Y Đạo Quan Đồ

Chương 1170: Chương 1170: Chia sẻ(1)




Trương Dương cười nói: “Đúng vậy, thật sự có một người tên như thế.” Quách Thành nhắc đến chuyện này không hề lạ lùng gì, Chương Duệ Dung là người làm việc của quốc an, cô của cô ấy Chương Bích Quân là chủ nhiệm thập cục quốc an.

Quách Thành nói: “Tôi quen với cô của cô ấy!”

Trương Dương nhẹ nhàng ừm một tiếng, không có thể hiện gì hơn.

Quách Thành lại nói: “Tối nay chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau!”

Trương Dương hơi ngớ ra một chút, nói vậy có nghĩa là Chương Bích Quân đã đến Đông Giang rồi.

Quách Thành không biết giữa Trương Dương và quốc an có quan hệ, người rõ ràng nhất về tình hình thực tế của Trương Dương là Hình Triều Huy, sau đó là Chương Bích Quân, Chương Bích Quân đến Đông Giang là để thăm cháu gái của bà Chương Duệ Dung, tiện thể gặp mặt Thường Lăng Phong, có điều trước đó, bà đã hẹn gặp Trương Dương.

Trương Dương vốn tưởng rằng mục đích của việc Chương Bích Quân muốn gặp mình là để nói về chuyện của Chương Duệ Dung, nhưng không ngờ chủ đề nói chuyện của Chương Bích Quân không hề nói về chuyện này, Chương Bích Quân ngồi ở trong phòng trà Danh Tâm, thông qua cửa sổ bên cạnh, yên lặng nhìn mặt sông ở đằng xa xa, từ thái độ của bà rất có thể nắm bắt được nội tâm bà, Chương Bích Quân là một trong số ít những người làm cho Trương Dương cảm thấy khó nắm bắt, mặc dù Trương Dương đã quen bà rất lâu rồi, nhưng rất ít hiểu về Chương Bích Quân, Chương Bích Quân không giống với Hình Triều Huy suốt ngày vui vẻ, lúc nào bà cũng giữ thái độ bình tĩnh, không cười nói vồn vã, luôn giữ một khoảng cách nhất định với người xung quanh, rất khó có thể tiếp xúc gần gũi với người thế nfay, có lẽ vì lý do tính chất công việc mà bà làm, nên ấn tượng của bà gây cho Trương Dương là rất thần bí.

Hôm nay là một ngày âm u nhiều mây, nhưng Trương đại quan lại cười rất sáng lạn, ở trên quan trường đã lâu, nụ cười này đã trở thành biểu trưng tiêu biểu của gương mặt hắn, còn về nụ cười đó có bao nhiêu phần trăm là thật, ngay cả hắn cũng không biết nữa.

Chương Bích Dung mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi!”

Trương Dương ngồi xuống đối diện với Chương Bích Quân, Chương Bích Quân cầm bình trà lên, đổ trà Thiết Quan Âm đã pha từ trước vào cốc trà.

Hai tay Trương Dương nhận lấy tách trà của Chương Bích Quân: “Cảm ơn!”

Chương Bích Quân nói: “Cậu đến muộn rồi, đã muộn mất ba phút so với giờ hẹn!”

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là chín giờ ba phút, hắn cười nói: “Tôi làm việc trong cơ quan lâu, không biết tính tình đã trở nên lười biếng từ bao giờ rồi.”

Chương Bích Quân nói: “Tôi luôn cảm thấy quan trường không thích hợp với cậu, người trẻ tuổi nên tìm một cái nghề giàu tính thách thức hơn.”

Trương Dương cười nói: “Công việc của bà đúng là có tính thách thức, nhưng lại quá mạo hiểm, trong số những người tôi quen, gần như chẳng có ai có kết cục tốt cả.”

Chương Bích Quân nói: “Nói đến mạo hiểm, thì mạo hiểm trên quan trường mới là lớn nhất.”

Trương Dương uống một ngụm trà rồi nói: “Chương cục lần này tìm tôi có việc gì?”

Chương Bích Dung nói: “Theo điều tra của chúng tôi, trong thời gian nhậm chức, Hình Triều Huy có tham gia vào một vài hành động bí mật nhằm giải cứu Tần Manh Manh, mà khi hành động lần này xảy ra, cậu vẫn thuộc vào tứ cục quốc an, việc này có liên quan gì đến cậu không?”

Trương Dương nhìn vào mắt của Chương Bích Dung, thái độ của hắn rất điềm tĩnh: “Không có quan hệ gì với tôi cả!” Tên này có khả năng nhìn vào mắt người khác và nói dối.

Chương Bích Quân nói chầm chậm: “Quốc an là một bộ phận rất chú trọng vào chế độ, với bất cứ chuyện nhỏ gì đều có ghi chép lại cẩn thận, cậu đã từng cung cấp cho quốc an vài mẫu máu, để bộ phận nghiên cứu của quốc an điều tra.”

Trương Dương bắt đầu hiểu ra, thân phận của Tần Hoan bị tiết lộ lần này rất có khả năng liên quan đến nội bộ quốc an.

Chương Bích Quân nói: “Tần Hoan là con trai nuôi của cậu, cậu luôn giúp mẹ con Tần Manh Manh, vì họ mà cậu cũng không tiếc chống lại Tần gia, về sau sẽ gặp phải sự báo thù của Tần gia.”

Trương Dương nói: “Chương cục, bà nói nhiều như vậy muốn chứng minh điều gì vậy?”

Chương Bích Quân nói: “Hành động giải cứu Tần Manh Manh, bên quốc an chúng tôi chỉ là phối hợp giúp đỡ thôi, người hành động thật sự còn một người khác, người đó rốt cuộc có phải là cậu không?”

Trương Dương cười ha ha nói: “Chương cục, người như bà thật là kỳ lạ, quốc an xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải kéo tôi vào, nếu có thời gian sao không đi nghĩ về nội bộ của mọi người ấy, giờ đây hai người đặc công của thất cục còn ở trong bệnh viện, tại sao các người không đi điều tra? Hình Triều Huy rốt cuộc là trung thần hay là gian thần? Các người điều tra lâu như vậy rồi, đã có kết quả chưa? Tại sao cứ đổ công đổ sức lên những việc nhỏ con con này, mà còn nghĩ cách để liên hệ mọi việc lên đầu tôi nữa. Với cấp bậc và kinh nghiệm của bà, vốn không nên hiếu kỳ như vậy.”

Chương Bích Quân nói: “Tôi không hề hiếu kỳ với cậu, nhưng tôi rất hiếu kỳ với sự việc của Tần Manh Manh.”

Trương Dương nói đầy khích bác: “Việc này cũng liên quan đến sự an toàn của quốc gia à?”

Chương Bích Quân không ngờ thật sự gật đầu.

Trương Dương nói: “Chương cục, tôi biết nguyên tác của mọi người, mọi người nói rằng lợi ích quốc gia cao hơn tất cả, với tiền đề như vậy, mọi người có thể hi sinh bất cứ điều gfi, nhưng tôi thì không giống thế, những việc tôi phải chú tâm quá nhiều, tôi phải để ý đến người thân, đến bạn bè, đến cuộc sống của bản thân tôi, với người không giống nhau, cách yêu nước và con đường thể hiện sự yêu nước của mình không giống nhau, mọi người hi sinh việc nhỏ để làm việc lớn, còn tôi thì muốn cân bằng cả hai bên.”

Chương Bích Quân điềm đạm cười nói: “Rất nhiều lúc, con người phải đối diện với rất nhiều sự lựa chọn, chẳng ai có thể tháo chạy được.”

Trương Dương nói: “Mỗi người đều có quyền chọn lựa cuộc sống mà mình mong muốn, tôi cho rằng đại đa số người đều hướng về tự do, thiên tính của con người luôn là không thích người khác trói buộc.” Hắn hơi nhướn người ra đằng trước: “Bà có tin gì của Tần Manh Manh sao?”

Chương Bích Quân nói đầy ngụ ý: “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng.”

Trương Dương nói: “Tôi không có tin gì của cô ấy cả.”

Chương Bích Quân nói: “Tôi nghe nói giờ Tần Hoan đang ở cùng với cậu.”

Trương đại quan đột nhiên trở nên cảnh giác, Chương Bích Quân cảm thấy điểm này, mỉm cười nói: “Cậu yên tâm, tôi chẳng có mục đích gì với thằng bé đó cả, tôi cũng chẳng hứng thú gì với tung tích của Tần Manh Manh.”

Trương Dương nói: “Xem ra bà rất hiểu về chuyện này.”

Chương Bích Quân nói: “Sự việc trên thế gian này luôn kỳ lạ như vậy đấy, rõ ràng là chẳng có liên quan gì đến cậu, nhưng lại biết rất nhiều, càng là người ở trong cuộc, thì càng nhìn không thấu đáo.”

“Bà đang nói tôi đấy à?”

Chương Bích Quân nói: “Cậu có biết tại sao Hà Trường An lại dẫn Tần Hoan quay về không?”

Trương Dương nhìn Chương Bích Quân, phát hiện ra bà ấy thật sự không gì là không thể làm được, hiểu rõ động tĩnh của Hà Trường An như lòng bàn tay, điều này không thể không làm Trương Dương cảnh giác, thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng Chương Bích Quân đã tìm được tung tích của Tần Manh Manh, Trương Dương lắc lắc đầu.

Chương Bích Quân nói: “Hà Trường An muốn đánh bài ngửa với Tần gia rồi, Tần gia có sức ảnh hưởng khá lớn trong giới quân đội, Hà Trường An muốn để Tần gia khuất phục không hề dễ, vì vậy ông ta phải huy động tất cả những người có quyền lực để đứng ra bảo vệ công lý.”

Trương Dương cũng nghĩ đến điểm này, có điều không hề rõ về cách làm cụ thể của Hà Trường An.

Chương Bích Quân nói: “Quan hệ giữa Hà Trường An và phó thủ tướng Văn rất tốt, vốn dĩ Văn gia có thể ra mặt giúp ông ta, nhưng vì quan hệ của Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh, làm cho quan hệ hiện tại của hai nhà hơi gượng, vì vậy Hà Trường An chỉ có thể lựa chọn người khác.”

Chương Bích Quân uống một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng nói: “Ông ta đã đến tìm Kiều lão.”

Việc này Trương Dương chưa hề nghe Kiều lão nhắc đến, hắn thấp giọng nói: “Kiều lão?”

Chương Bích Quân gật đầu nói: “Khi cậu và Tần gia xảy ra xung đột, cũng chính là Kiều lão đã giúp cậu giải quyết, với tính khí của Kiều lão vốn không muốn hỏi quá nhiều về vấn đề này, nhưng Hà Trường An không biết đã làm cách gì thuyết phục được Kiều lão, Kiều lão đã đồng ý ra mặt giúp ông ta.”

Nghe Chương Bích Quân nói vậy, Trương Dương liền trở nên yên tâm, với quyền uy của Kiều lão, chỉ cần y nói chuyện, Tần Hồng Giang nhất định không dám tiếp tục truy cứu nữa.

Chương Bích Quân nói: “Tôi nghĩ Hà Trường An có lẽ sẽ không nói với cậu những điều này.”

Trương Dương nói: “Mỗi người đều có những bí mật của mình, chẳng phải sao?”

Chương Bích Quân thở dài một tiếng rồi nói: “Cậu không bao giờ hiểu được sự tàn khốc của việc tranh đấu cấp cao đâu.”

Trương Dương nhìn bà hơi kỳ lạ, không biết Chương Bích Quân tại sao đột nhiên lại có những lời cảm khái thế này, hắn cười nói: “Tôi chỉ là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, tranh đấu cấp cao còn cách xa tôi cả nghìn dặm.”

Chương Bích Quân nói: “Mặc dù như vậy, nhưng mỗi lần có chuyện gì xảy ra, đều không thiếu được mặt cậu.”

Trương Dương liền cười.

Chương Bích Quân nói: “Sự việc của thất cục có chấn động rất lớn trong nội bộ tổ chức của chúng ta, cấp trên đã coi như đây là một vụ án trọng điểm.”

Trương Dương gật đầu, Ngũ Đắc Trị và Đồng Tú Tú bị người ta hạ bẫy, hai người suýt nữa thì mất mạng, sự việc này quả thật rất nghiêm trọng, hắn thấp giọng nói: “Có manh mối gì không?”

Chương Bích Quân lắc đầu nói: “Đến hiện tại chỉ biết rằng người đặt bom đó là một đặc công trước kia trong tổ chức của chúng tôi, tổ chức cho rằng anh ta đã chết, nhưng không thể ngờ anh ta vẫn sống ở trên thế gian này, và còn trở thành kẻ địch của tổ chức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.