Y Đạo Quan Đồ

Chương 1895: Chương 1895: Sự cố bất ngờ (4)




Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của Ngô Minh cũng không giống như là giả vờ, hắn nhíu mày.

Tống Hoài Minh xoay người lại: Mọi người yên lặng một chút, nơi này là bệnh viện!

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Đèn trước cửa phòng phẫu thuật lúc này tắt đi, bọn họ vội vàng đi tới.

Không lâu sau nhìn thấy Vu Tử Lương từ bên trong đi ra, y tháo khẩu trang, tới trước mặt Tống Hoài Minh báo cáo: Bí thư Tống, tính mạng của thính trưởng Lưu đã được giữ, có điều, tình huống gãy xương trên người cô ta rất nghiêm trọng, dự đoán bệnh tình vẫn rất khó nói. Hơn nữa cô ta trong quá trình rơi xuống núi phần đầu bị va chạm, có thể sẽ tạo thành mất trí nhớ bộ phận.

Tống Hoài Minh gật đầu.

Vu Tử Lương lại gọi Trương Dương, bảo hắn tới văn phòng của mình một chuyến.

Trương Dương biết Vu Tử Lương có chuyện muốn thương lượng bảo mình.

Sau khi tới văn phòng, Vu Tử Lương đưa phim chụp Ct của Lưu Diễm Hồng ra trước đèn, chỉ vào phim, nói: Cột sống ngực và thắt lưng của cô ta đều bị gãy, hơn nữa nghiêm trọng đè lên thần kinh cột sống của cô ta, gãy xương tuy rằng có thể xử lý, nhưng tổn thương tuỷ sống thì chúng tôi bất lực... y tạm dừng một chút rồi lại nói: Cho dù là là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh giỏi nhất trên thế giới cũng bất lực. Tôi có thể khẳng định, trừ phi xuất hiện kỳ tích, nếu không nửa đời sau của cô ta chỉ có thể sống trên xe lăn. Vu Tử Lương nhìn Trương Dương, y luôn rất hy vọng vào Trương Dương, y tin chỉ có Trương Dương mới có năng lực như vậy, tuy rằng y cũng không thể lý giải được y thuật thần hồ kỳ kỹ của Trương Dương, nhưng y vẫn tin chắc Trương Dương có thể chế tạo kỳ tích.

Trương Dương nói: Tất cả phải đợi ngoại thương của cô ta khôi phục đã, loại tổn thương vật lý này rất khó trị, tôi cũng không nắm chắc mười phần.

Vu Tử Lương nói: Thời gian kéo dài quá lâu, hơn nữa cô ta bị thương quá nặng.

Trương Dương nói: Tôi đã kiểm tra vết thương của cô ta rồi, căn cứ vào tình huống hiện tại cho thấy, nếu về sau có thể khôi phục công năng đi lại đã là vạn hạnh rồi, có điều trị liệu cho cô ta khẳng định là một quá trình trường kỳ.

Bao lâu?

Có lẽ một năm, có lẽ là cả đời... Trương Dương cũng không dám quá mức lạc quan về thương tình của Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng tỉnh lại, cô ta mở mắt ra, cảnh vật trước mắt từ mông lung dần dần trở nên rõ ràng, cô ta thấy một đôi mắt quan tâm, đôi mắt này rất giống mắt của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng nói: Hoài Minh... Người ta sau khi trọng thương tư tư duy sẽ trở nên đơn giản, không có khí lực mà suy nghĩ quá nhiều, đổi thành bình thường Lưu Diễm Hồng tuyệt đối sẽ không xưng hô với Tống Hoài Minh như vậy, hơn nữa hiện tại cô ta cũng không thể xác định người trước mắt rốt cuộc là Tống Hoài Minh hay không.

Tống Hoài Minh cười cười gật đầu: Cô tỉnh rồi à!

Ý thức của Lưu Diễm Hồng dần dần tỉnh táo, cô ta có chút ngượng ngùng, nói: Bí thư Tống...

Tống Hoài Minh nhìn thấy Lưu Diễm Hồng còn nhận ra mình, trong lòng lập tức cảm thấy vui mừng, xem ra tình trạng mất trí nhớ của Lưu Diễm Hồng cũng không nghiêm trọng lắm, nói: Nghỉ ngơi cho tốt đi, mọi người đều rất quan tâm cô, đúng rồi, đồng chí Ngô Minh cũng đặc biệt từ Kinh Sơn chạy tới đây đấy.

Lưu Diễm Hồng nói: Giúp tôi cám ơn mọi người!

Lưu Diễm Hồng thoát hiểm, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tai nạn xe cộ lần này tạo thành hai chết một thương, căn cứ vào tình huống trước mắt thì tai nạn xe cộ lần này là do người tạo thành, mọi người bắt đầu cân nhắc xem đây rốt cuộc có phải là một âm mưu hay không.

Tống Hoài Minh và Trương Dương có cái nhìn giống nhau trên điểm nay, bọn họ đều cho rằng sự cố lần này của Lưu Diễm Hồng không phải là bất ngờ, mà là một hồi cố ý mưu sát.

Sau khi Xác định Lưu Diễm Hồng không gặp nguy hiểm tới tính mạng, buổi chiều hôm ấy Tống Hoài Minh trở về Đông Giang, trước khi đi, y đặc biệt gọi Trương Dương tới bên cạnh, nói khẽ: Chuyện lần này cậu thấy thế nào?

Trương Dương nói: Chú Tống, cái nhìn của tôi và đa số người đều giống nhau, sự cố này tuyệt đối không phải là bất ngờ.

Tống Hoài Minh gật đầu, ánh mắt của y tràn đầy vẻ lo lắng: Đồng chí Diễm Hồng đang bắt tay vào điều tra tình huống bên trong Bắc Cảng, tuy rằng chuyện này phát sinh ở Xuân Dương, nhưng tôi vẫn hoài nghi, sự kiện này có liên quan tới công tác trước mắt của cô ta.

Trương Dương nói: Nếu để tôi tra ra là ai đang chế tạo âm mưu này thì tôi quyết sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tống Hoài Minh nói: Trương Dương, trước đây đồng chí Diễm Hồng ở Bắc Cảng đã nói một số việc với cậu.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Minh, vẻ mặt của Tống Hoài Minh lúc này thâm trầm mà phức tạp, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được những chuyện mà Lưu Diễm Hồng đã nói với mình, Tống Hoài Minh chắc là cũng biết hết.

Trương Dương nói: Chú Tống, ý của chú là?

Tống Hoài Minh lắc đầu, nói khẽ: Đồng chí Diễm Hồng đưa ra đề nghị này với tôi, nhưng tôi rất do dự, tôi không muốn cậu đi mạo hiểm, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói như thế nào với Yên Nhiên? Nói tới đây y dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Dương: Thân là người đứng đầu Bình Hải, dưới sự quản lý của tôi lại xảy ra chuyện như vậy, tôi có trách nhiệm không thể trốn tránh, trong nhiệm kỳ của tôi, tôi nhất định phải xử lý bọn tham quan ô lại bên trong Bình Hải, trả lời một bầu trời trong sạch cho người dân Bình Hải.

Trương Dương nói: Chú Tống, tôi minh bạch nên làm thế nào!

Tống Hoài Minh không hề nói nhiều, chỉ gật đầu với Trương Dương, hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.

Trương Dương hôm ấy không hề rời khỏi Xuân Dương, tiễn Tống Hoài Minh đi rồi, muốn về nhà một chuyến, nhưng Vu Tử Lương tới nói với hắn Lưu Diễm Hồng yêu cầu gặp hắn.

Tới trước cửa phòng giám sát bệnh nặng, nhìn thấy Ngô Minh vẫn đứng đó. Trương Dương không khỏi có chút kỳ quái, thì ra cân nhắc đến thương tình của Lưu Diễm Hồng, đến bây giờ chỉ có Tống Hoài Minh được đại biểu mọi người đi vào thăm Lưu Diễm Hồng.

Trương Dương thay quần áo cách ly rồi tới phòng giám hộ, nhìn thấy Lưu Diễm Hồng nằm trên giường, người quấn không ít băng, có ống truyền dịch. Cô ta bị thương tuy rằng . Nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp cô ta chống trọi được.

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh, đặt ngón tay lên mạch môn của cô ta.

Lưu Diễm Hồng nhìn hắn, dùng giọng nói như muỗi kêu: Cám ơn!

Trương Dương cười cười: Không cần cám ơn. Người làm chị hình như không cần phải nói cám ơn với em trai.

Lưu Diễm Hồng nói chuyện vô cùng gian nan, Trương Dương ghé sát tai vào môi cô ta, nghe thấy Lưu Diễm Hồng nói khẽ: ... Bắc Cảng.. Tồn tại vấn đề rất lớn... Nghe thấy Lưu Diễm Hồng đến giờ vẫn không quên được chuyện công tác. Trương Dương không khỏi cảm động, hắn nói khẽ: Không cần phải nói, tôi hiểu rồi, tôi hiểu hết, tôi đáp ứng chị!

Trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười an ủi.

Trương Dương rời khỏi phòng giám sát bệnh nặng, Ngô Minh vẫn ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Trương Dương đi ra, hắn hỏi: Thế nào rồi? Tình hình thương thế của đồng chí Diễm Hồng ra sao rồi?

Trương Dương nói: Đã ổn định rồi, có điều muốn khôi phục khỏe mạnh thì có thể phải cần một đoạn thời gian khá dài.

Ngô Minh thở dài, vẻ mặt có chút uể oải.

Trương Dương nói: Anh không biết chuyện cô ta tới Kinh Sơn à?

Ngô Minh lắc đầu nói: Không biết, tôi căn bản không biết cô ta sẽ tới, nếu tôi biết chuyện này sẽ không để cô ta mạo hiểm đi trong mưa gió.

Trương Dương không nói nhiều với Ngô Minh, bởi vì trong mắt hắn Ngô Minh này thủy chung là hạng người nịnh nọt, bao gồm cả hắn tiếp cận Lưu Diễm Hồng cũng mang mục đích chính trị, hiện tại Lưu Diễm Hồng bị trọng thương, không khéo cả đời sẽ bị liệt, thằng cha này chỉ sợ sẽ biết khó mà lui.

Đỗ Thiên Dã dung cả buổi chiều để triệu tập bộ phận cán bộ dự họp hội nghị khẩn cấp, Lưu Diễm Hồng là phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, thính trưởng thính giám sát. Sự cố này từ tình huống trước mắt cho thấy không phải là một chuyện bất ngờ, Tống Hoài Minh trước khi đi cũng đã ra đặc lệch cho họ phải mau chóng phá vụ án này, phải tìm được chiếc xe gây chuyện, cũng phải đưa lái xe gây chuyện ra pháp luật.

Sau cuộc họp, phó bí thư huyện ủy Xuân Dương Kiều Bằng Phi tìm tới Đỗ Thiên Dã, hắn nói ra cái nhìn của mình: Bí thư Đỗ, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã là tai nạn giao thông ngẫu nhiên xảy ra, lái xe cũng không chỉ đơn giản là gây chuyện mà chạy, trên đường từ Xuân Dương tới Kinh Sơn xe đi lại cũng không nhiều, càng không cần phải nói dưới tình huống trời mưa lớn như vậy ngày hôm qua.

Đỗ Thiên Dã nói: Anh muốn nói gì?

Kiều Bằng Phi nói: Tôi cho rằng có thể là một hồi mưu sát.

Đỗ Thiên Dã nói: Bằng Phi, loại chuyện này không thể nói lung tung, trước khi tìm được chứng cớ, chúng ta không thể khinh suất đưa ra phán đoán, đừng dẫn tới ngờ vực vô căn cứ và khủng hoảng không cần thiết.

Kiều Bằng Phi nói: Tôi chỉ muốn nói suy nghĩ trong lòng với ngài thôi.

Đỗ Thiên Dã nói: Chuyện này phát sinh ở Xuân Dương, phát sinh trong cảnh nội Giang Thành, chúng ta nhất định phải gánh trách nhiệm nhất định, bất kể anh nghĩ như thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra, đã xảy ra thì chúng ta nhất định phải ứng đối.Gã ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm, thở dài: Buổi tối anh có bận gì không?

Kiều Bằng Phi nói: Bí thư Sa cho tôi nghỉ, bảo tôi nghỉ ngơi.

Đỗ Thiên Dã nói: Trương Dương tới thì hẹn hắn cùng nhau ăn bữa cơm đi.

Kiều Bằng Phi nói: Tôi cơ hồ quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.