Trương Dương gật đầu: Tới Bắc Cảng là chạy đến đây ngay.
Thường Lăng Không đề xuất: Buổi tối ở lại ăn cơ nhé.
Trương Dương nói: Bí thư Thường, hay là thế này đi, chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi làm chủ, đón gió cho chị nhà.
Thường Lăng Không cười nói: Không cần long trọng như vậy, anh đã mang cua biển tới rồi, nếu như không ăn thì chẳng phải là cô phụ một mảng tâm ý của anh ư?
Trương Dương nói: Chị dâu khó khăn lắm mới đến một chuyến, còn chưa thăm quan Bắc Cảng. Như vậy đi, tôi lát nữa bảo người an bài một cái du thuyền, chúng ta tới Bạch đảo, tối nay để Tiêu Quốc Thành an bài một chút.
Thường Lăng Không nói: Như vậy không tốt.
Trương Dương cười nói: Không có gì mà không tốt, tôi với họ là bằng hữu, một bữa cơm thôi mà. Cũng không phải ăn uống công khoản.
Thường Lăng Không và em trai liếc mắt nhìn nhau.
Thường Lăng Phong tỏ thái độ nghe theo ý kiến của đại ca.
Thường Lăng Không gật đầu: Được rồi, làm vậy đi, ngày mai chị dâu anh phải về rồi, tới Bắc Cảng mấy ngày nay mà toàn ở trong nhà, chưa được đi đâu cả.
Được Thường Lăng Không đáp ứng, Trương Dương cầm điện thoại lập tức liên lạc với Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành sau khi nghe nói thì lập tức khoái trá sai người đi an bài, một giờ nữa du thuyền sẽ tới bến tàu chờ.
Trương Dương an bài xong, Thường Lăng Không nói: Tôi nghe nói anh lần này tới Xuân Dương lại gặp chút chuyện.
Trương Dương gật đầu: Có người muốn gây bất lợi cho Khưu gia, không liên quan gì tới tôi.
Thường Lăng Không nói: Không có gì là tốt, tôi còn muốn nhờ anh giúp tôi làm xây dựng.
Một giờ sau, Trương Dương cùng một nhà Thường Lăng Không tới bến tàu, Tiêu Quốc Thành nghe nói một nhà bí thư thị ủy Thường Lăng Không muốn tới đây thì tự mình hộ tống du thuyền tới nghênh đón, cái này được cho là lễ thượng khách. Chương Duệ Dung không đi theo, mà ở nhà nghỉ ngơi, Thường Lăng Phong vốn không muốn đi, nhưng Chương Duệ Dung kiên trì bắt hắn đi, dù sao trong nhà có bảo mẫu chiếu cố rồi, Thường Lăng Phong mấy ngày nay ngày đêm chiếu cố cô ta, Chương Duệ Dung thấy vậy thì cũng rất đau lòng, bảo Thường Lăng Phong cùng Trương Dương đi thả lỏng.
Kiều Kiều lần đầu nhìn thấy du thuyền lớn như vậy, sau khi đi lên thì nhảy nhót hoan hô trên sàn tàu, chơi rất vui vẻ. Tinh lực của trẻ con là vô cùng, cũng chỉ có loại nhân vật thể năng khỏe tới biến thái như Trương đại quan nhân mới có thể cùng cô ta chạy khắp cả thuyề.
Tiêu Quốc Thành cùng Thường Lăng Không đứng trên sàn tàu, hắn lấy ra thuốc lá đưa về phía Thường Lăng Không, Thường Lăng Không mỉm cười lắc đầu: Tôi không hút.
Tiêu Quốc Thành cười cười, hắn cũng thu hồi thuốc lá: Trong ấn tượng của tôi các lãnh đạo ít người không hút thuốc lá.
Thường Lăng Không nói: Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi thấy trên tin tức hay nói, người lao động trí óc hút thuốc nhiều hơn người lao động chân tay, bởi vì hút thuốc quả thực có thể nâng cao tinh thần.
Thường Lăng Không nói: Hút thuốc cho hại hơn nhiều so với lợi ích mà nó mang tới.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, không có tuyệt đối xấu cũng cũng không có tuyệt đối tốt, tôi trước đây cũng không hút thuốc lá, nhưng sau ba mươi tuổi hút thì thấy không bỏ được nữa, từng có một đoạn thời gian tôi rất muốn bỏ, đáng tiếc bác sĩ riêng của tôi là người nghiện thuốc, tôi hỏi hắn vì sao không bỏ thuốc? Hắn nói cho tôi biết, Nhật Bản đã nghiên cứu đặc biệt về ung thư phổi, trong đó tỷ lệ bị bệnh của người không hút thuốc lá là thấp nhất. Tiếp theo là người vẫn hút thuốc, tỷ lệ bị bệnh cao nhất không ngờ là người hút một đoạn thời gian rồi bỏ, hắn nói loai người đã hút mấy chục năm như chúng ta tốt nhất đừng bỏ, bởi vì thân thể của chúng ta đã thích ứng với hoàn cảnh như vậy rồi, nếu như đột nhiên thay đổi thì ngược lại rất dễ bị bệnh.
Thường Lăng Không nói: Nghe ra tựa hồ cũng có chút đạo lý.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi lúc ban đầu tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng đầu năm nay bác sĩ tư của tôi bị ung thư phổi mà chết. Lúc đó tôi mới biết bị hắn lừa rồi. Có điều cũng may, ít nhất sức khỏe của tôi trước mắt vẫn chưa có vấn đề lớn gì.
Thường Lăng Không mỉm cười nói: Hiện tại bỏ vẫn còn kịp mà?
Tiêu Quốc Thành nói: Không bỏ được, không phải là không bỏ được thuốc, mà là thói quen đã hình thành rồi. Ánh mắt hắn trở nên có chút bối rối, nhìn mặt biển gợn sóng.
Thường Lăng Không nói: Suy xét tử tế thì trong lời nói của anh đầy vẻ triết lý.
Tiêu Quốc Thành nói: Ở trước mặt bí thư Thường, tôi cũng không dám dễ dàng nói đạo lý gì.
Du thuyền cập bờ vịnh Thất Thải, Trương Dương ôm lấy Kiều Kiều, nhìn thấy cha con Tiết Thế Luân và Tiết Vĩ Đồng cũng đứng ở chỗ bến tàu, trước đó Tiêu Quốc Thành không hề nhắc tới Tiết Thế Luân đã đang ở Bạch đảo.
Thẩm Duyệt đi tới tiếp lấy con gái từ trong tay Trương Dương, Trương Dương và Thường Lăng Không đi cùng nhau, Thường Lăng Không nói khẽ: Trường hợp không nhỏ, Tiết Thế Luân cũng tới.
Trương Dương cười nói: Đó là người ta rất nể mặt bí thư thị ủy anh.
Thường Lăng Không mỉm cười, không nói tiếp với hắn, đi xuống du thuyền, nhiệt tình bắt tay với Tiết Thế Luân tới đón.
Tiết Thế Luân trước đây đã gặp mặt Thường Lăng Không, được cho là có chút giao tình, Thường Lăng Không nói: Nghe nói nghe nói chuyện Tiết tiên sinh cũng tới Bắc Cảng, đang muốn giành thời gian mời ngài ăn một bữa.
Tiết Thế Luân nói: Tiết mỗ lần này tới là vì gia sự, vốn cũng muốn tới bái phỏng bí thư Thường, nhưng tư tiền tưởng hậu, cảm thấy vẫn có chút không tiện, cho nên mới trì hoãn, vốn tôi đã muốn rời khỏi Bắc Cảng rồi, không ngờ chúng ta cuối cùng vẫn có duyên gặp mặt.
Thường Lăng Không giới thiệu cho vợ và con gái với Tiết Thế Luân, phong độ khiêm tốn của Tiết Thế Luân đã để lại ấn tượng rất tốt cho Thẩm Duyệt.
Mấy người cùng nhau tới Long Ngâm các, Trương Dương đi ở phía sau với Tiết Vĩ Đồng, hắn nói khẽ: Mấy ngày nay thế nào.
Tiết Vĩ Đồng thở dài: Buồn chết đi được, cha em hôm nay mới coi như là đỡ rồi, mấy ngày trước còn chả nói câu nào.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, người tình cũ chết, trong lòng Tiết Thế Luân tất nhiên cảm thấy khổ sở rồi, không muốn nói chuyện cũng là rất bình thường.
Tối hôm đó Tiêu Quốc Thành thiết yến ở Long Ngâm các, khoản đãi một nhà Thường Lăng Không, còn đặc biệt giữ bọn họ ở lại Bạch đảo ngủ, thưởng thức cảnh đêm của Bạch đảo, sáng sớm ngày mai còn có thể thưởng thức cảnh mặt trời mọc, có lẽ là thịnh tình không thể chối từ, có lẽ là vì cảm thấy nợ vợ con, Thường Lăng Không không hề cự tuyệt lời mời của Tiêu Quốc Thành, vui vẻ đáp ứng.
Khi Tiêu Quốc Thành cùng một nhà Thường Lăng Không du ngoạn trên đảo, Trương Dương thì cùng Tiết Thế Luân ẩm trà ở bờ biển.
Tiết Thế Luân nói: Mấy ngày trước tôi vốn muốn tìm này nói chuyện, nhưng không ngờ cậu lại tới Xuân Dương.
Trương Dương thở dài: Chuyến đi tới Xuân Dương Lần này cũng không vui vẻ gì.
Tiết Thế Luân cũng có nghe về chuyện ở Xuân Dương, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ vô cùng kinh ngạc: có chuyện gì?
Trương Dương thở dài: Có người muốn gây bất lợi cho Khưu gia, tối hôm đó khi chúng tôi ngủ lại ở Tử Hà quan, có tám gã Ninja Nhật Bản lẻn lên đỉnh Thanh Vân, đốt cháy cả Tử Hà quan, nếu như không phải tôi tỉnh táo thì chỉ sợ đám người chúng tôi tất cả đều bị chết cháy rồi.
Tiết Thế Luân tức giận nói: Người nào mà ác độc như vậy?
Trương Dương nói: Đâu chỉ có như vậy, đám người đó sau khi phóng hỏa, phát hiện chưa đốt chết được chúng tôi, lại dùng nỏ tiễn bắn chúng tôi, bắn bị thương hai người.
Tiết Thế Luân a một tiếng, quan tâm nói: Có người nào gặp nạn hay không?
Trương Dương nói: Cũng may mọi người không gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Tiết Thế Luân nói: Chuyện này nhất định phải điều tra rõ, Khưu gia ở Đài Loan rất có ảnh hưởng, nếu như xử lý không thỏa đáng thì chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.
Trương Dương: Nói Căn cứ vào tình huống trước mắt tôi tìm hiểu được thì chuyện này không liên can tới đại lục chúng ta, khả năng rất lớn là phân tranh chính trị nội bộ Đài Loan. Chú Tiết từng nghe nói chuyện Khưu Chỉ Đống tham gia tranh cử ở đảo nội chưa?
Tiết Thế Luân nói: Chuyện này tôi cũng có nghe nói, chẳng lẽ là đối thủ chính trị của hắn làm chuyện này?
Trương Dương nói: Tình huống Cụ thể của tôi cũng không rõ, tôi chỉ là khả năng chuyện này cũng có chút liên quan tới An gia.
Vẻ mặt Tiết Thế Luân lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng: An gia ư? An gia nào?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm ông biết rõ còn cố hỏi, có điều hắn cũng không trực tiếp vạch trần: An gia Hongkong, cha con An Đức Uyên! Hắn nói xong lại cười bảo: Thật ra tôi cũng không có chứng cớ gì, chỉ là tin vỉa hè thôi, hay là đừng nói về chuyện này nữa, tránh cho người khác nói tôi bàn lộng thị phi.
Tiết Thế Luân lạnh lùng nói: Tôi không phải người trong quan trường, chúng ta nói chuyện phiếm không cần cố kỵ quá nhiều.
Trương đại quan nhân nói: Cũng đúng, tôi tùy tiện nói nói thôi, cháu cũng là tùy tiện nghe, đừng có coi là thật, chú Tiết à, tôi trước giờ cũng không coi chú là người ngoài, tôi nghe nói chuyện lần này khả năng có liên quan tới tuyển cử Đài Loan, cha con An Đức Uyên ủng hộ Hồng Ân Chính, Hồng Ân Chính này vừa hay không đi cùng đường với Khưu gia, cho nên có người coi Khưu gia trở thành cái đinh trong mắt, phải trừ đi thì mới yên được.
Tiết Thế Luân thở dài nói: Lòng người hiểm ác!