Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 36: Chương 36: Bị bám đùi?




Bầu trời vốn dĩ u ám bỗng chốc trở nên trong xanh quang đãng, Lăng Lan chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chờ đến khi nhìn thấy rõ ràng thì đã phát hiện chính mình đang đứng trên mặt đất đầy bùn lầy, đường đua trước đó đã biến mất.

Sự biến đổi đột ngột khiến bọn trẻ kinh ngạc ngây ngốc, há hốc miệng chẳng hiểu ra sao.

Hiện tại, phong cảnh trước mắt bọn trẻ không còn là sân vận động nữa, mà là trong một căn phòng kín rộng khoảng bảy tám trăm mét vuông, hoàn toàn trống trải, trên nền nhà toàn là bùn đất, bởi vì bị nước mưa làm ẩm ướt, lại thêm bị bọn chúng dẫm đạp, thế nên vô cùng nhơ nhớp thê thảm.

Phía trên trần nhà là vô số vòi hoa sen dày đặc, phân bố đủ mọi góc độ, có lẽ cơn mưa to trong líc đang chạy trên đường đua chính là do những vòi hoa sen này tạo nên.

So sánh với những đứa trẻ khác tỏ ra kinh ngạc bất ngờ, Lăng Lan và Hàn Kế Quân lại nhìn nhau mà cười, trong lòng đã rõ.

Hiện trường thay đổi chứng minh suy đoán của bọn họ là chính xác, trong lúc không hay không biết bọn họ đã tiến vào không gian ảo cảnh.

Giám khảo không dẫn nhóm Lăng Lan rời khỏi nơi này bằng cánh cửa mà y đã đi vào, y dẫn bọn trẻ đi lối khác, mở cánh cửa tại nơi đó ra ý bảo bọn chúng có thể rời đi.

Lăng Lan bước ra khỏi căn phòng, đập vào mắt là sân cỏ quen thuộc lúc mới bước vào, bọn họ đã trở lại nơi tập hợp trước đó.

Lăng Lan đã rõ, nàng ngoảnh đầu lại nhìn vị giám khảo đang đứng trên đường đua thênh thang, y nhìn về hướng bọn họ gật đầu tạm biệt. Lúc này, vẻ mặt của y không còn nghiêm khắc nữa, ngược lại có chút ý cười. Cuối cùng y quay lưng rời đi, bước dần xa xa rồi biến mất tại cuối đường chạy.

Hóa ra từ bên ngoài những căn phòng này cũng đã bắt đầu mở ảo cảnh, khi cán bộ trường thi dẫn bọn họ tiến vào chuẩn bị chạy bộ, thật ra là dẫn bọn họ vào trong từng căn phòng khác nhau để tiến hành kiểm tra.

Nhìn thấy mười đứa trẻ đột ngột xuất hiện từ trong đua ảo cảnh, cán bộ trường thi đứng chờ bên ngoài nhịn không được mà lộ vẻ kinh ngạc, nói cho cùng thì cuộc thi cũng chỉ mới bắt đầu khoảng ba giờ, chí ít cũng nhanh hơn một giờ so với thời gian kết thúc cuộc thi thông thường, chẳng lẽ bọn trẻ trong căn phòng này toàn bộ đều thi rớt bị trục xuất ra khỏi phòng?

Trong lúc bọn họ đang nghi ngờ thì bọn họ đã phát hiện bảng số hiệu điện tử trên người của bọn nhóc, nó sáng màu xanh lục chứng tỏ kết quả thi hợp cách. Bọn họ để lộ nụ cười kinh hỉ, chẳng lẽ điều này chứng tỏ những đứa trẻ này là nhân tài có thể bồi dưỡng?

Được rồi, cho dù là trường tốt nhất như Học viện Đồng Quân thì cũng rất khao khát nhân tài ưu tú.

Cán bộ trường thi nhiệt tình dẫn bọn họ rời khỏi địa điểm thi, Lăng Lan bước ra khỏi cửa lập tức trông thấy gương mặt đầy căng thẳng của Lăng Tần, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ừm, đây là sự nhẹ nhõm khi ở bên cạnh người nhà! Đến lúc này Lăng Lan mới cảm thấy eo nhức mỏi, ban nãy đánh nhau kịch liệt, mặc dù nàng đã khống chế sức mạnh nhưng vận động quá sức vẫn khiến cơ bắp của nàng bị tổn hại, bây giờ chúng mới bắt đầu kháng nghị với nàng.

Phụ huynh của những đứa trẻ khác cũng đang đứng đợi ở đấy, nhìn thấy bọn chúng ra khỏi cửa lập tức ào ào chạy tới vây quanh, hỏi thăm tình hình thi cử. Bài thi này tốt hay không tốt không chỉ đại biểu cho tương lai của con em mà còn đại biểu cho tương lai của gia đình bọn họ.

Chẳng lẽ thi rớt, các vị phụ huynh đều rất lo lắng, ngược lại bọn trẻ bởi vì cuộc thi lần này mà đã thành lập tình hữu nghị đồng đội đặc biệt, bọn chúng nhao nhao hẹn ngày khai trường gặp lại, sau đó mới lưu luyến nói lời tạm biệt với nhau.

Lăng Lan tạm biệt chín đứa trẻ còn lại, thái độ lễ phép mà khiêm tốn, không làm ra hành vi thất lễ, điều này khiến quản gia Lăng Tần hài lòng và xúc động, phong độ của cậu chủ nhà bọn họ nhìn thế nào cũng thấy tốt, quả nhiên không hổ là con trai của thiếu tướng Lăng Tiêu.

Lăng Lan cảm thấy chính mình cần làm gì đã làm xong mới quyết định rời đi, nàng vừa xoay lưng lại thì cảm giác Lăng Tần bên cạnh cứng người lại một chút, sau đó lại giãn ra, gần như cùng lúc đó, phía sau lưng có tiếng gió như đang có ai đó xông mạnh tới... Có người đánh lén?

Lăng Lan không cảm giác được sát khí trong đó, nàng chỉ đơn giản hơi nhích người sang trái một chút, lập tức tránh thoát người đang xông tới đánh lén.

"Uỵch!", một tiếng trầm đục vang lên, người đánh lén nằm rạp trên mặt đất, trực tiếp ngã lăn xuống dưới chân Lăng Lan.

Đây là người vô cùng quen thuộc, khóe mắt của Lăng Lan lập tức giật giật, nàng quát, "Tề Long! Cậu làm cái quái gì vậy?"

Lúc này Tề Long cả người đầy mồ hôi bùn đất, cậu nhóc nhanh chóng bò dậy, mặt mũi trấn định vỗ vỗ bùn đất mồ hôi trên người, lúc này mới đáp, "Tớ đến tạm biệt cậu"

Nghe nói thế, Lăng Lan đầu đầy hắc tuyến, "Lúc nãy không phải vừa nói tạm biệt với cậu sao?", haiz, thằng nhóc này học nói nhảm từ bao giờ vậy? Lấp liếm sao?

Tề Long bị Lăng Lan đâm xuyên màn nói dối cũng hoàn toàn không xấu hổ, cậu nhóc mặt mày trơ trơ trấn định cãi chày cãi cối, "Lúc nãy là hành động tập thể, bây giờ mới là lời tạm biệt của cá nhân tớ".

Tề Long ngẩng đầu toét miệng hỏi, "He he, Lăng Lan, có phải đã bị tớ làm cho cảm động không?"

"Không cảm động chút xíu nào, ngạc nhiên ngược lại có một ít", bộ mặt lạnh lùng của Lăng Lan vô tình đả kích Tề Long, Tề Long thuộc thể loại được đằng chân lân đằng đầu, chỉ cần tỏ ra hòa nhã dễ gần một chút, thằng nhãi này sẽ lật tung cả trời.

Tề Long xem nhẹ lời đả kích của Lăng Lan, cậu nhóc nghiêm túc nhìn Lăng Lan, dường như muốn xác định điều gì đó, ánh mắt chăm chú mà sắc bén khiến Lăng Lan cảm thấy có chút không ổn, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tề Long đã giành nói trước, "Lăng Lan, cậu quả thật mạnh hơn tớ, tớ phục, sau này cậu chính là lão đại của tớ"

Lão đại? Chuyện gì thế này? Nàng nghe lầm sao, hay là Tề Long chập mạch? Hình như nàng trước giờ không có ý định thu nạp đàn em, hành vi dâng đến tận cửa của Tề Long là sao thế này?

Còn nữa, tại sao không có ai báo trước cho nàng một tiếng? Cứ thế mà tự mình quyết định? Lăng Lan cảm giác 囧, thật không biết làm sao. Sự thật là Lăng Lan hoàn toàn không muốn làm lão đại của ai, lão đại là con ngựa đầu đàn, là đứa chết đầu tiên. Điều này đi trái với quyết định ban đầu của Lăng Lan, nàng vốn muốn một cuộc sống điệu thấp mà an toàn.

Tề Long nói xong lập tức vẫy tay tạm biệt Lăng Lan, sau đó chạy mất xác, khiến những lời từ chối của Lăng Lan không có cơ hội phát ra. Chẳng lẽ đối với Tề Long mà nói, quyết định của Lăng Lan chỉ là râu ria, Tề Long chính là loài sinh vật đơn bào, chỉ cần cậu nhóc thừa nhận, cho dù Lăng Lan nhận hay không nhận thì cậu nhóc vẫn xem Lăng Lan là lão đại.

Cho nên, cứ như vậy mà Lăng Lan đã bị Tề Long bám đùi.

Lăng Lan mặt mày đau khổ nhìn bóng dáng xa dần của Tề Long, có chút bực dọc vì bản thân sao mà phản ứng chậm chạp, lúc đó hẳn nên túm Tề Long lại, kế tiếp chậm rãi mà trao đổi tỉ mỉ với thằng nhãi đó một chút, đương nhiên phương pháp trao đổi không loại trừ hành vi bạo lực trấn áp.

Hàn Kế Quân chạy đến, vẻ mặt ngấm ngầm lộ ý cười, rõ ràng khoái chí xem tuồng.

Lăng Lan tức giận nói, "Chẳng lẽ cậu không quản được ông nhà của cậu sao?"

"Ông nhà?", Hàn Kế Quân sững sờ, dường như không rõ ý của Lăng Lan.

Khóe miệng Lăng Lan lộ ra nụ cười biến thái, "Bạn tình thương mến thương đó nha!"

Ban đầu Hàn Kế Quân ngạc nhiên bởi vì đây lại là một từ mới, sau đó dường như lĩnh ngộ điều gì, gương mặt trắng như ngọc lập tức chuyển sang màu hồng, thoạt nhìn da mặt hơi mỏng khiến cậu không đỡ nổi loại trêu chọc như thế này của Lăng Lan.

Lăng Lan sửng sốt, thật không ngờ một thằng nhóc thoạt nhìn chững chạc như Hàn Kế Quân cũng có lúc "nữ tính" thế này, "Không phải chứ, đang e thẹn hả?"

Lăng Lan nha, cho dù chỉ số thông minh của người ta cao đến đâu thì cũng mới chỉ là một bé trai sáu tuổi, đương nhiên da mặt không dày bằng bà cô già hai kiếp cộng lại đã hơn ba mươi tuổi.

Hàn Kế Quân nghe vậy thẹn quá thành giận đáp, "Đã làm lão đại rồi, chẳng lẽ không thể ổn trọng hơn chút sao?"

Lăng Lan bị đả kích, nàng rơi lệ nhìn trời, "Ta không nghe thấy"

Lạy chúa, con chỉ muốn một cuộc sống an ổn, hoàn toàn không có hùng tâm tráng chí, ngài hãy mang đám trẻ muốn ôm đùi này tránh xa ra, đừng quầy rầy con. A men!

Thế nhưng lời tiếp theo của Hàn Kế Quân đã đập nát hy vọng của Lăng Lan, chỉ nghe cậu nhóc nói, "Gọi cũng đã gọi rồi, còn muốn không nhận? Còn nữa, sau này cậu cũng quan tâm tớ một chút, lão đại Lăng Lan", xong phim, ngay cả Hàn Kế Quân cũng chuẩn bị bám đùi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.