Lão Phu Nhân lệnh Tương ma ma dìu mình cầm trà ngon riêng tư của mình đều đem đến chiêu đãi Mặc Thiên Trần, việc này làm cho Tiếu Tĩnh cảm giác sâu sắc không nói gì.
Vương di nương mang theo Tiếu Tình không cam tâm tình nguyện đến thỉnh an Lão Phu Nhân, vốn Tiếu Tình đang xoay khăn tay nhăn nhó nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiên Trần cả người không nhịn được liền choáng váng mười giây, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện rõ lên hình trái tim thật to nhìn chằm chằm Mặc Thiên Trần, cái này khiến Lão Phu Nhân cảm thấy mất hết thể diện kết quả là nhìn ánh mắt của bà tràn đầy chán ghét.
Tiếu Tình vội vàng hồi thần chậm rãi bước đến trước mặt lão phu nhân đi về phía trước một bước mà nàng ta tự cho là hết sức tiêu chuẩn lễ độ, ở trước mặt Lão Phu Nhân thật sâu than thở "Thứ nữ không thể lên phòng khách làm cho Vương gia chê cười." Thực sự là không hiểu chuyện, rõ ràng thấy phòng khách đang chiêu đãi khách nhân còn mặt dày đi vào thực sự là di nương dạy nữ nhi thì không thể lên được mặt bàn mà.
"Không sao." Mặc Thiên Trần trả lời ngắn ngủi hai chữ rồi quay lại nhìn Lão Phu Nhân, ngược lại hắn cũng không nhìn nàng ta, nàng ta có lên được phòng khách hay không thực sự không có quan hệ gì với hắn.
Trong lòng Tiếu Tình vui vẻ, không chỉ có tướng mạo anh tuấn phong độ hết lần này tới lần khác giống như không nhiễm chút khói lửa nhân gian, còn là Vương gia cao quý vô cùng, nếu là có thể được hắn ưu ái gả qua đó trở thành Vương phi cao cao tại thượng, ai có thể so sánh, sợ đến lúc đó lão thái bà và cha thấy mình còn phải thi lễ. Suy nghĩ này khiến nàng ta liền xấu hổ mà tiêu sái đến bên cạnh Mặc Thiên Trần đỏ mặt rót một ly trà "Vương gia mời thưởng thức." Mình xinh đẹp như vậy Vương gia sợ đã động lòng đi. Nghĩ như vậy trong lòng nàng ta liền bắt đầu ảo tưởng mình và Mặc Thiên Trần như keo như sơn ân ái sinh hoạt, nhìn bản mặt kia của nàng ta khiến Tiếu Tĩnh chán ghét vô cùng.
"Tỷ tỷ, hắn là vị Vương gia nào?" Trong thành các công tử quý tộc nàng ta đều đã gặp, Vương gia nàng ta cũng thấy không ít, thế nhưng vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn như vậy nàng ta chưa từng thấy qua, thực sự nghĩ không ra là vị Vương gia nào.
"Hắn? Thánh Khanh Vương." Sắc mặt Tiếu Tĩnh lạnh nhạt trả lời, trong mắt nhìn không ra chút ái mộ nào.
"Thánh Khanh Vương?" Tiếu Tình kinh ngạc vạn phần, nghe nói Thánh Khanh Vương dung mạo như thiên nhân, ngày hôm nay nàng ta cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, giống như một nam tử trích tiên hạ phàm.
"Nghe nói tiểu thư ngâm nước trà lài uống hết sức tốt, chẳng biết bản vương có may mắn nếm thử hay không?" Mặc Thiên Trần thấy Tiếu Tĩnh đang cùng Tiếu Tình nói nhỏ, nhẹ nhàng nói nhìn cũng đều không liếc hắn một cái liền mở miệng hỏi, ai biết Lão Phu Nhân cao hứng gật đầu nói đương nhiên ngay, có thể pha trà cho Vương gia là vinh hạnh gì gì đó của Tiếu Tĩnh….
Tiếu Tĩnh trực giác không nói gì, bị người ta coi làm nha hoàn sai sử còn muốn xem đây là vinh hạnh, việc này nhiều lắm là đang bị coi thường mới phải chứ?