Y Đạo Quan Đồ

Chương 1171: Chương 1171: Chia sẻ(2)




Trương Dương nói: “Sự việc này có lẽ không phải là ngẫu nhiên đúng không.”

“Là một cái bẫy, có thể đoán định như vậy, từ lúc Hoàng Quân phạm tội bị bắt và bị giết, mục đích thật sự chính là để dụ Đồng Tú Tú vào tròng.”

Trương Dương nói một cách không hiểu: “Cô ấy chỉ là một đặc công bình thường, tại sao phải đối phó với cô ấy chứ?”

Chương Bích Quân nói: “Đối phương không chỉ nhắm vào cô ấy, thời gian này chúng tôi đang điều tra, nghi ngờ nội bộ tổ chức có vấn đề, ngoài sự việc lần này, có lẽ rất nhiều chỗ trên khắp thế giới của chúng tôi cũng xảy ra vấn đề.”

Trương Dương nói: “Đã tìm được nhân vật tình nghi chưa?”

Chương Bích Quân lắc đầu.

“Mọi người đang điều tra Hình Triều Huy, có phải nghi ngờ anh ấy không?”

Chương Bích Quân cười nói: “Mỗi người đều phải bị điều tra, tôi cũng vậy thôi, trước khi tìm được sát thu thật sự, có quyền nghi ngờ tất cả mọi người.” Chủ đề nói của bà cuối cùng cũng không vòng quanh vấn đề này nữa, bà thấp giọng nói: “Với sự việc của Duệ Dung, tôi dự định buông tay rồi.”

Với Trương Dương, đây là một tin tốt lành, hắn cười nói: “Buông tay thế nào?”

Chương Bích Quân nói: “Nó đã lựa chọn Thường Lăng Phong, thì tôi muốn tôn trọng ý kiến của nó.” Bà dừng một lúc rồi lại nói: “Thường Lăng Phong là một người đàn ông khá được, Duệ Dung có thể tìm được anh ta là một thứ hạnh phúc.”

Trương Dương cười, hắn thật sự cảm thấy vui vẻ cho Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung, những trở ngại cuối cùng giữa họ đã được gột sạch, người yêu nhau đến được với nhau là kết quả mà Trương Dương rất muốn thấy.

Trần Thiệu Bân lần này về Đông Giang, mục đích chủ yếu của gã là lợi dụng người mình quen biết để tìm tiền, sau khi đến Đông Giang, cơ bản đều bận việc gặp gỡ cho công việc, và không quan tâm đến những người bạn cũ này, đện tận trước khi gã quay về Thượng Hải một ngày, mới gọi Trương Dương, Đinh Triệu Dũng, Lương Thành long cùng đến Vọng Giang Lầu của Viên Ba để tập trung, Lương Thành Long dẫn cả Lâm Thanh Hồng đi, Trần Thiệu Bân còn mời cả Thường Hải Tâm đi.

Thường Hải Tâm vốn không muốn đi, lúc đầu Trần Thiệu Bân đã từng theo đuổi cô, cô sợ Trần Thiệu Bân lại tiếp tục theo đuổi cô như trước kia, nhưng Trần Thiệu Bân gọi liền mấy cuộc điện thoại, hơn nữa, Trương Dương cũng cùng đi, đương nhiên không phải sợ gã, vì vậy Thường Hải Tâm đã cùng Trương Dương qua đó.

Trần Thiệu Bân thấy Thường Hải Tâm đến được, đương nhiên là rất vui mừng, cười mời cô vào trong phòng và nói: “Hải Tâm, cô có thể đến được thật là tốt quá, mấy người bạn chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau.”

Trương Dương và Thường Hải Tâm là hai người đến muộn nhất, những người khác đều đã đợi trong phòng cả rồi, nghe Trần Thiệu Bân nói như vậy, Đinh Triệu Dũng liền trách mắng: “Anh còn nói được vậy cơ à, anh đến Đông Giang lâu như vậy rồi, mà cũng có gặp được đâu, chẳng thèm liên lạc với mấy anh em chúng tôi nữa.”

Trần Thiệu Bân cười nói: “Chẳng phải là do tôi bận việc làm ăn sao! Tối nay tôi mời nhé, đừng ai giành trả tiền với tôi, tôi dùng thành ý để hóa giải sự oán hận trong lòng anh em.”

Lương Thành Long cười nói: “Thôi đi! Anh càng ngày càng giống một thằng lừa trong giang hồ rồi đấy, ai mà có thành ý gì?”

Trần Thiệu Bân trừng mắt với Lương Thành Long: “Lương Thành Long, anh tích đức một chút đi có được không? Tôi từ Thượng Hải xa vôi về đây đâu có phải là để anh nói đểu tôi chứ.”

Lương Thành Long nói: “Chẳng phải là do tôi nhớ anh còn gì, lâu lắm rồi không gặp, chẳng ai nghe tôi nói nên tôi buồn lắm.”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Trần Thiệu Bân đấm một nhát lên vai gã rồi nói: “Mẹ kiếp, đúng là ức hiếp người quá mà!”

Viên Ba cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, ngồi xuống đi!”

Sau khi uống mấy cốc rượu, chủ đề nói chuyện của đám người này bắt đầu nói đến việc làm ăn, đây cũng là điều khó trách, ngoài Trương Dương và Thường Hải Tâm, tất cả đều là người làm ăn cả.

Lương Thành Long nói: “Thiệu Bân, tôi nghe nói gần đây anh làm ăn khá lắm, gần đây còn hợp tác với cả phú ông Hồng Kong là Ông Lương Vu nữa.”

Nhắc đến chuyện này, mặt Trần Thiệu Bân tỏ ra đắc ý, gã cười nói: “Anh cũng nghe thấy rồi cơ à? Tin tức thật là nhanh nhạy.”

Lương Thành Long uống một cốc rượu với gã rồi nói: “Đông Giang cũng chỉ có từng ấy không gian thôi, có chút tin tức gì ai mà không biết chứ.”

Trần Thiệu Bân cười nói: “Tin đồn cũng chỉ là tin đồn thôi!”

Lương Thành Long bỏ cốc rượu xuống rồi nói: “Thật là chẳng ra sao, bạn bè nhiều năm như vậy rồi, mà tiểu tử nhà cậu còn làm trò này với tôi à, Chu Thế Kiệt có phải đã cùng anh đầu tư 2000000 rồi không? Mai Nghi Quân có phải đã đầu tư vào 1000000 không? Còn cả..”

Trần Thiệu Bân vội vàng làm động tác stop, rồi nói: “Dừng lại đi, này có phải kiếp trước anh là đặc vụ không? Việc gì của tôi anh cũng biết à?”

“Muốn người khác không biết thì tốt nhất là mình đừng làm, tiểu tử nhà anh giờ đây phát tài rồi, có cơ hội phát tài, mà cũng không suy nghĩ đến đám bạn chúng tôi nữa, giờ đây lỗ mũi chổng lên trời xem thường người khác rồi.”

Đinh Triệu Dũng nói theo: “Tôi đã nhận ra tiểu tử này là loại người đó từ lâu rồi, chuốc rượu đi!” Viên Ba ngay lập tức hưởng ứng.

Trần Thiệu Bân giơ tay xin tha nói: “Các vị, các vị, đừng như vậy, chính vì các vị là bạn tôi nên tôi mới không tính các vị vào.”

Mấy người đều nhìn sang Trần Thiệu Bân.

Trần Thiệu Bân nói: “Đầu tư có mạo hiểm, tôi thừa nhận hiện tại tôi và Ông Lương Vũ có tiếp xúc với nhau, giờ đây ông ấy đã mua một mảnh đất ở Hồng Kong, muốn dùng nó để vận hành tư bản.”

Lương Thành Long nói: “Ngành bất động sản ở Hồng Kong là lời to lắm, tiểu tử nhà anh có hiểu về bất động sản không?”

Trần Thiệu Bân nói: “Tôi không hiểu, tôi còn chưa xây được cái nhà nào, làm sao mà hiểu về bất động sản được, tôi cũng chẳng giấu gì mọi người, Ông Lương Vũ cũng chẳng phải là người làm thuần chất về bất động sản, mảnh đất này chỉ là một thủ đoạn để ông ta tâp hợp tiền thôi, mục đích thật sự của ông ta là vận hành tư bản.”

Đại đa số những người ở đó đều là người làm ăn buôn bán, rất hứng thú với việc kiếm tiền, nghe Trần Thiệu Bân nói đến chỗ quan trọng, ai nấy đều tập trung tinh thần nghe gã nói.

Trương Dương lắc đầu ngán ngẩm, cụng cụng ly với Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm nói nhỏ: “Sao em thấy anh ta ngày càng giống lừa đảo vậy?”

Trương đại quan cười hì hì, hắn cũng cho rằng như vậy.

Nhưng đại đa số mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Trần Thiệu Bân nói đến đoạn đắc ý: “Có thể tôi nói quá rối rắm, nói trắng ra, thì Ông Lương Vũ chính là một người chơi tiền, cái gì gọi là chơi tiền, có nghĩa là cái gì có lãi thì lao vào cái đó, dù là một hòn đá, chỉ cần nó có lợi nhuận, nhất định ông ta cũng thổi phồng lợi nhuận của nó, nhưng muốn làm vậy thì phải có nguồn lực kinh tế thật mạnh, lần này nhân dịp năm 97 Hồng Kong quy hồi, Ông Lương Vũ muốn đánh một ván cờ rất lớn.”

Viên Ba nói: “Ông ta làm như vậy hình như đang làm tổn hại đến lợi ích của Hồng Kong, nói cho đúng là thuộc về một hành vi đi ngược lại với thương nghiệp, thủ đoạn rất không bình thường, không khác gì với việc đẩy giá vật phẩm lên vậy.”

Trần Thiệu Bân nói: “Đây chỉ là một hành vi thương mại bình thường thôi, trên thế giới chẳng thiếu những tiền lệ thế này, rất nhiều lĩnh vực như vàng, bạc, vật tư, tiền tệ, gần như mỗi quốc gia đều đã từng xuất hiện, hơn nữa không ít người đã phát tài thông qua cách này.”

Đinh Triệu Dũng nói: “Mạo hiểm quá lớn, tôi không dám chơi trò này.” Rồi gã tự cười mình và nói: “Thật ra dù là tôi muốn chơi cũng không có thứ thực lực đó.”

Lương Thành Long thì lại nói: “Con cá sấu tiền tệ Soros chẳng phải là cao thủ về mặt này hay sao? Có ai thảo phạt ông ta từ góc độ đạo đức đâu cơ chứ? Làm việc gì đều phải làm cho tốt, chỉ cần anh trở thành vua, thì người khác sẽ ngước đầu nhìn anh. Hồng Kong quay về là một cơ hội khó gặp, cơ hội này đặt ra trước mắt, nó công bằng đối với tất cả mọi người, anh đi làm, thì anh nắm được cơ hội, anh không làm, thì người khác cũng làm thôi, chẳng có gì gọi là đi ngược lại với thương mại cả, cái gì là nâng cao vật giá chứ, tôi không cho rằng như vậy, theo rất nhiều hiện tượng, chính phủ của chúng ta đã chuẩn bị việc đón tiếp với hình thế tiền tệ nghiêm trọng rồi, cũng có nghĩa là chính phủ đã chuẩn bị nguồn lực đầy đủ để đảm bảo sự ổn định của chính trị, tiền tệ sau khi Hồng Kong trở lại. Nói một cách khác, thị trường tiền tệ xuất hiện đợt sóng trong thời gian ngắn là điều khó tránh.”

Lâm Thanh Hồng nhắc nhở Lương Thành Long: “Trong tay anh còn nhiều công trình thế này, hiện tại chúng ta rất khó khăn về tài chính, làm gì có sức lực dư thừa mà đầu tư vào việc này chứ.”

Lương Thành Long nói: “Anh chỉ là nói chuyện thôi, đâu có nói là sẽ gia nhập chứ.”

Trần Thiệu Bân nói: “Việc này thật sự rất mạo hiểm, vì vậy tôi không gọi mấy anh em làm cùng.”

Trương Dương nói: “Coi như tiểu tử nhà anh thông minh đấy, sự việc này chỉ là làm tổn hại đến lợi ích quốc gia, Hồng Kong quay về là việc lớn thế này, cả nước mừng vui, toàn dân đồng lòng nhất trí, cố gắng để Hồng Kong quay về trong bình ổn, còn anh thì hay rồi, chuẩn bị cơ hội để phát tài lớn.”

Trần Thiệu Bân cười nói: “Trương Dương à, tiểu tử nhà anh đừng có nói oan cho tôi, tôi chỉ là một cổ đông nhỏ, người khác làm to, tôi chỉ đi theo ăn chút lộc thôi.”

Trương Dương nói: “Đừng trách tôi nhắc nhở anh trước, cẩn thận lộc thì chưa ăn được, mà găp phải ngọn sóng lớn xô anh lên bờ đấy.”

Trần Thiệu Bân nói một câu: “Mẹ kiếp, anh trù úm tôi đấy à? Đại cát đại lợi, chúng ta là bạn có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, mẹ kiếp sao anh lại mong tôi đen đủi à?”

Mọi người cùng cười, Trần Thiệu Bân nhấc cốc trà lên nói: “Nào, tôi và anh cùng cạn ba ly!”

Trần Thiệu Bân mặc dù nói thì mạnh miệng, nhưng dù thế nào gã cũng không dám thi uống rượu với Trương Dương, đừng nói là gã, dù là tất cả mọi người ở đây gộp vào cũng không phải là đối thủ của Trương Dương.

Lương Thành Long nói: “Thiệu Bân, tôi nghe nói Ông Lương Vũ và Kiều Bằng Cử rất thân nhau, việc này có liên quan gì đến Kiều Bằng Cử không?”

Trần Thiệu Bân nói: “Tôi thật sự không biết, Kiều Bằng Cử và Ông Lương Vũ liên thủ ử Nam Hải không sai, việc này mọi người đều biết cả.”

Nhắc đến việc này, Lương Thành Long cảm thấy hơi hối hận, gã thở dài nói: “Lúc đầu khi Kiều Bằng Cử đến Nam Hải, anh ta còn gọi theo tôi, nhưng tôi không thể bỏ sự nghiệp bên Bình Hải, sự thực đã chứng minh, con mắt nhìn đời của tôi quá hạn hẹp, trong thời gian ngắn như vậy, mà Kiều Bằng Cử đã phát tài lớn ở bên đó rồi.”

Lâm Thanh Hồng nói: “Anh an phận thủ thường một chút đi, hậu đài của người ta làm sao anh có thể so bì được, anh ta có gây ra chuyện gì lớn, thì nhất định có người ở đằng sau giúp anh ta, còn anh thì sao? Em không muốn anh mạo hiểm, nếu như anh có xảy ra việc gì, thì hai mẹ con em phải làm thế nào?” Nói đến đây Lâm Thanh Hồng nhớ đến con, cô đứng dậy nói: “Tôi phải về đây, để con bé ở nhà một mình tôi không yên tâm.”

Thường Hải Tâm cũng đứng dậy nói: “Chị Thanh Hồng, tôi về cùng chị, để họ uống cho thoải mái.”

Sau khi họ đi khỏi, Lương Thành Long liền cảm khái nói: “Đàn ông không bao giờ nên kết hôn, có con rồi càng phiền toái hơn nữa, ý chí bị mài mòn hết rồi, giờ đây tôi đang bị hại đấy, làm việc gì cũng phải làm quy mô nhỏ.”

Viên Ba nói: “Anh đúng là có phúc không biết hưởng, nếu như không có một gia đình hạnh phúc, thì anh có kiếm nhiều tiền đến đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì, hạnh phúc là phải chia sẻ cùng người khác.”

Trần Thiệu Bân thở dài đầy đồng cảm: “Tôi là người bất hạnh nhất ở đây rồi, đến giờ vẫn chẳng có ai cùng tôi chia sẻ hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.