Đang lúc Tiếu Tĩnh cùng Thượng Quan Lam Tuyết đuổi tới đài luyện võ là lúc Sở Tiếu Tiếu cùng Ngô Vân tay nắm trường kiếm đứng ở chính giữa võ đài, Tiếu Tĩnh cứ tưởng rằng loại tỷ thí này chỉ là so vài chiêu rồi phân thắng bại ai ngờ hai người nhưng lại thực sự mang theo trường kiếm nhìn chăm chú vào đối phương, chỉ chờ thời đem đối phương chém thành hai mảnh , khí thế ấy dọa đến không ít người.
“Phu tử… này.” Thượng Quan Lam Tuyết đặt tay nhỏ bé ở trước ngực làm như 1 giây tiếp theo tim của nàng sẽ nhảy ra ngoài.
“Đừng lo lắng , nguwoif trẻ tuổi thôi đều như vậy.” Phu tử vui hớn hở an ủi Thượng Quan Lam Tuyết, làm như một chút cũng không lo lắng hai người trên kia sẽ náo ra cái trò gì.
“Biểu tỷ không cần lo lắng , phu tử nói không có việc gì , kia liền sẽ khống có việc gì xảy ra.” Tiếu Tĩnh nhẹ giọng an ủi Thượng Quan Lam Tuyết , nàng cũng không nghĩ đến lão nhân này lại trơ mắt nhìn Sở Tiếu Tiếu cùng Ngô Vân đấu kiếm,thui ai diệt ai còn chưa biết đâu.
“Sở tiểu thư , vì để công bằng.. Ngô mỗ nhường trước cho ngươi ba chiêu thế nào?”Khóe miệng Ngô Vân xẹt qua một tia trào phúng , cũng không phải hắn cố ý khi dễ một nữ nhi yếu đuối , mà là do nàng ta không biết sống chết muốn hắn đánh cùng nàng, cho dù nàng hôm nay chết tại đây trên đài này cũng là do nàng tự tìm đến , không thể trách hắn được.
“Hừ…nam nhân không biết sống chết, vẫn là để bổn tiểu thue nhường ngươi ba chiêu đi. Miễn cho ngươi thằng nhãi con này thua quá khó coi, làm xấu mặt phụ thân ngươi.”
“Hừ dài dòng.” Nói xong liền cầm kiếm phi thân mà đánh tới, Sở Tiếu Tiếu trong lòng cả kinh ,mủi chân khiểng về phía sau tránh né kiếm của Ngô Vân bây tới, liền ba chiêu Sở Tiếu Tiếu chỉ thủ chứ không tấn công, rõ ràng là nhường cho Ngô Vân ba chiêu, còn Ngô Vân xuát ra chiêu nào cũng ngoan độc, chiêu nào cũng đều là sát chiêu mà đánh vào Sở Tiếu Tiếu, Sở Tiếu Tiếu đều tránh thoát được tất cả, điều này làm cho mặt mũi của hắn bị mất hết, nếu là về sau chuyện này bị truyền ra ngoài hắn Ngô Vân đường đường là nam nhân cao bảy thước lại không đánh lại một nữ nhi tay trói gà không chặt, kia làm thế nào hắn có thể sống bình yên ở thành Tây Hạ này nữa.
“Ngô công tử các ngươi đều là đồng môn cần gì các ngươi phải làm như thế .” Liền ngay cả Chu Cẩn Du đều nhìn không được , Ngô Vân này là một nam tử mà không bằng một cái thiên kim tiểu thư khuê các, để truyền ra ngoài không biết sẽ làm cho bao nhiêu người cười nhạo ?
“Hừ…là do nàng tự tìm , cùng ta có quan hệ gì đâu.” Ngô Vân rõ ràng không muốn nghe theo khuyên bảo của Chu Cẩn Du, lúc này làm sao hắn còn nhớ được Sở Tiếu Tiếu là nữ nhi của Bộ binh thượng thư nữa? Hắn thầm nghĩ muốn lấy lại mặt mũi cho mình.
"Hừ. . . Tiểu nhân bỉ ổi, bản tiểu thư lấy phong độ quân tử đối đãi ngươi, mà ngươi lại là kẻ tiểu nhân,đúng là thực sự không lên được nơi thanh nhã." Nói xong Sở Hân Nhiên liền không khách khí với Ngô Vân, phi thân lên trên không trung xoay một vòng hoàn mỹ liền lộn trở lại đánh một cước đá vào trên mặt Ngô Vân đồng thời cũng đánh rớt kiếm trong tay hắn, Ngô Vân đang chuẩn bị đánh trả Sở Hân Nhiên là lúc nàng cầm kiếm để ở trước ngực của hắn "Ngươi thua, sau này thấy bản tiểu thư nhớ đi đường vòng."
Ngô Vân cúi xuống đầu không ai nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.
"Hừ. . ." Sở Hân Nhiên ném xuống kiếm trong tay vỗ vỗ tay vẻ mặt đắc ý xoay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, Ngô Vân lại nhặt lên kiếm trên đất giống như người điên hướng sau lưng của Sở Hân Nhiên đâm tới, những người có mặt ở đây đều cả kinh, Thượng Quan Lam Tuyết càng sợ đến trái tim đều đập dồn dập "A. . . ."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay áo Chu Cẩn Du bắn ra một thanh phi đao cứng rắn đánh rớt kiếm của Ngô Vân trên đất, phi thân lên ôm lấy eo nhỏ nhắn của Sở Hân Nhiên, hai người ở tại chỗ xoay hai vòng mới ngừng lại được, tạo thành hình ảnh tuấn nam cứu mỹ nữ vô cùng chói mắt .
Tiếu Tĩnh há hốc mồm, nguyên lai anh hùng còn có thể như vậy cứu mỹ nhân?
Thượng Quan Lam Tuyết nửa ngày không nghe được tiếng kêu thảm thiết mới chậm rãi buông xuống tay đang che hai mắt lại, nhưng cảnh chứng kiến không phải là máu tươi đầm đìa, mà là một công tử văn nhã ôm một nữ tử mặt trang phục màu đỏ, mà lúc này hai người, một người vận thanh y còn một nguồi vận hồng y phối cùng một chỗ lại không hiện lên tục khí, mà cho người khác cảm thấy hai người thật xứng đôi.
Sở Hân Nhiên ôm thật chặt cổ của Chu Cẩn Du, vừa rồi, ngay mới vừa rồi, hắn đã cứu nàng, nàng cũng tỉ mỉ quan sát hắn, vì sao đến Quốc viện nhiều ngày như vậy mà nàng cũng không phát hiện có một mỹ nam hoàn mỹ như thế chứ?
"Sở tiểu thư, ngươi không sao rồi." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn từ hung thần ác sát biến thành vẻ mặt bối rối cuối cùng là hai má xen lẫn chút hồng làm cho hắn (Chu Cẩn Du)có một loại được dự cảm không tốt chứ?
"Tạ ơn Chu công tử." Lúc này Sở Hân Nhiên lại giống như tiểu thư khuê các ưu nhã, cứ như vừa rồi nữ nhân hai tay chống thắt lưng cùng Ngô Vân cãi nhau không phải là nàng ,nhưng cảnh tượng đó đã đx khắc sâu vào lòng mọi người muốn quên đều không thể quên được.
"Không cần." Nói xong Chu Cẩn Du liền đẩy Sở Hân Nhiên ra hướng bên ngoài võ đường mà đi, cái miệng nhỏ nhắn của Sở Hân Nhiên nâng lên, mắt đẹp nheo lại, nam nhân này sẽ là của nàng.
Thượng Quan Lam Tuyết vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Tiếu Tĩnh hỏi "Chẳng lẽ. . . ."
"Chuyện phát sinh chỉ có như vậy **." Tiếu Tĩnh gật đầu trả lời.
"A. . . ." Thượng Quan Lam Tuyết nhịn không được bật cười.
"Chỉ sợ sự tình sẽ không kết thúc ở đây,sau khi xảy ra chuyện này biểu tỷ cho rằng Sở tiểu thư có thể thuận lợi ở nhà đợi lang quân như ý tới cửa cầu thân sao? Chu công tử có thích nàng hay không phải đợi sau này mới biết, sợ là từ giờ trở đi đã có người để mắt tới nàng." Tiếu Tĩnh thần sắc lạnh nhạt,nàng như là đang nói chuyện phiếm bình thường không đáng để ý.
"Muội là đang nói trong cung. . ." Thượng Quan Lam Tuyết như bừng tỉnh đại ngộ , bản thân chỉ là nhìn vẻ ngoài của sự việc, lại quên hướng đến chỗ sâu suy nghĩ một chút, như vậy nàng ngay cả so với tiểu biểu muội của mình cũng không bằng.