Tạ Tuy cười đủ rồi, nói: “Mơ gì về tôi?”
Tống Dụ cười gằn hai tiếng.
Thích một người vốn là việc rất riêng tư, Tạ Tuy không nói, cậu cũng sẽ không tọc mạch.
Cậu vừa mới bị lừa, đặc biệt tức giận, quay mặt sang một bên: “Nói dối cậu đấy, không mơ về cậu.”
Tạ Tuy ý tứ sâu xa: “Ồ.”
Cũng không truy hỏi thêm, tầm mắt hắn rơi xuống cánh tay đang đè lên tờ giấy kiểm điểm của cậu, cười nói: “Còn chưa viết được gì?”
Tống Dụ bị chọc giận, không để ý tới hắn.
Tạ Tuy nói: “Đoạn thứ nhất viết như vậy sai cách rồi.”
Tống Dụ: “???” Một khi cậu chăm chú làm gì thì rất dễ bị dắt mũi, nhấc cánh tay lên: “Sai chỗ nào, tớ copy từ trên mạng mà.”
Tạ Tuy thực rất biết cách đối phó với cậu, lấy một cây viết từ hộp bút ra, cười bảo: “Đưa qua đây, tôi sửa giúp cậu.”
Tống Dụ nghe lời đưa qua xong mới phát hiện điểm không hợp lý – ĐM, cậu bây giờ không phải đang không thèm để ý cái tên lừa gạt này nữa sao. Cậu phản ứng lại, tay lập tức đè xuống tờ giấy, ngước mắt nhìn lên, xáp tới gần thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự có người mình thích rồi?”
Hai người cách nhau rất gần, hô hấp của cậu phả vào mặt Tạ Tuy, ấm nóng.
Tạ Tuy nghiêng đầu, bắt gặp chính là khuôn mặt thanh tú của Tống Dụ, đôi con ngươi nhạt màu sạch sẽ.
Tầm mắt hơi hạ xuống.
Cổ áo bộ đồ ngủ mùa hè hơi mở ra, là xương quai xinh tinh xảo của thiếu niên, cùng da dẻ trắng sữa.
Mùi sữa tắm sau khi tắm xong, vừa nhạt nhòa vừa khiêu gợi.
Khóe môi Tạ Tuy hơi cong. Nhóc con này, thực sự là…
Đáng yêu.
Hắn bất động thanh sắc lùi ra sau một chút, thu lại cảm giác không đứng đắn của mình, giọng điệu trở nên chăm chú: “Thật sự.”
Ngừng lại mấy giây, trước khi Tống Dụ phát hỏa, Tạ Tuy liền cười cười, giải thích: “Nhưng lúc đó câu hỏi của bạn kia không có định nghĩa của chữ ‘thích’, thích một người, thích một mùa trong năm, thích một loại mùi vị, đều là ‘thích’.”
Tống Dụ hiểu rõ rồi, Tạ Tuy đây là cố tình xuyên tạc ý nghĩa, sau đó vứt cho họ một quả bom, khiến người khác khó chịu, thèm thuồng muốn tìm hiểu.
Cậu biết ngay, Tạ Tuy làm sao có thời gian đi quen bạn nữ khác.
Tống Dụ dời bàn tay đang đè lên tờ giấy, không hề ủng hộ: “Cậu thật xấu xa. Được rồi, trước hết giúp tớ sửa cách viết đi.”
Tạ Tuy cầm bút, lại tìm đề tài: “Cậu thì sao, thật sự không thích ai à?”
Hắn nhớ khi nói sự thật, Tống Dụ bảo không có.
Tống Dụ nhíu mày lại: “Nếu mà định nghĩa của chữ ‘thích’ là ‘ưa thích’ thì khẳng định có chứ. Người tớ thích cũng nhiều lắm – bố mẹ anh chị của tớ, bà ngoại, anh họ, bác trai, bác gái, còn có cậu.”
Còn có cậu.
Tạ Tuy không nhìn cậu, yên tĩnh lắng nghe, khóe môi không ngăn được cong lên ý cười: “Ồ, vậy vinh hạnh quá.”
Tống Dụ: “Đừng lề mề, 1000 chữ đâu.”
Tạ Tuy nhàn nhạt nói: “Người tôi thích lại không nhiều được như vậy.”
Tống Dụ vốn đã có một câu sắp ra khỏi cuống họng, nhưng yên lặng nuốt trở vào.
Bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới Tạ Tuy bây giờ là một nhóc con đáng thương, người thân chỉ có bà nội Trần.
Tạ Tuy: “Thứ tôi thích cũng ít. Nhưng bị cậu ảnh hưởng, hiện tại tôi bắt đầu thích bạc hà, thích mùa hè.”
Tống Dụ cười ra tiếng, khen: “Được lắm anh em, những thứ cậu thích đều cực tuyệt vời.”
Tạ Tuy nghiêng đầu nhìn cậu, tròng mắt đen nhánh cũng mang một ít ý cười, “Đúng vậy.”
Người hắn thích cũng cực kì tuyệt vời.
Bản kiểm điểm 1000 chữ chép đông chép tây, hết một buổi tối Tống Dụ cũng viết xong.
Trở lại uống ly sữa bò trước khi ngủ, nhưng ngủ không an ổn chút nào.
Từ lúc ở phòng karaoke Tống Dụ đã dự liệu được, cậu tối nay quả nhiên nằm mơ.
Giấc mộng lung ta lung tung.
Phát sinh ở một phòng bệnh.
Mùi thuốc sát trùng rất nhạt, cửa sổ được mở ra, bên ngoài là sân cỏ, một đám trẻ con mặc đồ bệnh nhân ở bên dưới vui cười.
Ánh mặt trời rọi vào, chiếu trên làn da, sáng sủa ấm áp.
Khởi đầu vô duyên vô cớ, nhưng cậu biết, bầu không khí phi thường lúng túng.
Sau một hồi ngắn ngủi cùng y tá nói chuyện bằng tiếng Anh, nam nhân vóc dáng cao gầy cứng cỏi mặc tây trang hững hờ liếc mắt nhìn cậu.
Ánh mắt lạnh tới thấu xương.
Thanh niên trên giường bệnh thân thể cứng ngắc, đỡ trán, không có mặt mũi để nhìn lại.
Y tá rời đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Tỉnh rồi?” Nam nhân kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, động tác ưu nhã, khí chất cao quý thanh lãnh.
“Nói về chuyện ngày hôm qua một chút.”
Thanh niên rút bàn tay đang đỡ trán về: “Cái này tôi có thể giải thích. Tôi thật sự không phải là bính từ*.”
*bính từ: từ để chỉ việc lừa đảo người khác bằng cách giả bộ dựng nên một vụ ‘tai nạn’, trong đó kẻ lừa đảo giả bộ mình bị nạn nhân làm bị thương, từ đó đòi tiền bồi thường.
“Không phải bính từ, mà là tự nhào vào lồng ngực người khác.” Hắn nhíu mày, sự trào phúng trong giọng nói không chút nào che giấu, “Tống gia đã xuống dốc đến trình độ này rồi sao?”
Thanh niên: “…”
Thanh niên: “Xin lỗi, tôi bị người đặt bẫy. Tôi không thể đụng vào rượu, cám ơn cậu đưa tôi đến bệnh viện, cậu quả thật là người tốt.”
Nam nhân cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay, nhàn nhạt nói: “Anh trai cậu hẳn là sắp tới rồi.”
Thanh niên: “?!” Cậu trợn to mắt, giọng điệu có mấy phần nôn nóng cùng khẩn cầu: “Sự tổn thất của cậu tôi có thể bồi thường, có thể đừng gọi anh trai tôi không.”
“Không cần.”
Hắn đứng dậy.
“Cậu đền không nổi.”
Dường như không muốn tốn thời gian thêm nữa, nam nhân sải đôi chân dài bước đi, ra tới cửa.
Vừa nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ phải gặp mẹ, chị gái cùng bố mình, thanh niên đã cảm thấy nghẹt thở, vò đầu bứt tóc, nhanh trí gọi: “Chờ đã, thật không cần gọi anh trai tôi đâu. Gọi ảnh làm gì cơ chứ, đây không phải là uổng mất thời gian ôn chuyện của chúng ta à!”
Không thèm đếm xỉa đến thể diện của bản thân, câu kế tiếp liền dễ nói. Cậu miễn cưỡng cười rộ lên: “Tạ thiếu, đừng đi vội vậy, ngồi xuống tâm sự nào. Hồi năm tuổi chúng ta có gặp nhau, cậu nhớ không?”
Không khí tựa hồ như đứng lặng một giây.
Cước bộ của nam nhân dừng lại. Hắn xoay người, như cười mà không phải cười: “Năm tuổi?”
Thanh niên nỗ lực cười khẽ: “Đúng, năm tuổi, cậu còn chạy theo phía sau tôi, gọi tôi là ‘anh’, còn ấn tượng không?”
Tạ thiếu cong môi dưới, đáy mắt thanh lãnh không có biểu tình gì: “Cậu có phải ngoại trừ thân thể ra thì đầu óc cũng có chút vấn đề?”
Thanh niên hít một hơi sâu. Nếu như không phải có việc phải nhờ hắn, cậu không chừng đã từ trên giường bệnh nhảy xuống, cùng hắn đánh nhau một trận rồi. Nhưng cậu vẫn nỗ lực, nhiệt tình nói tiếp.
“Chúng ta khi còn bé thực sự từng gặp nhau. Cậu đừng gọi anh hai tôi tới đây. Tôi với cậu cùng nhau hồi ức một chút, cậu khi bé rất đáng yêu nha.”
Tròng mắt đen nhánh của Tạ thiếu nặng nề nhìn cậu, ung dung thong thả: “Sợ gặp Tống Húc như vậy?”
Thanh niên sững sờ, trong đôi con ngươi nhạt màu bắn ra ánh sáng của hy vọng.
“Đúng đúng đúng, tuần trước ở nhà tôi mới ầm ĩ một trận với ảnh cùng bố tôi, hiện tại gặp mặt quá xấu hổ. Tôi đã nói tới nước này rồi, cậu có thể hay không —”
Tạ thiếu: “Giúp cậu gọi thêm cả Tống đổng. Dễ như ăn cháo.”
Thanh niên: “…”
Đcm, cậu sắp tức chết rồi.
Ký ức hóa thành mảnh vỡ.
Sau đó là cuộc đối thoại giữa cậu cùng anh hai.
Cãi nhau một trận xong, đại khái là cơn tức cũng tiêu tan rồi, khoảng không yên tĩnh lại, trống rỗng.
Anh cậu hỏi: “Em gặp Tạ Tuy rồi?”
“Ừ.”
Anh trai cậu trầm mặc: “Người này vô cùng nguy hiểm, em cố hết sức đừng giao lưu với cậu ta.”
“Nguy hiểm đâu không thấy, chỉ thấy hắn xấu xa, y như lúc hắn còn bé.”
Tống Húc: “??? Em kể anh nghe nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người xem.”
Thanh niên mệt mỏi, thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Tống Húc nghe xong, cau mày suy tư nửa ngày, chậm chạp mở miệng: “Cậu ta còn đưa em tới bệnh viện, xem ra ngày hôm đó tâm tình không tệ. Hoặc là, kỳ thực cậu ta còn nhớ chuyện khi còn bé. Người nói những câu kia với em không giống Tạ Tuy mà anh biết.”
“A?”
Tống Húc rất nhanh hoàn hồn, nói: “Bất kể như thế nào, em sau này cách xa cậu ta một chút.”
“Chuyện này không thành vấn đề, dù gì hắn ta rất nhanh sẽ về nước, cả đời cũng không gặp được.”
Phòng bệnh, nắng ấm, thanh niên với nụ cười tản mạn.
Cảnh tượng trong mơ như một màn nước.
Tâm tình dường như là tiếc nuối, lại dường như là hoài niệm lan tràn.
Không biết là lần thứ mấy gặp loại giấc mơ kỳ quái này rồi.
Tống Dụ triệt để xác định, chỉ cần trong mơ có Tạ Tuy đều là chuyện không tốt đẹp gì.
Sáng sớm thứ bảy vừa tỉnh lại, đầu cậu đau như búa bổ, hồi sau mới không còn khó chịu như vậy. Xuống giường, ăn bữa sáng, nhìn điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ.
Là từ Mạnh Quang.
Tống Dụ uống sữa, gọi lại.
Điện thoại bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Alo, anh họ, có chuyện gì sao?”
Mạnh Quang nói: “Dụ Dụ, em chừng nào thì về nhà?”
Tống Dụ: “Buổi chiều ạ.”
Mạnh Quang: “Buổi chiều cũng được, tối nay khách sạn Phù Quang có buổi dạ tiệc, một người nhà họ Tần từ thành phố A vừa tới, em nên nhận biết, đến lúc đó em đi với anh.”
Tống Dụ hơi sững sờ, “Tần gia? Ai vậy?”
“Tứ thiếu gia Tần gia, lớn hơn em một tuổi, Tần Mạch.”
Tống Dụ: “…”
Uống cạn hớp sữa cuối cùng, ‘Cộp’, đặt mạnh cái ly trong tay xuống.
Tống Dụ nói: “Vâng ạ.”
Giọng điệu lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Mạnh Quang: “???”
Mạnh Quang: “Sao thế, hai người quen nhau à?”
Tống Dụ ngoài cười nhưng trong không cười: “Không ạ, làm quen thêm một người bạn cùng lứa, em thật vui vẻ.”
Nghe được hai chữ ‘Tần Mạch’, nhớ tới hành động của gã ta trong ‘Sự khống chế ôn nhu’, Tống Dụ liền tức giận tới đau hết tâm can.
Có điều, cậu cầm điện thoại di động, trong mắt có chút nghi hoặc.
Công một trên lý thuyết thì học kỳ sau mới chuyển tới mà?
Tại sao hiện tại đã tới thành phố C rồi.
Trong nguyên tác, công một được thiết lập là một tên phong lưu, ăn tạp, nam nữ không kị, công tử nhà giàu, đối với con mồi mình coi trọng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Giai đoạn đầu giả bộ ôn nhu săn sóc, sau khi chiếm được tín nhiệm của Tạ Tuy rồi thì trở nên nhàm chán, một lần nữa đẩy hắn càng sâu vào bóng tối.
Tống Dụ lúc mới bắt đầu đọc, không hiểu định nghĩa của ‘ngược luyến tình thâm’ là gì, chỉ cảm thấy tên này có chút mã hậu pháo*.
*mã hậu pháo: hành động chậm trễ, mất bò mới lo làm chuồng
Gia thế tốt như vậy? Giúp đỡ Tạ Tuy sống trong một hoàn cảnh an ổn rất khó à.
Thân là độc giả, cậu rất nghi hoặc, nhưng rồi tự giải thích với bản thân rằng có lẽ quan hệ còn chưa thân thiết đến mức độ kia, dù sao có giúp hay không đều là lựa chọn của từng người, không có ai quy định nếu có năng lực thì nhất định phải đi cứu vớt người khác.
Sau đó cốt truyện bắt đầu lộ ra sự khốn nạn của gã ta.
Tần Mạch mặc cho đám người trong trường tùy ý làm đủ trò trào phúng, sỉ nhục với Tạ Tuy, mỗi lần đều chờ đến lúc hắn tuyệt vọng nhất mới vươn tay ra, cho hắn một chút ôn nhu.
Mấy lời an ủi cùng tình bạn lúc có lúc không.
Đối với Tạ Tuy mà nói, đó lại là ánh sáng nhân sinh, rọi sáng hành trình cô độc trong đêm dài cô đơn của hắn.
Tần Mạch phá vỡ vỏ bọc lạnh lùng của Tạ Tuy, nhưng chỉ giới hạn ở mức bạn bè, khi Tạ Tuy mãi vẫn không động tâm, tâm tình của gã càng ngày càng tồi tệ.
Gã tận lực dẫn hắn đến những nơi xa hoa để cho hắn xấu mặt, tận lực dùng ngôn ngữ giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn.
Nhưng thời điểm đó Tạ Tuy đã xem gã như một người rất quan trọng, rất nhiều lần còn tự hỏi bản thân không biết mình đã làm sai điều gì.
Bối rối và hoảng loạn, trong thế giới đen tối lạnh lẽo bắt được một tia sáng, hắn không dám buông tay.
Chỉ là thiếu niên thanh lãnh, cố chấp ấy không biết, thứ hắn bắt được kỳ thực không phải là ánh sáng, mà là xúc tu của vực thẳm.
Lớp 12 là khoảnh khắc tất cả mọi thứ tan vỡ.
Nghĩ đến thiếu niên với chiếc áo sơ-mi nhuốm máu, giữa màn mưa đêm đen kịt, chống cột nôn khan, Tống Dụ liền khó chịu thở dài.
… Từ một đứa trẻ đáng thương biến thành nhân vật nguy hiểm sau này.
Tiểu trúc mã của cậu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?