Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Khi Trình Trì tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, trên người còn đắp một cái đệm da lông.

Sau khi ý thức thanh tỉnh, trong lòng Trình Trì không khỏi cảm thấy may mắn, cuối cùng, cuối cùng cũng giữ được cái mạng, hắn thầm nghĩ trong lòng, sau này sẽ không bao giờ oán trách chính mình vận khí không tốt, xổ số năm trăm vạn cũng không trúng được, với việc trong nguy nan mà lại có thể giữ được một cái mạng, trúng giải thưởng lớn hay gì đó so ra cũng không gọi là may mắn.

Ngồi trên giường, Trình Trì quay đầu quan sát gian phòng này, tủ, giường, bàn, còn có mấy cái ghế và một cái sofa dành cho ba người ngồi, vật dụng không nhiều lắm, nhưng nhìn ra chúng được chủ nhân gian phòng này bảo trì rất tỉ mỉ.

Nhưng, chú ý tới một thứ nọ, Trình Trì nhíu mày, vì sao ở đây dùng nến chiếu sáng mà không phải đèn? Cúp điện sao? Trình Trì lại quan sát một lần nữa, phát hiện trên tường trên bàn cũng không có vết tích của đèn điện, nói thẳng ra, trong gian phòng này đều không có một chút vết tích hiện đại hóa, không có đèn điện, không có TV, không có điện thoại, trong lòng Trình Trì sinh ra một cỗ nghi vấn, chủ nhân của gian phòng này, là người theo chủ nghĩa phục cổ sao?

.

“Ngươi tỉnh?” Giọng nam thuần hậu đột nhiên xuất hiện cắt đứt dòng suy tư của Trình Trì.

“Hm, ta ——” Trên mặt Trình Trì nổi lên một nụ cười xuất phát từ lòng cảm kích, đồng thời quay đầu về phía người kia trả lời, nhưng chữ ‘ta’ chưa kịp tuôn hết ra khỏi miệng, thì im bặt khi vừa thấy người kia.

Trong rừng gặp phải sâu nghìn chân to như mãng xà mang đến chấn động, vẫn không gây chấn động mạnh bằng nam nhân hiện tại đang đứng ở cửa nhìn mình, Trình Trì quả thực không dám tin vào hai mắt của mình nữa, hắn nhìn thấy cái gì?

Nam nhân kia cao khoảng hai thước, vóc người thon dài mà to lớn, gương mặt góc cạnh phân minh, tóc ngắn màu nâu sẫm, cái mũi cao thẳng và đôi môi khép chặt, cặp mắt màu xanh sẫm to và sâu thẳm đang nhìn Trình Trì, chủ yếu chính là, trên đầu nam nhân này có một đôi tai màu đen, lông xù, hình tam giác, mà Trình Trì còn thấy rõ ràng phía sau người này còn có một cái đuôi màu đen thật dài đang vẫy vẫy.

Trong lòng Trình Trì khóc không ra nước mắt, mình rốt cuộc được vật gì cứu về vậy? Chẳng lẽ vừa thoát khỏi hang hùm lại lao đầu vào ổ sói?

Có lẽ thấy Trình Trì thật lâu không phản ứng, nam nhân cau mày hỏi một câu, “Ngươi làm sao vậy?”

Thanh âm của nam nhân vang lên lần thứ hai khiến Trình Trì run run một chút, vô thức nhích lại gần, cười gượng lắp bắp nói, “Ôi chao? Ta, ta, ta ổn, ha ha, rất ổn…” Tinh thần khẩn trương cao độ, Trình Trì không chú ý tới hắn giao lưu với nam nhân căn bản không phải tiếng Trung.

Động tác phòng bị rất rõ ràng của Trình Trì khiến ánh mắt của nam nhân trở nên âm trầm một chút, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ bưng cái khay nhỏ trên tay đi đến bên cạnh Trình Trì, sau đó đưa cái khay cho hắn, “Barry nói ngươi vì quá đói và kiệt sức cho nên mới té xỉu, ăn vài thứ đi.”

Trình Trì cúi đầu nhìn thịt quay bóng mỡ trên cái khay, cảm thấy thịt quay tỏa ra mùi thơm dụ người, sau đó lại ngẩng đầu do dự liếc nhìn nam nhân không biểu tình ở đối diện, nghĩ hắn có phải muốn nuôi mình béo một chút rồi đi làm thịt không. Nhưng xuất phát từ bản năng cầu sinh và vì suy đoán không có kết luận cụ thể, Trình Trì âm thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi lại cười nói với nam nhân, “Cảm ơn.”

Sau đó đút miếng thịt đã được tỉ mỉ cắt miếng vào miệng, cho nên hắn bỏ lỡ nét kinh ngạc trong mắt nam nhân khi nghe hắn nói tiếng cảm tạ đó.

.

Gió cuốn mây bay ăn sạch cả khay thịt quay, Trình Trì rốt cuộc buông cái dĩa trong tay xuống, bởi vì nhét đầy bao tử mà tâm tình tốt, hiện tại hắn cảm thấy nam nhân có đôi tai nhọn và chiếc đuôi dài từ nãy đến giờ một mực im lặng nhìn hắn ăn, cũng không đáng sợ như vậy nữa.

Trình Trì thỏa mãn xoa xoa bụng, có chút ngại ngùng cười cười, “Xin lỗi, ta quá đói bụng, thịt quay ngươi làm ăn thật ngon.”

Nam nhân “Ừ” một tiếng, hỏi, “Còn muốn không?”

Trình Trì lắc đầu, “Không cần, ta đã ăn no rồi, cảm ơn.”

Nam nhân lúc này mới đem cái khay trước mặt Trình Trì đặt sang một bên, sau đó lại đưa cho hắn một cốc nước.

Hành vi thân thiết của nam nhân khiến Trình Trì dần buông lỏng, “Cảm ơn.”

Trình Trì uống một ngụm nước, sau đó hỏi, “Ở trong rừng, là ngươi cứu ta phải không?”

Nam nhân lắc đầu, “Là Al và Rupert phát hiện ra ngươi.”

“Nga.” Trình Trì gật đầu, nghĩ hay là gặp hai người nọ để cảm ơn, lại hỏi, “Xin hỏi, nơi này là nơi nào?”

Trình Trì vừa hỏi ra vấn đề này, nam nhân liền ngây ngẩn cả người, chăm chú nhìn Trình Trì chằm chằm không nói.

Trình Trì bị ánh mắt sắc bén của nam nhân nhìn đến nổi gai ốc, cảnh giác vừa buông lỏng một nửa lại quay về, giả vờ trấn định mà hỏi thăm, “Sao? Làm sao vậy?”

Nam nhân nhìn thẳng vào Trình Trì thật lâu, mới mở miệng nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi không nhớ rõ sao?”

“Nhớ rõ cái gì?” Trình Trì không hiểu nam nhân đang nói gì.

“Đây là nhà của ngươi.” Nam nhân nói ra khiến Trình Trì hầu như nhảy dựng lên.

“Cái gì? Nhà của ta? Ngươi đang nói đùa hả?” Trình Trì vẻ mặt không dám tin, “Không không không, đây không phải nhà của ta, nhà của ta tại Trung Quốc tỉnh J thành phố S, Trung Quốc, ngươi biết Trung Quốc không? Ngươi có điện thoại không? Ngươi cho ta gọi điện thoại, chờ ta quay về, ta sẽ hậu tạ ngươi, thật đó.”

Nam nhân vẫn cứ nhìn như vậy, ánh mắt nhìn Trình Trì đang càng lúc càng kích động, cái gì cũng không nói.

Trình Trì nói nửa ngày, đổi lấy lại là sự trầm mặc của nam nhân, hắn nóng nảy, đứng dậy tiến đến nắm cổ áo nam nhân, quát, “Ngươi có nghe ta nói không? Ta cần điện thoại, ta phải về nhà! Nơi này mẹ nó không phải nhà của ta! Ngươi có hiểu hay không?!”

Nam nhân lắc đầu, vươn tay kéo lấy cánh tay đang nắm cổ áo mình của Trình Trì, lắc đầu kiên định nói, “Ở đây chính là nhà của ngươi.”

Hiện tại Trình Trì như một quả bom, châm vào sẽ nổ, Trình Trì giật tay lại, hung dữ nói, “Nhà của ta ở đâu ta không biết chắc? Ngươi tưởng ta bị mất trí nhớ hả? Ngươi chỉ cần để ta về nhà, giá cả tùy ngươi, ngươi muốn bao nhiêu? Mười vạn? Một trăm vạn? Ông đây trở về đập nồi bán sắt gom đủ cho ngươi, được chưa?”

Nam nhân vẫn thờ ơ, lắc đầu, lập lại câu vừa nói, “Ở đây chính là nhà của ngươi, Lance.”

“Lance?” Trình Trì nhạy cảm bắt được cái tên này, “Ngươi nói Lance? Lance là ai?”

Trong mắt nam nhân hiện lên một tia ba động, thanh âm đều đều đáp, “Ngươi chính là Lance.”

Trình Trì sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy có chút hoang đường lắc đầu, “Không, không, ta nghĩ ngươi chắc là lầm rồi, ta không phải Lance gì cả, ta là Trình Trì, ta là người Trung Quốc, ta năm nay hai mươi lăm tuổi, ta không phải Lance của ngươi, ngươi thực sự lầm rồi.”

Nam nhân hoàn toàn không chú ý lời nói của Trình Trì, “Ngươi chính là Lance.” Nói rồi, hắn vươn tay muốn chạm vào gương mặt của Trình Trì, nhưng bị Trình Trì tránh thoát, bàn tay nam nhân khẽ run rẩy một chút, thu về, chỉ vào mặt dây chuyền trước ngực Trình Trì, “Đây là tín bội ta chính tay tặng cho ngươi, ngươi không nhớ rõ sao, chúng ta đã lập lời thề, định ra khế ước, trừ phi chúng ta đồng thời tự nguyện giải trừ khế ước, bằng không, chỉ có người đeo tử vong mới có thể gỡ tín bội xuống. Ngươi mang theo tín bội, lại có gương mặt giống như Lance, vậy thì ngươi tại sao lại không phải Lance?”

Trình Trì xùy cười một tiếng, giật ra tín bội đeo trên cổ, vẻ mặt trào phúng nhìn nam nhân, “Thứ đồ chơi này, ta nhặt được trong rừng, ngươi hiểu chưa? Ta nhặt đó, nó bị chôn sâu trong đất, được ta phát hiện, cho nên ta nhặt mang theo. Bây giờ, trả lại cho ngươi.”

Nam nhân không tiếp nhận tín bội Trình Trì đưa qua, thanh âm đều đều nói, “Đây là của ngươi, Lance.”

Dù Trình Trì nói cái gì, nam nhân đều bình tĩnh thờ ơ, lần này Trình Trì có cảm giác đè nén như dùng nắm đấm đấm vào cục bông, nam nhân này mặn ngọt gì cũng không nghe vào, khủng hoảng không thể về nhà, sợ hãi vì không cách nào xác định được vị trí, những tâm tình này trộn lẫn cùng một chỗ khiến Trình Trì ngày thường tính tình bình thản cũng phải nổi điên, hắn đem tín bội hung hăng ném vào người nam nhân, quát, “Ta lặp lại lần nữa với ngươi, ta không phải Lance gì cả, cái thứ này là ta nhặt được, bây giờ ta phải về nhà, về nhà!”

Nói, Trình Trì xốc lên đệm da, hai chân chấm đất muốn đứng dậy rời khỏi gian phòng này, nhưng hắn vừa mới đứng lên thì có một cảm giác choáng váng kéo tới, sau đó cả người không thể khống chế xụi lơ ngã xuống, cảnh tượng cuối cùng hắn thấy là nam nhân nhoẻn miệng ôm lấy hắn, sau đó bình tĩnh nói, “Barry nói ngươi cần bổ sung thức ăn và phải ngủ đủ giấc, hắn cho ngươi dùng nước pha với tương tạc thảo, có thể khiến ngươi ngủ một giấc say, rất nhanh khôi phục thể lực.”

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Trình Trì chính là, tên khốn này cả gan dám kê đơn ta!

Nam nhân bế Trình Trì lên giường nằm yên, lại đắp chăn ngay ngắn cho hắn, một lần nữa ngồi trên chiếc ghế bên giường, nhìn Trình Trì đang dần chìm vào giấc nồng một hồi lâu, rồi âm thầm thở dài xoay người rời đi.

.

Đóng chặt cửa, nam nhân đi về nhà mình, sau khi mở cửa thì thấy một đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối mình bổ nhào đến, biểu tình trên mặt nam nhân lúc này mới trở nên nhu hòa một ít, hắn khom lưng ôm đứa trẻ vào lòng, “Ian, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”

Đứa trẻ gọi là Ian hấp háy đôi mắt màu xanh sẫm to giống như đôi mắt của nam nhân, vẻ mặt hưng phấn hỏi, “Papa, nghe Al thúc thúc nói daddy đã trở về phải không?”

Nam nhân sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt tan biến một ít, nhưng vẫn gật đầu, nói, “Đúng vậy.”

Nghe được papa mình khẳng định, hai mắt Ian sáng lên, “Vậy, Ian có thể đi gặp daddy sao?”

Nam nhân lắc đầu, “Chưa được.”

Ian nghe được câu trả lời, nét cười trên mặt liền khựng lại, cái đuôi nhỏ đang vung vẩy phía sau cũng xụi lơ, cái tai nhỏ lông xù tam giác trên đỉnh đầu cũng rũ xuống, “Vì sao?”

Nhìn con trai mình vẻ mặt khổ sở, trong lòng nam nhân dâng lên một cỗ áy náy, hắn tiến đến hôn lên trán nó, đáp, “Daddy hiện tại thân thể không tốt, cho nên con không thể gặp hắn.”

Nghe được câu trả lời của papa mình,  ánh mắt Ian vốn có chút ảm đạm lại vui vẻ trở lại, “Vậy chờ thân thể daddy tốt rồi thì Ian có thể gặp daddy phải không?”

Nam nhân cười gật đầu, “Đúng vậy.” Vừa nói vừa ôm nó vào trong phòng, đặt lên giường, “Cho nên, Ian không nên vội, phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ngủ, biết chưa?”

Nghe được câu trả lời mong muốn, Ian vẻ mặt thỏa mãn gật đầu, vươn cánh tay nhỏ bé, hôn lên mặt papa mình một cái, “Ngủ ngon, papa.”

Nam nhân cũng cười hôn lên trán nó, “Ngủ ngon, Ian bé bỏng của ta.”

Đi ra gian phòng của Ian, trong đầu nam nhân lại nổi lên hình dạng của Trình Trì ban nãy, nụ cười trên mặt tan biến, vẻ mặt trở nên trầm tư.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.