Trương Dương chở Cung Kì Vĩ tới dưới nhà y, vừa hay nhìn thấy hai mẹ con Dương Ninh cùng nhau đi ra, Trương Dương cười nói: "Mau về đi, chị ra ngoài tìm anh rồi kìa." Cung Kì Vĩ cười cười, nhín bóng dáng của vợ và con gái ở xa xa, trong lòng dâng lên một tia áy náy, tâm tình của y không tốt ra ngoài giải sầu, nhưng lại không nghĩ tới cảm thụ của người nhà, chắc hẳn trong khoảng thời gian y rời khỏi nhà, người nhà nhất định không an tâm, Cung Kì Vĩ đẩy cửa xe bước xuống.
Trương Dương cũng xuống xe cười nói với Dương Ninh: "Chị, ra đón thị trưởng Cung à?"
Dương Ninh dịu dàng cười nói: "Không phải, tôi dẫn Nhã Ninh ra ngoài tản bộ."
Trương Dương vừa nghe đã biết là lấy cớ, hắn cũng không cần thiết phải vạch trần, cười cười, từ biệt gia đình Cung Kì Vĩ rồi xoay người lên xe lái đi.
Cung Kì Vĩ đi tới bên cạnh vợ con, Nhã Ninh đi lên ôm cánh tay cha, hai mẹ con đều ngửi thấy mùi rượu trên người y, Dương Ninh nói: "Uống rượu hại người, anh không còn trẻ nữa rồi."
Cung Kì Vĩ cười nói: "Trong đội ngũ cán bộ anh vẫn thuộc dạng trẻ tuổi."
Mắt Cung Nhã Hinh hơi đỏ lên: "Cha, sau này đừng không nói tiếng nào mà đi ra ngoài nữa, con và mẹ đều rất lo lắng cho cha."
Cung Kì Vĩ vươn tay ra véo cái má phính của con gái, dang hai tay ra, một tay ôm eo vợ, một tay ôm vai con gái. Dương Ninh có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng giãy ra, nói: "Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Cung Kì Vĩ cười ha ha nói: "Không sợ, chỉ cần ngay thẳng thì anh chẳng sợ gì."
Ở trong trí nhớ của Hạ Bá Đạt, Từ Quang Nhiên rất ít khi nói chuyện riêng với mình, sáng sớm hôm nay Từ Quang Nhiên đã tìm tới mình, không chỉ như thế, bí thư Từ còn biểu hiện ra sự khiêm tốn hiếm thấy: "Lão Hạ, anh đối với sự phát triển của cảng Nước Sâu thấy thế nào?"
Hạ Bá Đạt mỉm cười nói: "Rất tốt!" Trong lòng không khỏi hoài nghi động cơ của Từ Quang Nhiên, cho tới nay Từ Quang Nhiên đều muốn bài xích y ra khỏi công trình cảng Nước Sâu, sợ mình nhúng tay vào sẽ làm mỏng đi chính tích của y, hôm nay không ngờ lại chủ động tìm y nhắc đến chuyện cảng Nước Sâu, Hạ Bá Đạt nhất thời ngửi được một tia không khí bất thường, chẳng lẽ Từ Quang Nhiên trên việc xử lý cảng Nước Sâu đã bị tỉnh lý phát giác ra rồi ư?
Lời nói kế tiếp của Từ Quang Nhiên dần dần chứng thực suy đoán của Hạ Bá Đạt, Từ Quang Nhiên thở dài nói: "Hạng mục Cảng Nước Sâu từ khi được phê duyệt tới khởi động vẫn đều là Thường Lăng Không phụ trách, vào thời điểm mấu chốt như vậy, tỉnh lý điều hắn đến Lam Sơn đảm nhiệm chức thị trưởng, một sạp hàng lớn như vậy, thật là khó thu thập."
Hạ Bá Đạt cười nhạt nói: "Trần Hạo không phải đang làm rất tốt ư?"
Từ Quang Nhiên nói: "Nơi này chỉ có hai người chúng ta, nói thật lòng, năng lực của Trần Hạo so với Thường Lăng Không thì vẫn còn kém xa."
Hạ Bá Đạt tuy rằng rất phản cảm đối với Từ Quang Nhiên, nhưng những lời này y cũng công nhận, năng lực của Thường Lăng Không rất mạnh, chính bởi vì vậy, sau khi y tới Nam Tích, ở các phương diện thậm chí quyền lực còn không bằng phó thị trưởng thường vụ Thường Lăng Không, một mặt là vì có Từ Quang Nhiên làm chỗ dựa, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác chính là bởi vì năng lực cá nhân của Thường Lăng Không.
Hạ Bá Đạt nói: "Trần Hạo vừa mới nhận công tác quản lý cảng Nước Sâu, dù sao cũng phải có quá trình thích ứng, những người làm lãnh đạo như chúng ta nên kiên nhẫn hơn một chút."
Từ Quang Nhiên nói: "Anh thấy Cung Kì Vĩ thế nào?"
Hạ Bá Đạt đối với Từ Quang Nhiên càng thêm cảnh giác, ngày hôm qua Từ Quang Nhiên mới giáo huấn Cung Kì Vĩ, hôm nay liền tới đây trưng cầu ý kiến của mình, y rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ hiềm vẫn chưa đủ ác với Cung Kì Vĩ, tính đá thêm một cước nữa ư? Hạ Bá Đạt nói: "Sự nhiệt tình của đồng chí Kì Vĩ đối với công tác vẫn rất cao."
Từ Quang Nhiên nói: "Tôi tính để Trần Hạo đi phụ trách công tác thể dục thể thao, Cung Kì Vĩ so với Trần Hạo thì trẻ tuổi hơn, cũng có xung động hơn, lão Hạ à, có phải nên để anh ta ở cảng Nước Sâu thì thích hợp hơn không?"
Hạ Bá Đạt không nói gì, làm vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ, thật ra y là đang chờ câu tiếp theo của Từ Quang Nhiên.
Từ Quang Nhiên mắng thầm Hạ Bá Đạt đúng là một lão hồ li, y thậm chí ngay cả ý kiến cũng lười phát biểu.
Hạ Bá Đạt trong lòng thầm nghĩ, Từ Quang Nhiên à Từ Quang Nhiên, ông nhất định là gặp phiền toái, vào những lúc như thế này muốn kéo tôi vào vũng nước đục ư, tôi mắc lừa mới lạ đó.
Từ Quang Nhiên nói: "Lão Hạ à, anh thấy phân công như vậy thế nào?"
Hạ Bá Đạt ậm ừ nói: "Trước mắt không phải đang bàn đầu tư kỳ hai với tập đoàn Tinh Nguyệt ư? Lâm trận đổi tướng hình như không tốt lắm đâu."
Từ Quang Nhiên nói: "Ngày hôm qua Cung Kì Vĩ tìm tôi nói chuyện về cảng Nước Sâu, tôi cảm thấy suy nghĩ của anh ta rất có sáng ý, đối với cán bộ có nhiệt tình có ý tưởng như vậy, chúng ta nên cấp cho họ sự ủng hộ nhất định."
Hạ Bá Đạt thầm nghĩ, đá hắn cũng là ông, tâng bốc hắn cũng là ông, có trời mới biết mục đích hiện tại của ông có phải là muốn đá hắn thêm một cú thâm hơn nữa hay không? Chuyện này có liên quan gì tới tôi? Tôi làm xây dựng thị chính của tôi, cảng Nước Sâu căn bản chính là một cảng nước đục, hiện tại bị ông làm thành hỏng bét, trước kia ông sợ tôi chia chính tích của ông nên không cho tôi đụng vào, hiện tại gặp phiền toái, lại tới trưng cầu ý kiến của tôi? Tôi chả thèm.
Hạ Bá Đạt nói: "Tôi đồng ý với quyết định của bí thư Từ."
Từ Quang Nhiên sở dĩ tìm đến Hạ Bá Đạt, nguyên nhân chủ yếu là y đang tại hoài nghi, trên sự kiện Cung Kì Vĩ, Hạ Bá Đạt mang tới tác dụng thúc đẩy nhất định, đừng nhìn Hạ Bá Đạt ở mặt ngoài thì hoà hợp êm thấm, nhưng thằng cha này trước giờ đều là một lão bánh quẩy trên chính trị, ở bên cạnh Cố Doãn Tri nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng học được một số tinh túy trên chính trị của bí thư Cố, Từ Quang Nhiên sớm đã biết Hạ Bá Đạt bất mãn đối với y, nhưng ở Nam Tích, mình chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, Hạ Bá Đạt hắn chỉ là một giang long (rồng qua sông), ở đây cũng không thể không cúi đầu nhún nhường, đổi lại là ai ở trên vị trí của Hạ Bá Đạt cũng sẽ không cam tâm, nhưng Hạ Bá Đạt này rất biết công phu ngoài mặt, mỗi lần gặp Từ Quang Nhiên đều tươi cười, khi đối diện với y đều như bạn bè nhiều năm, người không hiểu tuyệt đối không đoán ra được sự oán hận ở sâu trong nội tâm của Hạ Bá Đạt. Tất cả đều bắt đầu từ khi Trương Dương tới Nam Tích, thằng ôn này tới đây giống như là để đối nghịch với mình, Từ Quang Nhiên ban đầu cho rằng Trương Dương là một quân cờ của Hạ Bá Đạt, nhưng theo thời gian trôi qua, y phát hiện Hạ Bá Đạt không nắm được Trương Dương trong tay, biểu hiện của Trương Dương ở Nam Tích như là theo hứng mà làm.
Sau khi chuyện của Cung Kì Vĩ kinh động tới tỉnh lý, Từ Quang Nhiên đối với rất nhiều chuyện đã nhìn rõ ràng hơn, thực sự bất mãn đối với y là tỉnh lý, bí thư tỉnh Kiều đối với tình trạng trước mắt của thành phố Nam Tích rất bất mãn, cho nên mới việc điều nhiệm của Thường Lăng Không, cho nên mới có chuyện ủng hộ Cung Kì Vĩ, nhưng hiện tại Từ Quang Nhiên vẫn không nghĩ ra được sau lưng Trương Dương có ai chống lưng, không ai nghĩ rằng bí thư tỉnh Kiều lại cố ý an bài một cán bộ cấp phó ban tới Nam Tích gây sóng gió.
Từ Quang Nhiên trở lại văn phòng, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo đã ở bên trong đợi y, Trần Hạo cũng không rõ nguyên nhân mà bí thư Từ từ sáng đã gọi gã tới văn phòng, còn tưởng rằng bí thư Từ là muốn cường điệu chuyện hôm nay ký hợp đồng với tập đoàn Tinh Nguyệt.
Từ Quang Nhiên cũng không có ý giấu diếm gì ở trước mặt Trần Hạo, đi thẳng vào vấn đề nói: "Trần Hạo, trải qua sự nghiên cứu của ban lãnh đạo chúng ta, cho rằng việc cấp bách của Nam Tích chính là nghênh đón vận hội tỉnh sắp đến, cho nên quyết định từ hôm nay trở đi để anh phân quản công tác thể dục thể thao Nam Tích."
Trần Hạo ngây ra một thoáng, gã rõ ràng không thể hoàn toàn lĩnh hội ý tứ của Từ Quang Nhiên, vẻ mặt đau khổ nói: "Bí thư Từ, một cảng Nước Sâu đã khiến cho tôi sức cùng lực kiệt rồi, hiện tại ngài đưa công tác thể dục thể thao cho tôi nắm, không phải tôi muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng tôi thật sự là hữu tâm vô lực." Gã cảm thấy kỳ quái, ngày hôm qua Từ Quang Nhiên còn định giao công tác thể dục thể thao cho Vương Hải Ba, sao sau một đêm liền thay đổi rồi.
Từ Quang Nhiên nói: "Trần Hạo à, anh chưa nghe rõ rồi, ý của tôi là về sau nhiệm vụ chủ yếu của anh chính là phụ trách công tác thể dục thể thao, phụ trách thực hiện vận hội tỉnh, chuyện cảng Nước Sâu giao cho người khác làm."
Trần Hạo lúc này triệt để ngây ra, mắt trợn trừng lên, gã không hiểu, bí thư Từ đây là làm sao vậy? Sao vòng một vòng lại tới đầu mình, mình khó khăn lắm mới khiến cho cảng Nước Sâu có một chút khởi sắc, y ở đây liền vừa nhấc chân đá mình ra khỏi bàn cờ, Trần Hạo nói: "Giao cho ai?"
Từ Quang Nhiên nói: "Trải qua nghiên cứu của ban lãnh đạo, mọi người vẫn thấy đồng chí Cung Kì Vĩ có vẻ thích hợp hơn."]
Trần Hạo trong lòng ủy khuất vô cùng, gã thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, con mẹ nó thế này không phải là chơi người ta à? Bí thư Từ à bí thư Từ, lòng vòng cả nửa ngày hóa ra là ông muốn chỉnh tôi, nghiên cứu của lãnh đạo ư? Tôi con mẹ nó không phải là lãnh đạo à? Ông nghiên cứu với ai? Cuộc họp thường ủy tôi không bỏ sót lần nào, sao không nghe ông nhắc tới? Thường Lăng Không đi rồi, ông giao cảng Nước Sâu cho tôi, tôi cẩn trọng cúc cung tận tụy, vì cảng Nước Sâu tôi đến một ngày ngủ ngon cũng không có, tôi con mẹ nó không có công lao cũng có khổ lao, ông lúc này nói một câu nghiên cứu của lãnh đạo liền đá tôi đi, có phải rất tuyệt tình hay không.
Từ Quang Nhiên đương nhiên có thể nhìn ra sự ủy khuất của Trần Hạo, y cũng biết trong lòng Trần Hạo nghĩ gì, thở dài nói: "Tiểu Trần à, tỉnh lý gọi điện thoại tới, bí thư Kiều rất chú ý tới đồng chí Cung Kì Vĩ." Những lời này chẳng khác nào đổ hết tất cả trách nhiệm lên cấp trên, dụng ý là thổ lộ với Trần Hạo rằng tỉnh lý lên tiếng, tôi cũng bất lực,
Trần Hạo giờ mới hiểu được, gã cúi đầu, tựa như một con gà trống bại trận, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: "Bí thư Từ, tôi không phục."
Từ Quang Nhiên đi tới bên cạnh Trần Hạo, võ vai gã: "Không có chuyện dưới chân ai lúc nào cũng bằng phẳng cả, trên sĩ đồ nhấp nhô gập ghềnh là điều khó tránh khỏi, thật ra ý nghĩa của vận hội tỉnh lần này tuyệt không nhỏ hơn so với cảng Nước Sâu, trọng trách này cũng không nhẹ đâu."
Trần Hạo nghĩ thầm, có thể so sánh được ư? Vận hội tỉnh chính là một đại hoạt động giải trí toàn dân, tối đa chỉ mang thêm chút ý nghĩa chính trị, làm tốt cũng không gia tăng thêm được bao nhiêu chính tích, làm hỏng thì chỉ sợ sẽ bị cả nghìn người của tỉnh Bình Hải chỉ chích, cảng Nước Sâu thì khác, sau khi xây thành có lợi cho cả đời sau, lợi ích chính trị mang đến có thể hưởng thụ cả đời không hết. Gã lúc này mới nhớ tới một chuyện: "Bí thư Từ, tôi nghe nói Cung Kì Vĩ hai ngày trước tới tỉnh lý, còn được bí thư tỉnh ủy Kiều tiếp kiến nữa."
Từ Quang Nhiên thở dài một hơi, những lời này của Trần Hạo nói quá muộn, xem ra Cung Kì Vĩ là tên không an phận, không ngờ vòng qua mình trực tiếp tới chỗ Kiều Chấn Lương phản ánh tình huống, lúc này mới chôn xuống phục bút hôm nay. Khiến y bất lực là, Cung Kì Vĩ không biết là đã lợi dụng cái gì để hấp dẫn Kiều Chấn Lương, không ngờ lại đạt được sự thưởng thức của vị bí thư tỉnh ủy này.
Trần Hạo nói: "Không ngờ người này lại ti bỉ như vậy, chỉ biết làm những trò mèo."
Từ Quang Nhiên lại vỗ vai gã nói: "Giữa cái đồng chí phải hợp tác tốt, trăm ngàn lần đừng vì chút việc nhỏ mà phát sinh mâu thuẫn. Anh là phó thị trưởng thường vụ, rất nhiều công tác của thành phố Nam Tích đang đợi anh đi làm."
Những lời này chẳng khác nào cho Trần Hạo một viên thuốc an thần, gã vẫn phó thị trưởng thường vụ, trong phó thị trưởng gã là người số một, chỉ là phân công điều chỉnh mà thôi, không hề giáng cấp gã, Trần Hạo nói: "Bí thư Từ, ông yên tâm đi, bất kể là bảo tôi làm công tác gì, tôi đều sẽ làm hết sức, tôi làm cán bộ không phải vì ham quan chức, mà là muốn tận hết khả năng làm việc cho nhân dân, làm nhiều việc tốt, làm nhiều việc thực tế."
Từ Quang Nhiên vui mừng gật đầu, Trần Hạo tuy rằng năng lực hơi kém một chút, nhưng người này rất nghe lời, đối với y mà nói, một bộ hạ nghe lời, so với một bộ hạ có năng lực thì được người ta yêu thích hơn.
Khi hai người đang nói chuyện phó thị trưởng Cung Kì Vĩ cũng tới, bởi vì Từ Quang Nhiên trước đó đã phân phó, chỉ cần Cung Kì Vĩ tới thì cho y vào, cho nên Cung Kì Vĩ và Trần Hạo đối mặt nhau, Trần Hạo nhìn thấy Cung Kì Vĩ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, tuy rằng Cung Kì Vĩ mỉm cười chào hỏi gã, nhưng gã cảm thấy trong nụ cười của Cung Kì Vĩ tràn ngập sự châm chọc đối với gã, rất lạnh lùng ừ một tiếng, đứng dậy cáo từ Từ Quang Nhiên: "Bí thư Từ, tôi đi đây."
Từ Quang Nhiên biết trong lòng Trần Hạo khó chịu, cũng không giữ gã lại, vốn y còn muốn để Trần Hạo và Cung Kì Vĩ ở trước mặt nhau bàn giao công tác một chút.
Trần Hạo đi rồi, Từ Quang Nhiên gật đầu với Cung Kì Vĩ, xoay người quay trở lại bàn làm việc. Cung Kì Vĩ theo bản năng nhìn vào mặt đất ở phía trước, ngày hôm qua bí thư Từ ở trước mặt y ném vỡ cốc, hiện giờ tất cả đều khôi phục thái độ bình thường, trên mặt Từ Quang Nhiên cũng không thấy bất kỳ vẻ giận dữ nào, nhưng Cung Kì Vĩ có thể cảm giác được một cách rõ ràng sự lạnh lùng phát ra từ nội tâm Từ Quang Nhiên. Y cũng hiểu rõ, lần này bí thư Kiều can thiệp vào chính sự của Nam Tích, Từ Quang Nhiên đã hoàn toàn coi y ở phe đối lập, có điều Cung Kì Vĩ từ thời khắc đề xuất đề nghị đó với Từ Quang Nhiên, đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón bất kỳ mưa gió nào.
Từ Quang Nhiên nói: "Kì Vĩ à, bí thư tỉnh ủy Kiều rất thưởng thức đề nghị của anh đó." Khi nói những lời này, môi của y tựa hồ như cố làm ra động tác mỉm cười, nhưng biểu hiện ở trên mặt y vẫn là cười lạnh.
Cung Kì Vĩ thẳng thắn nói: "Hai ngày trước tôi tới tỉnh lý, vừa hay gặp mặt bí thư Kiều, ông ta hỏi tình huống cảng Nước Sâu, vì thế tôi liền đem quan điểm của mình nói ra."
Từ Quang Nhiên gật đầu: "Tốt lắm, nếu tất cả cán bộ chúng ta đều có thể giống như anh, sự câu thông giữa lãnh đạo và chúng ta sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút."
Cung Kì Vĩ nghe ra sự trào phúng trong lời nói của Từ Quang Nhiên đối với mình, y cười cười: "Bí thư Từ, thật ra câu thông với lãnh đạo và câu thông với quần chúng đều quan trọng, làm cán bộ phải có được sự thấu hiểu của người dân và phải có được sự ủng hộ của lãnh đạo, chỉ có như vậy mới có thể làm tốt công tác."
Từ Quang Nhiên trong lòng thầm tức giận, Cung Kì Vĩ này thật sự là càn rỡ, không ngờ lại còn giáo huấn mình, y cũng không muốn nói những lời vô nghĩa với Cung Kì Vĩ, lạnh lùng nói: "Đồng chí Kì Vĩ, trải qua sự thảo luận của tổ chức, chúng tôi cho rằng dưới tình huống phức tạp trước mặt, giao quyền chỉ huy xây dựng cảng Nước Sâu cho anh là có vẻ phù hợp với thực tế, anh có nguyện ý nhận trọng trách này hay không?"
"Tôi nguyện ý." Cung Kì Vĩ chỉ nói ba chữ, nhưng như chém đinh chặt sát, rất có khí phách.
Từ Quang Nhiên nhìn Cung Kì Vĩ lòng đầy niềm tin, trong lòng không khỏi cười lạnh, lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách, nhận gánh nặng này, đồng thời thì có nghĩa là tiếp nhận trách nhiệm tương đương, làm được thì anh là công thần, không làm được thì anh sẽ bị trách nhiệm đè bẹp, không chỉ như vậy, anh từ nay về sau trên sĩ đồ sẽ thất bại thảm hại, trọn đời không thể lật mình, bí thư Kiều tràn ngập hy vọng đối với anh, nhưng khi sự hy vọng của ông ta biến thành thất vọng, tôi không tin ông ta sẽ vẫn đối với anh như bây giờ?
Thay đổi phân công lần này của ban lãnh đạo Thành phố Nam Tích rất đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước, điều này khiến cho các thường ủy đều cảm thấy trở tay không kịp, càng đừng nói tới những người khác. Buổi sáng hôm ấy Phạm Tư Kì, tổng tài của tập đoàn Tinh Nguyệt và trợ lý Lâm Bội Bội của cô ta vốn định ở phòng họp số ba của chính phủ thành phố Nam Tích ký hợp đồng chuyển nhượng khu đất sân thể dục cũ, đã đến đây trước năm phút đồng hồ, Phạm Tư Kì trước mắt vẫn chưa biết người phụ trách xây dựng công trình cảng Nước Sâu đã đổi chủ, trên mặt cô ta vẫn mang theo vẻ tươi cười, hôm nay là ngày lành, không mất một xu một hào mà lấy được khối đất sân thể dục, chẳng những giảm bớt sự đầu tư mạo hiểm của Tinh Nguyệt ở Nam Tích, hơn nữa một kích tuyệt đẹp này có thể chặn được họng đám lão thần thử đó, nguy cơ mất tín nhiệm của cô ta ở bên trong Tinh Nguyệt cũng có thể được giải trừ tạm thời. Sinh ý chính là sinh ý, vô luận anh phải đối mặt là cá nhân hay là chính phủ, đều phải nắm chắc tất cả cơ hội, không buông tha bất kỳ cơ hội để cò kè mặc cả nào, tận khả năng đạt được lợi ích lớn nhất, đây mới là một thương giả chân chính.
Thời gian đã quá hai phút rồi, trong ấn tượng của Phạm Tư Kì, Trần Hạo rất ít khi đến muộn, Lâm Bội Bội ở bên cạnh nhìn đồng hồ, thấp giọng nói với Phạm Tư Kì: "Phạm tổng, đã muộn hai phút rồi."
Phạm Tư Kì cười cười, cũng không nói gì, cô ta cầm lấy chén trà trước mặt uống một ngụm, cô ta có thể tưởng tượng được vẻ chán nản của đám lãnh đạo thành phố Nam Tích lúc này, trong đàm phán xoay quanh cảng Nước Sâu, cô ta đã hoàn toàn chiếm được thượng phong, cô ta cảm giác mình tựa như một người thắng cuộc chờ đợi thư đầu hàng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã muộn mười phút rồi, vẫn không thấy người tới đây, trong lòng Phạm Tư Kì bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, theo lý thì không thể nào muộn lâu như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Bội Bội mất kiên nhẫn trước, thấp giọng nói: "Bọn họ rất không lịch sự."
Phạm Tư Kì thấp giọng nói: "Chờ một chút đi!"
Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng họp mở ra, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ tươi cười bước vào.
Phạm Tư Kì cảm thấy có chút kỳ quái, cô ta không quen với Cung Kì Vĩ, cho tới nay người tiếp xúc nhiều nhất là phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, không biết Trần Hạo vì sao không tới? Cung Kì Vĩ đi tới đối diện Phạm Tư Kì rồi ngồi xuống, mỉm cười tự giới thiệu: "Chào Phạm tổng, tôi là phó thị trưởng thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ, từ hôm nay trở đi tôi tiếp nhận phụ trách toàn diện công tác cảng Nước Sâu từ thị trưởng Trần."
Hai hàng lông mày của Phạm Tư Kì nhíu chặt lại, tất cả thay đổi quá đột nhiên, khiến cô ta có cảm giác trở tay không kịp, thành phố Nam Tích vào lúc mấu chốt lại lâm trận đổi tướng, bọn họ rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ trên khu đất sân thể dục xuất hiện biến số? Phạm Tư Kì nhanh chóng điều chỉnh tình tự nội tâm một chút, mỉm cười vươn tay về phía Cung Kì Vĩ: "Chào thị trưởng Cung, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Cung Kì Vĩ cười nói: "Phạm tiểu thư là nhà đầu tư, tôi đại biểu cho chính phủ thành phố Nam Tích, chỉ cần chúng ta đôi bên cùng có lợi, hiểu nhau, hợp tác vui vẻ nhất định không bất kỳ vấn đề gì."
Phạm Tư Kì nói: "Nếu thị trưởng Cung đã tiếp quản công tác cảng Nước Sâu, vậy hôm nay tôi cùng với ngài ký hợp đồng."
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: "Tôi vừa mới tiếp nhận công tác cảng Nước Sâu, chuyện ký hợp đồng có thể phải hoãn lại vài ngày, Phạm tổng sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Phạm Tư Kì nói: "Chuyện này không phải thị lý đã quyết định rồi ư? Vì sao còn muốn hoãn lại?"
Cung Kì Vĩ mỉm cười hỏi ngược lại: "Đầu tư kỳ hai của Tinh Nguyệt sớm đã được viết rõ ràng trong hợp đồng, vì sao lại hoãn lại?"
Phạm Tư Kì nói: "Bên trong tập đoàn của chúng tôi đã xảy ra một số vấn đề, hơn nữa trước đó đã thông báo cho quý phương, sau khi giải quyết cái vấn đề bên trong, ngay lập tức sẽ tới Nam Tích trao đổi công tác đầu tư kỳ hai, đối với tổn thất do tài chính chậm trễ tạo thành chúng tôi sẽ gánh vác toàn bộ, thị trưởng Cung đối với câu giải thích của tôi đã hài lòng chưa?"
Cung Kì Vĩ vẫn tươi cười nói: "Phạm tổng, hôm nay chỉ là hẹn ký hợp đồng, không phải là hợp đồng đã được ký, tôi hiện tại tự mình tới giải thích với cô, là biểu hiện thành ý của bên tôi, hy vọng Phạm tổng cho tôi vài ngày thời gian."
Lâm Bội Bội không nhịn được bèn nói: "Nhưng thời gian là của chúng tôi rất quý giá, không thể bởi vì nguyên nhân của các ông mà lãng phí mãi như vậy được."
Cung Kì Vĩ mỉm cười nhìn Lâm Bội Bội nói: "Vị này là..."
Phạm Tư Kì nói: "Cô ta là trợ lý của tôi!" Khi nói câu này cô ta có chút oán trách nhìn Lâm Bội Bội, trách cứ cô ta không nên lên tiếng vào những lúc như thế này.
Cung Kì Vĩ cười nói: "Nền dân chủ của Singapore coi như tôi đã được kiến thức rồi." Y đứng lên, hiển nhiên không có hứng thú tiếp tục giải thích của Phạm Tư Kì: "Phạm tổng, tôi còn phải mở một cuộc họp, thứ cho không bồi tiếp được."
Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội quay lại xe của mình, Lâm Bội Bội tức giận nói: "Cung Kì Vĩ này hống hách thật, hắn hình như là đặc biệt đến để đối nghịch với chúng ta. Thật không biết hắn lấy sức mạnh từ đâu? Nếu chúng ta bỏ dở đầu tư, cảng Nước Sâu của bọn họ sẽ biến thành cảng nước thối."
Phạm Tư Kì nói: "Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ như rất vững tâm." Lâm Bội Bội nói: "Chẳng lẽ tìm được nguồn tài chính khác?"
Phạm Tư Kì lắc đầu nói: "Cái này thì không rõ." Cô ta nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Lái xe, tới Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích."
Mục đích Phạm Tư Kì đến Ủy ban thể dục thể thao là để gặp Trương Dương, Trương Dương vừa mới nghe xong báo cáo tiến độ công trình trung tâm thể dục mới, lúc này đang gọi điện thoại về nhà, cách vài ngày lại phải gọi báo bình an về nhà, thuận tiện mời mẹ đến đây chơi, Từ Lập Hoa là một người không thích ra khỏi nhà, ngay cả Trương Dương mời bà ta năm nay đến Nam Tích đón tết cũng cự tuyệt, dù sao trong nhà có nhiều người như vậy, bà ta không đi được, Trương Dương nghe thấy mẹ không muốn tới đây, chỉ đành bảo mình tết âm lịch sẽ về Giang Thành.
Phạm Tư Kì gõ cửa phòng Trương Dương, Trương đại quan nhân đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Tư Kì thì không khỏi bật cười: "Phạm tiểu thư."
Không chỉ có Phạm Tư Kì đến, Lâm Bội Bội cũng đi sau cô ta, Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương." Nhìn thấy vết thương trên mặt Trương Dương, cô ta có chút kinh ngạc nói: "Sao vậy? Anh đánh anh thành thế nào?"
Trương Dương cười nói: "Người dám đánh tôi còn chưa xuất hiện trên đời đâu, tôi hôm qua uống say nên bị ngã." Thằng ôn này cũng biết lấy cớ lấp liếm.
Lâm Bội Bội nhìn thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của Trương Dương thì không khỏi bật cười, nụ cười như hoa, Trương đại quan nhân nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, cô bé Singapore này bộ dạng cũng không tồi.
Phạm Tư Kì thấy Trương Dương nhìn Lâm Bội Bội chằm chằm, trong lòng có chút không vui, ho khan hai tiếng, Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được mình thất thố, vội vàng nói: "Mời ngồi, mời ngồi!"
Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội ngồi xuống sa lông, Trương Dương đứng dậy cầm hai nước khoáng đưa cho hai cô, mỉm cười nói: "Hôm nay tới tìm tôi là vì tình bạn hay là vì bàn sinh ý?"
Phạm Tư Kì nói: "Cả hai!"
Trương đại quan nhân đã nghe nói chuyện Cung Kì Vĩ tạm hoạn việc ký hợp đồng khu đất sân thể dục, cũng Phạm Tư Kì lần này tới có tám chính phần mười là vì chuyện này. Cố ý nói: "Vậy bàn sinh ý trước hay là tình bạn trước."
Phạm Tư Kì nói: "Chủ nhiệm Trương, anh và thị trưởng Cung có quen thân hay không?"
Trương Dương nói: "Quan hệ thượng cấp hạ cấp, anh ta trước đây là lãnh đạo phân quản của tôi."
Phạm Tư Kì thở dài một hơi, nói: "Hiện tại thị lý đã giao quyền chỉ huy xây dựng cảng Nước Sâu cho anh ta."
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi cũng có nghe nói." Trong lòng lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa, Phạm Tư Kì xem ra là chạm phải cái đinh ở chỗ Cung Kì Vĩ, cho nên mới tìm đến mình.
Phạm Tư Kì nói: "Vốn thị lý đã định nhượng lại khu đất sân thể dục cho chúng tôi, hẹn hôm nay ký hợp đồng, nhưng lại đột nhiên thay đổi chủ ý."
Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là con sâu trong bụng ông ta, người ta là lãnh đạo, người ta ghĩ gì tôi làm sao mà biết được, người ta làm gì tôi cũng không quản được."
Phạm Tư Kì nói: "Tôi vẫn chưa cầu anh giúp đỡ mà anh đã vội vàng từ chối rồi, chủ nhiệm Trương, anh trước đây hình như không phải là người như vậy."
Trương Dương cười nói: "Con ngươi luôn sẽ thay đổi, trước đây chúng ta có chung mục tiêu, nhưng hiện tại thì khác rồi, cô từ Singapore xa xôi đến, tôi sợ chiêu đãi không chu toàn, nhưng không ngờ Phạm tiểu thư lại có chủ ý với sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi." Hắn tuy rằng là vừa cười vừa nói, nhưng trong lời nói lại toát ra ý tứ trách cứ.
Phạm Tư Kì cười nói: "Chuyện này tại tôi không nói rõ, chủ nhiệm Trương, đây là sơ xuất của tôi."
Trương Dương mỉm cười nói: "Phạm tiểu thư, không phải tôi trách cô, chuyện này cô quả thực là chẳng ra làm sao cả, cô luôn miệng nói coi tôi là bạn, hiện tại lại muốn lấy đất của tôi đi, không ngờ ngay cả nói với tôi một tiếng cũng không nói, xem ra trong mắt cô căn bản không có người bạn như tôi." Trương Dương là người trọng tình cảm, vô luận là tình thân, tình yêu, tình bạn hắn đều coi trọng, nhưng khi người khác không coi tình cảm của hắn vào đâu, Trương đại quan nhân cũng tuyệt không khách khí, Phạm Tư Kì có thể làm một thì hắn có thể làm mười lăm.
Phạm Tư Kì nói: "Thật ra tôi cũng là vì khai phá Nam Tích, vì giúp phát triển kinh tế Nam Tích."
Trương Dương cười nói: "Phạm tiểu thư, cô đình nói bản thân một cách cao thượng như vậy. Hoạt lôi phong (người làm việc tốt không vụ lợi)có hay không? Có, nhưng đó là ở Trung Quốc, không phải ở Singapore, hiện giờ trong hơn tỷ người Trung Quốc không tìm được vài ba hoạt lôi phong, càng đừng nói tới ở cái nơi nhỏ xíu như nước của các cô. Cô là người làm sinh ý, mục đích của sinh ý là gì? Còn không phải là vì doanh thu ư, cô không thể làm được tới mức vô tư phụng hiến đâu, mà cho dù là tôi tin thì bản thân cô có tin không?"
Mặt của Phạm Tư Kì có chút nóng bừng, Trương Dương này đúng là không cho người ta chút mặt mũi nào, cô ta cắn cắn môi đang định lên tiếng thì Lâm Bội Bội ở bên cạnh có chút không nhịn được, cô ta giận dữ nói: "Trương Dương, anh nói thế là sao? Có biết tôn trọng phụ nữ không?"
Trương Dương nói: "Tôn trọng, tôi hiểu nhất là tôn trọng phụ nữ đấy, tôi vẫn coi các cô là bạn bè, nhưng các cô có thể tách rạch ròi sinh ý và tình bạn ra như vậy, tôi cũng nên vạch rõ công tác và tình bạn, trên công tác, tôi phải ăn ngay nói thật. Nếu thấy không thuận tai, các cô có thể không nghe, nhưng có những lời tôi không thể không nói."
Lâm Bội Bội đang định lên tiếng tiếp thì Phạm Tư Kì nói: "Bội Bội, cô ra ngoài trước đi, ở trong xe chờ tôi." Lâm Bội Bội cắn cắn môi, ấm ức bỏ đi.
Lâm Bội Bội đi rồi, Phạm Tư Kì nói: "Trương Dương, tôi nghĩ anh có chút hiểu lầm đối với tôi, đối với tập đoàn Tinh Nguyệt rồi."
Trương Dương nói: "Không có hiểu lầm gì cả, Phạm tiểu thư tuy rằng cũng là người Hoa tóc đen, mắt đen, da vàng giống chúng tôi, nhưng cô là người Singapore, chúng tôi là người Trung Quốc, cô đã từng nghe thấy câu người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nếu phạm ta thì ta tất phạm người chưa?"
Phạm Tư Kì cười nói: "Mùi thuốc súng của anh quá nặng, lại uy hiếp tôi rồi."
Trương Dương nói: "Không dám."
Phạm Tư Kì nói: "Anh chớ quên, là chính phủ thành phố Nam Tích năm lần bảy lượt mời tôi đến, nếu không phải vậy thì tôi cũng sẽ không tới Nam Tích sớm như vậy đâu."
Trương Dương nói: "Trịnh trọng thanh minh một chuyện, chuyện của cảng Nước Sâu không liên quan gì tới tôi, nhưng nơi mà chúng ta đang đứng thuộc Ủy ban thể dục thể thao, ai nếu muốn lấy quyền sử dụng khu đất này, trước tiên phải trưng cầu sự đồng ý của tôi, cô hiểu chưa?"
Phạm Tư Kì thở dài nói: "Tôi vẫn luôn coi anh là bạn, thực sự không muốn chúng ta thành căng thẳng như thế này."
Trương Dương cười nói: "Có phải là bạn bè hay không thì ở trong một ý niệm của Phạm tiểu thư."