Lâm Tú nói: "Thức ăn đã chuẩn bị rồi, chúng ta vào ăn trước đi đã!"
Sở Trấn Nam nói: "Tôi về phòng thay quần áo!" Tạ Chí Quốc đi cùng ông ta.
Lâm Tú và Trương Dương cùng nhau đi vào nhà ăn, Lâm Tú cười nói: "Trương Dương, cậu và Tam Bảo ở trong xe thầm thầm thì thì, lại có chủ ý gì
đó?"
Trương Dương nói: "Không có gì, chỉ tùy tiện nói vài chuyện thôi!"
Lâm Tú nói: "Trải qua lần này, danh khí của hòa thượng Tam Bảo ở khu vực núi Thanh Đài sẽ rất vang dội, ngay cả khách nhân ở làng du lịch cũng
biết đến ông ta, toàn nói ông ta là Bố Tát sống hiển linh, cậu giúp tôi
nói với ông ta một tiếng, rảnh rỗi thì tới làng du lịch giảng kinh, làm
chút Phật sự. Sao?"
Trương Dương nói: "Dì không phải nói ông ta giống hạng lừa gạt ư?"
Lâm Tú không khỏi bật cười: "Trước khác nay khác, hiện tại ông ta đều
được người ta coi là Bồ Tát sống, Bố Tát sống ở trung tâm làng du lịch
của chúng tôi, tôi cũng được thơm lây!"
Buổi tối lúc ăn cơm, Sở Trấn Nam lại nhắc tới chuyện Trương Dương dùng súng hơi bắn Chu Hồng Tinh.
Tạ Chí Quốc là cục trưởng cục công an của thành phố Kinh Sơn, y nắm rất
rõ luật, cũng thông qua quan hệ tìm hiểu toàn bộ chuyện này, thân là một lão hình cảnh làm công tác điều tra hình sự nhiều năm, Tạ Chí Quốc rất
giỏi phân tích tình huống lúc đó, chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều rõ ràng
là Trương Dương sắp đặt, hòa thượng Tam Bảo là hắn mời tới từ Giang
Thành, những lời đồn liên quan tới thôn Chu Tiểu Kiều bắt nguồn từ Tam
Bảo, sau đó phát sinh một loạt sự kiện, xây dựng địa vị vua tiên đoán
cho hòa thượng Tam Bảo ở trong lòng thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều, mà Tam
Bảo lại chữa khỏi bệnh cho toàn bộ người sinh bệnh của thôn Chu Tiểu
Kiều, trực tiếp đẩy ông ta lên thần đàn, hiện tại đã thành công biến
thành Bồ Tát sống ở trong lòng người thôn Chu Tiểu Kiều, mà nên nói
không chỉ là thôn Chu Tiểu Kiều, chuyện này đã truyền đi khắp cả xã Hắc
Sơn Tử, ngay cả khách nhân của làng du lịch suối nước nóng cũng nghe nói tới vị đại sư Tam Bảo thần kỳ này, hòa thượng Tam Bảo lại từng tắm ở
suối nước nóng cũng trở thành điểm nóng, các khách nhân tranh nhau tới
tắm Phật quang.
Tạ Chí Quốc cũng giống như Sở Trấn Nam, bọn họ đều xuất thân từ quân
đội, tin vào Đảng, tin vào súng, chính là không tin vào những thứ quá
huyền hư, Tạ Chí Quốc cũng cho rằng Tam Bảo đang giả thần giả quỷ. Có
điều, ông ta lại không giống như Sở Trấn Nam khinh thường và khinh bỉ
hòa thượng Tam Bảo, y nhìn ra tác dụng trọng yếu của hòa thượng Tam Bảo
trong việc giải quyết sự kiện giới đầu núi Thanh Đài, nếu như không phải là hòa thượng Tam Bảo hiện tại thuyết pháp, các thôn dân của thôn Chu
Tiểu Kiều sẽ không cam tâm tình nguyện giao ra tang vật. Chỉ từ điểm này mà nói, hòa thượng Tam Bảo đã mang tới tác dụng rất tích cực.
Lâm Đình dẫu sao cũng là đàn bà con gái, bà ta không tránh khỏi lo lắng, nói: "Trương Dương, cậu dùng súng hơi bắn người liệu có bị kiện tụng
không?" Bà ta sở dĩ hỏi vậy là bởi vì chuyện của Trần Sùng Sơn ở ngay
trước mặt. Tính chất lần này nổ súng của Trương Dương tuy không tạo
thành tử vong, nhưng tính chất thì tương tự như Trần Sùng Sơn.
Trương Dương cười nói: "Cháu là phòng vệ chính đáng! Điều hai mươi của
luật hình sư nước cộng hòa nhân dân Trung Quốc quy định: Để lợi ích
chung của quốc gia, nhân thân, tài sản và những quyền lợi khác của bản
thân hoặc là của người khác tránh khỏi bị xâm hại trái phép mà tiến hành ngăn chặn hành vi xâm hại đó, tạo thành tổn hại cho người xâm hại trái
phép là thuộc về phòng vệ chính đáng, không phải chịu trách nhiệm hình
sự, Cục trưởng Tạ, thế có đúng không?"
Tạ Chí Quốc gật đầu, nói: "Trong luật hình sự quả thực có ghi như vậy!"
Trương Dương nói: "Ở hiện trường tôi có mấy chục nhân chứng, vật chứng
là dao giết lợn, còn súng hơi, tôi là thuận đường đi bắn chim, vừa hay
gặp phải cục diện này, chuyện hăng hái làm việc nghĩ tôi vẫn thường làm, cho nên không tự chủ được mà bắn súng!"
Sở Trấn Nam cười ha ha, ông ta đã nhìn ra cả chuyện này đều do Trương Dương sắp đặt.
Trương Dương cầm khăn ăn lên lau miệng, đứng dậy nói: "Mọi người từ từ ăn đi, tôi tìm Tam Bảo có việc!"
....
Nhìn bóng lưng của Trương Dương, Lâm Tú không khỏi cảm thán: "Lão thủ trưởng, cháu rể của ông rất cơ linh!"
Sở Trấn Nam nói: "Cô là nói chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều đều là do hắn sắp đặt ư?"
Lâm Tú nói: "Không phải hắn thì còn có thể là ai được nữa? Hòa thượng
Tam Bảo là hắn mời về, chuyện không phải là quá rõ ràng rồi ư?"
Sở Trấn Nam nói: "Thủ đoạn không được quang minh tí nào!"
Tạ Chí Quốc nói: "Tư lệnh, ngài không phải thường nói binh bất yếm trá ư?"
Sở Trấn Nam nói: "Đó là trên chiến trường, những người đó không phải là lão bách tính bình thường!"
Tạ Chí Quốc nói: "Ngài lúc trước không phải là đầy một bụng tức ư, sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ như vậy."
Sở Trấn Nam nói: "Tôi cũng không phải là thay đổi suy nghĩ, tôi chỉ cảm
thấy làm việc thì nên đường đường chính chính, làm cái trò phong kiến mê tín, thông minh vặt, những trò này đều không được quang minh chính đại, không hợp với chính sách của Đảng ta!" Đầu óc của lão tư lệnh vẫn rất
cổ hủ.
Tạ Chí Quốc cười nói: "Tư lệnh, chuyện giới đấu của núi Thanh Đài vốn
không phải là lớn, nói trắng ra thì chính là một án kiện hình sự bình
thường, nhưng vì sao trước sau lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, phủ
lên đầy sắc thái chính trị như thế?"
Lâm Tú nói: "Biwri vì bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã có mặt ở hiện trường,
cho nên có người mượn chuyện này để cho Đỗ Thiên Dã một bài học!"
Tạ Chí Quốc gật đầu, đầu óc của vợ mình luôn rất lãnh tĩnh, phân tích
vấn đề rất rõ ràng sắc bén, rất nhiều lúc thậm chí còn hơn cả mình, Tạ
Chí Quốc nói: "Tôi tuy không ở Bình Hải, nhưng chuyện này tôi cũng nghe
được rất nhiều, gần đây tôi và bọn Quách Lương tham khảo chuyện này,
chuyện này phát sinh rất ngẫu nhiên, cũng không có gì đặc biệt, nhưng
phát triển tiếp sau lại như có kế hoạch tỉ mỉ đâu ra đấy, Đỗ Thiên Dã sở dĩ có thể trở thành bí thư thị ủy, đương nhiên là có liên quan tới gia
thế của gã, người ở bên trong đóng vai trò quan trọng là phó thủ tướng
Văn, mà Đỗ Thiên Dã cũng suýt chút nữa trở thành con rể của ông ta.
Sở Trấn Nam nói: "Lão Đỗ bị nha đầu của Văn gia làm cho tức chết, Đỗ
Thiên Dã dám cưới ả chính là ngỗ nghịch, lão tử là người đầu tiên không
đồng ý!" Thân là chiến hữu thân thiết của Đỗ Sơn Khoi, Sở Trấn Nam luôn
canh cánh trong lòng chuyện này.
Tạ Chí Quốc nói: "Bất kể hiện tại quan hệ giữa Đỗ Thiên Dã và Văn gia
như thế nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Đỗ Thiên Dã cũng là
người thuộc phái hệ của phó thủ tướng Văn, giới đấu ở núi Thanh Đài dẫn
phát ra nhiều chuyện như vậy, đối tượng nhắm vào là Đỗ Thiên Dã, Trần
Sùng Sơn sở dĩ trở thành tiêu điểm được người người chú ý cũng là bởi vì có người muốn lợi dụng ông ta để gây chuyện, muốn lợi dụng ông ta để
đối phó Đỗ Thiên Dã."
Sở Trấn Nam gật đầu, Trần Sùng Sơn là cha ruột của Đỗ Thiên Dã, chẳng lẽ chuyện này đã bị người khác biết?
Tạ Chí Quốc nói: "Chuyện trên chính trị vĩnh viễn không thể chỉ nhìn bề
ngoài, bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri trong chuyện này thủy chung biểu hiện
ra vẻ lạnh nhạt, không chủ động nói gì làm gì, có lẽ là bởi vì ông ta
sắp về hưu, hoặc có lẽ là bởi vì ông ta nhìn rõ kẻ giật giây ở phía sau, ông ta không muốn dính vào thị phi! Giai đoạn ban đầu của sự việc, Tống Hoài Minh không ở Bình Hải, Trương Dương lúc này mới mời ngài xuất sơn. Tư lệnh, ngài có từng nghĩ ngài xuất sơn đại biểu cho điều gì không?"
Sở Trấn Nam nói: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy, Trần Sùng Sơn là chiến
hữu của tôi, lão Đỗ là thượng cấp cũ của tôi, ông ta chết rồi, tôi không thể nhìn con trai ông ta bị người khác khi phụ!"
Tạ Chí Quốc nói: "Cũng chính là nói, chúng ta đại biểu cho lực lượng bậc cha chú của Đỗ Thiên Dã, động tĩnh ngài xuất sơn quá lớn, người khác
không thể không biết, tôi nghĩ kẻ đứng sau giật dây chuyện này cũng rõ."
Sở Trấn Nam nhíu mày, nói: "Lịt mẹ! Anh đừng có nói những lời cao thâm như thế với tôi, nói thẳng ra đi!"
Lâm Tú mặt đỏ bừng, tuy bà ta quen vị lão tư lệnh này nhiều năm, song
vẫn không chịu nổi cách nói chuyện của ông ta, bà ta vốn muốn đi, nhưng
lại muốn nghe Tạ Chí Quốc nói tiếp.
Tạ Chí Quốc bị Sở Trấn Nam mắng quen rồi, không cảm thấy gì, tiếp tục
nói: "Rốt cuộc là ai ở đằng sau giật giây tôi không quan tâm, tôi chỉ
quan tâm tới Đỗ Thiên Dã, tôi tuyệt đối không tin phó thủ tướng Văn
không phát giác ra chuyện này! Đỗ Thiên Dã lâm vào tình trạng khó xử như vậy, ông ta không ngờ lại không tỏ thái độ gì, chuyện này có phải là
rất quái lạ không? Ông ta rốt cuộc là không tiện nhúng tay vào hay là
không muốn nhúng tay vào?"
Sở Trấn Nam nói: "Thật là phiền phức! Chơi trò chính trị thật chẳng thú
vị tí nào, tôi mặc kệ ông ta rốt cuộc là thế nào, tôi chỉ muốn lão Trần
bình an trở về!"
tvq nói: "Trương Dương quay về Giang Thành là chủ ý của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, hiện tại cho thấy, đây là một chiêu diệu kỳ, kẻ giật giây ở
phía sau chuyện này mượn lão bách tính của thôn Chu Tiểu Kiều đẩy chuyện này thành ầm ĩ lên, thông qua dư luận để tạo thanh thế, khiến việc trở
thành càng lúc càng lớn, mà vào thời khắc quan kiện nữ nhân chứng lại
lật cung, khiến cho Trần Sùng Sơn và Đỗ Thiên Dã đều rơi vào tình thế
khó xử, chuyện này không nghi ngờ gì nữa đã tiến vào trạng thái bế tắc
rồi."
Lâm Tú nói: "Chuyện phát triển tới hiện tại trở thành rối rắm vô cùng,
đám thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều quần tình phẫn uất! Lại thêm nhiều
phóng viên tới Xuân Dương như vậy, nếu xử lý không thỏa đáng, chỉ càng
khiến cho chuyện to thêm!"
Tạ Chí Quốc mỉm cười: "Cho nên Tống Hoài Minh mới mới phái một thanh
khoái đao như Trương Dương đến, y nhìn ra Văn Quốc Quyền không tiện xuất thủ, Cố Doãn Tri cũng không tiện xuất thủ, y đương nhiên cũng không
tiện xuất thủ, chuyện càng phức tạp thì càng phải cần phương pháp đơn
giản để xử lý, Tống Hoài Minh bảo Trương Dương tới Xuân Dương chính là
để hắn đến phá rối, nhân vật giật giây ở đằng sau làm phức tạp hóa sự
việc, y phái Trương Dương ra là để làm đơn giản hóa sự việc, ít nhất thì hiện tại cho thấy, Trương Dương chấp hành nhiệm vụ này rất tốt."
Sở Trấn Nam nói: "Không nói việc khác, chỉ một phát súng của hắn cũng giúp tôi trút được giận!"
Tạ Chí Quốc nói: "Tư lệnh, ngài ngàn vạn lần đừng coi thường một phát
súng này của hắn, Trương Dương là cố ý bắn ra một súng này, một súng này của hắn đã gánh bớt áp lực của Trần Sùng Sơn, cũng khiến tất cả mọi
người không khỏi tập trung ánh mắt lên người Trần Sùng Sơn. Nhìn thì như là xung động nhất thời, nhưng thực ra là đại trí tuệ đấy!"
Sở Trấn Nam không có hứng thú với việc đấu đá lẫn nhau trong chính trị,
ông ta đứng dậy: "Chán chả buồn nghe những chuyện này nữa, tôi đi ngủ
đây!" Đi được hai bước lại quay người, nói: "Tạ Chí Quốc, cậu nói thì
nghe hay lắm, theo cậu thấy, lão Trần lúc nào thì được thả?"
Tạ Chí Quốc nói: "Mấu chốt của vấn đề là nhân chứng, Tô Viện Viện lật
cung, nhưng ở hiện trường không chỉ có một mình cô ta, tôi thấy hành
động tiếp theo của Trương Dương chính là tìm ra nhân chứng."
Sở Trấn Nam thở dài: "Già rồi!"
Lâm Tú cười nói: "Thủ trưởng, bất cứ ai cũng không tránh khỏi phải già
đi, như vật không phải là tốt hơn ư, có thể giao hết những chuyện này
cho người trẻ tuổi đi làm!"
...
Tối hôm đó từ đường của thôn Chu Tiểu Kiều lại bốc cháy, bởi vì đã bị
cháy một lần, cho nên thôn dân cũng không còn chấn kinh như lần trước
nữa, có điều bọn họ đều nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru, thôn dân xông
ra nhìn thấy trên nóc nhà có một bóng trắng đi lại như con thoi, hình
dung khủng bố, những hiện tượng kỳ quái liên tiếp phát sinh trong hai
ngày nay đã khiến cho thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều sợ tới mức thần
hồn nát thần tính rồi, bọn họ ngay cả dập lửa cũng không dám, cứ để mặc
cho từ đường cháy sạch, ai ai cũng co rúc ở trong nhà, một mực đợi cho
tới sáng hôm sau.
Chu Minh Xuyên lại mời hòa thượng Tam Bảo về, kể tường tận lại chuyện tối hôm qua một lượt.
Tam Bảo than: "Tôi đã nói rồi, muốn triệt để xua đuổi những oan hồn này, thôn dân các người phải sửa chữa những sai lầm trước kia, ngàn vạn lần
đứng tạo oan nghiệt nữa!"
Chu Lượng nói: "Đại sư, chúng tôi đã hiệu triệu thôn dân giao nộp tài
vật rồi, mấy cha con Chu Hồng Tinh cũng bị chúng tôi đuổi đi rồi, vì sao vẫn không có hiệu quả?"
Tam Bảo nói: "Chuyện này vì đâu mà ra?"
Chu Minh Xuyên và Chu Lượng nhìn nhau, nói: "Bởi vì chúng tôi tham dự cướp đoạt bảo tàng mà An râu rậm để lại!"
Hòa thượng Tam Bảo lắc đầu: "Bởi vì tham niệm trong lòng các người, bởi
vì trong tim các người tồn tại cái ác, cho nên mới dẫn tới báo ứng liên
tiếp!"
Chu Minh Xuyên làm ra vẻ vô cùng bức thiết, nói: "Đại sư, xin ngài chỉ điểm bến mê cho chúng tôi, chúng tôi nên làm gì bây giờ?"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Muốn để thôn Chu Tiểu Kiều khôi phục lại khí
tượng trước kia, các người phải lấy chân thành đối người, nói ra nguyên
bản những gì mà mình đã nhìn thấy, tuyệt đối không được nói dối nữa,
ngày xảy ra giới đấu, các người có phải còn giấu diếm gì không?"
Dưới ân cần gợi mở của hòa thượng Tam Bảo, rất nhanh có thôn dân dứng ra nộp lên tài vật mà mình còn giấu, lập tức dẫn tới sự thóa mạ của những
thôn dân khác, hòa thượng Tam Bảo nhìn kim khí ở trên bàn, mắt sáng lên, con mẹ nó, có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành
cây, không ngờ trong thôn còn có nhiều người tư tàng đồ vật như vậy.
Thôn dân đó lắp bắp nói: "Đây không phải là kiếm được ở chỗ An râu rậm, là năm ngoái tôi đào ra được từ cổ mổ tại Tây Sơn Lũng!"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Ai di đà phật, thiện tai, thiện tai! Thí chú
biết sai rồi sửa, quay đầu là bờ, các người đừng trách anh ta nữa!"
Dưới sự lôi kéo của thôn dân đó lại có không ít người nộp tài vật ra,
hòa thượng Tam Bảo phát hiện tần xuất phạm tội của thôn Chu Tiểu Kiều
không thấp, không ngờ còn có người nộp dao ba cạnh, súng tự chế mà mình
giấu ra.
Chu Minh Xuyên đi theo liệt kê, tạm thời do thôn ủy hội bảo quản những thứ này.
Hòa thượng Tam Bảo nhân cơ hội tuyên dương giáo nghĩa của ông ta, giảng
giải cái gì gọi là thiện cho những bách tính này, lúc đang giảng hăng,
đám bách tinh này nghe mà rơi cả lệ. Công tác đảng chính mấy chục năm
còn không bằng hai ngày tuyên kinh thích nghĩa của hòa thượng Tam Bảo.
Bí thư hương ủy xã Hắc Sơn Tử Chúc Khánh Dân dưới sự đi cùng của đám cán bộ xã cũng tới thôn Chu Tiểu Kiều, gã là tới thăm hỏi những thôn dân
của thôn Chu Tiểu Kiều này, sau khi tới nơi thì thấy cảnh hòa thượng Tam Bảo giảng kinh, trong lòng cũng bội phục vô cùng, hòa thượng này nói
giỏi thật, nếu đổi lại là mình và bí thư đảng ủy xã Chi Hùng Phong cũng
không thể nào hấp dẫn của nhiều ánh mắt như vậy.
Chu Minh Xuyên thấy Chúc Khánh Dân, vội vàng cháy tới cạnh gã, cung kính nói: "Bí thư Chu, ngài sao lại tới đây? Sao không báo trước một tiếng?"
Chúc Khánh Dân cười nhạt, nói: "Tôi là tới thăm hỏi các thôn dân bị bệnh, tình hình thế nào rồi?"
Chu Minh Xuyên nói: "May mà có Tam Bảo đại sư, hiện tại thôn dân bị bệnh đã khỏi rồi!"
Chúc Khánh Dân gật đầu, nói nhỏ: "Đảng ủy xã đã quyết định, do anh tạm
thời đảm nhiệm chức bí thư chi bộ đảng thôn thôn Chu Tiểu Kiều!"
Chu Minh Xuyên bị niềm vui bất ngờ này khiến cho ngây ngốc, y cảm giác
mình như đang nằm mơ vậy, lúc trước bởi vì dẫn đầu tới suối nước nóng
cốc Xuân Hi gây chuyện, cho nên bị cách chức bí thư chi bộ thôn, hiện
tại lại được phục hồi nguyên chức, tất cả thực sự là quá nhanh.
Chúc Khánh Dân lại nhắc khẽ: "Là chủ nhiệm Trương tiến cử đấy!"
Kỳ thực không cần gã nó, Chu Minh Xuyên cũng biết là Trương Dương giúp,
năng lực của Trương Dương đã khiến y vui lòng phục tùng, tuy bí thư chi
bộ thôn không phải là quan lớn gì, nhưng Chu Minh Xuyên ngồi trên vị trí này nhiều năm, cũng hiểu tính quan trọng của việc xếp hàng, đối với
Trương Dương y từ sự thù hận lúc ban đầu, về sau là sợ hãi, tới hiện tại đã biến thành bội phục sát đất.
Cuộc giảng kinh luận đạo của hòa thượng Tam Bảo rõ ràng là mang tới tác
dụng rất tốt, cuối cùng cũng có người chủ động thừa nhận nhìn thấy Chu
Hồng Vệ vung xẻng tập kích Đỗ Thiên Dã, Trần Sùng Sơn vì cứu Đỗ Thiên
Dã, bất đắc dĩ mới phải nổ súng bắn chết Chu Hồng Vệ, chuyện này cực kỳ
quan trọng, hòa thượng Tam Bảo không nén được sự kích động ở trong lòng, hỏi tử tế lại chuyện ngày hôm đó, không ngờ người nhìn thấy thật sự là
không ít, lại có thêm ba người đứng ra.
Hòa thượng Tam Bảo móc di động ra, chiếc di động này là Trương Dương lâm thời cho ông ta mượn dùng, ấn số của Trương Dương, mang theo vẻ kích
động nói: "Chủ nhiệm Trương... tìm thấy nhân chứng rồi!"
....
Lúc Trương Dương nhận được điện thoại đang ở cục công an huyện Xuân
Dương, hắn cùng Đỗ Vũ Phong thẩm vấn hai anh em Chu Hồng Quân, gác điện
thoại, hắn mỉm cười kể lại tình hình cho Đỗ Vũ Phong.
Chu Hồng Quân ngồi ở bên cạnh nghe thấy rất rõ, mồ hôi lạnh thì trên
trán y rơi xuống, Chu Hồng Quân không lỗ mãng như hai đứa em, hắn dẫu
sao cũng là giáo viên tiểu học, cũng có chút trình độ, cũng có chút
thường thức pháp luật cơ bản, hắn lớn tiếng nói: "Các anh dựa vào gì mà
bắt tôi? Tôi muốn tố cáo, tôi muốn nói cho giới truyền thông về những
hành vi ức hiếp lão bách tính của các anh."
Trương Dương không khỏi bật cười: "Tôi nói này Chu Hồng Quân, anh con mẹ nó sao không biết sống chết là gì thế hả? Anh động chút là đòi báo cho
phóng viên, tôi không ngại nói cho anh biết, mấy tên phóng viên mà anh
nói đều đang ở trong đồn công an xã Hắc Sơn Tử đấy, biết vì sao không?
Bọn họ tấn công cảnh sát! Biết cái gì gọi là Bồ Tát bùn qua sông không?"
Mặt Chu Hồng Quân xịu xuống.
Trương Dương nói: "Anh thật sự không phải là hạng tốt lành gì cả, cướp
của, hành hung, lại còn ngụy tạo bằng chứng nữa! Anh còn là một thầy
giáo ư, anh sao có thể làm gương cho người khác được?"
Chu Hồng Quân nói: "Tôi rất chăm chỉ công tác, ai cũng khen!"
"Con mẹ nó còn mạnh miệng à!" Trương Dương chỉ vào tài liệu ở trên bàn,
nói: "Anh làm bao nhiêu chuyện khuyết đức thì tự anh biết rồi, anh và
quả phụ Chu ở thôn các anh có quan hệ gì?"
Chu Hồng Quân há hốc miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc, hắn thực sự không thể
nào tưởng tượng được, ngay cả chuyện xấu này của mình cũng bị người ta
đào ra, năng lực của đối phương thực sự là quá cường hãn.
Trương Dương nói: "Chu Hồng Quân, anh hiện tại hối hận còn kịp đấy!"
"Tôi sao phải hối hận? Tôi không phạm tội!"
Đỗ Vũ Phong nghiêm giọng quát: "Anh không phạm tội ư? Anh tổ chức giới
đấu ở núi Thanh Đài, xúi giục thôn dân bao vây cơ quan chính phủ, buông
lời đồn đại, phản Đảng, phản chủ nghĩa xã hội, hiệp trợ Chu Hồng Tinh
truy sát hòa thượng Tam Bảo, những tội danh này thành lập, anh ít nhất
cũng tù chung thân!"
Chu Hồng Quân sợ đến nỗi môi run run, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trương Dương thở dài, nói: "Trong nhà anh có bốn đứa con? Nếu anh ngồi
tù, bọn trẻ sẽ ra sao? Lão bà anh còn chưa biết chuyện của anh và quả
phụ Chu phải không? Nếu như cô ấy biết, với tính khí của cô ấy... chắc
không cần tôi phải nói chứ?"
Chu Hồng Quân không nhịn được mà dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Đỗ Vũ Phong nhìn Trương Dương, trong lòng bối phục thằng ôn này tới sát
đất, nhân tài, đúng là nhân tài! Bản sự uy hiếp lợi dụng của thằng ôn
này đúng là nhất lưu, không làm cảnh sát thì đáng tiếc quá!"
Trương đại quan nhân tiếp tục phát động đòn tấn công tâm lý, nói: "Anh
ngồi tù, lão bà của anh bỏ đi, chỉ còn lại bốn đứa con, anh còn làm trái kế hoạch hóa gia đình, án chiếu theo chính sách kế hoạch hóa gia đình,
còn phải phạt anh nữa, khoản tiền phạt này không nhỏ đâu."
Chu Hồng Quân nói: "Anh đừng dọa tôi... em tôi chết rồi... đây là sự thực, anh không xóa đi được đâu..."
Trương Dương vỗ mạnh bàn, gầm lên: "Em trai anh rốt cuộc vì sao mà chết?"
Chu Hồng Quân run bắn người.
Trương Dương lại nói: "Còn không nói thực thì đừng trách tôi không cho anh cơ hội!"
Đỗ Vũ Phong ở bên cạnh nói: "Hắn có nói thực hay không cũng không còn
quan trọng nữa rồi, hiện tại chúng ta đã có bốn nhân chứng mới, đã có
thể chứng minh một phát súng của Trần Sùng Sơn là để ngăn Chu Hồng Vệ
hại bí thư Đỗ, chứng cứ của hắn chúng ta cũng không cần nữa!"
Trương Dương nói: "Vậy thì cứ giải quyết theo trình tự đi!"
Lúc này Tần Bạch chạy vào
phòng thẩm vấn, gã đi tới trước mặt Đỗ Vũ Phong nói mấy câu, Đỗ Vũ Phong cười nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, Chu Hồng Quân, không ngờ em
trai anh tuy làm nghề mổ lợn, nhưng còn sáng suốt hơn anh nhiều!"
Tinh thần của Chu Hồng Quân vốn sắp sụp đổ, bị bọn họ chơi như vậy, cả
người như sắp ngã xuống, hắn run giọng nói: "Em trai tôi nói gì?"
Đỗ Vũ Phong nói: "Có cần phải nói cho anh không?" Gã nói với Tần Bạch:
"Chỉnh lý lại tài liệu đi, nhanh chóng khởi tố Chu Hồng Quân!"
Chu Hồng Quân xụi lơ ra ra trên ghế, lúc cảnh sát dẫn hắn đi, hắn đột nhiên như tỉnh ngộ, lớn tiếng nói: "Đợi đã, đợi đã..."
Đỗ Vũ Phong và Trương Dương đã bước ra tới trước cửa, nghe thấy giọng
nói của Chu Hồng Quân thì không khỏi nhìn nhau cười, Đỗ Vũ Phong quay
người lại, nói: "Anh có còn gì muốn nói?"
Chu Hồng Quân cắn môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hắn nói nhỏ: "Báo cáo cảnh quan, tôi... tôi có thể làm chứng!"
Chu Hồng Tinh tuy ngang ngược, nhưng một phát súng của Trương Dương đã
khiến gã run sợ, gã vốn ôm tâm tư phải đối kháng tới cùng.
Nhưng câu đầu tiên khi Đỗ Vũ Phong mở miệng lại khiến gã loạn lòng: "Ba
ngày sau khi em trai anh chết, anh ở trong thôn thua bạc bảy trăm đồng
phải không?"
Chu Hồng Tinh ngây ra, không ngờ người ta lại hỏi từ chuyện này, gã đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Đỗ Vũ Phong lại vỗ mạnh xuống bàn, nói: "Nói thật ra đi!"
Chu Hồng Tinh giật nảy mình: "Đúng, có thua chút tiền!"
"Lúc thua tiền anh nói gì?"
"Chuyện qua lâu rồi nên không nhớ được!"
Tần Bạch ở bên cạnh nói: "Anh có phải đã nói, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại là có người mang tiền đến?"
Chu Hồng Tinh mặt trắng bệch ra.
Đỗ Vũ Phong nói: "Anh không cần phải phủ nhận, mấy người hôm đó đánh bạc với anh đều khai hết ra rồi, anh tốt nhất hãy thật thà nói gì, người
nào cho anh tiền, y cho anh tiền là muốn anh làm gì?"
"Tôi..."
"Anh hình như không nhận thức được tính nghiêm trọng của tội mà mình đã mắc phải! Được, tôi sẽ nhắc lại một lần!"
...
Khi Trương Dương rời khỏi cục công an, bầu trời vẫn âm u, gió rất nhẹ
nhàng, tâm tình của Trương Dương cũng nâng nâng theo gió, biến thành vô
cùng nhẹ nhõm, chuyện giới đấu núi Thanh Đài phát triển tới hiện tại,
cuối cùng cũng hoàn toàn xuất hiện chuyển cơ, lợi dụng quan niệm nhân
quả báo ứng ở trong lòng lão bách tính, hắn thành công khống chế được
tình tự của thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều, dưới tiền đề không phát sinh
xung đột bạo lực, khiến các thôn dân nộp lại tài vật, càng quan trọng
hơn là có bốn thôn dân chủ động đứng ra làm chứng cho chuyện nổ súng
ngày hôm đó, điều này đã thuận lợi hóa giải nguy cơ mà Trần Sùng Sơn
phải đối mặt. Anh em Chu gia dưới sự tra hỏi liên tục, phòng tuyến tinh
thần trước sau sụp đổ, lời chứng của bọn họ sẽ khiến cục diện sẽ phát
triển theo phương hướng có lợi.
Trương Dương hồi báo lên tin tức cho Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng biểu
dương công tác của hắn, đồng thời lại dặn dò Trương Dương: "Đừng quên
trọng điểm của nhiệm vụ của anh lần này, là dẹp yên ảnh hưởng của sự
kiện giới đấu."
Trương Dương hiểu hàm nghĩa ở phía sau câu nói này của Lưu Diễm Hồng,
lần này có thể giải trừ khốn cảnh cho Đỗ Thiên Dã đã tính là thắng lợi
lớn nhất, tiếp tục tra nữa thì cũng không có nhiều ý nghĩa, theo thời
gian lăn lộn trong thể chế càng lúc càng dài, Trương Dương cũng càng
hiểu hơn phương pháp xử lý rất nhiều chuyện, làm chuyện gì cũng phải nắm chuẩn mức độ, muốn hạn chế ảnh hưởng của sự tình trong một phạm vi nhất định, chưa tới lúc cần thiết thì ngàn vạn lần đừng có đào cả gốc rễ vấn đề lên, nếu như quá nghiêm túc quá cố chấp, sau cùng phải đối diện
khẳng định là kết cục tất lộ nguyên hình.
Trương Dương nói: "Bí thư Lưu, cô yên tâm đi, chuyện này tôi hiểu nên
làm thế nào mà! Có điều còn có một tình huống quan trọng tôi muốn phản
ánh."
Lưu Diễm Hồng nói: "Nói đi!" Chuyện của Đỗ Thiên Dã hiện tại đã rõ ràng, Lưu Diễm Hồng và cả tổ công tác đều thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi hiểu một số tình huống của huyện Xuân Dương, bí thư huyện ủy Xuân
Dương Chu Hằng trong quá trình thi công cải tạo đường huyện thành, tồn
tại hành vi dùng khoản đầu tư vào du lịch núi Thanh Đài, hi vọng ủy ban
kỷ luật tỉnh có thể chú ý, triệt để thanh tra sự kiện này."
Lưu Diễm Hồng than thầm, vừa khen thằng ôn này có tiến bộ, không ngờ
nhanh vậy đã lại sinh sự rồi, hắn không bao giờ mới khiến người ta bớt
lo đi được, Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện là thật ư?"
"Là thật, tôi có một số chứng cứ?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện này đừng lộ ra vội, đợi xử lý xong chuyện hiện tại đã rồi hẵng tính!"
Lúc Tống Hoài Minh nhận được điện thoại của Lưu Diễm Hồng đang ở trong
văn phòng của của Cố Doãn Tri uống trà. Cố Doãn Tri sắp về hưu, giao lưu giữa hai người đột nhiên nhiều hơn trước, Tống Hoài Minh khiêm tốn
thỉnh giảo vị đương gia đã chấp chưởng tỉnh Bình Hải nhiều năm này, Cố
Doãn Tri cũng rất thẳng thắn thành khẩn, mượn đoạn thời gian này nói hết tất cả những kỳ vọng của mình vào tương lai của Bình Hải và những kế
hoạch mà mình còn chưa kịp thực hiện lại cho Tống Hoài Minh. Ông ta
biết, mình đã không còn thời gian để thực hiện những chuyện này nữa rồi, có điều những chuyện này có thể thông qua Tống Hoài Minh để thực hiện,
đương nhiên tiền đề là dưới tình huống Tống Hoài Minh tán đồng quan điểm của ông ta.
Tống Hoài Minh nghe Lưu Diễm Hồng báo cáo tình huống xong, gác điện
thoại, cười nói với Cố Doãn Tri: "Bí thư Cố, chúng ta nói chuyện tiếp!"
Cố Doãn Tri đứng dậy, duỗi hai tay ra, nói: "Nghỉ chút đi, những gì cần
nói trên cơ bản đều nói rồi, mà toàn là một mình tôi nói, anh còn chưa
phát biểu ý kiến."
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của Xuân Dương xuất hiện chuyển cơ rồi,
Trương Dương giúp Trần Sùng Sơn tìm được nhân chứng! Tình tự của thôn
dân thôn Chu Tiểu Kiều cũng được vỗ về rồi."
Cố Doãn Tri cười cười, lúc ông ta biết Tống Hoài Minh phái Trương Dương
về Giang Thành, đã đoán ra được y muốn đi một nước cờ như thế nào, trong chuyện này Cố Doãn Tri chỉ làm một người bàng quan, ông ta bước tới
trước cửa sổ, nhìn Đông Giang bị mây đen bao phủ, ánh dương cuối cùng
rồi cũng sẽ ló dạng, nhưng Bình Hải sau khi ông ta đi lại phải bước vào
trong một trận mưa gió bão bùng, chỉ một tia lửa là có thể thành đám
cháy, lần này Tống Hoài Minh ứng phó kịp thời, phái Trương Dương trước
khi thế lửa hình thành thành công dập lửa, nhưng tia lửa này tuy tắt
rồi, trong ngoài Bình Hải lại vẫn có vố số các tia lửa khác. Cố Doãn Tri nói: "Bình tức được thì tốt, tôi sắp về hưu rồi, cũng không muốn Bình
Hải xảy ra tình trạng hỗn loạn gì cả!"
Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố yên tâm đi, Bình Hải vĩnh viễn sẽ không loạn!"
Cố Doãn Tri quay người lại, vẻ mặt rất ý vị sâu xa, nói: "Thật không?"
Tống Hoài Minh gật đầu rất kiên quyết.
....
Văn Quốc Quyền tới Kiều gia thăm Kiều lão, con gái của Kiều lão là Kiều
Chấn Hồng dẫn ông ta vào, Kiều Chấn Hồng cười nói: "Phó thủ tướng Văn
sao lại rảnh rỗi tới chơi vậy?"
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi nghe nói Kiều lão bị bệnh, cho nên đặc biệt tới thăm!"
Kiều Chấn Hồng nói: "Không có bệnh gì cả, tới bệnh viện kiểm tra rồi, chỉ bị chút cảm mạo thôi!"
"Vậy thì tốt!"
Kiều Chấn Hông chỉ vào vườn hoa nhỏ ở đằng sau: "Ông ấy dậy từ sớm rồi, đang hí hoáy với hòn đá!"
Văn Quốc Quyền cười cười, theo Kiều Chấn Hồng đi vào trong vườn hoa,
nhìn thấy Kiều lão mặc áo thể thao màu xám, đang ngồi ở đó dùng nước cọ
rửa một khối đá vừa tìm được, trong vườn hoa đặt đủ lại đá kỳ quái, Kiều lão trước giờ luôn thích sưu tập thứ này, sau khi về hưu, tinh lực chủ
yếu đều đặt trên đá.
Kiều Chấn Đông nói khẽ: "Cha, phó thủ tướng Văn tới thăm cha!"
Kiều lão cũng không quay người lại, cười một tiếng, nói: "Quốc Quyền tới rồi à, hay lắm, giúp tôi chuyển khối đá này tới góc đông nam đi!"
Văn Quốc Quyền dạ một tiếng, khối đá đó không nặng, khoảng năm cân,
vuông vuông vức vức, toàn thân đỏ sậm, Văn Quốc Quyền cẩn thận vác khối
đá.
Kiều lão thân hình không cao, tóc đã hoa râm nhưng tinh thần quắc thước, ông ta cầm hộp thuốc, rút một điếu ra châm, chỉ vào góc đông nam của
vườn hoa.
Văn Quốc Quyền mang khối đá tới đó.
Kiều lão nói: "Cẩn thận!"
Văn Quốc Quyền cười nói: "Ngài yên tâm, tôi sẽ không để hòn đá này rơi vào chân mình đâu!"
Kiều lão cười ha ha, đi cùng Văn Quốc Quyền, chỉ điểm cho ông ta cái bệ
của hòn đá. Văn Quốc Quyền đặt hòn đá xuống, Kiều lão nói: "Hòn đá này
là Chấn Lương tặng cho tôi đấy, thấy sao?"
Văn Quốc Quyền đi quanh hòn đá ngắm nghía, nói thực, hòn đá này rất bình thường, trừ màu nâu sậm ra, bên trong chắc là đầy quặng sắt, nhìn không ra có gì đặc biệt. Ông ta thực sự cầu thị, nói: "Tôi nói thực nhé, hòn
đá này rất bình thường!"
Kiều lão nói: "Anh là người ngoài nghề, không thể chỉ nhìn hòn đá, phải
kết hợp với cả bệ đỡ nữa, hòn đá này vuông vức, là loại thường thấy nhất ở núi Thanh Đài tỉnh Bình Hải."
Văn Quốc Quyền trong lòng thắt lại, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung tự nhiên,
mỉm cười nói: "Nghe Kiều lão nói vậy, hình như có chút ý tứ."
Kiều lão nói: "Vườn hoa lớn như vậy, có biết vì sao tôi muốn anh đặt hòn đá ở vị trí này không?"
Văn Quốc Quyền lắc đầu, rất khiêm tốn cầu giáo: "Xin nghe Kiều lão nói!"
Kiều lão rít một hơi thuốc, mỉm cười nói: "Mộ trong những yếu điểm chơi
đá là phải đặt khối đá thích hợp vào một vị trí thích hợp."
Văn Quốc Quyền và Kiều lão nhìn nhau cười, ông ta tựa như hiểu ra gì đó: "Tôi phát hiện ra một yếu điểm khác nữa."
Kiều lão dùng ánh mắt khích lệ nhìn ông ta.
Văn Quốc Quyền nói: "Một cái bệ chỉ có thể đặt một viên đá."
Kiều lão nói: "Tôi thích những hòn đá vuông vức!" Ông ta tỏ ý bảo Văn
Quốc Quyền lùi lại mấy bước, sau đó chỉ vào khối đá ở góc đông nam đó,
nói: "Hiện tại cậu nhìn lại hòn đá vừa rồi xem!"
Văn Quốc Quyền ngước nhìn, chỉ thấy trong mấy chục khối đá, chỉ có khối đá mà ông ta vừa đặt là vuông vức bắt mắt nhất.
Kiều lão nói: "Rất nhiều người thích đá lởm chởm, mà tôi chỉ chỉ thích
chơi đá vuông vức, phải biết cái đẹp của đó là ở sự vuông vắn của nó!"
Văn Quốc Quyền nói: "Lý giải của mỗi người về cái đẹp đều khác nhau!"
Kiều lão cười nói: "Tôi là người cố chấp, thứ mà tôi cho rằng là đẹp thì bắt con cháu trong nhà phải nói đẹp, tôi làm ảnh hưởng tới thẩm mỹ quan của chúng!" Ông ta phả ra một làn khói: "Quốc Quyền, anh vẫn chưa nói
với tôi, anh thích nhất là khối đá nào?"