Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng

Chương 77: Chương 77




Lưu Triệt ở kinh thành hơn hai năm thì quyết định trở về Ôn Thường cũng lấy lí do đã lớn tuổi xin từ quan. Lam Khải từ chứ chối mấy lần kéo dài thêm một năm nữa cuối cùng cũng đồng ý cho Ôn Thường từ quan.

Mãi đến ngày cuối cùng, khi chuẩn bị hành lý để đi mới được gặp lại Hỉ Nhạc, hai người nắm tay nhau hàn huyên một hồi. Đại Tráng và Lam Nguyệt liếc chỗ bàn tay hai người giao nhau liên tục.

Lưu Triệt hỏi: " Mấy năm qua Hỉ Nhạc sống có tốt không? "

Hỉ Nhạc gạt nước mắt nói: " Bây giờ thì tốt rồi...điện hạ đối xử với Hỉ Nhạc rất tốt... "

Lưu Triệt rất muốn nói vậy trước đó sống không tốt? Nhưng lại sợ hỏi ra lại làm Hỉ Nhạc buồn. Thành ra là chỉ đành nắm tay Hỉ Nhạc nói: " Ta có lỗi với Hỉ Nhạc"

Hỉ Nhạc nói: " Không,...không thể chăm sóc lão bản là lỗi của Hỉ Nhạc"

Lưu Triệt nói: " Nói ngốc gì đó, lâu nay ta luôn xem Hỉ Nhạc như đệ đệ là do ta không chăm sóc Hỉ Nhạc tốt mới phải"

Hỉ Nhạc lắc đầu, hai người lại nói chuyện thêm một lúc. Lam Nguyệt và Đại Tráng thực sự không chịu nổi việc tức phụ thân mật với người khác nữa. Đành tách họ ra, Lưu Triệt trước khi chia tay nói: " Sau này nhất định đến thăm ta, ta cũng sẽ đến thăm đệ"

Hỉ Nhạc gật đầu lưu luyến nhìn đoàn xe ngựa đi xa. Lam Nguyệt đành thở dài, hôn lên trán Hỉ Nhạc nói: " Sau này ta sẽ dẫn Hỉ Nhạc đi thăm họ"

Hỉ Nhạc to mắt nhìn Lam Nguyệt, hỏi: " Người..người nói thực sao? "

Lam Nguyệt gật đầu nói: " dù sao thì cũng có thể coi là phu huynh mà.. "

Hỉ Nhạc gật đầu, sau đó được Lam Nguyệt đưa về. Đoàn xe của Lưu Triệt mất hai thắng thì trở về tới thôn Thạch Thủy. Nhờ phúc của hai người mà thôn phát triển rất tốt.

Bới vậy người trong thôn đều ra đón hai người. Trong thôn dưỡng đi ra hai đại nhân vật làm bọn họ rất tự hào, Lưu Triệt từ xa đã thấy Cao Nham, Vương Lệ, phu thê Vương Đại Ngưu và cả nghĩa phụ mình.

Về rồi,...cuối cùng cũng về tới nơi sau khi ăn mừng do thôn dân tổ chức. Cuộc sống sau đó của cả nhà Lưu Triệt trôi qua khá bình yên. Trương Mạnh Cương cũng được Lưu Triệt đón về để phụng dưỡng.

Mấy năm qua đã để lão nhân gia chịu khổ rồi, quan hệ của Trương Mạnh Cương và Ôn Thường cũng rất tốt. Ôn Thường tận sâu trong đáy lòng cảm kích Trương Mạnh Cương vì đã yêu thương cháu trai mình như cháu ruột. Cũng xem Ôn Thường là nội tổ phụ của Lưu Triệt.

Hai người thường lôi kéo nhau kể cho nhau nghe chuyện về Lưu Triệt. Trở thành hai lão bằng hữu tốt Lưu Triệt rất vui mừng vì điều này.

Sau đó cũng biết được tin Tiền thị và Lưu Hiền đều đã qua đời. Tài sản của Lưu Hiền, đều được để lại cho Lưu Triệt. Cầm hộp đựng khế ước các loại mà Lưu Hiền gửi cho Cao Nham trong tay. Lưu Triệt cảm thấy trong lòng rối ren cũng không muốn nhận số tài sản này.

Đành dùng nó để sửa sang lại đường trong thôn, sửa lại trường học,.... Bây giờ Đại Tráng phú quý. Nhà họ Triệu cũng không dám vọng tưởng nối lại quan hệ nữa chỉ dám xa xa đứng nhìn.

Triệu Bình thì nghe nói thi rớt cử nhân rồi. Sau đó lấy con gái của một phú hộ, đi ở rể để có tiền tiếp tục học hành. Triệu Lệnh Khiêm tốn bao nhiêu tiền không thu lại được gì cũng may là con trai y còn giữ lại được đôi chút.

Triệu lão thái tình cờ gặp Đại Tráng và Tiểu Tráng một lần. Liền vội vàng trốn đi sau đó trốn sau bức tường quan sát. Nước mắt rơi xuống, bây giờ đứa con bà thương yêu nhất lại bỏ rơi bà, bà sống trong Triệu gia cũng không dễ dàng.

Người của Triệu gia đều đổ là do bà mà không thể nối lại quan hệ với Đại Tráng được nữa. Triệu lão thái nhìn Đại Tráng và Tiểu Tráng đi xa, hốt hoảng trong lòng kia là con trai mình, kia là cháu trai mình. Tại sao trước đây mình lại có thể quên đi chuyện này?

Mà đối xử tàn nhẫn với con cháu của mình như thế? Thất thểu ra về, tới nhà lại đón nhận ánh mắt lạnh lùng của cả nhà. Triệu lão thái lủi thủi đi vào trong phòng. Nghĩ tới trước đây Đại Tráng hiếu thuận ra sao lại bị mình coi rẻ ra sao..

Nếu là Đại Tráng hẳn là sẽ phụng dưỡng mình chu đáo tới già. Đều là do minh...do mình tự chuốc lấy bây giờ già rồi lại không được hưởng phúc của con cháu lại còn phải làm việc vất vả mệt nhọc.

Thế nhưng mà Đại Tráng và Lưu Triệt từ lâu đã bỏ qua những chuyện này. Chuyện nên làm thì vẫn làm, sống một cuộc sống an ổn.

Hai năm sau hoàng đế băng hà, truyền lại ngôi cho thái tử. Lưu Triệt nhìn thấy hôm được tin hoàng đế băng hà. Tâm trạng gia gia khá tệ, bởi vậy một nhà đều tìm cách làm Ôn Thường vui vẻ.

Lam Vũ lên ngôi trở thành một hoàng đế không tệ. Ít nhất thì cũng không kém phụ hoàng hắn. Tiểu Tráng năm mười bảy tuổi thì đi thi trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất lịch sử.

Thanh danh của Lưu Triệt và Đại Tráng một lần nữa vang xa. Cũng nổi tiếng về chuyện tình đẹp của họ tạo thành cổ vũ rất lớn cho nhiều cặp phu phu. Đến cả ngàn năm sau vẫn được nhắc tới như một giai thoại tình đẹp.

========= Chính văn hoàn =========

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.