Hòa thượng Tam Bảo vẫn còn
hoảng hốt đứng ngây đơ ra đó, nhìn Chu Hồng Tinh đang ôm mông gào thét ở đằng sau, ông ta chỉ vào Chu Hồng Tinh, nói: "Ác đồ, tội nghiệt của
thôn Chu Tiểu Kiều toàn bộ là do tên ác đồ ngươi gây ra!"
Trương Dương nhàn nhã tự đắc thu súng lại, nhìn về phía hòa thượng Tam Bảo với ánh mắt khích lệ.
Hòa thượng Tam Bảo lại đi về phía thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều, ông
ta lạnh lùng nói: "Các người có muốn thân nhân của mình mau chóng khỏi
bệnh không? Có muốn hóa giải trường tai kiếp này không?"
"Muốn!" Chu Minh Xuyên dẫn đầu lớn tiếng hưởng ứng, kỳ thực trong tất cả thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều, người sáng mắt nhất chính là y, y biết rõ rằng, mặc kệ chuyện này có phải là báo ứng hay không, nhưng Trương
Dương đã nhúng tay vào, nghĩ tới sự kiện làng du lịch suối nước nóng,
sức chiến đấu của Trương Dương hôm đó đã được tất cả mọi người công
nhận, huống chi Chu Minh Xuyên còn có vô số cái thóp bị hắn nắm trong
tay.
Thôn dân ở xung quanh nhao nhao gật đầu, có người nói: "Đại sư, chỉ cần
có thể cứu được thôn chúng tôi, thầy nói gì chúng tôi cũng nghe!"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Dỡ lều linh cữu đi, liên hệ với đài hỏa táng, mang Chu Hồng Vệ tới đó hỏa táng đi!"
Chu Hồng Tinh cố nhịn đau gào lên: "Tao xem ai con mẹ nó dám làm thế nào!"
Chu Minh Xuyên phất tay, nói: "Các hương thân, thôn Chu Tiểu Kiều chúng
ta đã tới lúc sinh tử tồn vong rồi, cha mẹ anh em chúng ta, chị em con
cái chúng ta tùy thời tùy khắc đều đối diện với một trận tai họa ngập
đầu. Chúng ta không làm việc xấu! Chúng ta vì sao phải chịu trách nhiệm
về những hành vi xấu xa của họ! Các anh em, theo tôi! Dỡ lều linh cữu!"
Chu Minh Xuyên dẫu sao cũng là người từng làm bí thư chi bộ Đảng, năng
lực vận động và xúi giục vẫn có.
Dưới sự cổ động của y, mấy thanh niên theo y xông vào trong lều.
Chu Hồng Tinh nắm chặt dao một đứng dậy, nhưng hòa thượng Tam Bảo mắt
tinh chân nhanh, hung hăng giẫm một cái lên cánh tay đang cầm dao giết
lớn của Chu Hồng Tinh, bởi vì vừa rồi Chu Hồng Tinh đuổi theo khiến ông
ta hồn phi phách tán, cho nên cú giẫm này của hòa thượng Tam Bảo căn bản không lưu tình, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, không ngờ lại giẫm gẫy cả
xương cổ tay của Chu Hồng Tinh, Chu Hồng Tinh hét oa oa.
Hòa thượng Tam Bảo thu chân lại, nói: "Ai Di Đà Phật!"Giả vờ như không có chuyện gì bước đi.
Trương Dương nhìn rất rõ ràng, hòa thượng này giẫm một cú cũng thâm
thật, hắn đương nhiên sẽ không nói toạc ra, hiện tại Tam Bảo là chiến
hữu thân thiết của hắn, bao gồm cả Chu Minh Xuyên, bao gồm cả ba anh em
Sử gia mang ác danh rõ ràng đều là chiến tuyến thống nhất của hắn. Vị vĩ nhân nào đó không phải đã nói, nhân dân chúng ta vào lúc chiến tranh
phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết ư?
Con người ta khi gặp nguy cơ trước tiên luôn nghĩ tới bản thân mình,
những thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều bị những chuyện liên tiếp phát
sinh dọa cho lục thần vô chủ, hiện tại hòa thường Tam Bảo nói gì bọn họ
cũng tin, lại thêm có sự cổ động của tiền bí thư chi bộ Chu Minh Xuyên,
cái gì nhất trí đối ngoại, cái gì đồng khí liền cành sớm đã ném sang một bên, mấy thanh niên xông vào trong lều, không lâu sau đã dỡ sạch sẽ cả
lều linh cữu, lão gia tử của Chu Hồng Vệ chạy ra cản, không biết là ai
đẩy lão xuống đất, còn đấm đá túi bụi.
Lão đầu tử nhìn thấy nơi dựng lều linh cữu đã thành bình địa, xe chuyển
xác của đài hỏa táng cũng đã tới rồi, không ai hiểu được tại sao xe
chuyển xác lại tới nhanh đến vậy, kỳ thực Trương đại quan nhân đã liên
hệ từ trước rồi, bảo bọn họ đợi ở ngoài thôn, vừa gọi điện thoại cái là
tới liền.
Ông già của Chu Hồng Vệ khóc lóc xin người ta đừng mang thi thể đi, hai
anh em Chu Hồng Quân và Chu Hồng Tinh cũng đỡ nhau chạy lên cản, nhưng
ba người bọn họ ở rước mặt mấy trăm thôn dân, lực lượng quá bạc nhược,
Chu Minh Xuyên hiệu triệu: "Nhà các người hại cho thôn thành như thế nào rồi còn hiềm chưa đủ à? Hiện tại chúng tôi muốn xua đuổi vận đen đi, để thôn của chúng ta được khôi phục yên tĩnh!"
Không biết là ai hét lên: "Đuổi tang môn này ra khỏi thôn đi! Để tránh
làm hỏng phong thủy trong thôn chúng ta.” Lúc quần tình kích động như
thế này, rất dễ sản sinh ra hiệu quả một hô trăm ứng, các thôn dân khênh cha con Chu gia lên, ném bọn họ ra ngoài cửa thôn.
Trong quả quá trình Trương Dương và hòa thượng Tam Bảo đều đứng ngoài
cuộc, ngòi nổ đã châm rồi, cục diện cũng không cần họ khống chế nữa,
chuyện gì cũng tự nước chảy thành sông.
Hòa thượng Tam Bảo giả vờ nói: "Thiện tai! Thiện tai! Chủ nhiệm Trương, tôi thấy nhà họ cũng rất đáng thương!"
Trương đại quan nhân nói: "Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, vừa
rồi lúc Chu Hồng Tinh cầm dao truy sát, ông có cảm thấy gã đáng thương
không?"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "A Di Đà Phật, tôi là người trong Phật môn, loại chuyện này tôi không để trong lòng đâu!"
Trương Dương cười nói: "Ông đúng là từ bi vi hoài! Thế còn... cổ tay của Chu Hồng Tinh bị gẫy rồi, tôi đưa cho ông chú thuốc kim sang, ông đuổi
theo chữa cho gã nhé!"
Hòa thượng Tam Bảo bị Trương Dương nói trúng chỗ hiểm, mặt có dày hơn
nữa cũng phải đỏ bừng lên, xấu hổ ho khan một tiếng: "Xem ra tôi và
người của thôn Chu Tiểu Kiều có duyên, trường tai kiếp này, tôi phải
giúp họ hóa giải!"
Trương Dương nói: "Cứu một mạng người còn hơi xây bảy tòa tháp, ông lần
này cứu được nhiều người của thôn Chu Tiểu Kiều như vậy, lập được công
lao vô lượng, làm tốt lắm, tôi rất coi trọng ông, sau này giành chức
phương trượng không có vấn đề gì!"
Hòa thượng Tam Bảo mặt mày hớn hở nói: "Cám ơn lời nói may mắn của chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương nói: "Để lại cơ hội thành thánh nhân cho ông, tôi ra ngoài xem thế nào!"
Hòa thượng Tam Bảo bước lên một bước, nói: "Chủ nhiệm Trương, thuốc đó dùng được không?"
Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không hại ông!"
Cha con Chu gia bị đuổi ra khỏi thôn Chu Tiểu Kiều, lúc này có năm phóng viên vây lấy, bọn họ gần đây đều thường trú ở xã Hắc Sơn Tử để tiện
phóng vấn sự kiện núi Thanh Đài, còn có hai người ở thôn Chu Tiểu Kiều,
hôm qua sau khi thôn Chu Tiểu Kiều phát sinh cái gọi là ôn dịch, bọn họ
cũng sợ nên bỏ đi. Nghe nói thôn Chu Tiểu Kiều lại có chuyện, bọn họ lập tức lái xe tới, cầm máy ảnh bắt đầu chụp hiện trường.
Chu Minh Xuyên chỉ vào mấy phóng viên, nói: "Không cho chụp!"
Lại có người nói: "Ai dám chụp thì tẩn người đó!"
Mấy thanh niên to khỏe xông lên, những phóng viên đó nhìn ra là có vấn đề, sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Chu Minh Xuyên nói: "Đuổi theo cho tôi! Cái đám chó đẻ đó muốn tuyên
truyền chuyện xấu của thôn chúng ta ra ngoài! Không cho phép một ai đi
cả!"
Mấy phóng viên kinh hoàng thất thố lên xe, lái xe chạy vào trong xã,
nhưng mấy hán tử của thôn Chu Tiểu Kiều đã đuổi ra rồi. Người ta cũng có công cụ giao thông, năm chếc máy kéo tay vịn đuổi sát theo không tha,
nếu như là dưới tình huống bình thường thì xe kéo bất kể là như thế nào
cũng chạy đua được với xe hơi, nhưng đây là ở trong núi, đường xá quanh
co, lại thêm trình độ quen đường của lái xe còn lâu mới bằng được thôn
dân của thôn Chu Tiểu Kiều, thủy chung không thể nào cắt đuôi họ được.
Thực sự là không có cách nào chạy tới xã Hắc Sơn Tử được, một xe của họ liền lái vào trong đồn công an của xã Hắc Sơn Tử.
Đồn công an không kịp hỏi rõ tình huống, mấy hán tử của thôn Chu Tiểu Kiều cũng ngồi xe kéo tiến vào trong đồn công an.
Mấy cảnh viên đều hoảng hồn, vội vàng thỉnh ý của trưởng đồn Chu Lương Thuận.
Chu Lương Thuận đi ra ngoài, nhìn thấy cục diện quần tình sục sôi thì
cũng có chút to cả đầu, gã trước tiên vỗ về thôn dân đang kích động, sau đó quay vào trong đồn công an, năm phóng viên đều sợ đến nỗi mặt cắt
không còn giọt máu, run giọng yêu cầu đồn công an bảo vệ họ.
Chu Lương Thuận nói: "Ai bảo các người chụp người ta? Người trong núi
không thích xuất đầu lộ diện, các người làm như vậy, gọi là xâm phạm
quyền riêng tư của người ta đấy, mau mà các người chạy nhanh, nếu không
chỉ sợ bọn họ đã đập chết các người rồi!"
Mấy phóng viên sợ dến nỗi lục thần vô chủ: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi phải làm sao bây giờ, anh giải thích giúp chúng tôi đi!"
Chu Lương Thuận nói: "Giải thích thế nào cũng vô dụng! Hiện tại người ta luôn miệng kêu các người xâm phạm quyền riêng tư của người ta, muốn đập vỡ toàn bộ máy ảnh máy quay của các người! Còn đòi lôi các người vào
trong thôn để đánh, người trong núi mà đã nóng lên rồi thì khó giải
quyết lắm!"
"Vậy phải làm sao? Các anh là cảnh sát, các anh phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho chúng tôi!"
Chu Lương Thuận nói: "Tôi chỉ đảm bảo cho sự an toàn của các người khi
các người ở trong đồn công an, ra khỏi cửa thì tôi cũng chịu!"
"Vậy tôi ở luôn trong này!"
Chu Lương Thuận nói: "Các người không phạm pháp, tôi cũng thể giữ các vị ở đây được!"
"Chúng tôi không đi đâu cả, cứ ở trong đồn công an thôi!" Mấy phóng viên bị dọa cho sợ lắm rồi, hiện tại ra ngoài khẳng định là bị thôn dân đang tức giận đánh cho một trận.
Chu Lương Thuận có chút khinh thường nhìn đám phóng viên: "Các người thích ở thì cứ đi mà ở!"
....
Cha con Chu Hồng Quân bị đuổi ra khỏi thôn thôn Chu Tiểu Kiều, thi thể
của Chu Hồng Vệ thì bị kéo tới đài hỏa táng, Chu Hồng Quân thương lượng
với cha một chút, hai người bọn họ trước tiên dùng xe ba bánh đưa Chu
Hồng Tinh tới bệnh viện huyện, sau đó Chu Hồng Quân đi báo án, nhưng hắn còn chưa kịp rời khỏi phòng cấp cứu thì đã có cảnh sát tìm tới cửa.
Chu Hồng Quân nhận ra một vị cảnh sát trong đó, là Đỗ Vũ Phong trước đây từng ở xã Hắc Sơn Tử làm phó đồn trưởng, có điều nghe nói người này đã
được điều tới Giang Thành, nhưng không biết vì sao giờ lại tới Xuân
Dương.
Đỗ Vũ Phong nói: "Chu Hồng Quân, em anh đâu?"
Chu Hồng Quân nói: "Đang ở trong phòng cấp cứu!"
Đỗ Vũ Phong cười lạnh, nói: "Mông bị trúng đạn súng hơi thôi mà cũng phải cấp cứu? Thật là biết khoa trương!"
Chu Hồng Quân nói: "Cảnh quan Đỗ, chúng tôi muốn báo án, chúng tôi muốn cáo trạng!"
Đỗ Vũ Phong nói: "Tôi sở dĩ tới đây cũng là nhận được báo án đó!" Gã vừa nói vừa bước vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ cấp cứ đã lấy viên đạn súng hơi từ trong mông Chu Hồng Tinh ra,
Chu Hồng Tinh bị thương không nặng, chỉ lấy đạn ra là giải quyết được
vấn đề.
Đỗ Vũ Phong đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, nói với hai trợ thủ đi theo gã: "Đợi Chu Hồng Tinh đi ra thì bắt gã về!"
Chu Hồng Quân ngây ra, hắn nhìn Đỗ Vũ Phong, mặt mày bi phẫn nói: "Cảnh
sát các người có nhầm không đó? Sao lại bắt em tôi? Là Trương Dương dùng súng hơi bắn em tôi!"
Đỗ Vũ Phong nói: "Anh ta là phòng vệ chính đáng, hiện trường có thể tìm
được mấy chục nhân chứng, lúc đó, Chu Hồng Tinh cầm đao truy sát tăng
nhân Tam Bảo của chùa Nam Lâm, Trương Dương là dám làm việc nghĩa!"
Chu Hồng Quân nói: "Các người quan lại bảo vệ nhau, các người thông đồng với nhau!"
Đỗ Vũ Phong cười lạnh, gật đầu: "Truy sát hòa thượng Tam Bảo anh cũng có vậy, anh cũng đi theo chúng tôi!"
Chu Hồng Quân mắt đỏ rực, nói: "Tôi sao phải đi theo các người? Có còn
thiên lý nữa không? Tôi cảnh cáo các người, tôi sẽ báo chuyện của các
người cho giới truyền thông, để họ vạch trần chuyện ác của các người, để toàn Giang Thành, không! Để toàn Bình Hải, toàn Trung Quốc biêt được sự đen tối của các người!"
Đỗ Vũ Phong chỉ vào mũi Chu Hồng Quân, nói: "Chu Hồng Quân, người khác
không biết anh, nhưng tôi còn không rõ anh chắc? Anh là một thầy giáo
tiểu học của thôn xã thì quen biết gì với giới truyền thông? Bằng vào
anh, cả đời này ngả cả lan can tuyên truyền của chính phủ xã còn không
trèo qua nổi mà còn nhắc tới giới truyền thông à!" Đỗ Vũ Phong mặt sầm
xuống, nói: "Bắt lại!"
Cảnh sát dưới tay xông lên, bẻ quặt tay Chu Hồng Quân ra sau rồi còng
lại, Chu Hồng Quân gào lên: "Các người mà là cảnh sát à, là xã hội đen
mới đúng, các người trừ khi phụ lão bách tính chúng tôi ra thì có bản sự gì chứ, tôi phải kiện các người!"
Đỗ Vũ Phong tìm một mảnh vải, đút vào miệng Chu Hồng Quân.
Ông già của Chu Hồng Quân ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì run lẩy bẩy, Đỗ
Vũ Phong nói: "Lão gia tử, con trai ông hôm nay giết người không thành,
tuy chưa cấu thành sự thực giết người, nhưng tính chất ác liệt thì không kém gì tội giết người!"
Lão già run rẩy nói: "Rõ ràng là tên họ Trương rút súng bắn con trai tôi."
Đỗ Vũ Phong nói: "Ông còn lấy chuyện nổ súng ra mà nói nữa à, nếu như
người ta không nổ súng ngăn cản gã. Một dao của con trai ông đã giết
chết hòa thượng Tam Bảo rồi, sao? Nhà cái ông chuyện bị đi kiện người ta à? Thật đúng là hảo tâm lại bị coi là lòng lang dạ thú, Trương Dương
ngăn cản hành vi phạm tội của con trai ông, chẳng khác nào bảo vệ tính
mạng cho gã, người ta là ân nhân cứu mạng của cả nhà ông đó, thật sự
không biết một nhà lớn bé các ông kiểu gì nữa, sao một chút lương tâm
cũng không có thế!”
Chu Hồng Tinh vừa băng bó vết thương xong thì bị cảnh sát mà Đỗ Vũ Phong dẫn tới bắt đi, Chu Hồng Quân trước khi lên xe cảnh sát, nói với ông
già hắn: "Đi tìm phóng viên Lưu!"
Năm phóng viên đang ở trong đồn công an xã Hắc Sươn Tử ngơ ngác nhìn
nhau, bọn họ đã ở trong đồn công an được hơn một tiếng rồi, một cảnh sát đi tới, nói với họ: "Các người bị làm sao vậy? Chúng tôi sắp tan ca
rồi, các người đi đi!"
Một phóng viên lớn tuổi ở bên trong nói: "Còn có người ở bên ngoài không?"
"Đi rồi!"
"Thật chứ?"
"Tôi lừa các người làm gì? Mau đi đi, mau đi đi, còn không đi là tôi khóa cửa đấy!"
Năm phóng viên đi ra khỏi cửa, quả nhiên thấy trong sân của đồn công an
trống không, vì để ổn thỏa, họ vẫn phái một người ra trước xem thử, bên
ngoài cũng không có ai, năm người vừa rời khỏi đồn công an, còn chưa đi
được mấy bước thì nhìn thấy đám trai tráng của thôn thôn Chu Tiểu Kiều
hò hét xông về phía họ. Dọa cho đám phóng viên này lại quay đầu chạy vào trong đồn công an.
Cảnh viên nhìn thấy họ quay lại, liền bước lên cản đường: "Làm gì vậy? Các người tưởng đồn công an là khách sạn à?"
Mấy phóng viên nói gì cũng không đồng ý đi ra, cảnh viên đó tức giận
nói: "Các người đừng có lằng nhằng, ra ngoài hết cho tôi! Đây là nơi
nhốt phần tử phạm pháp!"
"Vậy thì coi chúng tôi là phần tử phạm pháp rồi nhốt vào đi!"
Cảnh viên cười lạnh, nói: "Các người cho rằng đây là đâu? Nói tới là tới à?"
Tên phóng viên lớn tuổi đó quay đầu lại nhìn thôn dân đang hò hét ở bên
ngoài, y cắn chặt môi, trong nháy mắt đưa ra một quyết định khó khăn, y
bước lên đấm vào ngực cảnh sát đó: "Tôi đánh cảnh sát rồi!"
Cảnh viên đó mặt mày ngơ ngác, còn chưa hồi thần thì mấy phóng viên còn
lại cũng lao lên mỗi người đấm cho hắn một cú: "Chúng tôi đều đánh cảnh
sát rồi, anh bắt chúng tôi đi!"
Phía sau truyền tới giọng nói của trưởng đồn Chu Lương Thuận: "Giữa ban
ngày ban mặt, các người làm phóng viên mà không ngờ dám chạy tới đồn
công an đánh cảnh sát. Hay lắm! Tưởng rằng chúng tôi không dám bắt các
người à? Bắt tất cả lại cho tôi, nhốt hết vào!"
Chu Lương Thuận bao các cảnh sát nhốt nam phóng viên lại, quay lại văn
phòng của mình, gọi điện thoại cho bí thư xã ủy Chúc Khánh Dân: "Bí thư
Chúc, những phóng viên này toàn bộ ở đồn công an! Bọn họ đánh cảnh sát,
phạm pháp rồi!"
Trong điện thoại truyền tới giọng nói có chút hưng phấn của Chúc Khánh
Dân: "Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, phóng viên thì sao? Phóng viên phạm pháp cũng phải bắt!"
Người ta có thể bước lên thượng thần đàn đều có nguyên nhân nhất định,
khi hòa thượng Tam Bảo còn chưa nghĩ thấy là rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì thì bị đẩy lên thần đàn, ông ta sau khi giả vờ giả vịt tụng kinh làm
phép ở thôn trang Chu Tiểu Kiều xong, lấy một vại nước trong, sau khi
hòa niệm châu vào bên trong, vại nước này liền biến thành thánh thủy,
ông ta nói với Chu Minh Xuyên: "Tôi dùng thành tâm khiến Phật tổ cảm
động, Phật tổ ban coh tôi một vại lâm, vại nước này có thể rửa sạch tội
nghiệt trên người thôn dân toàn thôn."
Chu Minh Xuyên cung kính gật đầu, kỳ thực y vốn cũng chẳng tin, nhưng
trình độ diễn xuất của hòa thượng này thực sự là quá cao siêu, trừ cảnh
hôm nay bị anh em Chu Hồng Tinh truy sát ôm đầu bỏ chạy trông rất mất
phong độ ra, đa số thời gian còn lại đều giữ vẻ trang nghiêm cao thâm
mạt trắc. Đương nhiên chỉ bằng những lời nói xuông thì không được, bách
tính của thôn Chu Tiểu Kiều cũng không phải là dễ lừa, tuy giữa đêm liên tiếp gặp nhiều đả kích tinh thần như vậy, nhưng điều thực sự làm ý chí
của họ sụp đổ vẫn là trận ôn dịch đột nhiên giáng xuống đó, ôn dịch là
bản thân họ cho rằng như vậy, tới hiện tại bệnh viện cũng vẫn không tra
ra là bệnh gì, nhân viên kỹ thuật của trung tâm khống chế dịch bệnh cứ
giả vờ giả vịt điều tra mãi, ở trong thôn cũng đi một vòng rồi, có trời
mới biết lúc nào mới có thể điều tra ra kết quả?
Đối với lão bách tính mà nói thì người có thể cứu bọn họ ra khỏi khốn
cảnh chính là đại cứu tinh của họ, hòa thượng Tam Bảo vào lúc nguy nan
quan đầu xuất hiện, ông ta dùng một vại nước sạch để phổ độ chúng sinh.
Để đảm bảo hiện trường giữ được trật tự, Chu Minh Xuyên đặc biệt tổ chức tám thanh niên khỏe mạnh đứng bảo vệ trước vại nước, do hòa thượng Tam
Bảo và y phụ trách phân phát cái gọi là cam lâm này, Chu Minh Xuyên cũng không muốn chơi trội, y sợ hòa thượng Tam Bảo một mình không làm xuể
thôi, lúc ban đầu, không có ai đi về phía y, thà là xếp hành dài ở phía
hòa thượng Tam Bảo chứ nhất quyết không chịu nhận nước sạch từ trong tay y, còn có người sợ sau khi Chu Minh Xuyên sờ vào vại nước thì mất đi
hiệu quả, nhắc nhở y: "Bí thư chi bộ Chu, ngài đứng tránh ra một chút
đi, đừng chạm vào thánh vật của Phật môn!"
Chu Minh Xuyên bực bội không thôi, con mẹ nó, thánh vật Phật môn cái rắm gì, vại nước này là của nhà ta! Người khác không biết nhưng y thì biết
rõ, nước trong vại toàn bộ đều là lấy từ trong giếng nước nhà y.
Nhưng kỳ tích không ngừng xuất hiện, mấy chục thôn danh sinh bệnh sau
khi uống Phật môn cam lâm mà hòa thượng Tam Bảo phân phát cho, trong
khoảng thời gian ngắn đã dừng nôn mửa, chứng trạng nhanh chóng giảm nhẹ, tin tức này giống như là được chắp cánh vậy, vào buổi chiều đã lưu
truyền khắp cả xã Hắc Sơn Tử, lần này thì hay rồi, những người ở trong
thôn khác có bệnh bên người cũng tới cầu y, Chu Minh Xuyên bảo người
chặn cửa thôn, không cho phép người ngoài vào, thôn dân thôn Chu Tiểu
Kiều sáng sớm ngày hôm qua còn ủ rũ phiền muộn, giờ trong thôn có Phật
sống, ai ai cũng cảm thấy vinh quang, không ai nhắc tới chuyện Phật sống hôm qua bị đánh, cũng không ai nhớ tới cảnh Phật sống hôm nay còn bị
Chu Hồng Tinh đuổi theo như giết lợn nên phải ôm đầu bỏ chạy.
Hòa thượng Tam Bảo thần thanh khí sảng, con người tranh khẩu khí, Phật
tranh một nén hương! Loại cảm giác muôn sao quanh trăng này, loại tư vị
được mọi người kính ngưỡng này vô cùng mỹ diệu, đừng nói là bị đánh một
trận, cho dù bị đánh thêm hai trận cũng đáng. Đột nhiên, ông ta cảm thấy mình giống như là Bồ Tát sống cứ giúp mọi người trong lúc nước sôi lửa
bỏng, bản thân mình chính là cứu thế chủ của bách tính thôn Chu Tiểu
Kiều, không khỏi có chút lâng lâng.
Đầy một vại nước Phật môn cam lâm phân phát gần hết, Chu Minh Xuyên
nghiêm cách quản lý, không cho phép thôn dân quay lại nhận nữa, y nhìn
vại nước, ước chừng chắc còn lại chừng một chậu, liền nói với con trai:
"Hồng Kiện! Mang chậu nước này về nhà đi!" Y tuy không tin, nhưng cũng
thèm thuồng chỗ Phật môn cam lâm còn lại này.
Hòa thượng Tam Bảo tuy là người xuất gia, nhưng luận tới sự linh hoạt
của đầu óc thì tuyệt không kém bất kỳ ai, ông ta mỉm cười nói: "Bí thư
chi bộ Chu, vật này ông đã quyên công đức rồi, há có thể tùy tiện mang
về!"
Chu Minh Xuyên nói khẽ: "Đại sư, lát nữa tôi tới chùa Nam Lâm quyên thêm chút công đức!" Y bắt đầu gợi ý.
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Đáng tiếc, tôi đã đáp ứng người ta rồi!" Ông ta chỉ vào Chu Minh Trung của viện vệ sinh thôn đứng đó không xa.
Chu Minh Trung chen lên, sai hai anh em của gã cùng tới khênh vại nước lên.
Chu Minh Xuyên đi lên kéo Chu Minh Trung lại, nói: "Minh Trung, anh làm gì với vại nước nhà tôi thế?"
Chu Minh Trung nói: "Bốn anh em chúng tôi đã quyên năm trăm đồng tiền
hương hỏa rồi, đại sư đã đồng ý tặng vại nước cho chúng tôi!"
Chu Minh Xuyên nói: "Anh cần vại nước này để làm gì?"
"Con trai tôi vẫn bị bệnh, tôi mang cam lâm về cho nó!"
Chu Minh Xuyên chỉ có thể
trơ mắt nhìn mấy anh em Chu Minh Trung mang vại nước đi, y coi như đã
hiểu rồi, hòa thượng này tuyệt đối không phải là phật sống tế thế gì cả, chỉ thích có tiền, tay không bắt sói trắng thôi, bán luôn cả vại nước
nhà y! Năm trăm đồng, ta x, ta cũng muốn.
Phật môn cam lâm đã phân xong rồi, nhưng trình độ hoan nghênh mà hòa
thượng Tam Bảo được nhận vẫn không giảm đi tí nào, một đám phụ nữ trung
niên và giả cả đều vây bên cạnh ông ta, trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của ông ta. Phụ nữ nông thôn sẽ không dùng cách ký tên để biểu đạt lòng ngưỡng mộ, chỉ toét miệng dùng ánh mắt thuần phác và thành kính
nhịn vị phật sống này.
Trên mặt phật sống tuy vẫn còn vết thương do bị đánh, nhưng trên người
người ta lại được phủ lên một vầng sáng, hòa thượng Tam Bảo kiên nhẫn
trả lời câu hỏi của họ, thuận tiện không quên tiếp tục tăng thêm chút
tội trạng cho Chu Hồng Tinh, khiến cho người của thôn Chu Tiểu Kiều càng thêm khinh rẻ người này, mắng chửi người ta không ngớt. Hòa thượng Tam
Bảo trên lưỡi nở hoa sen, nói dối luôn mồm, có điều buổi chiều này ông
ta vẫn làm không ít chuyện tốt. Thứ nhất, xua đuổi ôn dịch khiến thôn
dân sợ vỡ cả mật. Hai, ông ta giúp tất cả mọi người ý thức được rằng,
hôm đó cướp đoạt tài vật của quốc gia là tội nghiệt, là sai trái, chính
bởi vi hành vi sai lầm đó của họ mới dẫn tới kiếp nạn ngày hôm nay.
Hòa thượng Tam Bảo quả thật là tham tài, nhưng ông ta trên nguyên tắc
vẫn giữ rất vững, ông ta giảng giải cho đám bách tính này phải hướng
thiện.
Chu Minh Xuyên từ đầu tới cuối đều ở bên cạnh nghe, y không thể không
bội phục, bàn tới công tác tư tưởng, hòa thượng Tam Bảo còn xuất sắc hơn một bí thư chi bộ thôn hơn y rất nhiều, nếu như hòa thượng Tam Bảo tới
sớm hơn vài ngày để giảng giải tinh nghĩa Phật môn, chắc trận cướp bóc
và giới đấu đó sẽ không phát sinh đâu.
Dưới sự giảng đạo của hòa thượng Tam Bảo, lại có thôn dân chủ động tới nộp một số tang vật lúc trước không nỡ mang ra.
Hòa thượng Tam Bảo giảng cho tới khi mặt trời lặn mới rời khỏi thôn Chu
Tiểu Kiều, đám thôn dân đó quyến luyến không nỡ rời xa, một mực tiễn ông ta ra tới thận ngoài thôn, ở cửa thôn có mấy chiếc xe, xe cảnh sát là
hiệp trợ thu giữ văn vật, xe cứu hộ là tùy thời chuẩn bị cứu thôn dân bị bệnh.
Xe jeep của Trương Dương cũng đỗ ở đó, hắn cả chiều nay trừ gọi điện
thoại ra thì cũng chẳng có gì để làm, cho nên mới nằm ở đây ngủ.
Hòa thượng Tam Bảo trù trừ một hồi lâu mới đi tới trước xe jeep, gõ cửa
sổ. Sau khi đánh thức Trương Dương dậy mới cười tủm tỉn kéo cửa xe ngồi
vào ghế phụ. Trương Dương cũng chẳng buồn nói chuyện với ông ta, thằng
nhóc này kéo cửa xe xuống, vẫy tay tạm biệt với các thôn dân.
Một lão thái thái tóc bạc già cả bước lên nắm tay hòa thượng Tam Bảo,
kích động đến nỗi chực rơi nước mắt: "Bồ tát sống, ngài đúng là Bồ Tát
sống, nếu như không có ngài, thôn chúng tôi lần này thực sự là xong
rồi!"
Hòa thượng Tam Bảo nở một nụ cười rất hiền lành, rất ấm áp, nặn ra vẻ
mặt thương xót chúng sinh: "Nữ thi chủ, hãy nhớ lời tôi, làm nhiều việc
tốt, tích đứa cho con cháu!"
"Đại sư!"
Mấy phụ nữ trung niên lại xông tới.
Trương đại quan nhân nhìn mà há miệng trợ mắt, cứ như vậy thì chỉ sợ là
còn lâu mới đi được, thằng ôn này giậm mạnh ga làm động cơ xe nổ rất to, dọa cho đám phụ nữ trung lão niên vội vàng né tránh, Trương Dương cười
to lái xe đi.
Đám thôn dân đó đứng ở cửa thôn, nhìn khói bụi do xe jeep làm bốc lên, không biết là ai than một câu: "Phật sống hiển linh!"
...
Hòa thượng Tam Bảo rất bất mãn với cách làm vừa rồi của Trương Dương,
tức giận nhìn hắn: "Anh sao có thể làm vậy được? Vạn nhất dọa những nữ
thí chủ đó thì sao?"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Hôm nay thu hoạch ổn chứ?"
Hòa thượng Tam Bảo nghe thấy hắn nhắc đến chuyện này liền lập tức trầm mặc.
Trương Dương liếc ông ta một cái, cười rất ý nhị.
Hòa thượng Tam Bảo nói: "A Di Đà Phật, cha con Chu gia đã bị đuổi ra
khỏi thôn rồi, chuyện mà anh bảo tôi làm tôi cũng làm xong rồi! Ngày mai tôi sẽ về Giang Thành!"
Trương Dương nói: "Còn có một chuyện nữa! Chuyện Trần Sùng Sơn nổ súng
bắn chết Chu Hồng Vệ còn cần một nhân chứng, ông phải giúp tôi tìm nhân
chứng!"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Những thôn dân này tuy đuổi nhà họ ra khỏi thôn rồi, có điều, ai bảo ai ra làm chứng đây, sợ là họ không nguyện ý đâu!"
Trương Dương nói: "Tôi không có năng lực đó, nhưng ông thì có! Hiện tại
thôn Chu Tiểu Kiều ai ai cũng sùng bái ông như Phật sống, ông chỉ cần
nói một câu, khẳng định là có người nguyện ý đứng ra làm chứng cho ông."
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Chủ nhiệm Trương, thân là đệ Phật môn, áp lực của tôi rất lớn!"
Trương đại quan nhân nói: "Phàm là làm chuyện gì cũng phải để ý quá
trình, thử nghĩ xem, chỉ cần dụng tâm của ông là tốt, kết quả sau cùng
sẽ tốt. Phật tổ cũng sẽ tán thành ông làm vậy!"
Hòa thượng Tam Bảo từ trong lời nói của Trương Dương ngộ ra gì đó, gật
đầu, nhắm hai mắt lại, nói: "Cứu bọn họ là một chuyện, nhưng bảo bọn họ
đứng ra làm chứng lại là chuyện khác!"
Trương Dương nói: "Tôi thấy họ rất tín nhiệm ông!"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Còn chưa tới mức sùng bái mù quáng!"
Trương đại quan nhân cười giảo hoạt: "Có cần tôi giúp ông châm thêm tí lửa không?"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Thế là ý gì?"
Trương Dương dừng xe ở làng du lịch suối nước nóng, sau đó ghé vào tai hòa thượng Tam Bảo nói mấy câu.
Tam Bảo trừng mắt lên, nói: "Thế cũng được à!"
Trương Dương cười bảo: "Tôi nói được là nhất định được!"
Tam Bảo có chút đắn đo: "Nhưng ngàn vạn lần đừng làm tổn thương người vô tội!"
"Sao có thể vậy được?"
Khi hai người đang ở trong xe châu đầu ghé tai thì Lâm Tú và chồng là Tạ Chí Quốc đang cùng lão tư lệnh Sở Trấn Nam đi qua, Trương Dương nhìn
thấy Sở Trấn Nam, vội vàng thôi không nói chuyện với hòa thượng Tam Bảo
nữa, đẩy cửa đi xuống, thân thiết chào: "Thủ trưởng tới rồi đấy à!"
Sở Trấn Nam vừa mới tới suối nước nóng, ông ta ở Giang Thành mấy ngày,
chuyện của Trần Sùng Sơn thủy chung không có tiến triển gì, tư lệnh quân phân khu Giang Thành Quách Lương một mực đảm bảo với ông ta rằng,
chuyện này cứ giao cho bọn họ phụ trách, lão tư lệnh mới đồng ý tới làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi nghỉ ngơi hai ngày.
Tạ Chí Quốc cười cười với Trương Dương, y đã nghe nói chuyện Trương
Dương dùng súng bắn Chu Hồng Tinh, thời gian chuyện này phát sinh không
lâu, nhưng tốc độ tin tức được truyền bá thì lại rất nhanh, ngay cả phía Giang Thành cũng đã nghe ói tới. Trần Sùng Sơn nổ súng bắn Chu Hồng Vệ
đã gây ra sóng gió lớn như vậy, không ngờ Trương Dương vẫn dám gây án,
gan của thằng ôn này thật sự là không tầm thường.
Sở Trấn Nam giơ ngón tay cái lên với Trương Dương: "Tiểu tử, làm tốt lắm, có gan!"
Tạ Chí Quốc nhìn hòa thượng Tam Bảo ở phía sau Trương Dương, hứng thú hỏi: "Đây chính là vị Bồ Tát sống đó ư?"
Hòa thượng Tam Bảo cười bồi đi tới: "A Di Đà Phật, bần thăng là Tam Bảo! Xin hỏi...." Lão trọc này nhìn thấy cách ăn mặc của Tạ Chí Quốc, biết
rằng thân phận của y phi phàm, vốn muốn níu kéo quan hệ.
Sở Trấn Nam trừng mắt lên, nói: "Giang hồ thuật sĩ, lừa lão bách tính
thì được, chứ chớ có hòng lừa Đảng viên chúng ta!" Ông ta rất phản cảm
với việc đốt hương bái Phật, lời nói không chút nể tình, khiến cho hòa
thượng Tam Bảo vô cùng xấu hổ.
Lâm Thú giải vây cho hòa thượng Tam Bảo: "Tam Bảo đại sư đi ăn cơm trước đi, tôi đã chuẩn bị cơm chay cho thầy rồi!"
Tam Bảo gật đầu, quay người bước đi.
Sở Trấn Nam chỉ vào Trương Dương, nói: "Thằng ôn này, một cán bộ quốc
gia sao cả ngày dính tới hòa thượng, không sợ người khác nói ra nói vào
à!"
Trương Dương nói: "Lão thủ trưởng, không thể nào nói vậy được, chủ tịch
quốc gia còn thường gặp mặt nhân sĩ giới Phật học, người ta là hòa
thượng chính nhi bát kinh được quốc gia ghi tên, không phải là giang hồ
lừa đảo như ông nói đâu!"
Tạ Chí Quốc cười nói: "Hòa thượng này giúp cậu không ít việc nhỉ?"
Trương Dương nói: "Tôi vuốn cũng muốn giảng chủ nghĩa Mác Lenin với đám
thôn dân đó, nhưng người ta nghe không hiểu, cho nên chỉ có thể mời hòa
thượng Tam Bảo tới giảng kinh, kỳ thực tin phật cũng có chỗ tốt, dạy
người hướng thiện! Nếu không thì quốc gia chúng ta cũng không đề xướng
đâu!"
Sở Trấn Nam nói: "Tôi sao không biết quốc gia đề xướng thứ này nhỉ? Toàn là mê tin, phong kiến!"
Trương Dương nói: "Vậy ai nói, mèo trắng mèo đen cứ bắt được chuột là
mèo tốt, mặc kệ ông ta là hòa thượng hay là Đảng viên, chỉ cần người ta
có thể giải quyết được vấn đề của thôn Chu Tiểu Kiều là được rồi!"
Sở Trấn Nam cười mắng: "Cái thằng nhóc láu cá này!"