Lúc này, Lạc Lãng cầm tay em gái Lạc Triều, ngẩng đầu cao ngạo đi tới, dáng vẻ tựa như chim công khiến
Lăng Lan cảm thấy vừa muốn cười vừa muốn chọc.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm Lăng Lan vài giây mới nói, “Nếu Tề Long phục
cậu, vậy tớ cũng sẽ cố gắng phục cậu một lần xem sao, từ rày về sau tớ
và em gái nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn.”
Hả? Đây là có ý gì? Lăng Lan ngây người, hình như nàng và Lạc Lãng không hề có chút quan hệ gì nha.
Lúc này Tiểu Tứ ở trong ý thức cũng không nhịn được nữa, nó trực tiếp
giậm chân nói, “Còn làm sao nữa? Ý là muốn ngươi làm lão đại, ngươi thật có lỗi với ta.”
Đôi mắt của Tiểu Tứ ngập tràn ai oán khiến Lăng Lan hơi rùng mình, lời "có lỗi" này của Tiểu Tứ nói ra sao mà mất mặt thế này.
Lăng Lan bắt đầu vắt óc ra nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã làm gì tổn
thương đến Tiểu Tứ? Nghĩ cả buổi cũng chỉ nghĩ ra một lý do, chẳng lẽ
thời kỳ dậy thì nổi loạn của Tiểu Tứ đến rồi?
Tiểu Tứ rất tức giận đồng thời cũng rất căm ghét, căm ghét những người
đó tại sao lại không biết xấu hổ như vậy, dám bò lên bám đùi Lăng Lan,
nó cũng tức giận hành vi của Lăng Lan, nó cho rằng lão đại nhà nó rảnh
rỗi sinh nông nổi, từ rày về sau sẽ có vô số đối thủ cạnh tranh vị trí
tiểu đệ số một của nó.
Được rồi, hiện tại Tiểu Tứ không còn mê kiệt tác văn học Tam Quốc nữa,
nó đang đắm chìm trong một loại tiểu thuyết tiêu khiển hạng ba (thị hiếu rớt xuống khá là nhanh), từ cách xưng hô với Lăng Lan cũng có thể nhận
ra được.
Có một lần, Tiểu Tứ rất buồn chán, nó lang thang đi dạo một vòng trên
mạng internet, trong lúc vô tình nó phát hiện một trang web rất bí mật,
gọi là thế giới đam mỹ, đăng nhập còn yêu cầu mật mã... điều này khiến
Tiểu Tứ tò mò, đương nhiên mật mã đối với nó mà nói hoàn toàn không gây
trở ngại gì, nó lập tức tiến vào xem một vòng. Nó bỗng phát hiện bên
trong đấy có vô số cơ hội kiếm tiền, những người trong đấy thế nhưng lại khóc lóc lăn lộn đòi xem tiểu thuyết đam mỹ, đam mỹ đồng nhân, phim đam mỹ.
Mục tiêu lớn nhất của Tiểu Tứ là kiếm tiền, thấy được cơ hội tốt như vậy có thể nào lại bỏ qua. Thật ra đam mỹ đồng nhân, phim đam mỹ gì gì đó
Tiểu Tứ không dám nói là mình có hay không, nhưng tiểu thuyết đam mỹ thì Tiểu Tứ chắc chắn mình có, phải nói rằng trong "Tàng Kinh Các" của nó
thứ gì không có nhưng tiểu thuyết thì nhiều đến kinh người.
Quả nhiên, Tiểu Tứ kiểm tra trong "Tàng Kinh Các" của mình, tiểu thuyết
đam mỹ nhiều không đếm xuể (đây cũng hậu quả kiếp trước Lăng Lan để
lại). Tiểu Tứ kích động, nó nhìn thấy vô số đồng tiền đang bay về phía
mình.
Tiểu Tứ lại phát hiện tiểu thuyết càng dài thì tiền thu được càng nhiều, sau khi lựa chọn, nó đã chọn ra một quyển tương đối dài: Mạt thế trọng
sinh chi pháo hôi nghịch tập. Đương nhiên nó cũng rất tò mò, nó muốn xem thứ văn đam mỹ này rốt cuộc có gì lại khiến những người này phát cuồng
đến vậy.
Tiểu Tứ vừa đăng gửi lên mạng vừa đọc thử, nó nhanh chóng bị mê muội
trong tình cảm huynh đệ sâu đậm giữa lão đại với tiểu đệ trong truyện,
dĩ nhiên nó liên tưởng đến lời nói của Lăng Lan đối với nó, đương nhiên
nó là tiểu đệ... Trong nháy mắt Tiểu Tứ cảm động (lau mồ hôi, Tiểu Tứ
còn chưa biết đam mỹ mang ý gì, hơn nữa nó chỉ mới xem đến chương 150,
gian tình trong truyện vẫn đang ẩn giấu, bởi vậy nó vẫn còn thuần khiết
như trước).
Thế nhưng, không đợi Tiểu Tứ cảm động được bao lâu, đối thủ cạnh tranh
của nó thế nhưng lại xuất hiện, mà không chỉ là một hai người, lúc này
Tiểu Tứ hoàn toàn cảm nhận được sự phiền muộn của Tiểu Lăng trong
truyện, đối thủ cạnh tranh càng nhiều thì áp lực càng chồng chất...
Liệu sau này có nên đối xử với lão đại tốt chút, tránh cho vị trí tiểu
đệ số một bị người khác cướp đi? Tiểu Tứ bắt đầu tự hỏi, hoàn toàn không chú ý tới con chip của mình bắt đầu phát nhiệt bất thường.
Không nói Tiểu Tứ đang miên man suy nghĩ vẩn vơ, hành vi ganh tị linh
tinh của nó khiến Lăng Lan không biết nên khóc hay nên cười. Giám khảo
phòng 72 đưa nhóm Lăng Lan ra khỏi cửa xong lập tức liên lạc phòng giám sát.
Trong phòng giám sát, khi viên sĩ quan cấp uý nhìn thấy cấp dưới lỡ tay
làm Tề Long bị thương, lông mày y cau lại, sau đó thấy Lăng Lan đánh bay giám khảo, lông mày của y càng nhíu chặt hơn, sau cùng thấy Tề Long
không sao đứng đậy, lúc này hàng lông mày mới buông lỏng.
Y nhận được yêu cầu liên lạc của đối phương, không đợi giám sát viên kết nối, y lập tức nhấn nút kết nối, đối phương còn chưa có thời gian nói
chuyện đã thấy y quát, "413, quay về doanh trại huấn luyện cho ta!"
Gương mặt giám khảo phòng 72 biến sắc, "Trưởng quan! Sao ngài lại ở chỗ này..."
Trời ạ, thế quái nào mà sếp trực tiếp của mình lại ở đầu dây bên kia? Tại sao mình lại xui tận mạng thế này?
Giám khảo vẻ mặt đau khổ, cẩn thận dè dặt hỏi thăm, "Trưởng quan, vậy khi nào mới trở lại?"
Sĩ quan cấp uý lạnh lùng nói, "Sau một tháng."
Câu trả lời của sĩ quan cấp uý làm cho giám khảo trực tiếp khóc thét
lên, lạy chúa, một tháng huấn luyện ở doanh trại, không chết cũng mất
một lớp da. Không ngờ sau năm năm y thế nhưng lại quay về chốn kinh
khủng đó, ôn lại quá khứ huấn luyện thống khổ bi thương đến tận cùng.
"Thế nào? Có ý kiến à?", viên sĩ quan cấp úy vẻ mặt khó coi hỏi lại.
"Không có, không có, trưởng quan, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì cả!", giám khảo bật người đứng thẳng đáp lớn. Y biết sếp của mình, chỉ cần
dây dưa một chút thôi là hình phạt sẽ tăng lên gấp đôi, y cũng không
muốn thời gian một tháng biến thành hai hoặc ba tháng chỉ trong nháy
mắt.
"Vậy thì tốt, còn chuyện gì nữa sao?", viên sĩ quan cấp uý hài lòng với
thái độ của giám khảo, nhắc nhở đối phương có việc mau nói.
Giám khảo lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt nghiêm nghị nói, "Tôi muốn đề cử vài đứa trẻ vào lớp đặc biệt."
"Hửm?", khoé miệng viên sĩ quan cấp úy lộ ý cười, đợi đối phương giải thích.
"Thì là...những đứa trẻ này... tôi cho rằng đều rất tốt...", giám khảo
suy nghĩ một chút rồi nói, "Nhưng tôi đánh giá cao 0723, 0724, 0725,
0729 hơn."
"Cụ thể như thế nào?"
"0723 có nền tảng rất tốt, sức lực vượt qua những đứa trẻ bình thường,
phản ứng nhanh nhạy, đáng khen hơn là biết tìm biện pháp trong lúc đang
chiến đấu, thậm chí có thể nói là hơi hơi quỷ kế đa đoan. Nếu tập trung
bồi dưỡng, trò ấy chắc chắn sẽ trở thành một quân nhân chiến đấu trí
tuệ.", khi giám khảo nhắc tới Lăng Lan, ánh mắt phát sáng, xem ra biểu
hiện của Lăng Lan đã đi sâu vào lòng hắn.
"0724 có thân thể tố chất tuyệt đối thuộc về cấp bậc yêu nghiệt, thế
nhưng lại có thể tự thân ý chí mà đột phá, trò ấy là một thiên tài, chỉ
cần Liên Bang toàn lực bồi dưỡng, trò ấy rất có khả năng trở thành người điều khiển Inrobot thế hệ tiếp theo", giám khảo nói đến đây, vẻ mặt
kích động đến đỏ lên.
Không thể trách giám khảo không bình tĩnh, từ sau khi thiếu tướng Lăng
Tiêu trở thành người điều khiển Inrobot, đến bây giờ đã mười năm nhưng
vẫn chưa có quân nhân nào có thể thành công tiếp theo. Bây giờ y lại
trông thấy hy vọng từ trên người đứa trẻ Tề Long này, y làm sao có thể
không mất bình tĩnh?
Người điều khiển Inrobot? Chỉ 0724 là có khả năng? Trong đáy mắt viên sĩ quan cấp uý thoáng chút khó hiểu, nhưng đôi mí mắt đã dấu đi cách nhìn
thực sự của y.
"0725 có tính cách bình tĩnh, tư duy kín đáo, tuyệt đối là một quân nhân tham mưu ưu tú, tôi kiến nghị bồi dưỡng trò ấy theo hướng này", Liên
Bang cần dũng sĩ không sợ chết, cũng cần một chỉ huy tham mưu bày mưu
tính kế từ cách xa ngàn dặm.
"0729 tuy rằng hiện tại thoạt nhìn không bằng ba trò kia, hơi kém một
chút, nhưng trò ấy có tính cách không chịu khuất phục... Nếu trò ấy ở
bên cạnh 0723, tính cách này có thể khiến trò ấy trở thành một quân nhân ưu tú không kém cạnh ai."
Giám khảo trình bày cách nhìn rõ ràng của mình đối với bốn đứa trẻ, sau đó chờ đợi quyết định của trưởng quan.