Y Đạo Quan Đồ

Chương 1896: Chương 1896: Ảnh hưởng chưa hết (1)




Không chờ bọn họ mời, Trương Dương đã gọi điện thoại tới, sau khi rời bệnh viện, hắn về nhà một chuyến, mẹ từ Đông Giang trở về không lâu, nếu đã tới Xuân Dương thì tất nhiên phải về thăm một chút.

Trương Dương đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện này với người nhà, nói vài chuyện lặt vặt với mẹ, Từ Lập Hoa đứng dậy đi chuẩn bị rượu và thức ăn, Trương Dương dứt khoát gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã, mời hắn tới nhà ăn cơm.

Đỗ Thiên Dã và Kiều Bằng Phi cùng nhau tới Triệu gia, có điều hai người cũng không đến tay không, Kiều Bằng Phi cầm theo hai con chim trĩ, Đỗ Thiên Dã thì cầm theo một thùng rượu.

Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa hiện tại nhìn thấy lãnh đạo thì cũng thản nhiên hơn so với trước kia, bởi vì bọn họ biết con trai mình hiện giờ cũng là bí thư thị ủy, bằng hữu mà hắn kết giao tất nhiên cũng đều là những nhân vật phong vân trên quan trường.

Từ Lập Hoa chuẩn bị mấy món ăn, bảo Trương Dương mời hai vị khách quý lên ban công tầng hai ngồi. Đỗ Thiên Dã tuy rằng mời hai vợ chồng Triệu Thiết Sinh ngồi cùng, nhưng hai người bọn họ bất kể là như thế nào cũng không dám tới.

Trương Dương rót đầy chén rượu trước mặt bọn họ, Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên, nói: Trương Dương, chén rượu này tôi kính anh.

Trương Dương cười nói: Kính tôi cái gì?

Đỗ Thiên Dã nói: Nếu không có cậu, chỉ sợ thính trưởng Lưu lần này dữ nhiều lành ít rồi. Gã cũng không nói hết, nếu phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh chết ở Xuân Dương, chỉ sợ ngay cả bí thư thị ủy Giang Thành gã cũng phải phiền toái.

Trương Dương nói: Không cần cảm tạ tôi, thật ra mọi người cũng không muốn Lưu thính xảy ra chuyện.

Ba người cùng cạn một ly, nhớ tới ngày kinh tâm động phách này, không ngờ đồng thời trầm mặc.

Đỗ Thiên Dã phá vỡ trầm mặc trước tiên: Tôi nghe bác sĩ Vu nói, hy vọng hoàn toàn khang phục của thính trưởng Lưu là rất nhỏ.

Trương Dương gật đầu: Xương sống có nhiều chỗ tổn thương, tình huống cụ thể thì chỉ biết trông vào tạo hóa của cô ta.

Thật sự không có hi vọng ư? Đỗ Thiên Dã nhìn Trương Dương đầy thâm ý, gã hiểu rất rõ y thuật của Trương Dương, tin rằng Trương Dương có lẽ sẽ có biện pháp.

Trương Dương nói: Tình huống trước mắt vẫn chưa hoàn toàn ổn định, chỉ có thể nói đã tránh được một kiếp, về phần có thể khôi phục tới thế nào thì rất khó nói.

Nghe thấy Trương Dương cũng nói như vậy, Đỗ Thiên Dã mới ý thức được Lưu Diễm Hồng bị thương thực sự rất nghiêm trọng.

Kiều Bằng Phi nói: Cũng may mà anh tới kịp thời, chúng tôi xuất động nhiều đội viên phòng cháy như vậy, nhưng không ai có năng lực xuống sườn núi, trừ người có công phu như anh.

Trương Dương cười nói: Đơn giản là lá gan của tôi lớn hơn người khác một chút.

Đỗ Thiên Dã nói: Tôi nghe nói thính trưởng Lưu trước đó là từ Bắc Cảng tới.

Trương Dương nói: Buổi trưa Ngày hôm qua tôi còn gặp mặt cô ta, cô ta lần này tới Bắc Cảng điều tra một số việc, không ngờ buổi tối liền gặp phiền toái lớn như vậy. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Ngô Minh, Lưu Diễm Hồng lần này không phải là muốn tới Kinh Sơn tìm, Ngô Minh chắc không nói dối, từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra, hắn không hề biết gì về chuyện này, như vậy Lưu Diễm Hồng rốt cuộc tới Kinh Sơn làm gì? Cô ta sau khi tỉnh dậy sao không nhắc tới chuyện này ngay? Hai người đi cùng xe đã bất hạnh gặp nạn, chỉ có bản thân Lưu Diễm Hồng mới có thể đưa ra đáp án, chẳng lẽ Lưu Diễm Hồng vừa hay quên mất đoạn này?

Kiều Bằng Phi nói khẽ: Lưu thính có phải đắc tội với người nào hay không?

Đỗ Thiên Dã có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, Kiều Bằng Phi hiển nhiên kiên trì với cái nhìn Lưu Diễm Hồng bị người ta mưu hại.

Trương Dương nói: Làm công tác của Ủy ban kỷ luật khó tránh khỏi gây thù hằn, bí thư Đỗ, anh chắc biết mà, anh cũng xuất thân từ Ủy ban kỷ luật.

Đỗ Thiên Dã nói: Đám nhóc các anh động chút là nói tới âm mưu luận, có thể lần này chỉ là một lần tai nạn giao thông bình thường. Trước mắt chỉ có thể nhận định lúc ấy một chiếc một chiếc xe đã va chạm với ô tô mà thính trưởng Lưu ngồi, nhưng rất khó nhận định đây là một hồi mưu sát có chủ định.

Trương Dương nói: Chuyện này khiến tôi liên tưởng tới một vụ án xảy ra không lâu ở Bắc Cảng, thương nhân Đinh Cao Sơn của Bắc Cảng trên đường tới trại tạm giam đón em trai hắn, bị một chiếc xe tải trực tiếp đâm rơi xuống đê chắn biển, hai huynh đệ táng mạng tại chỗ, nếu âm mưu luận của chúng tôi được thành lập thì hai vụ án này có thủ pháp cực kỳ giống nhau.

Đỗ Thiên Dã nói: Trương Dương, sức tưởng tượng của anh càng lúc càng phong phú, anh nói cho tôi biết đi, người nào muốn mưu hại thính trưởng Lưu?

Trương Dương nói: Đây là chỗ phức tạp của tình tiết vụ án, cán bộ vi phạm kỷ luật mà thính trưởng Lưu tự tay xử lý quá nhiều, đắc tội không biết bao nhiêu người, nếu dựa theo cách nghĩ này mà tìm người bị hiềm nghi thì chỉ sợ lên tới cả trăm.

Đỗ Thiên Dã nói: Vô nghĩa, chẳng khác nào không nói gì.

Kiều Bằng Phi nói: Có câu tôi không biết có nên nói hay không.

Trương Dương nói: Anh nói đi, dù sao cũng không có người ngoài, nói đúng thì chúng tôi nghe, nói sai thì chúng tôi lỗ tai trái vào, lỗ tai phải ra.

Kiều Bằng Phi cười nói: Chuyện này phát sinh ở Xuân Dương, là cán bộ của huyện Xuân Dương, tôi cũng nên gánh vác trách nhiệm, tôi thanh minh trước nhé, không phải tôi đang trốn tránh trách nhiệm, tôi cho rằng, sự cố tuy rằng phát sinh ở Xuân Dương, nhưng người gây ra họa có thể là sớm có dự mưu. Trước mắt tôi không biết thính trưởng tới Kinh Sơn làm gì? Nhưng mục đích cô ta tới Bắc Cảng thì chúng ta đều biết, là để điều tra một số cán bộ làm trái kỷ luật, chúng ta có thể lớn mật thu nhỏ lại phạm vi một chút, có phải có người không muốn để thính trưởng Lưu tiếp tục điều tra hay không, ở Bắc Cảng đã theo dõi cô ta, lên kế hoạch trên đường cô ta từ Bắc Cảng xuất phát tới Kinh Sơn xuống tay với cô ta, cuối cùng lựa chọn đoạn đường hiểm yếu ở núi Thanh Đài để chế tạo vụ tai nạn giao thông này?

Đỗ Thiên Dã nói: Hai người các anh nên đổi nghề viết tiểu thuyết trinh thám đi.

Trương Dương lại cảm thấy phân tích của Kiều Bằng Phi rất có đạo lý, gật đầu nói: Tôi cũng thấy Bằng Phi nói có lý!

Đỗ Thiên Dã nói: Trên đời này cái đáng tin nhất là chứng cớ, không có chứng cớ thì nói gì cũng vô dụng.

Kiều Bằng Phi thở dài nói: Nếu chuyện này thực sự là một âm mưu, như vậy lá gan của tên chủ mưu cũng quá lớn rồi, hắn muốn làm gì? Ngang nhiên khởi xướng khiêu chiến với chính phủ chúng ta ư?

Đỗ Thiên Dã nói: Gần đây thực sự là rất không yên ổn, chuyện liên tiếp xảy ra.

Kiều Bằng Phi nhớ tới chuyện xảy ra của Kiều gia, cũng không khỏi trầm mặc.

Trương Dương nói: Ngẫm lại phiền lòng thật, nào, chúng ta uống rượu, mặc kệ là ai ở sau lưng phá rối, chỉ cần hắn rơi vào tay tôi, tôi sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.

Kiều Bằng Phi cầm chén rượu lên, nói: Tính cho tôi một phần, loại bại hoại này ai cũng muốn tru diệt.

Đỗ Thiên Dã nói: Trẻ tuổi thật tốt!

Trương Dương cười nói: Anh cũng chưa già mà, sao bỗng nhiên cảm khái như vậy?

Đỗ Thiên Dã cười cười không nói gì.

Kiều Bằng Phi ngáp một cái, nói: Chịu không nổi nữa rồi, các anh tiếp tục nói chuyện đi, tôi về nghỉ ngơi đây.

Đỗ Thiên Dã gật đầu, hắn không hề có ý tứ cáo từ.

Kiều Bằng Phi đi rồi, Trương Dương lại mở bình, rót cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã nói khẽ: Gần đây rất không yên ổn.Đây đã là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay gã nói những lời này.

Trương Dương nói: Anh đúng là Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng sau khi xảy ra chuyện!

Đỗ Thiên Dã không hề cảm thấy buồn cười: Lưu thính lần này tới Bắc Cảng có phải để điều tra chuyện tập đoàn buôn lậu Bắc Cảng hay không?

Trương Dương lắc đầu: Cô ta nói là điều tra cán bộ Bắc Cảng vi phạm kỷ luật, gần đây khiếu nại nhằm vào ban lãnh đạo Bắc Cảng rất nhiều. Ủy ban kỷ luật cũng có chút ứng phó không nổi.

Đỗ Thiên Dã nói: Vấn đề của Bắc Cảng thật sự là phức tạp quá.

Trương Dương nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Bắc Cảng chỉ là một thành phố cấp địa, trên cấp bậc còn không bằng Giang Thành, chỉ cần tỉnh lý muốn động vào thì không phải là chuyện rất dễ dàng ư?

Đỗ Thiên Dã nói: Chuyện không đơn giản như lời anh nói đâu, Hạng Thành là cán bộ mà Tiết lão một tay đề bạt, hắn trong thời cải cách văn hóa từng bảo hộ Tiết lão, Tiết lão coi đưa hắn là ân nhân cứu mạng. Tuy rằng lãnh đạo các nhiệm của tỉnh lý đều phê bình kín đáo đối với tình trạng phát triển của Bắc Cảng, nhưng vì nể mặt mũi Tiết lão nên không ai dám tùy tiện động tới hắn cả.

Trương Dương nhớ tới Cố Doãn Tri. Tiết lão có ơn tri ngộ đối với Cố Doãn Tri, cho nên Cố Doãn Tri không tiện động tới Hạng Thành, mà Kiều Chấn Lương kế nhiệm liền càng không tiện động tới Hạng Thành. Hành động của y sẽ để cho người khác lý giải thanh đại biểu cho ý tứ của cha y trên một mức độ nào đó, cho nên trên vấn đề của Hạng Thành càng cần phải thận trọng.

Bí thư tỉnh ủy Đương nhiệm Tống Hoài Minh tuy rằng không có nhiều cố kỵ như vậy, nhưng y cũng không thể không cân nhắc tới sức ảnh hưởng chính trị của Tiết lão, mà Hạng Thành hiện giờ đã sắp đến kỳ về hưu, tuy rằng năng lực của y hữu hạn, nhưng trong quá trình chấp chính Bắc Cảng cũng không phạm sai lầm quá lớn nào, Tống Hoài Minh tất nhiên không cần thiết phải kéo hắn xuống ở giữa đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.