"Cái gì? Lý di nương?" Vương di nương vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, tiện nhân Lý di nương cũng muốn cùng nàng Vương Tú Hà cùng nhau quản lý?
“Đúng vậy, Lý di nương." Lão phu nhân gật đầu trả lời, đem cửa hàng bên ngoài giao cho Lý di nương là bởi vì nàng ta nhát gan không dám động tay động chân, hơn nữa nàng ta cũng xem không hiểu sổ sách, Lý di nương cũng từng là nha đầu trong phòng bà, tự nhiên biết được bà lợi hại, nhất định không dám ở dưới mí mắt bản thân táy máy tay chân, thế nhưng Vương di nương thì bất đồng, nàng ta đã từng học qua quản lý sổ sách lại là người quỷ kế đa đoan, nhìn cũng biết nàng ta không phải là một an phận.
"Lão phu nhân, không phải là nô tỳ khinh thường Lý di nương, mà là Lý di nương ngay cả sổ sách cũng đều hiểu tại sao có thể trông coi cửa hàng bên ngoài?" Vương di nương vạn phần kích động, chính mình chưởng quản cửa hàng bên ngoài chẳng khác nào chính mình quản lý cả quyền lợi Trấn quốc công phủ, kẻ khác nhìn vào đều phải nịnh hót, thế nhưng bây giờ lại. . .
“Không lẽ ta không có khả năng dạy nàng ta, chẳng lẽ Vương di nương nghĩ ta lão thái bà này sẽ không dạy được nàng ta? Lý di nương là người từ trong phòng ta đi ra, chỉ là ta mấy năm nay thường sinh bệnh bỏ quên nàng, nàng có học được hay không thì ta tất nhiên biết, không cần ngươi phải quan tâm, có thời gian quan tâm thì quan tâm hài tử trong bụng ngươi đi! Nào là đồ lót tiểu hài tử ngươi đều làm một ít , dùng tiền mua được cho dù tốt cũng không sánh bằng mẹ ruột tự mình làm đúng không?" Lão phu nhân khôn khéo có khả năng, lúc còn trẻ cũng là một cao thủ trạch đấu, không biết dã từng thu thập bao nhiêu di nương không nghe lời mới có thể ngồi vị trí này cho tới hôm nay, tự nhiên là đối với mấy di nương có chút thành kiến, cho dù có hài tử, vậy cũng vẫn là di nương. Không cho nàng ta trông nom cửa hàng là muốn cảnh cáo nàng ta phải an an phận phân sinh hạ hài tử, cho nàng ta trông coi quản lý quyền lợi trong phủ là vì để cho nàng ta an tâm sanh con. Tiếu Tĩnh thở dài, lão phu nhân thật đúng là cao thủ a!
Đứng ở trong góc Lý di nương cũng là kích động vạn phần, mình không phải là đang nằm mơ chứ! Lão phu nhân để cho mình trông coi cửa hàng? cửa tiệm của Trấn quốc công phủ có hơn một trăm gian a? Đều để cho mình quản lý , vậy sau này địa vị của mình và Vũ nhi ở trấn quốc công phủ có phải hay không sẽ tốt hơn rất nhiều? Có phải hay không sau này cũng sẽ không bị Vương Tú Hà khi dễ nữa? Ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tiếu Tĩnh,nàng (Lý di nương) mặc dù là một người chưa từng đọc sách thế nhưng không có nghĩa là nàng(Lý di nương) ngu dốt, nàng(Lý di nương) biết đây hết thảy đều là do Tiếu Tĩnh thiết kế, nàng cũng biết Tiếu Tĩnh là muốn mượn hơi mình, thế nhưng Tiếu Tĩnh làm như vậy cũng đáng giá để bản thân tận tâm tận lực vì nàng ấy(TT) làm việc a!
"Tổ mẫu, Tĩnh nhi nghĩ khố phòng bên kia cần phải tăng thêm người trông coi mới phải, tốt nhất là thị vệ trong phủ, hôm qua một mình tôn nữ đi qua nhìn xem một chút, trông coi khố phòng đều là mấy tiểu nô tài trong phủ, đồ cưới mẫu thân đều không có kiểm kê tốt, nếu là mấy tiểu nô tài trông coi này trộm ột vài thứ thì làm sao bây giờ? Hoặc là nô tài nha đầu quét tước khố phòng mượn cớ quét dọn tiện tay lấy đi một vài món đồ chúng ta cũng không biết đúng không? Cũng không phải là Tĩnh nhi keo kiệt, đây chính là đồ mẫu thân để lại cho Tĩnh nhi , Tĩnh nhi thiếu bạc, bản thân một mình cũng không dám cầm đi đổi lại, thực sự luyến tiếc để cho nô tài lấy đi." Tiếu Tĩnh nói xong khóe mắt lại chảy xuống hai giọt lệ, nhìn cực kỳ đáng thương. Lão phu nhân vội vàng đứng dậy lau sạch nước mắt cho nàng "Ngươi nhắc nhở là ngược lại thật đúng lúc, Lý di nương a! Minh Nhi một mình ngươi liền mang theo vài ma ma cùng ngươi đi kiểm kê đồ cưới phu nhân, bao gồm khế ước mua bán nhà, khế đất và cửa hàng đều kiểm lại một chút, mỗi tháng đều đúng giờ đem sổ sách giao cho Tĩnh nhi nhìn một chút, Tĩnh nhi cũng phải theo các quản sự ma ma học một ít về quản lý sổ sách , ngươi là đích nữ, sau này gả tới nhà người khác luôn luôn phải biết quản gia*, cũng nhân cơ hội này mà hảo hảo học một ít. Về phần Vương di nương liền ở trong phủ nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Lão phu nhân nói những lời này coi như là đem Vương di nương đánh rớt xuống mười tám tầng địa ngục, cửa hàng không để cho nàng ta trông nom , đồ cưới cũng không để cho nàng ta trông nom , như vậy nàng sống thế nào, nhiều năm qua nàng ta và Tiếu Tình đã từng sinh hoạt vô cùng xa xỉ là vì dựa vào đồ cưới Thượng Quan Vu Ngọc để lại cho Tiếu Tĩnh, nhưng hôm nay cái gì cũng không có.(Khanh: hai mẹ con nhà này vô liêm sỉ thật đó . đồ của người ta mà sài như đồ nhà mình vậy >:o bó tay)
Tiếu Tĩnh nhìn nàng ta (Vương di nương) cười nhạt, nghĩ trời sập sao? Không, ngươi nghìn vạn lần đừng dễ dàng gục xuống như vậy, đặc sắc hơn vẫn còn ở ở phía sau nữa kìa!
Ánh mắt Vương di nương hung ác hướng Tiếu Tĩnh bắn tới, ngươi cái tiểu tiện nhân, sớm biết có ngày này thì đã cho ngươi và mẹ ngươi cùng đi gặp diêm vương rồi, giữ lại đúng là một tai họa.
"Ta mệt rồi. Tất cả mọi người đều trở về đi!" Lão phu nhân xoa xoa huyệt thái dương sau đó liền lên tiếng.
“Vâng." sau khi tất cả mọi người hành lễ đều cao hứng giải tán, duy chỉ có một mình Vương di nương thất hồn lạc phách.
Ra khỏi Bách Thọ đường, Tiếu Tĩnh tâm tình thật tốt, mới vừa giữa trưa, sau cơn mưa ,ánh nắng ấm áp chiếu vào người, làm nàng cảm thấy rất thoải mái.
"Tiểu thư. Cái này là Vương di nương vừ mang đến." Vương ma ma cao hứng nhìn Tiếu Tĩnh nói, trong mắt lóe ra kiêu ngạo, thật không hỗ là nữ nhi của phu nhân a!
"Người làm gì mà gấp như vậy, danh sách đồ cưới của mẫu thân đã sớm mất, cùng lắm thì sau này nàng ta không động tay chân mà thôi, nàng ta đang mang thai lão phu nhân không bạc đãi nàng ta được, nhiều nhất cũng chỉ là mấy tháng không có bạc xài mà thôi."
"Vậy làm sao bây giờ, vạn lần không thể để cho nàng ta đắc ý lấy đồ đạc của phu nhân đúng không, vài thứ kia tùy tiện cầm một món đi ra cũng đủ cho nhà bình thường trả chi phí trong nhà mấy năm." Vương Ma Ma nóng nảy nhìn Tiếu Tĩnh, nét mặt già nua gấp đến độ đều 囧 thành một khối.
Tiếu Tĩnh nhìn bà sau đó lấy tay khăn che miệng cười khẽ "Nhũ mẫu chớ vội, ta sẽ có biện pháp thu thập nàng ta, sớm muộn gì đem đồ cưới mẫu thân hết thảy đều cầm về, đập tan những mộng tưởng hão huyền không thực tế của nàng ta."