Thứ bảy, tám giờ tối.
Tống Dụ mở cửa xe.
Cậu thay một bộ âu phục thượng hạng màu trắng, cà vạt xanh lam, cắt may sát với cơ thể, làm nổi bật lên thân mình thẳng tắp kiên cường. Ngũ quan tinh xảo tuấn tú, khi mặt không có biểu tình gì sẽ toát ra vẻ kiêu ngạo cùng lãnh đạm do từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa.
Cậu ngồi bên ghế lái phụ.
Tống Dụ cau mày hỏi: “Tần Mạch đến thành phố C từ khi nào? Hắn ta tới thành phố C làm gì?”
Mạnh Quang cũng không quá rõ ràng: “Mới mấy ngày trước. Kỳ thực, anh cũng tò mò, cái tên Tần thiếu gia này không đàng hoàng sống ở thành phố A, đến đây làm chi. Hai người các em quen biết nhau à? Nếu quen nhau thì có thể hỏi thử một chút.”
Tống Dụ: “Thôi ạ, xui lắm mới quen biết hắn.”
Mạnh Quang cười ra tiếng: “Còn bảo không quen, nghe giọng điệu khổ đại cừu thâm này xem. Kỳ thực, nếu em không muốn đi, chúng ta có thể trở về, anh dẫn em đi chỗ khác chơi vui hơn.”
Tống Dụ lần trước mới bị anh hố một trận, nghi ngờ nghiêng đầu liếc anh một cái, lắc đầu: “So với việc nghe anh hát hò, không bằng bị hắn chọc tức.”
Mạnh Quang: “…”
Xe chạy về hướng khách sạn Phù Quang.
Hoa viên trước cổng khách sạn trang nhã thanh tân, đài phun nước phản chiếu ánh đèn đường, lung linh óng ánh.
Dừng xe xong, Mạnh Quang dẫn cậu đi vào, nhân viên lễ tân đứng ở cánh cửa lớn màu bạc, sau khi nhận thiếp mời liền dẫn bọn họ đến phòng nghỉ ở lầu hai.
“Nói mới nhớ, từ khi em đến thành phố C, đây là lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.”
Mạnh Quang nhắc đến chuyện này thì thấy rất tò mò: “Kỳ thực, anh cũng không hiểu nổi, em vừa ra viện liền chuyển trường tới thành phố C học. Vì sao vậy?”
Vì sao?
Vì Tạ Tuy đó.
Nhưng câu trả lời này khẳng định không thể nói ra miệng.
Tống Dụ: “Đổi hoàn cảnh mới, an tâm học tập.”
Mạnh Quang: “???”
Mạnh Quang: “Em trai lợi hại ghê.”
Dạ tiệc nghênh tiếp Tần Mạch lần này là do Vương gia tổ chức, tuy rằng bởi vì chuyện của Vương Từ mà Vương gia cùng Mạnh gia có chút bất hòa, nhưng đồng thời là hào môn thành phố C, thể diện vẫn phải giữ, vậy nên vẫn phát thư mời.
Nhân vật chính chưa tới, dạ tiệc còn chưa bắt đầu, nhưng bên trong đại sảnh đã có không ít người bắt đầu hàn huyên.
Bọn họ tới tham gia, trong lòng đều có chủ ý muốn tạo dựng mối quan hệ cùng Tần gia. Những đứa trẻ tầm độ tuổi của Tần Mạch đều mang tới, ý đồ gì có thể ngầm hiểu.
“Em ngồi ở trong này trước đi, anh đi gặp mấy người.”
“Vâng.”
Phòng nghỉ là mấy gian nối liền nhau, chung một ban công lộ thiên.
Người lớn đều ở phía dưới giao thiệp, tại lầu hai phần lớn là đám con trai con gái được dắt theo, ngoài cửa kính truyền đến từng trận âm thanh trêu đùa.
Tống Dụ ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại di động, chơi được một nửa, điện thoại đã hết pin, cậu tìm xung quanh nhưng không thấy đồ sạc. Định đi ra ngoài tìm nhân viên, không ngờ vừa tới cầu thang, thật vừa đúng lúc gặp được Bạch Tuyết Hân.
Bạch Tuyết Hân nhìn thấy cậu cũng ngây ngốc.
Cô hôm nay ăn mặc rất tinh xảo, quần áo hoa lệ, trang điểm hoàn mỹ, vừa nhìn là biết đến có chuẩn bị.
Trong giọng nói của cô ta chứa đầy sự kinh ngạc.
“Tống Dụ? Cậu tại sao lại ở đây?”
Bên cạnh cô là một nữ sinh đồng dạng phú quý, cau mày: “Hân Hân, bạn quen à, vị này… Mình làm sao lại thấy có chút lạ mặt.”
Hào môn ở thành phố C chỉ có mấy nhà như vậy, các cô từ nhỏ đến lớn, dưới các trường hợp khác nhau, tới tới lui lui cũng quen biết gần hết.
Ấn tượng của Tống Dụ đối với Bạch Tuyết Hân chính là ‘Một nữ sinh mạch não có vấn đề, muốn theo đuổi Tạ Tuy nhưng cuối cùng đi hỏi mình’, không có cảm tình gì, cũng không ghét bỏ, chỉ liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu, xem như là lễ phép đáp lại.
Đi xuống lầu tìm đồ sạc.
Sắc mặt của Bạch Tuyết Hân không thể coi là quá đẹp.
Nữ sinh bên cạnh cô lại đầy hứng thú: “Tên là Tống Dụ à? Tên thật êm tai, người cũng đẹp mắt. Hân Hân, bạn có thể giới thiệu anh chàng đẹp trai này cho mình làm quen một chút được không?” Nói là với Bạch Tuyết Hân, nhưng tầm mắt lại trắng trợn nhìn theo Tống Dụ.
Sau lần ở canteen, Bạch Tuyết Hân đối với Tống Dụ có thể nói là phiền chán đến cực điểm, nhớ tới một số lời nói bóng nói gió trong trường học, giọng điệu lãnh đạm xem thường: “Hình như là một người thân thích của Mạnh gia, kì nghỉ hè vừa rồi mới tới thành phố C, không ai giới thiệu cả.”
Hai từ ‘thân thích’ cùng ‘không ai giới thiệu’ lập tức dẹp bỏ hứng thú của nữ sinh bên cạnh, dù sao có thể chơi chung với Bạch Tuyết Hân thì tư tưởng cùng tam quan cũng không khác nhau là mấy. Một thân thích xa nghèo rớt mồng tơi của Mạnh gia, không đáng để bụng.
“Ồ, ra là vậy.”
Sau khi Tống Dụ tìm nhân viên mượn được đồ sạc, cậu trở về phòng nghỉ lầu hai, nhưng trong thời gian cậu ra ngoài một chuyến, nơi này đã bị người chiếm.
Không còn cách nào khác, cậu ra bên ngoài ban công, tìm một góc hẻo lánh ngồi chơi điện thoại. Nơi này rất lớn, cách rất xa đám người, cũng sẽ không có ai tới quấy rầy cậu.
Cậu nhàn đến phát chán, đi quấy rối Tạ Tuy.
[Tống Dụ: Sau kì kiểm tra tháng sẽ đổi chỗ ngồi, cậu biết không?]
[Tạ Tuy: Ừ.]
[Tống Dụ: Có ý định gì hay không, có muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn không?]
Tung cành olive.
[Tạ Tuy: Không có ý định gì cả, tùy ý *cười*.]
[Tống Dụ: …]
Cành olive rắc một cái, gãy mất.
Tay Tống Dụ cầm điện thoại, trong nhất thời giận không có chỗ phát tiết, mà còn càng nghĩ càng giận.
Tùy ý? Tùy ý cái đầu cậu!
Biết lúc trước tôi đây vì để làm bạn cùng bàn của cậu mà đối đầu với Vương Từ không!
[Tống Dụ: Cậu cái tên này không suy nghĩ kĩ càng gì cả!]
Tạ Tuy đang ngồi đằng sau xe taxi.
Ánh đèn neon thối lui, màn đêm sâu sắc.
Trong lòng, sự tàn nhẫn sinh ra từ một số chuyện trở nên mờ nhạt dần, khóe môi của hắn cong lên.
[Tạ Tuy: Thực sự là vậy mà. Tùy ý cậu.]
[Tống Dụ: ?]
[Tạ Tuy: Tôi muốn, nhưng sợ cậu không nguyện ý.]
Đầu ngón tay của Tống Dụ khựng lại, nhìn hàng chữ này một hồi lâu, không biết vì cái gì, trong đầu lại nghĩ tới bữa karaoke nọ giọng nói khàn khàn của Tạ Tuy lúc hắn nghiêng người ghé vào lỗ tai cậu.
Vẻ mặt cậu sửng sốt.
Không phải chỉ là chuyện đổi bạn cùng bàn thôi à.
Làm sao phải ăn nói kỳ quái như vậy.
[Tống Dụ: ???]
[Tống Dụ: Cứ nói thẳng là nguyện ý đi. Kỳ thực, trước đây thầy có hỏi tớ có muốn thầy tiếp tục xếp bọn mình cùng nhau không, tớ không có ý kiến, chỉ xem cậu thế nào.]
[Tạ Tuy: Ừ, tôi cũng không ý kiến.]
[Tạ Tuy: Cậu đang ở đâu?]
Tống Dụ ngẩn người, sao hắn chuyển đề tài nhanh như vậy? Cậu nhìn phía dưới, là mặt cỏ cùng đài phun nước nằm dưới ánh trăng cùng ánh đèn sặc sỡ lóa mắt.
[Tống Dụ: Tớ ở Phù Quang, một cái khách sạn.]
[Tạ Tuy: Tôi tới tìm cậu.]
[Tống Dụ: ???]
[Tống Dụ: Tìm tớ có việc gì sao?]
[Tạ Tuy: Muốn gặp cậu.]
Ba chữ, làm cho Tống Dụ choáng váng. Cậu cầm điện thoại di động, thực sự bối rối. Tạ Tuy xảy ra chuyện gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt gặp cậu làm cái gì?
Nhưng nghĩ đến chuyện trước đây mình rảnh rỗi đi kiếm chủ đề để tán gẫu, lý do của Tạ Tuy hình như cũng không phải rất quá đáng…
Hơn nữa, phải chăng Tạ Tuy gặp phải chuyện gì rồi? Cần cậu an ủi?
Kỳ thật, dù sao thì cậu đến bữa tiệc này cũng chỉ là muốn nhìn cái tên công một tra tới mức làm cho cậu đau hết cả tâm can mà thôi.
Thấy mặt rồi đi, ở lại chịu khổ làm gì.
[Tống Dụ: Được.]
[Tống Dụ: Tối nay, nơi này không có thư mời không vào được. Cậu đứng ở cửa chờ tớ, 9 giờ tớ ra ngoài tìm cậu.]
Sau khi nhận được tin nhắn, Tạ Tuy thấp giọng bật cười. Hắn đã soạn sẵn một lời giải thích, kết quả Tống Dụ không hỏi một tiếng, trực tiếp đồng ý, còn chủ động bảo sẽ ra gặp hắn.
Ngưng cười, ánh mắt của Tạ Tuy lạnh dần.
Tần Mạch đến thành phố C, đây là tin tức hắn vừa mới nhận được tối nay, bao gồm cả dạ tiệc tại Phù Quang.
Hắn chính là lo lắng Tống Dụ sẽ gặp Tần Mạch mới cố tình nhận thư mời tối nay, muốn đón Tống Dụ ra.
Kiếp trước, năm cấp ba bị người gài bẫy, ký ức của hắn hết sức sâu sắc.
Cho dù sau đó, Tần Mạch trong buổi tiệc rượu ở trước mặt hắn khóc ròng ròng, hối hận xin lỗi, Tạ Tuy cũng chỉ cảm thấy căm ghét.
Thật sự không cần thiết phải xin lỗi.
Dù sao, tất cả cũng sẽ được trả lại thôi.
Hắn cùng Tần Mạch từng quen biết.
Hắn biết gã ta đầy thói hư tật xấu từ trong xương, thích đùa bỡn lòng người, thích cảm giác kiêu ngạo từ việc đạp lên người khác, thích làm bộ ôn nhu săn sóc truy bắt con mồi, một khi ngán sẽ vứt đi.
Hắn một chút cũng không muốn đứa nhỏ nhà mình đụng vào một tên điên như vậy. Chỉ liếc mắt nhìn đã thấy bẩn thỉu.
“Dụ ca?”
Tống Dụ chợt nghe có người gọi cậu, ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Sơ Niên đứng ở một chỗ không xa, đang vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn cậu. Tóc cô hơi xoăn, mặc một thân váy dài màu lam.
Là cô bạn cán bộ ngữ văn của lớp kiêm chức tiên tri kia?
Tuy rằng không thân, nhưng Tống Dụ rất giữ thể diện cho bạn cùng lớp của mình. Thấy cô lại đây, cậu còn giúp cô kéo ghế.
Giang Sơ Niên ngồi xuống bên cạnh cậu, trong mắt đều là ánh sáng: “Thật sự là cậu? Lúc đầu tôi còn không chắc.”
Tống Dụ: “Ừm.”
Giang Sơ Niên: “Dụ ca, tôi thấy cậu ngồi ở đây nửa ngày rồi cũng không gặp ai tán gẫu, cứ như vậy chơi điện thoại à?”
Tống Dụ lười biếng: “Bắt sóng tốt.”
Trong mắt Giang Sơ Niên lộ ra vẻ thương tiếc, trong lòng đã nhận định Tống Dụ là lần đầu tiên tham gia loại dạ tiệc này ở thành phố C, ai cũng không quen, là một bạn nhỏ đáng thương, đơn độc lại lúng túng. Dụ ca quá thảm rồi. Cô phi thường nghĩa khí, lấy điện thoại di động ra: “Vậy tôi ngồi chơi với cậu, dù gì tôi cũng không nói chuyện được với mấy nhỏ đó.”
Tống Dụ liếc nhìn cô một cái, cứ cảm thấy cô lại não bổ bậy bạ gì rồi.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo xem thường của nữ sinh, là Bạch Tuyết Hân được một đám người chúng tinh phủng nguyệt*.
*một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Bạch Tuyết Hân vốn không muốn để ý Tống Dụ, nhưng bây giờ hai người cô ghét nhất đang ngồi cùng một chỗ, quả thực là cơ hội trời cho, không đến gây chuyện quả thực phải xin lỗi cơ hội tốt như vậy.
Kỳ thực cô cùng Giang Sơ Niên không hợp nhau đã rất lâu, gia thế ngang nhau, tuổi tác ngang nhau, cô luôn luôn xem thường loại người ngốc bạch ngọt như thế này, nhưng các phu nhân lại thích.
Từ ngữ trào phúng phun từ đôi môi đỏ mọng của cô ra.
“Giang Sơ Niên, cô rốt cuộc tìm được một chỗ thích hợp với mình rồi à?”
Giang Sơ Niên lườm cô ta một cái.
Tất cả mọi người trên ban công đều quen biết nhau, Giang Sơ Niên một mực ngu ngơ không hợp với vòng tròn của các cô, Tống Dụ lại vừa tới thành phố C, hai người ở đây hoàn toàn không hợp đàn, trở thành tâm điểm của mọi người, đặc biệt xấu hổ.
Bạch Tuyết Hân cầm ly rượu trong tay, cười, nhấp một ngụm, nói: “Rất tốt, một đứa con gái của gia đình nhà giàu mới nổi, một thân thích nghèo của Mạnh gia, ngồi chung với nhau, ngược lại rất đẹp đôi.”
Giang Sơ Niên nghe được mấy chữ ‘nhà giàu mới nổi’ liền giận tím mặt, nhưng sau đó nghe thấy hai chữ ‘đẹp đôi’ phía sau, lửa giận trong nháy mắt tiêu tan. Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn qua thiếu niên tinh xảo tuấn tú bên cạnh, đỏ mặt: “Chị đừng nói mò.”
Tạ thần không có ở đây, để cho cô âm thầm thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ một chút đi!
Tống Dụ: “…”
Bạch Tuyết Hân: “…”
Cô thật sự là phục cái con nhỏ ngốc bạch ngọt này rồi!
Một quyền đánh vào gối bông, Bạch Tuyết Hân cũng không bỏ qua, cô ta cười gằn: “Cô cảm thấy tôi đang khen cô à? Các người không cảm thấy xấu hổ ư. Không thể hòa vào vòng tròn cũng đừng toan tính chứ, như hai con vịt xấu xí, lại đây làm trò cười sao? Không thể chen vào một câu, ngồi đây chơi điện thoại – có biết hay không, càng che giấu sự chật vật của bản thân càng đáng thương đó.”
Người bên cạnh đều thấp giọng cười ra tiếng. Bạch Tuyết Hân dám nói ra những lời này, những người bên cạnh chẳng được mấy ai đơn thuần, thiện lương.
Tống Dụ thong thả tắt điện thoại di động, bên cạnh là một đồng đội vẻ mặt đỏ bừng, sức chiến đấu bằng không, tất nhiên không thể dựa vào cô rồi.
Cậu nhàn nhạt hỏi.
“Không nên hòa vào vòng tròn gì cơ?”
Bạch Tuyết Hân đặt chiếc ly cổ cao xuống.
“Cũng không phải vòng tròn.”
Trong giọng nói của cô ta không giấu được cảm giác ưu việt.
“Mạnh gia đem cậu tới tham gia bữa tiệc này, không có nghĩa cậu là người nhà họ Mạnh. Chúng tôi thảo luận về chuyện gì, cậu nghe hiểu không? Không hòa được vào tầng giai cấp này hẳn là cả đời cũng không hòa vào nổi đi. Trường hợp như thế này, lần sau vẫn là đừng nên đến.”
“Đừng trách tôi lắm miệng, hiện tại ít người, mọi người tuổi tác gần nhau, cậu vẫn không tính là quá mất mặt. Tôi là vì mặt mũi Tạ Tuy nên mới nhắc nhở cậu một câu, lời nói cho dù khó nghe một chút, nhưng vẫn có lý. Thông gia phải chú ý môn đăng hộ đối, giao tiếp cũng giống vậy.”
Cô nói xong, ý vị thâm trường mà cười, trong mắt tràn đầy xem thường.
Tống Dụ đã hiểu, xì cười một tiếng: “Lợi hại, thế thì tôi nói chuyện với chị một câu cũng thật không dễ dàng gì.”
Nụ cười của Bạch Tuyết Hân còn chưa lộ ra.
Tống Dụ đã lạnh nhạt nói tiếp.
“Sợ là tôi phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với bố tôi, hoặc kêu bố tôi đóng băng mười mấy công ty của ổng, mới có thể môn đăng hộ đối với chị, được phép giao tiếp.”
“………..” Một đám người hóng chuyện.
Tuy rằng biết rõ là cậu ta đang khoác lác, nhưng giọng điệu kia vẫn khiến cô buồn nôn gần chết.
Bạch Tuyết Hân giận không nhịn nổi: “Cậu —!”
Giang Sơ Niên rốt cuộc hoàn hồn khỏi trạng thái trái tim thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, khó chịu vô cùng: “Chị có biết điều tôi ghét nhất ở chị là gì không? Chính là cái tư thái cao cao tại thượng khiến người khác buồn nôn này.”
Bạch Tuyết Hân tức giận cười, nâng ly: “Tôi như thế nào mà cao cao tại thượng rồi? Dùng lời lẽ đàng hoàng khuyên nhủ cậu ta còn bị nói? Chờ đến khi xấu mặt trước tất cả mọi người, cô liền biết nỗi khổ tâm của tôi. Giang Sơ Niên, chính cô mỗi lần dạ tiệc đều một thân một mình ngồi một bên ăn đồ ăn, không ai để ý tới, là muốn kéo thêm một người cùng cô chịu khổ ư?”
“Người tự ti nhìn cái gì cũng là ‘làm khó dễ’ cùng ‘ưu việt’. Liền nói đến ly rượu trong tay tôi, cậu gọi được tên không, bao nhiêu tiền một bình các cậu biết không? Chỉ có thể học vẹt, giáo viên của các cậu hẳn không dạy đi.”
“Tôi không nói cô, tôi là nói Tống Dụ, một đứa con trai của gia đình bình thường, sợ là cả đời này cũng không mua được một bình, uống không được một ngụm.” Cô khẽ cười, ngả ly rượu dốc xuống dưới, “Nhưng tôi không giống như vậy.”
“Tôi mà nói chuyện với cậu về nơi sản xuất cùng mùi vị của nó, thì làm sao tán gẫu tiếp được nữa.”
“Champagne, âm nhạc, bánh ngọt, thiết kế, cái gì cậu cũng chưa từng gặp qua. Nói nhiều như vậy rồi, Tống Dụ, cậu hiểu ý tôi sao?”
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “666*.”
*6 (liù) đồng âm với 溜 có nghĩa là tuyệt vời. Là một ngôn ngữ mạng rất thông dụng vì ‘6’ dễ gõ hơn. Khi viết nhiều số 6 chung với nhau thì thường là một câu cảm thán, khen ngợi.
Bạch Tuyết Hân: “???”
Cô tức tới mức thiếu chút nữa bóp nát chiếc ly cổ cao. Cô nói nhiều đến như vậy! Tống Dụ lại quăng cho cô mấy số 6??!!
“Tại sao đều ở nơi này vậy, tán gẫu cái gì mà vui vẻ như thế, nhanh một chút, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Một âm thanh ôn hòa mang ý cười truyền đến, là một thanh niên cao gầy mặc tây trang màu xanh lam.
Tống Dụ cảm giác có chút quen mắt, nghĩ một chút, là vị Vi thiếu gia lúc trước từng gặp qua một lần ở Lâm Thủy.
Là hồ bằng cẩu hữu với ông anh họ nhà cậu.
Vi gia là đầu rồng của ngành dịch vụ ở thành phố C, Lâm Thủy cùng Phù Quang đều là sản nghiệp dưới trướng nhà bọn họ.
Bạch Tuyết Hân rút sạch vẻ đắc ý dào dạt, thẹn thùng cười: “Anh Vi.”
Tống Dụ phi thường tự nhiên bảo.
“Đang nghe Bạch tiểu thư khoe của.”
Bạch Tuyết Hân: “…”
Vi Trắc: “???”
Giang Sơ Niên lập tức bật cười thành tiếng.
“Trực tiếp đổ rượu tôi cả đời mua không nổi xuống đất, chị ấy thật sự là rất có tiền.” Tống Dụ cất điện thoại di động, nhàn nhạt nói: “Vậy nên tôi đề nghị, tối hôm nay tiêu phí của toàn trường do Bạch tiểu thư trả tiền, mọi người hẳn đều không có ý kiến gì đi. Nếu không có ý kiến, cứ quyết định thế nhé.”
Bạch Tuyết Hân: “……….”
“Ha ha —”
Một tiếng cười khẽ vang lên, là từ một người thiếu niên từ sau lưng Vi Trắc đi tới.
Âu phục màu bạc, mái tóc ngắn màu đen, khi cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân.