Tuyết chậm rãi rơi xuống, từng bông từng bông, óng ánh, long lanh. Buổi tối khu vực phố Lâm Thanh bên này rất náo nhiệt, xa xa truyền đến tiếng nhạc vui mừng nhẹ nhàng, cùng với tiếng trò chuyện vui cười của người đi đường.
“Mẹ, tuyết rơi rồi.” Phía bên kia đường, một cô bé ăn mặc như một cái bánh bao màu hồng kéo tay người lớn, ngửa đầu ngạc nhiên nói, âm thanh ngọt ngào.
Mẹ của cô bé cười rộ lên: “Đúng nha, tuyết rơi rồi. Hôm nay là ngày Nguyên Đán đấy, lại là một năm mới.”
Kỳ thực, mọi người đi ra ngoài cũng không đùa nghịch gì, chỉ là tự mình chụp hình, mang theo tâm tình ngạc nhiên mà ghi chép lại trận tuyết rơi đầu tiên năm nay.
“Bên này! Cái góc độ này đẹp! Nhanh lên, giúp tôi chụp một tấm tay ôm hoa tuyết, ngước nhìn bầu trời đêm!”
“Bà nói nhảm thật nhiều, không cảm thấy như vậy lỗ mũi đặc biệt bự à.”
“Chính là kỹ thuật chụp ảnh của ông quá kém!”
“Dụ ca, liếc nhìn em một cái!”
Một bên khác, Mã Tiểu Đinh giơ cao điện thoại di động, ở phía xa hướng bọn họ phất tay.
Tống Dụ nâng mắt nhìn sang, vừa vặn đối diện với ánh đèn flash lóe lên trong tíc tắc, bị chói đến nhắm mắt lại.
Chờ ánh sáng tắt rồi, cậu mới nhìn y, cảnh cáo nói: “Đừng có chụp tôi xấu quá.”
“Không đâu không đâu, làm sao lại xấu được. Dụ ca của em cả người tìm không ra một tia tì vết, 365 độ không góc chết.”
Mã Tiểu Đinh chụp xong, lập tức hô một tiếng “Yeah” mừng rỡ, miệng nhếch lên cao, cười đến không phân nam bắc.
Y bắt đầu hét to: “Phát tài rồi, ảnh đôi của hai người này, HD rõ nét, 100 tệ.”
Nam sinh bên cạnh y cười, đánh vào vai y: “Còn rất trâu bò, biết làm ăn! Giàu rồi thì đừng quên anh em đấy nhé.”
Mã Tiểu Đinh ha ha ha cười rộ lên, sau đó hướng qua phía bọn nữ sinh rống lên.
“Giang Sơ Niên, bà có muốn không, nể tình bà từng là crush của tôi, giảm giá cho bà 20%.”
Giang Sơ Niên bận rộn chụp ảnh cho người ta, nghe nói như thế suýt nữa tay cầm không chắc, điện thoại di động rớt xuống tuyết.
Lương Doanh Doanh đang đứng bên mép bồn hoa tạo dáng làm boss, ngay lập tức mắc cười tới cong lưng.
Khóe miệng Giang Sơ Niên giật giật, sau khi lườm một cái, cô tức giận bước tới: “Ông lúc đó mà crush á hả? Đừng sỉ nhục cái chữ ‘crush’ này được không? Ông thích không phải tôi, thứ ông thích chính là vị trí cán bộ ngữ văn này. Ông xem trọng là chức vị của tôi, ha ha.”
Lương Doanh Doanh: “Ha ha ha ha, cậu ta không phải thích Sadako à.”
Mã Tiểu Đinh ho một tiếng, sờ mũi, muốn phủi qua cái chuyện xấu hổ này: “Tôi…”
Lời còn chưa nói ra, điện thoại di động đã bị người cướp mất.
Mã Tiểu Đinh vừa muốn lớn tiếng kêu la, quay đầu lại nhìn thấy là Dụ ca, lập tức liền suy sụp, đáng thương hô lên: “Dụ ca.”
Tống Dụ cầm điện thoại, mí mắt đơn bạc hơi rũ xuống, cười nhạo nói: “Cậu thiếu đòn à, cầm hình của tôi đi lừa gạt tiền, còn chụp xấu như vậy.”
Mã Tiểu Đinh lập tức chột dạ: “Em lập tức xóa, em lập tức xóa!”
Tống Dụ nói: “Gửi qua cho tôi xong rồi xóa.”
Mã Tiểu Đinh: “???”
Dụ ca làm sao lại đột nhiên bắt đầu lưu trữ hình của bản thân rồi.
Tống Dụ muốn lưu không phải là hình của cậu, mà chính là hình mà cậu cùng Tạ Tuy chụp chung. Chụp dù xấu cũng nhận.
Trong hình, bọn họ đứng ở giữa nền tuyết, thiếu niên cùng thiếu niên. Đèn đường thanh lãnh, sau lưng là đường phố không ngừng chuyển động, trên đỉnh đầu là ánh đèn rải rác.
Trên đường trở về trường học.
Tống Dụ mới nhớ ra chuyện vừa rồi.
Cậu vốn là túm Tạ Tuy ra ngoài muốn tỏ tình, ai ngờ trở thành người nhận lời tỏ tình.
Quá thất bại rồi, Tống đạo!
Tống Dụ lúc này mới nhớ ra, hỏi: “Vừa nãy… nhật kí trò chuyện của tớ cùng chị tớ, cậu đều đọc được?”
Tạ Tuy: “Ừ.”
Đệt!
Cho nên – hắn ta cứ như vậy trong lòng biết rõ mà nhìn cậu xoắn xuýt cả một chặng đường?! Tống Dụ quẫn bách lỗ tai đều đỏ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Thế thị lực của cậu rất tốt.”
Tạ Tuy mỉm cười: “Không chỉ thị lực rất tốt, tôi một khi đã đọc qua sẽ không quên.”
Tống Dụ: “……”
Tống Dụ: “Được rồi được rồi, gần đến nơi rồi.”
Tạ Tuy bật cười.
Tới trước cửa căn hộ, chính là thời điểm tạm biệt.
Tống Dụ xoay người lên lầu, lại bị Tạ Tuy nắm lại cổ tay.
Bước chân bị ép ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Tống Dụ ngẩng đầu, nghi ngờ.
Tạ Tuy tới gần cậu, tản mạn cười nói: “Vội như vậy trở về làm cái gì, không nên cho bạn trai một nụ hôn chúc ngủ ngon à.”
Đại não Tống Dụ trì trệ hết vài giây, hai chữ ‘bạn trai’ như mật ngọt, hòa tan ở trong lòng.
Trong bóng tối, cậu khẽ mỉm cười, đôi mắt cong lên như ẩn giấu một ánh trăng lưỡi liềm, lôi kéo áo Tạ Tuy, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Sau đó, hôn khẽ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi hắn.
Lo sự tình sẽ phát triển theo chiều hướng khó có thể khống chế, vừa hôn xong cậu liền mau mau chạy, trốn thoát y như một chú mèo ăn vụng.
Chân dài bước một lần ba bậc tam cấp, cũng không quay đầu lại: “Ngày mai gặp, bạn trai.”
Còn lại Tạ Tuy đứng tại chỗ, bất đắc dĩ cười.
Sau khi về nhà, cậu đóng cửa lại.
Tống Dụ đèn cũng chưa mở mà dựa vào cửa, âm thanh trái tim ầm ầm nhảy nhót đặc biệt rõ ràng.
Cậu dùng tay vuốt mặt một cái, quả nhiên rất nóng.
Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, cậu cũng là người có bạn trai.
Tống Dụ tắm rửa sạch sẽ, làm cho bản thân bình tĩnh lại xong, chuyện thứ nhất chính là ngồi lên trên giường, khóe môi không ngừng giương lên, bật nhật kí trò chuyện với Tống Uyển Oánh ra. Tống Uyển Oánh vốn là mỗi ngày trước mười hai giờ đúng giờ đi ngủ, sinh hoạt khỏe mạnh, nhưng từ khi mê luyến anh chàng tân nhân mới nổi kia, trong nháy mắt đã hóa thành quán quân chuyên thức đêm.
Đã sắp một giờ còn chưa ngủ.
[Tống Dụ: Chuyện của bạn em đã giải quyết xong.]
Bên kia điện thoại di động gửi tới một loạt ngọn nến
[Tống Uyển Oánh: *mặc niệm* *mặc niệm*]
[Tống Uyển Oánh: Là con nhỏ đó không xứng, em xứng đáng với người tốt hơn.]
[Tống Dụ: ?]
[Tống Dụ: Chị có phải là hiểu lầm mị lực của em trai mình rồi hay không?]
[Tống Uyển Oánh: … Hả?]
[Tống Dụ: Em đã bảo làm sao mà em lại sợ hãi tỏ tình như vậy, là bởi vì em vẫn luôn là đối tượng được người khác tỏ tình, không có kinh nghiệm nha. Kết quả, hôm nay thế mà cũng lại bị người ta tỏ tình, quá khó khăn rồi, một chút tính khiêu chiến cũng không có.]
[Tống Uyển Oánh: …]
[Tống Uyển Oánh: *khẽ cười* *khẽ cười* Bây giờ bắt đầu hả hê rồi? Kéo lịch sử lên, mấy tiếng trước em bộ dáng như thế nào, muốn chị giúp em hồi tưởng không?]
Tống Dụ hiện tại tâm tình tốt, chẳng muốn tính toán với cô, bắt đầu giả bộ nguy hiểm khó lường.
Dù gì thì ở xa như vậy, Tống Uyển Oánh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
[Tống Dụ: Kỳ thực hết thảy đều nằm trong sự sắp xếp của em, lúc trước em chỉ lộ ra vẻ hoảng loạn mà thôi, chứ trong lòng rất bình tĩnh.]
[Tống Uyển Oánh: 666, Tống đạo trâu bò.]
[Tống Uyển Oánh: Con bé đó tên gì? Mau lên, để chị tìm hiểu chút.]
Tống Dụ rụt cổ, thầm nghĩ, bây giờ còn quá sớm đó nha.
Cậu không biết Tạ Tuy sẽ lựa chọn trở về Tạ gia hay không.
Nhưng nếu như Tống Uyển Oánh biết được người yêu đương với cậu là một nam sinh, mà còn là người trong cuộc của trận tinh phong huyết vũ hiện tại ở thành phố A, coi chừng sẽ nửa đêm tức tới không ngủ được.
Dù sao từ rất sớm trước đây, Tống Uyển Oánh đã đầy bất mãn với Tạ gia, trải qua chuyện của dì Hứa thì càng bị đẩy đến đỉnh điểm. Ở trong mắt của cô, Tạ gia chẳng khác nào thế gia của lũ tra nam, người nhà họ Tạ bằng với đám cặn bã, tính phong lưu bạc tình đời đời di truyền lại, là bọn bại hoại nhân mô cẩu dạng*.
*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự, nghiêm túc, nhưng thật ra đang âm mưu ý xấu.
Nhưng bà chị này xưa nay luôn là một tên nhan khống*.
*dễ xiêu lòng vì nhan sắc
Nếu không phải như vậy thì đời trước sẽ không vừa nhìn thấy trong yến hội đã tràn đầy phấn khởi muốn đi tìm Tạ Tuy xin phương thức liên lạc.
[Tống Dụ: Đến Tết chị sẽ được gặp.]
[Tống Uyển Oánh: ???!!!]
[Tống Uyển Oánh: Tốc độ này của em… Chị qua nhiều đời bạn trai như vậy vẫn chưa dẫn người nào vào nhà. Ba mẹ coi chừng bị em hù chết.]
Tống Dụ ngồi dậy, gãi đầu một cái, trong đôi con ngươi nhạt màu cũng có một chút nghi hoặc cùng do dự, nhưng chút cảm xúc ấy đã lập tức tiêu tán.
Sợ cái gì.
Cậu ngay cả Chủ thần cùng 008 còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ cha mẹ mình?
[Tống Dụ: Thể hiện rõ là chị đây không được rồi.]
Tống Uyển Oánh: … Lại có cảm giác mình bị đâm chọt.
Khoe khoang với chị gái mình xong, Tống Dụ đương nhiên là muốn trò chuyện với Tạ Tuy.
Vốn muốn hỏi kỳ nghỉ đông năm ngay cậu muốn đến nhà tớ chơi hay không, nhưng sau đó cau mày suy tư một phen, lại cảm thấy không thích hợp, xóa đi.
Vừa mới xác định mối quan hệ đã nóng lòng dẫn người ta đi gặp phụ huynh, vội vã như vậy làm gì.
Cậu nhớ tới những chuyện trong giấc mơ kia.
Không biết có phải là vì hai người đã xác định quan hệ hay không, những cơn ác mộng mỗi một lần đều khiến cậu ngủ không yên ổn hiện tại lại có chút ngọt ngào.
Giống như là khi còn bé, lần đầu tiên gặp mặt thời ấu thơ.
Tống Dụ soạn một tin nhắn ngắn gửi cho Tạ Tuy.
Cứ như vậy đột ngột gửi đi.
[Tống Dụ: Cậu tuyệt đối sẽ không biết là tớ đã nhận thức cậu sớm tới mức nào.]
Theo dòng ký ức của kiếp trước, đó thật sự quả là rất sớm.
Tạ Tuy hiện tại có lẽ đã ngủ rồi, rất lâu cũng không trả lời.
Tống Dụ lại gửi thêm một câu.
[Tống Dụ: Ngủ ngon.]
Cậu đặt điện thoại di động qua một bên, nhưng vẫn không ngủ ngay mà mở to mắt nhìn lên trần nhà. Loại cảm giác hoảng loạn đối với tương lai nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi được che giấu bởi niềm vui này, hiện tại lại không một tiếng động theo màn đêm tràn lan tới. Cậu có chút mê man mà chớp mắt, trong đầu nhanh chóng nhớ đến rất nhiều chuyện.
Triệu Tử Vũ sẽ xuất hiện sao? Đời trước chuyện giữa y và Tạ Tuy rốt cuộc ra sao? Còn có 008 đã biến mất, chờ đến khi nó trở về từ chỗ Chủ thần, có bao giờ sẽ cưỡng ép cậu rời đi hay không?
Rời đi.
Có một số việc khuynh cái như cố*, ví dụ như thế giới này.
*Vừa gặp lần đầu mà đã như quen cũ.
Cậu càng ngày càng hoài nghi 008 kỳ thực đang lừa cậu, cậu vẫn luôn là người của thế giới này, dựa theo thứ tự trước sau, nơi này… mới là hiện thực chân chính của cậu.
Ở trong thế giới khác, cha mẹ của cậu ly hôn từ rất sớm, mỗi người có gia đình riêng, cậu từ nhỏ cùng ông nội trưởng thành, sau khi lớn lên ông nội của cậu cũng qua đời, nếu như tỉ mỉ nhớ lại cũng không có ký ức gì đáng nói.
Cho nên… cậu thật ra không muốn rời đi.
Sự mê man quấn lấy trái tim, trong đêm khuya khiến cho những cảm xúc của người ta phóng đại vô hạn, Tống Dụ nửa đêm lại bò dậy, nhổ xuống một cọng tóc của mình, lầm bầm lầu bầu: “Có bao giờ mình ngủ một giấc lại trở về, giống như trước đây xem quyển sách kia lập tức đến nơi này không.”
Nếu như vậy cũng quá làm khó người khác rồi.
Coi như cậu van xin đi… cái hệ thống thiểu năng 008 nọ ngàn vạn lần đừng xuất hiện lại.
Chuyện này cậu không biết làm thế nào để nói với Tạ Tuy, bất kể là chuyện kiếp trước, xuyên sách, hay những nguy hiểm rình rập, nói ra như thể cậu là một tên thần côn* vậy.
*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả là mình có phép thuật, có quyền năng siêu phàm, nhằm trục lợi từ người khác.
Tạ Tuy làm sao mà tin được.
Cậu ngã mình xuống giường, bỗng phát hiện trên điện thoại di động có một tin nhắn chưa đọc, mở ra liền thấy là do Tạ Tuy gửi tới.
[Tạ Tuy: Vậy cậu có biết tôi thích cậu, đã thích bao lâu rồi không?]