CHƯƠNG 1
Bây giờ Trình Trì mới thực sự hiểu được cái cụm từ “sắc đẹp làm cho tâm trí u mê” áp dụng với bản thân mình một chút cũng không sai, hơn nữa, hôm nay tự mình đã tiếp thu được bài học này.
Về ngọn nguồn của sự việc, nếu Trình Trì dùng phương pháp của Đông chưởng quỹ phong tình vạn chủng trong võ lâm mà hắn nghe đồn đến miêu tả, có lẽ là như vậy: hắn sai rồi, hắn ngay từ đầu đã sai rồi, khi đó hắn không nên đến phòng trà, không đến phòng trà sẽ không gặp lại đám con gái ồn ào kia cùng với quản lý bộ môn mà mình thầm mến, không gặp đám con gái ồn ào đó và quản lý bộ môn sẽ không nhất thời nhũn não mà nhiệt tình đồng ý lời mời đi leo núi, không đồng ý cùng đi leo núi hắn sẽ không bị sẩy chân ngã xuống, hắn không sẩy chân ngã xuống thì sẽ không lưu lạc đến một nơi kỳ quái…
Nói tóm lại chính là, Trình Trì không có kinh nghiệm leo núi, bởi vì một lúc không cẩn thận bị ngã từ trên núi xuống, vốn tưởng rằng bản thân chết chắc rồi, nhưng sau khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân an lành không chút thương tích nằm trong một mảnh rừng rậm lạ hoắc không biết tên.
.
Vừa cảm thấy may mắn vì gặp đại nạn không chết, Trình Trì rất nhanh phát hiện, điện thoại không có chút tín hiệu, ngay cả số điện thoai khẩn cấp cũng không có phản ứng, trong rừng rậm cũng không có một nửa vết tích chứng tỏ có người tồn tại, lẻ loi một mình trong rừng rú, chỉ có thể tự cứu.
Cho đến hôm nay, đây đã là ngày thứ ba Trình Trì sống trong mảnh rừng này. Trình Trì nhờ vào thức ăn và nước trong ba lô cầm cự qua ngày, mà hôm nay, ba lô của Trình Trì bị một con vật mặt xanh nanh vàng ngoại hình rất giống khỉ đầu chó nhưng kích thước so với một con khỉ đầu chó bình thường to gấp ba lần đoạt đi.
Nói tới đây, đây cũng là nguyên nhân khiến Trình Trì nghĩ nơi này kỳ quái, trong rừng rậm nguyên thủy hoặc là trong khu rừng bình thường, có vài thứ kỳ kỳ quái quái hoặc là loài nào đó có thể tích to hơn cũng có thể giải thích, chung quy có ai mà chưa từng xem qua vài cuốn sách về con người và tự nhiên hoặc thế giới loài vật a.
Nhưng mảnh rừng rậm này vật gì cũng đặc biệt to, con muỗi kích cỡ bằng chuồn chuồn ngươi thấy qua, vậy con muỗi to như con bồ câu ngươi đã thấy chưa? Lúc đó, khi Trình Trì nhìn một con sâu nghìn chân to như con mãng xà cấp tốc bò đến gần mình, hắn quả thực sợ đến muốn bất tỉnh.
Nhưng, khi Trình Trì cho rằng mình sẽ bỏ mạng trong miệng nó, thì con sâu kia lại chỉ đứng cách mình trong cự ly một thước, gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, không đến gần thêm một bước.
Ngã ngồi trên mặt đất, Trình Trì liều mạng ức chế xúc động muốn hét to, hai tay chống đất thật cẩn thận nhích về phía sau một chút, mà con sâu nghìn chân kia cũng nhích tới gần một chút, Trình Trì bị dọa không dám động đậy, Trình Trì vừa bất động, con sâu kia cũng ngừng lại.
Đang lúc giằng co, lý trí của Trình Trì sau khi bị dọa đến hồn phi phách tán đã chậm rãi trở về, hắn bắt đầu tự hỏi nguyên nhân vì sao con sâu nghìn chân này lại ngừng tấn công mình, xung quanh nơi này chắc chắn có vật gì đó làm cho nó e ngại.
Trình Trì vừa chú ý động tác của con sâu nghìn chân đang nhìn chằm chằm mình, vừa cẩn thận tìm tòi xung quanh, rất nhanh, Trình Trì phát hiện một mảnh tròn tròn như là ngọc bội bị chôn trong bùn đất bên chân mình.
Trình Trì vươn tay móc ra vật nọ, con sâu nghìn chân cư nhiên lùi về sau một chút, điều này càng khẳng định suy đoán của Trình Trì.
Trong lòng Trình Trì mừng rỡ như điên, cẩn thận cầm vật hình tròn nọ dùng áo của mình lau khô, lộ ra bề ngoài vốn có của nó.
Thứ này có hình tròn, to cỡ đồng bạc thời kỳ dân quốc, màu đen, cảm xúc tinh tế, nhìn qua giống như một khối mặc ngọc, bên trên còn điêu khắc chạm rỗng mà Trình Trì nhìn không rõ hoa văn, đồng thời, thứ này còn tản ra một tia hương vị như có như không, Trình Trì nghĩ đây có lẽ là một mặt dây chuyền.
Trình Trì phát hiện, từ sau khi mình đào ra mặt dây chuyền, con sâu nghìn chân liên tục lui về sau, cuối cùng cứ như vậy xoay người rời đi rất nhanh, Trình Trì còn có thể cảm nhận được con sâu bởi vì không thể biến mình thành cơm trong bụng mà rất không cam lòng.
.
Thời gian tiếp theo, Trình Trì càng ngày càng khẳng định mình nhặt được bảo bối, bởi vì từ khi mình đem mặt dây chuyền này xỏ dây đeo vào trên người, thì ví dụ như loài sâu nghìn chân khổng lồ này, loài muỗi to như chim bồ câu này, v.v… gặp mình thì đều là đi đường vòng, hoàn toàn không có ý đồ nuốt mình vào bụng, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Trình Trì có thể bình yên vô sự sống ba ngày trong khu rừng.
Nhưng bây giờ, ba lô của Trình Trì bị đoạt đi rồi, hắn vì cần thức ăn để duy trì sự sống, phải tích cực tìm kiếm lối ra khỏi khu rừng này. Bằng không, dù không bị sâu ăn tươi thì Trình Trì cũng sẽ chết đói —— Hắn lại là dân thành phố chính hiệu không có một nửa kinh nghiệm và tri thức dã ngoại hay sinh tồn.
Trình Trì đã trả lại hết những kiến thức địa lý cao trung ít ỏi đến đáng thương cho giáo viên, không ngừng tìm phương hướng, không ngừng đánh dấu trên thân cây mà mình đi ngang qua.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, vầng thái dương treo tại không trung đã chậm rãi di động từ đông sang tây, sáng sớm chỉ ăn một khối bánh quy uống hai ngụm nước, Trình Trì cảm thấy thể lực của mình đang cấp tốc bị tiêu hao. Hắn bắt đầu hối hận, sớm biết ba lô sẽ bị con quái vật chết tiệt đó cướp đi, chính mình nên lấy toàn bộ thức ăn trong đó nhồi nhét hết vào bụng, như vậy bây giờ chí ít cũng còn đủ sức lực tìm đường ra ngoài.
Đi tới đi tới, Trình Trì cảm thấy hai chân mình như đeo chì nặng trĩu, cổ họng khô như hòn lửa nóng rực, trước mắt cũng bắt đầu dần dần biến đen, phải chết ở chỗ này sao? Nhất định phải chết ở chỗ này sao? Trình Trì không ngừng tự hỏi bản thân, sau đó, sức lực để nghĩ ngợi lung tung cũng không có, Trình Trì thậm chí nghĩ chính mình xuất hiện ảo giác, bởi vì hắn nghe được tiếng sóng biển xô vào vách đá, trong mơ hồ còn thấy được một người cao lớn một người thấp bé mảnh khảnh đang đi đến gần mình, phía sau một người trong đó còn có một cái đuôi thật dài lắc lư.
Trình Trì muốn vì ảo giác không thực này mà cười một cái, nhưng cuối cùng chưa kịp làm gì đã mềm nhũn ngã xuống.
.
Đáng tiếc Trình Trì không thể kiên trì thêm nửa phút, bởi vì hắn không có bị ảo giác, trong hai người đi tới gần hắn, có một người quả thực là có đuôi, không chỉ có đuôi, trên đầu còn có hai cái tai hình tam giác.
Mà người mảnh khảnh trong hai người nọ sau khi thấy Trình Trì ngã xuống thì vội vàng chạy đến, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của Trình Trì thì vẻ mặt không dám tin mà kêu lên gọi nam nhân cao to theo sau kia, “Trời ạ, không ngờ lại là Lance!”
Nam tử cao to sau khi nghe được vội vàng tiến đến kiểm tra, vừa nhìn thấy gương mặt của Trình Trì thì cũng kinh ngạc, “Hắn đã trở về!”
“Rupert, mau bế Lance về trấn, hình như hắn bị thương.” Nam nhân mảnh khảnh kia sau khi đã kiểm tra tình trạng của Trình Trì liền ngẩng đầu nói với nam nhân cao to, “Chúng ta còn phải báo cho Claude, hắn chắc chắn sẽ thật vui vẻ!”
Nam nhân cao to gọi là Rupert gật đầu, khom lưng không tốn chút sức lực mà bế Trình Trì lên, dẫn theo nam nhân mảnh khảnh kia quay về.
.
Dọc đường, nam nhân mảnh khảnh không ngừng chọt chọt Trình Trì nơi này chọt chọt Trình Trì nơi kia, trong mắt tràn đầy ước ao, miệng còn không ngừng phát sinh tiếng kinh thán, “Woa, không ngờ hắn nói là thật, hắn đã tìm được thánh địa rồi, Rupert, ngươi xem da dẻ hắn trơn mềm nhẵn mịn biết bao nhiêu, quả thực so với lụa bông do Debby dệt ra còn thích hơn.”
Rupert cúi đầu nhìn dấu hồng trên mặt Trình Trì bị nam nhân nhỏ gầy chọt trúng, chỉ có thể ôm Trình Trì chuyển sang hướng khác, tránh đi ngón tay của nam nhân nhỏ gầy đang mon men muốn vươn tới, “Al, Lance bị thương, ngươi đừng chạm vào hắn.”
Nam tử nhỏ gầy gọi là Al cũng phát hiện trạng huống trên mặt Trình Trì, không khỏi thè lưỡi, “Biết rồi, Rupert.” Nói xong Al liền hưng phấn lên, “Trước đây bọn họ đều nói Lance bỏ rơi Claude đi tìm giống đực có tiền có thế, cái gì mà đến thánh địa bất quá chỉ là mượn cớ, hứ, bây giờ Lance đã trở về, xem bọn họ còn nói cái gì!”
Rupert nghe Al nói vậy, cúi đầu nhìn Trình Trì đang hôn mê bất tỉnh, sau cùng bất đắc dĩ lắc đầu, không lên tiếng.
Thật ra nếu như không phải Al yêu cầu, Rupert thật sự không muốn cứu Lance, Lance là giống cái được mọi người trong trấn công nhận là điêu ngoa tùy hứng lại hư vinh nhất.
Đối với hành động bỏ trốn của Lance, kỳ thực hắn và những người khác trong trấn đều nghĩ như vậy, Lance vứt bỏ Claude theo đuổi cuộc sống cẩm y ngọc thực mà hắn muốn, chỉ có Al mới ngờ nghệch tin tưởng cái cớ tạm bợ này của Lance, nga, và cũng chỉ còn cái tên Claude trầm mặc kia có thể tín nhiệm, dung túng Lance như vậy.
Nhưng, hôm nay không ngờ Lance thực sự đã trở về, điều này làm cho Rupert bị dao động, lẽ nào, chính mình thực sự nghĩ sai rồi?
Tin tức Lance trở về đã khiến trấn nhỏ ven biển trở nên oanh động, mà người trong miệng Al nói – Claude, lẽ ra phải rất vui mừng khi biết tin Lance trở về, nhưng khi nhìn thấy Trình Trì đang hôn mê, biểu tình rất là phức tạp.
.