Tâm tình của Từ Quang Nhiên cũng không tốt, nguyên nhân dẫn tới tâm tình của y không tốt không chỉ vì Trương Dương mà là thông qua cuộc họp thường ủy lần này, y bỗng nhiên phát hiện rất nhiều phái đối lập, điều này ở quá khứ là điều chưa từng có, ngoài mặt thì thấy chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cẩn thận cân nhắc một chút, chuyện này cũng không phải là tầm thường, có nghĩa là quyền uy của y bắt đầu bị nghi ngờ và khiêu chiến.
Phó thị trưởng Cung Kì Vĩ cố tình tìm tới Từ Quang Nhiên vào lúc này, y là đặc biệt vì chuyện nhượng lại khu đất sân thể dục mà tới.
Từ Quang Nhiên nghe thấy Cung Kì Vĩ lại nói tới chuyện khu đất sân thể dục, bất giác nhíu mày nói: "Đồng chí Kì Vĩ, chuyện này trên cuộc họp thường ủy đã được quyết định rồi, không cần phải thảo luận nữa."
Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Từ, tôi muốn xin chút thời gian của ngài để nói rõ lợi hại của chuyện này."
Từ Quang Nhiên nói: "Anh muốn nói gì tôi đều hiểu cả, nhưng phía cảng Nước Sâu đang đợi tiền, không thể trì hoãn được nữa rồi, nếu tiếp tục kéo dài, tổn thất tạo thành sẽ lớn hơn nữa."
Cung Kì Vĩ Nói: "Bí thư Từ, chúng ta cũng không phải chỉ có một con đường để gọi vốn, đừng giới hạn tầm mắt ra bên ngoài."
Từ Quang Nhiên nói: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể kiếm được nhiều tài chính như vậy? Anh có bản sự này ư?"
Cung Kì Vĩ nói: ": "Tôi có thể thử."
Từ Quang Nhiên cười ha ha nói: "Đồng chí Kì Vĩ, công tác cách mạng không thể đùa được đâu, thử ư? Công trình Cảng Nước Sâu lớn như vậy anh không ngờ lại bảo với tôi rằng để anh thử, bất kỳ sai lầm nào xảy ra đều sẽ tạo thành tổn thất không thể đo lường được cho quốc gia."
Cung Kì Vĩ nói: "Khu đất sân thể dục dùng phương thức như vậy để nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt, đối với quốc gia cũng là một loại tổn thất, từ hiện tại cho thấy, tổn thất có thể là không quá lớn, nhưng từ quan điểm lâu dài mà xét, tổn thất là không thể đo lường, hơn nữa bọn họ đề xuất yêu cầu như vậy, đặt tôn nghiêm của chính phủ chúng ta ở chỗ nào?"
Nụ cười trên mặt Từ Quang Nhiên đột nhiên thu lại, những lời này của Cung Kì Vĩ ở trong mắt y là tràn ngập khiêu khích đối với quyền uy của y, càng là một loại phủ định đối với năng lực lãnh đạo của mình, tâm tình của Từ Quang Nhiên vốn đã không tốt, những lời này của Cung Kì Vĩ rõ ràng đã khiến y càng tức giận hơn, Từ Quang Nhiên lạnh lùng nói: "Tôn nghiêm có thể mang ra để ăn à?"
Cung Kì Vĩ ý thức được mình chạm phải vảy ngược của Từ Quang Nhiên, nhưng y không hề cảm thấy sợ, trên thực tế đã nói đến nước này rồi, dứt khoát nói ra tất cả đi. Cung Kì Vĩ nói: "Vậy thì phải phân rõ là đại ngã hay là tiểu ngã (cái tôi), tiểu ngã có thể hy sinh tôn nghiêm vì tập thể, nhưng tôn nghiêm của tập thể tuyệt không cho phép chịu bất kỳ sự xâm phạm nào!" Những lời này của y nói nghe rất có khí phách.
Mí mắt Từ Quang Nhiên giật giật, y rốt cuộc không áp chế được lửa giận trong lòng, lớn tiếng nói: "Anh là đang chỉ trích tôi sai? Anh là đang nói tôi làm tổn hại lợi ích quốc gia?"
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi không có ý này, tôi chỉ là nói có thể bí thư Từ không ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này."
Từ Quang Nhiên nói: "Những gì anh thấy chẳng lẽ tôi lại không thấy ư? Yêu cầu của Tinh Nguyệt rất quá đáng, tôi biết, nhưng đất nhượng lại cho bọn họ, vẫn là của Nam Tích, trên đất của chúng ta chúng ta vẫn có quyền lên tiếng, sự nhượng bộ của tôi cũng là tạm thời."
Cung Kì Vĩ nói: "Hấp dẫn đầu tư bên ngoài cũng không phải là cách duy nhất, lúc trước tôi từng có một đề án, vì sao không thể nghĩ liên hệ với thành thị anh em? Sau khi Cảng Nước Sâu xây thành người thu lợi không chỉ là Nam Tích của chúng ta, đối với thành thị xung quanh cũng có sức lực hấp dẫn tương đương."
Từ Quang Nhiên đột nhiên cầm chén trà trong tay ném xuống đất, từ trước đến giờ ấn tượng mà y tạo cho người ta luôn là ôn hòa, thái độ mất bình tĩnh như hôm nay là chưa từng có.
Cung Kì Vĩ ngây ra đó.
Từ Quang Nhiên mím chặt môi, trong hai mắt của y toàn là tơ máu, chỉ vào mũi Cung Kì Vĩ, gằn từng chữ: "Anh đi ra ngoài cho tôi!"
Cung Kì Vĩ gật gật đầu, y thấp giọng nói: "Bí thư Từ, ông nên nghĩ lại chuyện này."
"Đi ra ngoài!" Từ Quang Nhiên phẫn nộ cũng không phải là không có nguyên nhân, đề nghị của Cung Kì Vĩ đã chạm đến cấm khu tâm lý của y, công trình cảng Nước Sâu là kết quả thắng lợi sau khi Nam Tích đấu tranh với Lam Sơn, ai cũng biết đây là một chiến tích hiển hách, ai cũng muốn khắc vinh dự huy hoàng này lên con đường chính đàn của mình, đề nghị của Cung Kì Vĩ Từ Quang Nhiên không thể dễ dàng chấp nhận được, cảng Nước Sâu tiến hành đến bây giờ, nếu để Lam Sơn gia nhập, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào? Người ta sẽ cho rằng Từ Quang Nhiên y vô năng, không chơi nổi công trình lớn như vậy, cho nên mới xin Lam Sơn giúp đỡ, chiến tích về sau thuộc về ai? Mặt mũi y biết để đi đâu? Cung Kì Vĩ là phó thị trưởng thành phố Nam Tích không ngờ lại đề xuất đề nghị như vậy, y hiển nhiên không để vinh dự tập thể ở trong lòng.
Từ Quang Nhiên không biết Cung Kì Vĩ lấy đâu ra dũng khí này, những lời này hôm nay chẳng khác nào công nhiên khiêu chiến với mình. Từ Quang Nhiên không cho rằng lợi dụng đầu tư bên ngoài là không có gì sai lầm, ngoại thương đầu tư vào Nam Tích, tất nhiên là coi trọng hồi báo lợi ích hậu trọng, trên thế giới này không có kẻ ngốc, người khác sẽ không vô duyên đầu tư cho anh, nguyên nhân Tinh Nguyệt muốn khu đất sân thể dục cũng là như vậy, Tinh Nguyệt đầu tư khai phá, bản thân không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng bọn họ muốn không tốn một xu mà lấy được khu đất sân thể dục, năm trăm ngàn ngoài mặt đưa ra chỉ là một tờ ngân phiếu khống, Từ Quang Nhiên ban đầu cũng lo lắng đến vấn đề tôn nghiêm của chính phủ, nhưng nghĩ tới cảng Nước Sâu, nghĩ tới khoản đầu tư lớn sắp tới, vẫ quyết định nhượng lại khu đất sân thể dục cho Tinh Nguyệt, y cũng mất một thời gian đấu tranh kịch liệt. Nhưng từ trong lời nói của Cung Kì Vĩ, y cảm giác được mình bị đa số hiểu sai rồi, ở trong mắt người khác mình là một bí thư thị ủy không quan tâm tới tôn nghiêm của chính phủ, điều này khiến cho Từ Quang Nhiên khó mà chịu đựng được.
...
Khi Cung Kì Vĩ rời khỏi văn phòng bí thư thị ủy, Trần Hạo cũng tới đây gặp Từ Quang Nhiên, đi ngang qua y, Trần Hạo rõ ràng nhìn ra sắc mặt của Cung Kì Vĩ, y chào hỏi Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ lúc này mới phản ứng lại, cười cười với y, nụ cười trông khá là miễn cưỡng. Trần Hạo đoán Cung Kì Vĩ khẳng định bị ăn mắng rồi, trong lòng y không khỏi sinh ra cảm giác hạnh tai nhạc họa.
Trần Hạo đi vào văn phòng của Từ Quang Nhiên, đầu tiên quan sát sắc mặt bí thư Từ một chút, y tuy rằng không phải là một người am hiểu nghe tiếng xem sắc, nhưng chuyện rõ ràng như vậy thì vẫn có thể chú ý được, thư ký đang ở bên cạnh quét dọn mảnh thủy tinh, Trần Hạo không cần hỏi cũng đoán được chuyện vừa rồi phát sinh, bí thư Từ giận dữ ném vỡ cốc, trong ấn tượng của y đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Trần Hạo rụt rè gọi một tiếng bí thư Từ.
Từ Quang Nhiên ừ một cái, có chút mỏi mệt nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: "Tình huống phía Tinh Nguyệt thế nào rồi?"
Trần Hạo nói: "Ngày mai chúng ta phải ký hợp động chuyển nhượng đất, bọn họ hứa đầu tư kỳ hai của cảng Nước Sâu sẽ đến đúng hạn."
Từ Quang Nhiên lấy tay day day mi tâm, thấp giọng nói: "Lời ong tiếng ve ở bên ngoài rất nhiều phải không?"
Trần Hạo nói: "Không có lời ong tiếng ve gì cả."
Từ Quang Nhiên lắc lắc đầu, vẫn nhắm mắt lại: "Tôi biết chuyển nhượng đất sân thể dục cho Tinh Nguyệt nhất định sẽ gặp phải rất nhiều lời chê trách của người khác, bên ngoài không thể không có lời ong tiếng ve."
Trần Hạo nói: "Những kẻ lắm lời đều là bọn tiểu nhân tầm mắt thiển cẩn, bọn họ không biết ngài đưa ra quyết định này là vì lo lắng cho đại cục, là vì lo lắng cho sự phát triển trong tương lai của Nam Tích, bí thư Từ, ngài rất vất vả, vì sự phát triển của Nam Tích mà phải chịu không ít ủy khuất."
Từ Quang Nhiên thở dài nói: "Từ khi tôi đi lên vị trí này đã làm tốt chuẩn bị tâm lý rồi, một lãnh đạo bị người ta chê trách là điều không thể tránh khỏi, nếu ở bên cạnh đều là những lời khen, vậy thì phải tự kiểm điểm lại mình."
Trên mặt Trần Hạo có chút nóng lên, những lời này của Từ Quang Nhiên hình như là đang nói kháy mình.
Thật ra Từ Quang Nhiên không hề có ý này, hiện tại y cũng không có tâm tình nói kháy Trần Hạo, Từ Quang Nhiên nói: "Sau khi tài chính của Cảng Nước Sâu vào tài khoản, tiến độ xây dựng nhất định phải đúng hạn, hiện tại rất nhiều người đều nghi ngờ Nam Tích chúng ta xây dựng cảng Nước Sâu có phải là chính xác hay không, chỉ có dùng sự thật để nói chuyện, dùng công trình để nói chuyện mới có thể bịt miệng họ lại."
Trần Hạo nói: "Bí thư Từ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công trình cảng Nước Sâu, tuyệt đối sẽ không là ngài thất vọng."
Từ Quang Nhiên nhìn Trần Hạo, trong lòng thầm thở dài, Trần Hạo này làm việc rất nghiêm túc, đáng tiếc năng lực của y sờ sờ ra đó, không thể so sánh với Thường Lăng Không, vốn sinh ra đã kém cỏi là điều rất khó thay đổi. Nếu có lựa chọn tốt hơn, Từ Quang Nhiên sẽ không giao chuyện cảng Nước Sâu cho Trần Hạo
Từ Quang Nhiên nói: "Vừa rồi tôi đã bàn với đồng chí Kì Vĩ, công tác anh ta được phân công quản lý quá mức nặng nề, tôi thấy anh ta rất khó chiếu cố công tác thể dục thể thao, vận hội tỉnh sắp tới rồi, Nam Tích chúng ta làm chủ nhà không được có sơ xót gì."
Trần Hạo hơi ngẩn ra, Cung Kì Vĩ hiện tại được phân công quản lý thể dục thể thao và văn hóa, Từ Quang Nhiên còn nói công tác của y quá mức nặng nề, thế chẳng phải là nói đùa sao? Rõ ràng là Cung Kì Vĩ đắc tội với bí thư Từ, bí thư Từ muốn tước quyền của y, nghe thì thấy ý tứ của Từ Quang Nhiên là muốn đá Cung Kì Vĩ ra khỏi mảng thể dục thể thao, Trần Hạo đề nghị: "Tôi thấy đồng chí Hải Ba không tồi, vận hội tỉnh của chúng ta không phải là muốn thể dục thể thao dựng đài, kinh tế biểu diễn hay sao? Dứt khoát để đồng chí Hải Ba kiêm quản luôn mảng này đi, cùng lúc có thể tăng tiến tác dụng văn hóa xí nghiệp, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho đồng chí Kì Vĩ."
Từ Quang Nhiên gật gật đầu nói: "Đề nghị này không tồi!"
Hạ Bá Đạt nghe nói Cung Kì Vĩ ngay cả quyền lực thể dục thể thao được phân công quản lý cũng bị tướt đoạt, ít nhiều cũng có chút bực mình, cánh tay của Từ Quang Nhiên ông thò dài quá rồi đấy, nhưng quan hệ của bản thân Hạ Bá Đạt và Cung Kì Vĩ cũng không được tốt lắm, vì Cung Kì Vĩ mà đi lý luận với Từ Quang Nhiên, hình như cũng không đáng. Y thuật lại ý kiến của thị lý cho Cung Kì Vĩ, đối với Cung Kì Vĩ cũng chỉ có thể ôm lòng đồng tình.
Cung Kì Vĩ đối với quyết định này không hề cảm thấy bất ngờ, từ lúc y nói ra những lời đó với Từ Quang Nhiên, y đã nghĩ tới phiền phức mà mình sẽ phải đối mặt, Từ Quang Nhiên tước đoạt quyền lực thể dục thể thao mà y được phân công quản lý, chính là muốn y đừng có đưa ý kiến về khu đất sân thể dục nữa, muốn đá y ra khỏi chuyện này, Cung Kì Vĩ cảm thấy thất vọng vô cùng, là một vị bí thư thị ủy, lề lối của Từ Quang Nhiên rõ ràng so với y dự đoán thì còn nhỏ nhen hơn nhiều.
Hạ Bá Đạt tràn ngập đồng tình Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ: "Đồng chí Kì Vĩ, thị lý nghĩ rằng công tác của anh quá mức nặng nề, cho nên mới làm ra quyết định như vậy, anh cho rằng thế nào?"
Cung Kì Vĩ hỏi ngược lại: "Thị trưởng Hạ cho rằng tôi là nên cao hứng hay là nên tức giận?"
Hạ Bá Đạt không biết đáp lại như thế nào.
Cung Kì Vĩ nói: "Nếu thị lý mang mục đích muốn giảm bớt gánh nặng công tác cho tôi mà đưa ra quyết định như vậy, tôi hiện tại có thể nói cho anh biết rằng, công tác của tôi không những không nặng nề, hơn nữa còn rất thanh nhàn. Thể lực và tinh lực của tôi đều cho phép tôi gánh vác công tác nặng nề hơn, nhưng là một cấp dưới, tôi tôn trọng quyết định của lãnh đạo, vô luận là chính xác hay là sai lầm, những lời tôi nên nói thì tôi vẫn phải nói, tôi cho rằng thị lý trên quyết sách của cảng Nước Sâu đã xuất hiện sai lầm trọng đại, nếu tiếp tục như vậy, chỉ tổ tạo thành tổn thất không thể đo lường cho quốc gia."
Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Đồng chí Kì Vĩ, một số ý kiến mà anh nói tôi cũng công nhân, nhưng rất nhiều phương diện tôi lên tiếng cũng không giải quyết được gì."
Cung Kì Vĩ nhìn Hạ Bá Đạt, trong lòng tràn ngập cảm giác khinh thường, thân ở vị trí nào thì mưu chính ở đó, Hạ Bá Đạt ba phải có thừa nhưng quyết đoán thì không đủ, thật không biết một người như vậy sao lăn lộn lên tới vị trí thị trưởng, sự khoanh tay đứng nhìn của y khiến cho Từ Quang Nhiên càng cường thế hơn, tạo thành sự độc đoán của Nam Tích hiện tại, lãnh đạo cấp thành phố không có tiếng nói phản đối, đây căn bản chính là một loại chính trị bất thường. Cung Kì Vĩ lạnh lùng cười nói: "Tôi nói lại càng không giải quyết được gì, nhưng những gì nên nói thì tôi vẫn phải nói!"
Hạ Bá Đạt làm sao có thể không nghe ra là Cung Kì Vĩ đang ám chỉ mình yếu đuối, nhưng Hạ Bá Đạt cho rằng mình không yếu đuối, y cho rằng mình mới là trí tuệ chính trị, né tránh mũi nhọn, nhìn thấy Từ Quang Nhiên bước đi sai lầm, y cũng lười chẳng buồn nhắc nhở, cứ để mặc cho Từ Quang Nhiên tiếp tục men theo con đường sai lầm mà đi tiếp. Từ Quang Nhiên y gieo quả đắng thì tự mình phải ăn. Hạ Bá Đạt lại không biết rằng, bản thân y chỉ suy nghĩ từ góc độ chính trị, chỉ muốn thấy kẻ địch trên chính trường bị cười chê, nhưng y lại chưa từng nghĩ tới cứ tiếp tục như vậy sẽ mang tới tổn thất như thế nào cho Nam Tích.
Cung Kì Vĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi văn phòng thị trưởng, y cuối cùng cũng đã nói ra những lời mình muốn nói, nhưng sự thật rõ ràng là rất lãnh khốc, Từ Quang Nhiên coi kiến nghị hợp lý của mình thành sự khiêu chiến đối với quyền uy của y, hơn nữa lập tức xuống tay đá mình ra khỏi bàn cờ. Thái độ của Thị trưởng Hạ Bá Đạt khiến y lạnh lòng, đại sự liên quan tới vận mệnh tiền đồ của Nam Tích, thân là thị trưởng mà lại giống như không liên quan gì tới y, không biết trong lòng Hạ Bá Đạt rốt cuộc là đang nghĩ những gì?
….
Dương Ninh lặng lẽ đi đến thư phòng, cửa phòng vẫn đóng chặt, đứng ở ngoài cửa có thể ngửi thấy mùi thuốc lá bên trong, cô ta nhíu mày, trong hai mắt phủ lên vẻ ưu tư, chồng mình nhất định lại gặp suy sụp, sĩ đồ vốn đã không như ý gần đây hình như trở nên càng ảm đạm hơn, vào những lúc như thế này, cô ta không biết nên khuyên bảo y như thế nào.
Con gái Cung Nhã Hinh đi tới bên cạnh mẹ, ghé vào tai mẹ nhỏ giọng nói: "Mẹ, cha con làm sao vậy?"
Dương Ninh giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu con gái đừng lên tiếng, kéo con gái lặng lẽ sang một bên, thấp giọng nói: "Để cha con được yên tĩnh một chút, trên công tác có thể gặp chuyện không hài lòng."
Cung Nhã Hinh nói: "Có tám chín phần mười là bị lãnh đạo phê bình rồi, làm thị trưởng có gì hay? Cha con có bản sự như vậy sao không đi làm sinh ý, có phải đỡ gặp bực mình không."
Dương Ninh nói: "Con nhóc như con thì hiểu cái gì, chuyện của người lớn con đừng có nói leo." Khi hai mẹ con đang nói chuyện, Cung Kì Vĩ từ thư phòng đi ra, từ vẻ mặt của y không nhìn ra quá nhiều điều dị thường, cười cười với vợ, sau đó vươn tay ra xoa đầu con gái, nhẹ giọng nói: "Cha ra ngoài tản bộ đây."
"Chưa ăn cơm mà!" Dương Ninh quan tâm nói.
Cung Kì Vĩ cười nói: "Anh ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó."
Dương Ninh thế là không nói gì nữa, không ai hiểu chồng của mình hơn cô ta, chồng mình rất ít khi mang tình tự trên công tác về nhà, y sở dĩ không muốn ăn cơm ở nhà là bởi vì không muốn để loại tình tự không vui này ảnh hưởng tới mọi người trong nhà.
Cung Nhã Hinh vội vàng lấy áo khoác, khoác lên cho cha, nói khẽ: "Cha, bên ngoài lạnh lắm, cha về sớm một chút nhé!"
Cung Kì Vĩ nhìn con gái rồi lại nhìn vợ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, y mỉm cười nói: "Yên tâm đi, cha sẽ cố gắng về sớm."
Cung Kì Vĩ rời khỏi cửa nhà, y vẫn chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu, cứ vậy bước đi, bất tri bất giác đi tới sân thể dục cũ, đứng cách một con đường nhìn sân thể dục giữa trời chiều, sân thể dục và trung tâm thành phố cách nhau không đến một km, nhưng ở giữa lại có con sông Tây Lăng, Cung Kì Vĩ từng vẽ phác thảo bản đồ thành phố Nam Tích, muốn xây một cây cầu ở đây, hòng thông đường từ sân thể dục tới quảng trường trung tâm, như vậy có thể mở rộng trung tâm thương nghiệp tới tận đây, đến lúc đó giá trị của khu đất này sẽ tăng lấy mấy lần, mấy chục lần. Tập đoàn Tinh Nguyệt không nghi ngờ gì nữa cũng nhìn thấy điểm này, cho nên bọn họ mới đề xuất điều kiện, yêu cầu lấy khu đất này.
Cung Kì Vĩ cho rằng khu đất này rõ ràng là bị bán rẻ rồi, năm trăm ngàn, hơn nữa còn là ngân phiếu khống, một khu đất có tiềm lực phát triển cường đại cứ vậy bị nhượng lại, y cảm thấy đau lòng, chỉ có thực sự coi mảnh đất dưới chân là một bộ phận của mình, mới có thể cảm nhận được nỗi đau của y lúc này.
Một chiếc xe pickup cản tầm mắt của y, Cung Kì Vĩ nhìn thấy khuôn mặt sáng lạn của Trương Dương, trên khuôn mặt đó rõ ràng còn có rất nhiều vết thương chưa lành. Trương đại quan nhân vui tươi hớn hở nói: "Thị trưởng Cung, sao có hứng thú thế, tới chỗ chúng tôi thị sát công tác à?"
Cung Kì Vĩ cười cười: "Có thể là lần cuối cùng tới đây."
Trương Dương hơi ngẩn ra, từ trong lời nói của Cung Kì Vĩ hắn nghe ra có chút không đúng, hắn thấp giọng nói: "Lên xe đi, tôi mời anh đi ăn cơm!"
Cung Kì Vĩ đề nghị: "Tới phố Thủy hồ Phượng Nhãn ăn cơm đi."
Trương Dương nói: "Được, chúng ta đi ăn lẩu cát của Chu lão tam!"
Đến sa oa cư của Chu lão tam, Cung Kì Vĩ mới biết được đãi ngộ của Trương Dương ở đây không giống bình thường, Chu lão tam mời bọn họ lên trên lầu, toét miệng cười nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài chờ một chút, tôi lập tức làm vài món cho ngài."
Trương Dương cười nói: "Đúng rồi, tới chỗ lão Trang lấy ít vịt hun khói đi, vịt của ông ấy rất ngon."
Chu lão tam cười nói: "Chủ nhiệm Trương tối nay để tôi mời nhé."
Trương Dương nói: "Không được, ông nếu cứ như vậy thì tôi sẽ không đến nữa đâu đấy, làm cho tôi mấy món ngon vào, tôi trả tiền!" Chu lão tam cũng không tranh với Trương Dương, không bao lâu liền bưng lên bốn món, Trương Dương tự mang theo hai Mao Đài, mở ra một bình rót cho Cung Kì Vĩ, mỉm cười nói: "Thị trưởng Cung, hôm nay tình tự không cao lắm."
Cung Kì Vĩ bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm, gắp một hạt lạc bỏ vào miệng, thở dài nói: "Bí thư Từ bảo tôi sau này không cần quản lý thể dục thể thao nữa."
Trương Dương có chút kinh ngạc, chén rượu khựng lại ở khóe miệng: "Vì sao?"
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi đưa ra mấy ý kiến nhằm vào cảng Nước Sâu."
Trương Dương nói: "Dù vậy thì y cũng không thể lấy việc công báo thù riêng được!"
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: "Không có gì là lấy việc công báo thù riêng cả, kiến giải trên chính trị bất đồng thôi. Tôi cũng không có gì tiếc nuối, lời nên nói tôi đều nói rồi, lãnh đạo không tiếp thu, tôi cũng không có biện pháp nào cả."
Trương Dương nói: "Tỉnh lý chẳng lẽ không nhìn thấy là ai suy nghĩ vì Nam Tích, ai vì chính tích mà hy sinh lợi ích quốc gia ư, bọn họ không nhìn thấy sao?"
Cung Kì Vĩ và Trương Dương chạm cốc, hai người đồng thời uống cạn, Cung Kì Vĩ nói: "Chính kiến của mỗi người khác nhau, chuyện mà chúng ta cho rằng là chính xác, không nhất định có thể được bọn họ công nhận."
Trương Dương nói: "Nhưng tập đoàn Tinh Nguyệt lấy chuyện cảng Nước Sâu ra mè nheo, lợi dụng đầu tư áp chế chính phủ, đây không chỉ là vấn đề xúc phạm lợi ích, mà là khiêu chiến đối với tôn nghiêm của chính phủ chúng ta, chuyện này không thể nhượng bộ được."
Cung Kì Vĩ nói: "Có lẽ các lãnh đạo cho rằng, có chút nhượng bộ chỉ là một loại kỹ xảo và thủ đoạn trên chính trị."
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Tôi không cảm thấy bọn họ có kỹ xảo chính trị gì cả, đơn giản là làm thế nào để đảm bảo lợi ích chính trị của bản thân họ không bị xâm phạm mà thôi. Căn bản chính là ích kỷ, không phải nghĩ tới quốc gia, nghĩ tới nhân dân mà là vì chính bản thân họ." Trương Dương nói xong liền trở nên kích động: "Không được, tôi ngày mai phải tới Đông Giang, tôi không tin không nói lý được."
Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: "Thôi, lãnh đạo có suy nghĩ của lãnh đạo, tôi đã gặp bí thư Kiều rồi, chuyện tôi cũng đã nói rất rõ ràng, Bình Hải có nhiều chuyện như vậy, bí thư Kiều không thể quản được hết mỗi một chuyện."
Trương Dương nói: "Đây không phải là việc nhỏ, là quan hệ đến đại sự phát triển của Nam Tích, không thể cứ vậy là xong được!"
Cung Kì Vĩ đang định nói tiếp thì điện thoại của y đột nhiên đổ chuông, y cầm lấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ, từ mã vùng chắc là từ Đông Giang, Cung Kì Vĩ bật lên nghe, nói: "Alo, ai vậy?"
Đầu dây bên kia truyền một giọng khàn khàn: "Tôi là Kiều Chấn Lương đây!"
Cung Kì Vĩ căn bản không ngờ bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương lại tự mình gọi điện thoại cho y, cả người y trở nên kích động, lắp bắp nói: "Bí thư Kiều... ngài..."
Kiều Chấn Lương nói: "Đang làm gì vậy?"
Cung Kì Vĩ nhìn Trương Dương một cái, thật thà trả lời: "Uống rượu!"
Kiều Chấn Lương bật cười: "Với ai?"
Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương!"
Trương đại quan nhân nghe Cung Kì Vĩ hô lên bí thư Kiều đã đoán được là điện thoại của Kiều Chấn Lương, lập tức ý thức được chuyện này rất có khả năng xuất hiện chuyển cơ, cầm chén rượu lên uống một ngụm, mỉm cười nhìn Cung Kì Vĩ.
Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện của anh tôi đã nghe nói rồi, tốt!"
Cung Kì Vĩ có chút không hiểu, Kiều Chấn Lương vì sao lại nói là tốt, chẳng lẽ y cũng tán thành cách làm của Từ Quang Nhiên.
Kiều Chấn Lương nói: "Làm công tác thì phải có bá lực, phải chịu được áp lực, xem ra đồng chí Quang Nhiên cũng ý thức được anh phân quản công tác thể dục thể thao là không thích hợp, muốn giao cho anh thêm trọng trách, tiểu Cung, làm tốt vào, hy vọng anh có thể gánh vạng được trách nhiệm nặng nề xây dựng cảng Nước Sâu, tôi tin anh sẽ không khiến tôi thất vọng." Nói xong Kiều Chấn Lương liền gác máy.
Cung Kì Vĩ trong nhất thời ngây ra đó, không biết là đang mừng hay đang lo, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiêu hóa được hết ý tứ mà Kiều Chấn Lương chuyển cho y.
Trương Dương tràn ngập hiếu kỳ nói: "Bí thư Kiều nói thế nào?"
Cung Kì Vĩ nói: "Ông ta nói hy vọng tôi có thể gánh vạng được trọng trách xây dựng cảng Nước Sâu."
Trương Dương nghe thấy vậy liền mừng rỡ: "Chúc mừng, chúc mừng, bí thư Kiều khẳng định đã chú ý tới chuyện phía chúng ta, ông ta chuẩn bị giao công trình cảng Nước Sâu cho anh."
Cung Kì Vĩ nói: "Nhưng bí thư Từ nói?"
Trương Dương cười nói: "Bí thư Từ? Bí thư Từ to hơn được bí thư Kiều à?"
....
Từ Quang Nhiên tối hôm đó nhận được điện thoại của bộ trưởng tổ chức tỉnh Khổng Nguyên, câu nói đầu tiên của Khổng Nguyên đầy vẻ chất vấn: "Đồng chí Quang Nhiên, tôi nghe nói phân công của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích có một số thay đổi."
Từ Quang Nhiên trong lòng trầm xuống, y lập tức nghĩ tới Cung Kì Vĩ, không ngờ chuyện này nhanh như vậy đã truyền tới tỉnh lý rồi, chẳng lẽ là Cung Kì Vĩ không phục quyết định của mình, cho nên hắn báo cáo lên tỉnh lý? Theo lý mà nói thì phản ứng của tỉnh lý không thể nhanh như vậy được. Ngữ khí của Từ Quang Nhiên lộ ra vẻ tôn kính đối với lãnh đạo: "Bộ trưởng Khổng, để công tác của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích được hiệu suất hơn, để phát huy tốt tính năng động chủ quan của cán bộ, cho nên phân công của chúng tôi đối với ban lãnh đạo tiến hành điều chỉnh bộ phận, điều này cũng đã trưng cầu ý kiến của thường ủy."
Khổng Nguyên mỉm cười một tiếng nói: "Anh không cần đa tâm, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, buổi chiều bí thư Kiều còn đặc biệt khích lệ anh đó, nói anh tri nhân thiện nhậm, đối với cán bộ có năng lực như Cung Kì Vĩ, nên đặt ở anh ta ở những nơi có thể phát huy năng lực tốt hơn."
Từ Quang Nhiên hoàn toàn ngớ ra, y không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được Khổng Nguyên trong lời có lời, y đang muốn giải thích thì Khổng Nguyên lại nói: "Bí thư Kiều nói, ban thị ủy không nên thường xuyên thay đổi, Cung Kì Vĩ dù sao cũng trẻ tuổi, kinh nghiệm công tác vẫn chưa bằng được một số lão đồng chí, đồng chí Trần Hạo vừa mới đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ không lâu, năng lực công tác còn chờ khảo nghiệm, còn cần cho anh ta cơ hội chứng minh bản thân, theo cá nhân tôi mà nói cũng không tán đồng sự điều chỉnh quá mức thường xuyên của anh."
Từ Quang Nhiên ngây ra: "Bộ trưởng Khổng, tôi vẫn chưa được hiểu lắm."
Khổng Nguyên mỉm cười nói mỉm cười nói: "Anh sao lại không hiểu, anh là lão đồng chí, trong lòng hiểu rất rõ mà, phải nghĩ đến cảm thụ của đồng chí Trần Hạo, không thể một gậy đập chết người ta được. Đồng chí Quang Nhiên, tôi và bí thư Kiều thương lượng một chút, phó thị trưởng thường vụ vẫn do đồng chí Trần Hạo tiếp tục đảm nhiệm, vận hội tỉnh sắp cử hành đến nơi rồi, phải cần có một lão đồng chí kinh nghiệm phong phú như vậy áp trận, tôi thấy công tác phía thể dục thể thao hay là để đồng chí Trần Hạo tự mình nắm mới được, bí thư Kiều rất trọng thị chuyện này đó!"
Từ Quang Nhiên nghe đến đây trên cơ bản đã hiểu, mình buổi chiều mới làm ra điều chỉnh, nhanh như vậy đã bị tỉnh lý biết, Khổng Nguyên gọi điện thoại cho mình, nói chuyện thì có vẻ hòa khí, nhưng trong đó đầy ý vị uy hiếp, cơ hồ mỗi một câu đều lôi bí thư Kiều ra, đây cũng không phải là ngẫu nhiên, Trần Hạo và chuyện này căn bản không có quan hệ gì, Khổng Nguyên lại nhiều lần nhắc tới Trần Hạo, Từ Quang Nhiên bỗng nhiên có loại cảm giác Thái Sơn áp đỉnh, y cảm thấy ngực tưng tức, cơ hồ là không thở được. Y muốn giải thích: "Bộ trưởng Khổng…"
Khổng Nguyên lại không muốn cho y cơ hội giải thích: "Đồng chí Quang Nhiên, buổi chiều bí thư Kiều còn khen anh, nói anh kinh nghiệm chấp chính phong phú, đối với việc phân công nói anh rất có nghề, tiến hành điều chỉnh vị trí của Trần Hạo và Cung Kì Vĩ, có thể để bọn họ phát huy ra lực lượng bản thân lớn nhất, đây là nghệ thuật chấp chính, trọng trách vận hội tỉnh không nhẹ, giao cho đồng chí ổn trọng như Trần Hạo mới thích hợp, để cán bộ trẻ tuổi như Cung Kì Vĩ tới công trình cảng Nước Sâu để rèn luyện, có thể trợ giúp anh ta trưởng thành hơn, nhưng chuyện gì cũng phải làm từng bước một, không thể nóng vội. Đồng chí Quang Nhiên, lời của tôi anh hiểu chứ?"
Khổng Nguyên đã nói tới nước này, Từ Quang Nhiên làm sao mà không hiểu cho được, không ngờ y chỉ tiến hành điều chỉnh rất nhỏ nhằm vào phân công của Cung Kì Vĩ, tước quyền phân quản thể dục thể thao của hắn mà thôi, nhưng không ngờ lại kinh động đến tỉnh lý, kinh động đến cả bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Y đối với sự kiện này không chỉ biểu hiện ra sự chú ý, hơn nữa còn thông qua Khổng Nguyên lập tức can thiệp.
Từ Quang Nhiên từ trong đây ngửi được một tín hiệu nguy hiểm, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đối với mình nhất định cực kỳ không vui, y thậm chí còn không thèm trực tiếp trò chuyện với mình, những lời này đều phải thông qua bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên để thuật lại, những lời này của Khổng Nguyên lĩnh hội đầy đủ dụng ý của Kiều Chấn Lương, nói cho Từ Quang Nhiên giật mình thon thót, hàm nghĩa uy hiếp trong đó không nói cũng hiểu, bí thư Kiều muốn đá Trần Hạo ra khỏi công trình cảng Nước Sâu, để hắn đi phân quản thể dục thể thao, và để Cung Kì Vĩ tiếp nhận phụ trách cảng Nước Sâu thay Trần Hạo, hơn nữa trong lời nói của Khổng Nguyên còn toát ra ý uy hiếp, tỉnh lý đã giữ mặt mũi cho y, bọn họ thậm chí có thể trực tiếp miễn chức phó thị trưởng thường vụ của Trần Hạo, cho Cung Kì Vĩ thay thế. Từ Quang Nhiên nghe xong những lời này của Khổng Nguyên, tay chân y lạnh như băng, sớm biết như vậy, y không nên xuống tay đối với Cung Kì Vĩ.
Từ Quang Nhiên là chính khách thành thục, khi nguy hiểm ập đến y luôn biết cách điều chỉnh tình tự của mình, y khống chế sự khủng hoảng và mất mát ở trong lòng rất tốt, mỉm cười nói: "Bộ trưởng Khổng, tôi hiểu rồi, tôi vốn định chờ điều chỉnh xong sẽ báo cáo với tỉnh lý, không ngờ các vị nhanh như vậy đã biết rồi, hơn nữa còn nghĩ giống như tôi nữa."
Khi nói ra những lời này, trong lòng Từ Quang Nhiên cảm thấy xót xa. Y rất muốn phản kháng, nhưng chuyện này y không phản kháng được, Khổng Nguyên chỉ là một người truyền lời, người thật sự đưa ra quyết định là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Khổng Nguyên cười ha ha, trước khi gác điện thoại vẫn không quên nói: "Đúng là lão đồng chí, giác ngộ chính trị không tầm thường."
Từ Quang Nhiên ngỡ ngàng đặt điện thoại xuống, trong lòng trầm trọng như đổ chì. Tuy rằng Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy, nhưng bí thư tỉnh ủy can thiệp vào chức năng phân công địa phương một cách trắng trợn như vậy là chuyện rất ít gặp, chuyện này chứng tỏ Kiều Chấn Lương đối với hiện trạng trước mắt của Nam Tích khá là bất mãn,chính sự ra tay của Từ Quang Nhiên đối với Cung Kì Vĩ đã trở thành dây dẫn để y can thiệp vào chính quyền địa phương. Từ Quang Nhiên không hiểu Cung Kì Vĩ từ lúc nào đã móc nối được quan hệ với Kiều Chấn Lương, chẳng trách Cung Kì Vĩ hôm nay dám cả gan ở trước mặt mình nói ra những lời như vậy, thì ra là phía sau có bí thư tỉnh ủy làm chỗ dựa cho hắn.
Từ Quang Nhiên không thể không nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, Kiều Chấn Lương chống lưng cho Cung Kì Vĩ, từ một khía cạnh khách chứng tỏ quan điểm của Cung Kì Vĩ đã nhận được sự đồng ý của Kiều Chấn Lương. Xuất phát từ góc độ cá nhân của Từ Quang Nhiên, cảng Nước Sâu là cảng Nước Sâu của Nam Tích, còn đối với Kiều Chấn Lương mà nói thì cảng Nước Sâu là cảng Nước Sâu của Bình Hải, về phần cảng Nước Sâu xây ở Nam Tích hay là Lam Sơn, hoặc là hai tòa thành thị liên hợp xây dựng đối với y y mà nói đều chẳng có vấn đề gì, chỉ cần cảng Nước Sâu xây ở Bình Hải thì không có gì khác biệt.
Từ Quang Nhiên có một loại cảm giác mưa gió sắp đến, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương ra tay can thiệp vào chính sự của Nam Tích, cũng không phải nhất thời nổi hứng, quan viên loại cấp bậc như y, làm bất kỳ chuyện gì đều phải trải qua suy nghĩ kỹ càng, đều có mục đích chính trị rõ ràng, Khổng Nguyên là một người truyền lời, mà Từ Quang Nhiên vô luận là tình nguyện hay không tình nguyện, y vẫn phải chấp hành, y phải chấp hành mệnh lệnh của Kiều Chấn Lương, nếu không thì có nghĩa là đối nghịch với Kiều Chấn Lương.
Cú điện thoại này của Khổng Nguyên hoàn toàn đả loạn bố cục của Từ Quang Nhiên, cảng Nước Sâu giao cho Cung Kì Vĩ không nghe lời, mà phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo lại bị đá đi phân quản thể dục thể thao, với năng lực của Trần Hạo rất khó hàng phục được tên Hỗn Thế Ma Vương Trương Dương kia, nhớ tới Trương Dương, Từ Quang Nhiên không khỏi lại có chút đau đầu. Từ sau khi thằng ôn này tới Nam Tích, trong bất tri bất giác tất cả đều phát triển theo chiều hướng bất lợi đối với y.
Cảng Nước Sâu, vừa nghĩ đến cảng Nước Sâu, trong lòng Từ Quang Nhiên liền không nhịn được mà cảm thấy đau đớn, đây là hạng mục trọng đại mà một tay y thúc đẩy, là một công trình giúp y hưởng thụ chiến tích vô tận, hiện tại phải giao cho Cung Kì Vĩ, y làm sao mà cam tâm cho được, nhưng Kiều Chấn Lương đã biểu lộ thái độ, y nên làm gì mới có thể xoay được cục diện hiện tại.
Khổng Nguyên sau khi gọi điện thoại cho Từ Quang Nhiên, lập tức gọi điện thoại cho Kiều Chấn Lương, cười nói: "Bí thư Kiều, ý tứ của ngài tôi đã chuyển đạt rồi."
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Vất vả cho anh rồi!"
Khổng Nguyên nói: "Thật ra thành tích công tác của Từ Quang Nhiên đều được mọi người công nhận, người này ở Nam Tích mấy năm nay làm cũng không tệ lắm."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Lão Khổng à, anh cho rằng tôi muốn can thiệp vào cục diện chính trị của Nam Tích ư? Tôi chỉ là thấy Cung Kì Vĩ có chút năng lực, nên đặt hắn ở vị trí quan trọng hơn, cấp thêm chút khảo nghiệm cho cán bộ trẻ tuổi luôn là chuyện tốt. Có câu rằng, là lừa hay là ngựa đi nhiều sẽ rõ, toàn bộ vào trông vào chính bản thân họ, tôi cũng lười chẳng muốn quản chuyện của họ, cái tôi cần là số liệu kinh tế, mặc kệ là ai, không thể đưa cho tôi một phiếu điểm khiến tôi hài lòng thì tôi có thể để cho hắn lên mà cũng có thể kéo hắn xuống."
Khổng Nguyên cũng bật cười theo, nghĩ thầm anh không muốn quản chuyện bao đồng mới là lạ đó, tay đã trực tiếp thò vào bên trong tầng lãnh đạo của Nam Tích rồi còn gì, Khổng Nguyên cũng cảm thấy rất khó hiểu, Cung Kì Vĩ này rốt cuộc là loại người nào vậy, vì sao có thể được Kiều Chấn Lương coi trọng như thế? Theo y biết, Kiều Chấn Lương và Cung Kì Vĩ hình như không có quan hệ có thân thiết.
Kiều Chấn Lương nói: "Lão Khồng à, khảo sát và phân công cán bộ anh nên chú ý kỹ cho tôi, những cán bộ này nhất định phải yêu cầu nghiêm khắc, bọn họ nắm giữ mạch máu của dân chúng địa phương, bọn họ nếu không làm tốt, người xui xẻo là người dân, người chịu thiệt là quốc gia đó."
Khổng Nguyên nói: "Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ tăng cường chế độ chọn lựa cán bộ, sẽ không để hạng người vô năng tầm thường trà trộn vào bên trong quan trường Bình Hải." Khi nói những lời này, bản thân Khổng Nguyên cũng có chút đỏ mặt, có thể ư? Không thể nào!
Cung Kì Vĩ uống không ít rượu, y và Trương Dương nói chuyện rất nhiều, nói về kế hoạch của y đối với cảng Nước Sâu, nói về cái nhìn của y về phát triển tương lai của Nam Tích, nói về khát vọng của y.
Trương đại quan nhân rất ít khi bội phục người khác, nhưng nghe thấy kế hoạch lớn của Cung Kì Vĩ, hắn phát hiện Cung Kì Vĩ đúng là một người lãnh đạo hiếm có, y có năng lực có khát vọng, kế hoạch đối với sự phát triển trong tương lai của Nam Tích cực kỳ rõ ràng, càng hiếm có hơn là y có khí phách và can đảm hơn người, mấy năm nay y vẫn ở dưới cái bóng của Từ Quang Nhiên, không có cơ hội thi triển khát vọng, hy vọng có sự tham gia của Kiều Chấn Lương, có thể giúp Cung Kì Vĩ thật sự nắm được quyền chỉ huy của cảng Nước Sâu, có thể giúp y thi triển được khát vọng của mình.
Hai bình rượu được uống cạn, Cung Kì Vĩ nhìn đồng hồ, y đứng đậy nói: "Tôi phải về rồi, về muộn quá chị cậu sẽ lo lắng.”
Trương Dương cười nói: "Tôi đưa anh!"
Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: "Cậu cũng uống không ít rượu."
Trương Dương nói: "Tửu lượng của tôi rất khá, anh yên tâm đi!"
Cung Kì Vĩ lên xe của Trương Dương, khi Trương Dương khởi động động cơ, Cung Kì Vĩ nói một câu: "Nếu quyền chỉ huy cảng Nước Sâu giao cho tôi, tôi sẽ tạm dừng xây dựng cảng Nước Sâu."
Trương Dương mỉm cười nói: "Anh không cần sự đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt ư?"
Cung Kì Vĩ nói: "Xây dựng cảng Nước Sâu bản thân là một chuyện tốt, cảng Nước Sâu xây thành tất nhiên là lợi nước lợi dân, dẫn động kinh tế xung quanh, nhưng tài chính của bản thân thành phố Nam Tích không gánh được công trình lớn như vậy, quá độ ỷ lại đầu tư bên ngoài mới tạo thành khốn cảnh trước mắt, tôi sẽ để cho những nhà đầu tư này hiểu rõ rằng, là chúng ta cho bọn họ cơ hội kiếm tiền, chúng ta mới là cơm áo cha mẹ của bọn họ."
Trương Dương lớn tiếng tán thành: "Sớm đã nên như vậy rồi, đám đầu tư này đều là hạng nhân vật được đằng chân lâng đằng đầu, anh càng cho họ mặt mũi, họ càng được thể đòi điều kiện, thích đầu tư thì đầu tư, không đầu tư thì biến, với tính khí của tôi, trước tiên phải truy cứu trách nhiệm làm trái với hợp đồng của Tinh Nguyệt, bọn họ cho rằng có tiền thì hay lắm à? Lúc trước đã ký hợp đồng thì bọn họ phải dựa theo hợp đồng mà làm việc, nếu bọn họ làm trái hợp đồng thì chúng ta có quyền giải trừ hợp đồng."
Cung Kì Vĩ hai mắt sáng ngời, y rất nghiêm túc nói với Trương Dương: "Bất kể là lúc nào cũng không thể lấy hy sinh tôn nghiêm của quốc gia ra làm cái giá để đổi lấy lợi ích trên kinh tế, bởi vì loại lợi ích này khẳng định là ngắn ngủi không lâu dài, chỉ có thành lập hợp tác trên cơ sở hai bên cùng có lợi thì mới có thể ổn định và lâu dài."