Thích bao lâu?
Tầm mắt Tống Dụ rơi trên màn hình điện thoại di động, đọc hàng chữ kia không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ngả người ra sau nằm xuống, đầu chìm trong chiếc gối mềm mại, khóe môi từng chút từng chút giương lên.
Cậu có thể thích bao lâu chứ?
Mới ba, bốn tháng mà thôi, tôi từ kiếp trước đã nhận thức cậu, so sánh được sao?
Điện thoại di động đặt qua một bên, Tống Dụ vươn cánh tay dài che lên đôi mắt, lại nhịn không được không ngừng cười trộm.
Được rồi, nể tình Tạ Tuy đã thích cậu lâu đến như vậy, nhận lấy trọng trách của một người bạn trai, những việc này để một mình cậu giải quyết.
Hình như cũng không phải đáng sợ đến thế.
Sáng sớm mùa đông, trời sáng rất muộn, lúc vẫn còn sương mù mông lung, Tống Dụ đã đi gõ cửa Tạ Tuy. Cậu ngày hôm qua trước khi ngủ bị câu nói đó như pháo hoa tưng bừng nở rộ, lăn qua lộn lại, căn bản ngủ không ngon, sáng sớm mới năm giờ rưỡi đã tỉnh táo thức dậy.
Bởi vì thói quen nằm nướng của Tống Dụ nên cũng không thích để người khác đợi lâu. Vì thế, cho dù là lầu trên lầu dưới, bọn họ trước đây sáng sớm chưa từng đi chung với nhau.
Nhưng bây giờ đã xác định mối quan hệ, dù gì cũng nên khác trước một chút.
Tạ Tuy mở cửa, vẻ mặt vừa tỉnh ngủ lười biếng, một giây vừa nhìn thấy Tống Dụ liền lập tức ngây ngốc.
Tống Dụ mặt không biến sắc nói: “Cậu làm sao mà dậy trễ vậy? Thi cuối kì chẳng lẽ không có chút cảm giác gấp gáp nào sao? Vị trí đệ nhất khối còn cần hay không.”
Tạ Tuy ngược lại không trả lời câu hỏi của cậu, cong môi cười, hỏi: “Dậy sớm như thế, cậu đây dự định hôm nay ngủ gục mấy tiết?”
Tống Dụ: “……”
Hôm qua tuyết rơi suốt cả đêm, đi ra cửa nhìn đã thấy cảnh vật một mảnh được bao phủ trong làn áo bạc. Tuyết mỏng phủ kín con đường rợp bóng cây, khi đạp lên phát ra âm thanh làm cho người ta nghe rất thoải mái.
Sáng sớm thứ ba, tiết tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, thầy Trình đã gọi cậu tới. Không cần nghĩ cũng biết là bởi vì chuyện Tần Mạch.
Tần gia ở thành phố A xa xôi, Tần Mạch ở tại thành phố C là trụ ở Vương gia, gã có chuyện, tất nhiên cũng là Vương gia phái người đến.
Trong văn phòng, Ngô Tân Mai trong khoảnh khắc nhìn thấy Tống Dụ toàn thân liền như thể bị người nắm gáy, đồng tử rung rung tới muốn rớt ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, cả người căng thẳng.
Lại là bà ta.
Lại là văn phòng như cũ.
Tống Dụ nhàm chán, tẻ nhạt mà hạ khóe miệng.
Thầy Trình vừa mới chịu một trận nói móc nói mỉa từ Ngô Tân Mai, nhưng người đánh nhau là học sinh của mình, ông cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Bây giờ thấy Tống Dụ đến, ông lập tức nới lỏng bình giữ nhiệt trong tay, đè ép lửa giận: “Đến rồi, em mau giải thích rõ ràng cho phụ huynh người ta. Nếu giải thích không rõ ràng, thầy sẽ gọi phụ huynh của em đến.”
Thầy Trình nghĩ đến lời ngày hôm qua Tống Dụ nói, lại nghiêng đầu qua Ngô Tân Mai, bảo: “Bà Vương, tôi cảm thấy sự việc này hẳn là chuyện ngoài ý muốn. Đứa nhỏ Tống Dụ này thân thể không tốt, bình thường tính cách cũng không táo bạo như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện đánh đập bạn học.”
Ngô Tân Mai: “……”
Tống Dụ lần này có lẽ là phải làm tổn thương tấm lòng của thầy Trình rồi. Cậu không muốn giấu diếm, âm thanh cũng thẳng thắn: “Em xin lỗi thầy, nhưng thật sự là em đánh. Nhưng đây là ân oán cá nhân giữa bọn em, em tin tưởng bà Vương cũng rất tình nguyện thầm lặng giải quyết.”
Lời nói một giây trước của thầy Trình một giây sau đã bị vả bôm bốp, ông tức giận đến da mặt run lên, trực tiếp cầm điện thoại di động bắt đầu bấm số: “Không gọi phụ huynh em đến, em còn thật dám vô pháp vô thiên?!”
Ngăn cản ông lại chính là Ngô Tân Mai. Người phụ nữ mới vừa rồi còn nói lời gay gắt, xỉa xói bỗng nhiên đứng lên, trầm mặc một lát rồi nói thẳng: “Không cần gọi đâu thầy Trình, nếu là ân oán cá nhân giữa bọn nhỏ, vậy thì cứ âm thầm giải quyết thôi.”
Thầy Trình: “???”
Ngô Tân Mai nói: “Trường học cũng không cần nhúng tay.” Tầm mắt bà ta nhìn Tống Dụ, cực kỳ phức tạp.
Tống Dụ lại không hề hấn gì khẽ cười, lạnh nhạt nói: “Được, dẫn em đi gặp Tần Mạch đi.”
Ngón tay Ngô Tân Mai gắt gao siết lấy túi xách, không hề nói một lời.
Ngô Tân Mai đã từng chạm mặt với Tống Dụ, đứa con trai của bà ngã xuống trong tay thiếu niên này, bà gần như sắp bị ám ảnh.
Huống hồ, chuyện giữa Tống gia cùng Tần gia vốn là không nên làm lớn.
Tại bệnh viện.
Tần Mạch đầu đeo băng, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Tống Dụ đã hận không thể nhổ kim tiêm, trực tiếp từ trên giường bệnh nhảy xuống đánh nhau với cậu một trận. Trong đôi mắt màu hổ phách hừng hực lửa giận, hình tượng ôn nhu, khiêm tốn cũng vỡ tan, biểu tình dữ tợn, gần như là từ giữa kẽ răng nhả ra từng chữ: “Tống Dụ! Tôi quả thật đã coi thường cậu!”
Tống Dụ đi tới, rất tự nhiên tìm cái ghế ngồi xuống, thuận tiện cầm quả táo dùng giấy lau: “Hiện tại trực tiếp gọi tên rồi? Hai ngày trước không phải còn anh anh em em à? Làm như quan hệ giữa hai nhà đặc biệt tốt vậy.”
Tần Mạch tức giận đến lồng ngực kịch liệt chập trùng.
Tống Dụ chán ghét gã ta lâu như vậy, khi ấy đột ngột bạo phát đương nhiên là dùng toàn lực, nhìn bộ dáng Tần Mạch liền biết lúc đó đã bị cậu đánh tới ngu người.
“Anh khóa tôi lại trong hội trường, tôi đánh anh nhập viện.” Cậu giơ quả táo đã được lau khô ráo tới trước mặt gã, cười nói: “Anh em tốt.”
Ba chữ ‘anh em tốt’ trào phúng cực kì, gần như là đâm vào tinh thần của Tần Mạch, cảm giác phẫn nộ do bị nhục nhã lại trào lên.
Tầm mắt Tần Mạch hận không thể cắt một miếng thịt xuống từ trên người cậu, nhanh chóng nói: “Cậu cho rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc?”
Tống Dụ: “Đương nhiên không phải, nhưng anh lập tức sẽ phải trở về thành phố A rồi, cần gì phải nghĩ nhiều như thế?”
Tần Mạch cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng cậu?”
Tống Dụ: “Giả bộ cái gì, chuyện này nếu như không phải do anh không chiếm lý thì anh đã sớm liên kết với Vương gia quậy lớn rồi. Cuộc đối thoại giữa chúng ta lúc đó tôi có ghi âm, Tần gia nếu biết anh thay đổi chỗ sống ngược lại càng thêm biến thái, còn có thể để anh ở lại đây à?”
Sắc mặt Tần Mạch xanh xanh trắng trắng, móc mỉa lại: “Vậy còn cậu? Tống gia biết cậu có bạn trai ở thành phố C sẽ còn tùy theo ý cậu sao?”
Tống Dụ cắn quả táo một cái, cười với gã: “Ồ, làm sao anh biết ngày hôm qua bọn tôi mới xác định quan hệ thế.”
“Vậy anh mau mau trở về thành phố A, tuyên truyền khắp nơi giùm cái. Cám ơn anh cống hiến sức lực vì tình yêu của bọn tôi.”
Tần Mạch cơ hồ bị cậu chọc giận đến nôn ra máu.
Ngày hôm qua Tống Dụ chỉ là đánh người thoải mái một hồi, thuận tiện đuổi gã ta đi là được rồi, cũng không muốn chỉnh gã quá mức. Dù gì hiện tại tuổi tác cậu quá nhỏ, Tần gia cũng không thể qua loa.
Tần Mạch có thể cút xa bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu giùm, trước hết đừng làm chướng mắt cậu thì tốt.
Tống Dụ đứng lên, nhìn xuống gã, đôi con ngươi nhạt màu tràn đầy sương lạnh, cà lơ phất phơ mà cười: “Đừng nổi những tâm tư không nên có, người của tôi là điều anh có thể thèm muốn sao?”
Không thèm nhìn Tần Mạch toàn thân kề cận trạng thái bạo phát, Tống Dụ đẩy cửa ra, ném hột táo vào trong thùng rác bên cạnh.
Chân dài sải bước về hướng cổng bệnh viện.
Càng nghĩ càng thấy câu nói vừa nãy của cậu thật cmn ngầu.
Cửa phòng bệnh đóng lại, tầm mắt của Tần Mạch vẫn chưa thu hồi, gắt gao nhìn chằm chằm một điểm, tựa hồ phải xuyên qua bức tường đâm thủng một lỗ trên người Tống Dụ.
Ngón tay gã siết chặt chăn.
Gã không ngờ tới Tống Dụ lại hung hăng như vậy, trực tiếp đánh gã nhập viện. Nhưng mà phương phức thiếu não nhất cũng lại hữu hiệu nhất, đã trực tiếp kinh động đến Tần gia.
Ông nội sáng sớm hôm nay đã tức giận gọi điện thoại tới một cú, mắng gã cả buổi, buộc gã trở về thành phố A.
Ánh mắt Tần Mạch âm u, độc ác.
Nhưng mà, vậy thì như thế nào? Dù gì cũng sẽ gặp lại ở thành phố A, gã hiện tại chịu đựng khuất nhục, tương lai sẽ để cậu ta lãnh đủ.
Sau tiệc Nguyên Đán chính là kỳ thi cuối kỳ. Lần này, Tống Dụ cũng không quá gấp gáp, đã định sẵn từ trước, chậm rãi ôn tập. Mã Tiểu Đinh trước khi thi bị cha y mắng một trận, bắt đầu khoảng thời gian chăm chỉ ngắn ngủi, điên cuồng giải đề. Khi y câm miệng, cả vùng thế giới này trở nên thật yên tĩnh.
Đề toán xưa nay luôn khiến Tống Dụ nhức đầu nhất. Hiện tại trọng điểm cũng là môn này, lúc bọn họ cùng nhau ôn tập ở thư viện cũng là toàn bộ tâm tư đều đặt trên đề bài.
Tạ Tuy cho rằng thời gian hai người họ đơn độc hẹn hò, phần lớn đều là hắn ngồi nhìn Tống Dụ giải đề. Trước đây còn có thể chịu, hiện tại đã là bạn trai, làm sao nhịn nổi nữa.
Tống Dụ cau mày, cầm bút chọt chọt hắn: “Chỗ này, tại sao đáp án trực tiếp ghi khoảng là {a, 1}?”
Tạ Tuy trực tiếp nắm tay cậu, kéo cậu qua, nhờ giá sách trong góc thư viện che khuất mà cắn một ngụm, cười nói: “Tôi tốt như vậy, cậu có nên trả chút tiền công không? Ví dụ như, hôn một cái, một đề bài?”
Tống Dụ đang đàng hoàng ôn tập bị hắn làm cho rối loạn.
Kỳ thi cuối kỳ rốt cuộc tới.
Trong tiết ngữ văn cuối cùng, thầy ngữ văn cầm một xấp giấy bước vào.
Đứng trên bục giảng, thầy hắng giọng một chút, mở miệng: “Còn nhớ lúc học kỳ này vừa khai giảng, thầy kêu các em viết cái gì không?”
Cả lớp sửng sốt một giây, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.
“Viết cái gì? Tại sao tôi không ấn tượng gì nhỉ?”
“Tôi cũng vậy. Bài tập ngữ văn nhiều như thế, ai còn nhớ chứ, huống hồ đã lâu vậy.”
Thầy ngữ văn trừng bọn họ một cái, vỗ vỗ bục giảng rồi nói: “Mục tiêu học tập, đều quên rồi sao?”
Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra.
Tống Dụ đang cầm bút giải đề, bị thầy nhắc đến chuyện này cũng nhớ lại. Chính là cái bài mục tiêu học tập mà cậu lâm thời viết đại cho kịp nộp. Còn nhớ rằng sau đó còn có một đề văn khác liên quan đến cái mục tiêu này, giải thích làm sao hoàn thành được nó, mà cậu trực tiếp lạc đề.
Đề mục của bài văn hình như là ‘Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng’. Có miếng liên quan gì đến kế hoạch đó đâu.
*Nhớ mãi không quên, ắt có tiếng vang muôn đời
Khóe miệng Tống Dụ giật xuống, đã sớm quên mất bản thân mình viết cái gì.
Giáo viên ngữ văn nói: “Từ mùa hè đến mùa đông, một học kỳ, các em đã đạt được mục tiêu của mình sao?”
Các bạn trong lớp học bắt đầu ho khan, cười cợt, tránh né câu hỏi nghiêm túc của thầy giáo về mục tiêu học tập.
Thầy ngữ văn từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lại gõ gõ bàn, lời nói tràn đầy sự tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Các em vẫn còn chưa hiểu rõ ý tốt của tôi à. Lúc trước, giao đề bài kia cho các em, chính là khích lệ các em, để cho các em ghi nhớ nó ở trong lòng. Nhớ mãi không quên, ắt có tiếng vang muôn đời. Tôi thấy các em, đừng nói là nhớ mãi không quên, sợ là vừa viết ra xong đã quên mất rồi. Thuần túy là làm có lệ cho tôi, mà làm thế để làm gì? Thi đại học là tôi thi sao?”
“Các em đừng nghĩ rằng ba năm cấp ba rất dài, kỳ thực cũng chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt. Chờ các em ngồi trong phòng học lớp 12, nhớ tới hiện tại, cũng đã là ngày hôm qua rồi.”
Thầy ngữ văn lắc đầu thở dài, cuối cùng giao xấp giấy trên tay cho Giang Sơ Niên: “Cán bộ môn, phát nó xuống đi, để cho các bạn kia thức tỉnh một chút, nhìn xem mình có sánh bằng với bản thân lúc vừa lên cấp ba hay không.”
Giang Sơ Niên sờ mũi một cái, đi lên tiếp nhận.
Kỳ thực cô cũng chột dạ vô cùng, lúc bắt đầu cấp ba có ai mà không có mục tiêu chứ? Một ngày đọc hai bài tiếng Anh, một tuần một quyển sách nổi tiếng, kiểm tra tháng đạt hạng nhất lớp.
Phát giấy ra.
Tống Dụ nhìn cái kế hoạch mình viết linh tinh, vô cùng thê thảm mà thở dài một tiếng.
Thời điểm Giang Sơ Niên đưa cho Tạ Tuy, cô sửng sốt vài giây, sau đó thổn thức: “Kế hoạch của Tạ thần cũng không hoàn thành à.”
Tống Dụ đến gần nhìn, mới nhớ ra là mục tiêu của Tạ Tuy lúc trước là trợ giúp bạn cùng bàn của mình đạt được hạng nhất toàn thành.
Tống Dụ: “……” Vậy là trách cậu đây không đủ gắng sức sao.
Ngón tay thon dài của Tạ Tuy tiếp nhận tờ giấy, mặt mày cong cong, cười rộ lên: “Ai bảo tôi không hoàn thành?”
Giang Sơ Niên: “Hả hả hả? Kỳ thi cuối kỳ này Dụ ca muốn đoạt lấy vị trí đệ nhất của thành phố à.”
Hề Bác Văn ngồi ở phía sau đập bàn: “Cán bộ môn, những người phía sau bà có phát không?” Giang Sơ Niên lúc này mới sực tỉnh, lưu luyến không rời mà bước ra đằng sau: “Gấp cái gì.”
Tống Dụ đoạt lấy tờ giấy từ trong tay Tạ Tuy, vẻ mặt cứng đờ cả buổi, trấn định nói: “Tớ không có lợi hại đến như vậy. Đừng nói đến cậu, đám người đứng trong top 10 kia tớ cũng đánh không lại.”
Tạ Tuy nghiêng đầu cười: “Chuyện giữa hai người chúng ta với nhau thì có quan hệ gì tới những người khác?”
Tống Dụ: “Cái gì?”
Tạ Tuy đọc theo: “Trợ giúp bạn cùng bàn của tôi đạt được hạng nhất toàn thành.”
Giọng điệu mang theo tiếng cười không hề đứng đắn: “Trợ giúp cậu, đạt được tôi.”
Tống Dụ: “……” Cứng lắm.
Tạ Tuy nói: “Tôi đây cũng tính là nhớ mãi không quên, ắt có tiếng vang muôn đời chứ.”
Tống Dụ ngẩn người nhìn hắn, sau đó khóe miệng cong lên: “Tính, đương nhiên tính.”