Buổi chiều Hôm ấy Trương Dương sau khi từ biệt Đỗ Thiên Dã thì trở về Bắc Cảng, hắn tới bệnh viện nhân dân Bắc Cảng thăm Chương Duệ Dung đang trị liệu ở đó, nhưng đợi tới nơi rồi mới biết Chương Duệ Dung đã xuất viện, trước mắt đang cùng Thường Lăng Phong tạm thời ở trong nhà của bí thư thị ủy Thường Lăng Không.
Trương đại quan nhân vì thế trực tiếp tới viện gia thuộc thị ủy.
Tuy rằng đến vội, nhưng Trương Dương khi đi qua chợ hải sản vẫn đặc biệt dừng lại một chút, mua năm cây cua biển lông đỏ, Thường Lăng Không đến Bắc Cảng thượng nhiệm cũng đã được một đoạn thời gian, nhưng Trương Dương vẫn là lần đầu tiên tới nhà hắn, nếu là lần đầu tiên đăng môn thì không thiếu được một chút lễ vật, vốn hắn nên mang về một ít thổ sản của núi Thanh Đài, đáng tiếc sau khi tới Xuân Dương thì liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trương Dương cũng quên cả chuyện này.
Viện gia thuộc Thị ủy Bắc Cảng bất kể hoàn cảnh hay là quy mô đều rất bình thường, thậm chí không bằng hoa viên hải dương của Tân Hải, Hạng Thành khi tại vị, cũng có không ít người đề xuất muốn xây lại viện gia thuộc, nhưng Hạng Thành đều lấy cớ tài chính của thành phố rất eo hẹp để cự tuyệt, từ điểm này cũng có thể nhìn ra Hạng Thành này rất biết làm trò ngoài mặt.
Xe của Trương đại quan nhân ở địa khu Bắc Cảng vẫn có công nhận công nhận cao, tuy rằng không có giấy thông hành vào viện gia thuộc thị ủy, nhưng bảo an nhìn thấy xe hắn tới thì cũng không ngăn cản, trực tiếp để hắn vào. Trương đại quan nhân tươi cười với bảo an, trong lòng lại thầm nghĩ, thằng cha này cũng là hạng người không nói nguyên tắc, tùy tiện để người ta vào trong.
Nhưng nếu người ta không nể mặt hắn, cản xe bắt đăng ký thì chỉ sợ Trương đại quan nhân trong lòng lại khó chịu.
Trương Dương đỗ xe trước cửa nhà Thường Lăng Không, đây là một tiểu lâu hai tầng kiểu cũ, trên thực tế bên trong đa số đều là kiến trúc như vậy, từ bề ngoài nhìn vào thì rất khó phân biệt, chỉ có thể từ số đánh trên tường mới có thể nhìn ra sự khác biệt trong đó, Thường Lăng Không ở tiểu lâu số 5, tiểu lâu này trước đây thuộc về Trần Cương, sau khi Trần Cương gặp chuyện không may bỏ trốn thì để không, thật ra chỗ ở của Hạng Thành cũng để không, nhưng Hạng Thành tự sát, so sánh với với loại sợ tội bỏ trốn như Trần Cương thì hiển nhiên chỗ ở của người sau vẫn may mắn hơn.
Trương Dương đỗ xe xong thì xách năm cân cua biển bước xuống, ở cửa một tiểu cô nương đi ra, nhìn thấy ô tô của Trương Dương, lại nhìn cua biển Trương Dương xách trong tay, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn nhìn mặt Trương Dương.
Trương Dương cười cười với cô ta, hắn đoán tiểu cô nương này chắc là Kiều Kiều, con gái của Thường Lăng Không.
Cô gái nói: chú tới tìm cha cháu à?
Trương Dương cười nói: chú đến tìm Thường Lăng Phong!
Tiểu cô nương cười nói: Tìm chú cháu, chú mang đồ về đi, tránh để lát nữa cha cháu lại bắt chú mang về. Tiểu cô nương bộ dạng tuổi trẻ mà thành thạo.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha trước những lời này của cô ta.
Phía sau vợ Thường Lăng Không, Thẩm Duyệt đi ra, Trương Dương đã gặp cô ta rồi, có điều hắn cũng không biết Thẩm Duyệt đã đến Bắc Cảng, vội vàng nhiệt tình chào: Chị!
Thẩm Duyệt nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi bật cười: Thì ra là Trương Dương à, mau vào đi, Kiều Kiều, con không biết chú này à, chú ấy tên là chú Trương!
Kiều Kiều gọi một tiếng chú Trương, lại chỉ chỉ vào cua trong tay Trương Dương: Mẹ, chú Trương cầm quà tới cho cha, cầm rất nhiều cua, lát nữa cha lại mất hứng cho xem.
Trương Dương cười nói: chú không phải tặng cho cha cháu, chú là tặng cho cháu, Kiều Kiều có thích ăn cua hay không?
Kiều Kiều nói: Thích... Nói xong thì lấy tay ôm mặt, từ kẽ tay nhìn mẹ: Thích cũng không được lấy.
Thẩm Duyệt và Trương Dương đều bật cười, tuy rằng cô ta và Trương Dương trước đây tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cô ta biết chồng đối với người thanh niên này hiển nhiên là khác với người khác, cô ta cũng khách khí với Trương Dương, vươn tay ra nhận lấy cua biển hắn mang tới, nói: Mau vào nhà ngồi đi, đừng có tốn thời gian với con bé này, nó lắm miệng lắm, anh nếu không ngại phiền thì nó có thể quấn lấy anh cả ngày đó.
Trương đại quan nhân cười ha ha đi vào.
Thường Lăng Phong nghe nói Trương Dương tới, từ trong tiểu lâu đi ra, tâm tình của hắn cũng bởi vì thương thế của Chương Duệ Dung có chuyển biến tốt mà trở nên thoải mái hơn: Trương Dương, anh sao lại tới đây?
Trương Dương nói: Vừa tới bệnh viện thăm các anh, không ngờ Chương Duệ Dung đã xuất viện rồi, cho nên tôi tới nhà bí thư Thường, không đến thì không biết, thì ra chị dâu cũng tới Bắc Cảng rồi.
Thẩm Duyệt mang cua biển vào trong bếp, rửa tay rồi đi châm trà: Trương Dương,Thường đại ca của anh tới thị ủy bàn chuyện rồi, chắc là lát nữa sẽ về.
Trương Dương có chút tò mò có chút tò mò: Chị dâu, hôm nay không phải cuối tuần ư? Sao bí thư Thường cuối tuần vẫn không nghỉ ngơi?
Thẩm Duyệt nói: Vừa mới đến Bắc Cảng, tiếp nhận một đống công việc, bận tới tối tăm mặt mũi, tôi vừa tới đây được ba ngày, anh ta vốn đã hẹn muốn giành cuối tuần để dẫn mẹ con tôi đi chơi, nhưng tới rồi mới biết, anh ta làm gì có thời gian, khi trở về thì con gái thường thường đã ngủ rồi, vừa rồi Kiều Kiều còn nói cha không thích nó, không cần hai mẹ con tôi nữa.
Thường Lăng Phong cười nói: Đứa nhỏ này rất lanh lợi.
Thẩm Duyệt nói: cậu thích trẻ con như vậy thì mau kết hôn với Duệ Dung đi, thêm người, Kiều Kiều của chúng ta cũng có bạn chơi cùng.
Thường Lăng Phong nói: Vốn kế hoạch là năm nay kết hôn, nhưng hiện tại tình huống của cô ta như vậy, hay là chờ cô ta bình phục tâm tình đã, sang năm tính tiếp.
Trương Dương nói: Bình phục rồi, anh không nghe thấy câu xung hỉ bao giờ à?
Thường Lăng Phong nói: Anh đó, miệng chó không mọc được ngà voi.
Mấy người nói chuyện rất náo nhiệt thì nghe thấy bên ngoài giọng nói của Kiều Kiều vang lên: Ba ba đã về rồi!
Thường Lăng Không nắm tay con gái từ bên ngoài bước vào, Thẩm Duyệt ra đón, cầm túi giấy tờ cho Thường Lăng Không. Nói khẽ: Kiều Kiều, để cha đi rửa mặt đã.
Thường Lăng Không cười cười chào hỏi Trương Dương: Trương Dương tới đấy à!
Trương Dương nói: Mới từ Giang Thành trở về, đến xem thương thế của Chương Duệ Dung.
Thường Lăng Phong nghe hắn nói như vậy mới nhớ ra: Để tôi đi gọi cô ta xuống.
Trương Dương nói: Không cần, không sao là tốt rồi, để cô ta nghỉ ngơi. Đi
Kiều Kiều túm tay cha nói: Cha, chú trương tặng rất nhiều cua biển cho cha, cha có phải cũng bắt chú ấy cầm về hay không.
Mấy người đều bật cười, Trương Dương nói: Chú đâu phải là tặng cho cha cháu, là tặng cho chú cháu mà.
Thường Lăng Không nói: Kiều Kiều, nghe chưa, Nếu là tặng cho chú con thì chúng ta không thể bắt chú mang về được.
Kiều Kiều nói: Con có thể ăn không?
Mọi người lại bật cười, Thường Lăng Không ôm lấy con gái: Có thể, lát nữa để mẹ nấu cho con ăn.
LỪa con gái xong, Thường Lăng Không tới bên cạnh Trương Dương và Thường Lăng Phong ngồi xuống, Thường Lăng Phong đưa cho hắn một ly trà.
Thường Lăng Không uống ngụm trà rồi nói: Mới từ Giang Thành về à?