này từ trước đến nay chưa bao giờ có nữ ngự y, Tiếu Tĩnh ngược lại phá tiền lệ.
"Lão Phu Nhân không cần khách khí, bản vương làm như vậy cũng là vì muốn Tiếu tiểu thư thuận tiện ra vào Thánh Khanh Vương phủ chữa bệnh cho ta, nếu là người vô danh vô phận nhiều lần ra vào Thánh Khanh Vương phủ cũng không cùng rất bất tiện, bản vương không muốn tiểu thư bởi vì chữa bệnh cho bản vương mà làm tổn hại thanh danh." Sắc mặt Mặc Thiên Trần đạm nhiên, đường hoàng nói ra lời nói này, Lão Phu Nhân thật cao hứng, Trấn quốc công cũng cười híp mắt tiếp nhận, chỉ có trong lòng Tiếu Tĩnh đang hung hăng mắng lão hồ ly.