Y Đạo Quan Đồ

Chương 967: Chương 967: Chuyện tốt hay là chuyện xấu. (4)




Trương Dương và Cung Kỳ Vĩ cùng nhau rời đi, lúc đi tới bãi đỗ xe thấy ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực vội vã từ trong ký túc xá đi ra, Cung Kỳ Vĩ vốn định cùng Trương Dương nói vài câu, chỉ điểm hắn một chút vấn đề phải chú ý, nhìn thấy Mã Thiên Dực, chỉ có thể cười chào hỏi ông ta trước.

Biểu tình của Mã Thiên Dực rất ngưng trọng, ông đi tới trước mặt Cung Kỳ Vĩ nói: Dương Vân mất tích.

Cung Kỳ Vĩ có chút giật mình nói: Cô ấy không phải vẫn ở bệnh tâm thần viện sao? Nhiều nhân viên quản lý nhìn như vậy, cô ấy sao có thể mất tích?

Mã Thiên Dực nói: Nhất định có quan hệ với chuyện của Tiết Chí Nam. Ông nói xong thì vội vã lên xe.

Cung Kỳ Vĩ nhìn bóng lưng của ông rời đi không khỏi thở dài.

Trương Dương nghe được tiếng thở dài cười ha hả nói: Chuyện gì làm ngài sầu thành cái dạng này vậy?

Cung Kỳ Vĩ nói: Mã bí thư gần đây đan tra chuyện của nhà máy thuốc lá, ông ta nhận định Liêu Vĩ Trung có vấn đề.

Trương Dương nói: Chuyện này gần đây đồn rất ầm ĩ, tôi cũng nghe nói, ông ta tra Đại Thành Ấn Vụ, khiến cho quảng cáo tuyên truyền của chúng tôi xảy ra vấn đề, Đại Thành Ấn Vụ gần đây hiệu suất rất thấp.

Cung Kỳ Vĩ nói: Cậu nghe nói cái gì?

Trương Dương nói: Bên ngoài tin đồn rất nhiều, cái gì cũng có, nói em vợ Tiết Chí Nam của Liêu Vĩ Trung lần này là bị tình nhân Dương Tinh của gã ta cử báo, còn có người nói Dương Tinh là tình nhân của cả Liêu Vĩ Trung và Tiết Chí Nam, quan hệ bên trong quá phức tạp.

Cung Kỳ Vĩ nói: Thật sự là cái gì cũng đều có.

Chuyện này cũng không có khiến cho Trương Dương quan tâm nhiều lắm, dù sao đại hội tỉnh sắp tới, hắn ngay cả chuyện của mình đều bận không xong, lại lo lắng chuyện của những người khác? Các thành phố khác trong tỉnh bởi vì bất mãn đối với kết quả báo danh, trước tìm ủy ban thể dục tỉnh, nỗ lực lợi dụng lực ảnh hưởng của ủy ban thể dục tỉnh bức bách Nam Tích thay đổi, thấy hiệu quả không lớn, vì vậy mấy người chủ nhiệm của ủy ban thể dục thương lượng một chút, đã sơ bộ đạt thành quyết định liên hợp chống lại đại hội tỉnh lần này.

Trương Dương nghe được tin tức này không dám chậm trễ, hắn trước thông báo cho hai vị lãnh đạo thành phố, thu được lượng giải và ủng hộ của bọn họ, sau đó hắn lại đem ánh mắt đặt ở trên người của Thường Tụng và Đỗ Thiên Dã, dựa vào quan hệ giữa bọn họ, Trương Dương có thể tiến hành từng bước phân hoá đối với cái gọi là liên hợp chống lại, cái này kêu là ngươi có Trương Lương kế, ta có Quá Tường thê.

Công tác thuyết phục Thường Tụng Trương Dương giao cho Thường Hải Tâm, Thường Tụng đối mặt yêu cầu của con gái bảo bối đương nhiên không thể từ chối. Về phần Đỗ Thiên Dã, Trương Dương cũng là gọi một cú điện thoại.

Đỗ Thiên Dã nhận được điện thoại của Trương biểu hiện có chút oán niệm, ông ta oán giận nói: Trương Dương ơi là Trương Dương, tên nhóc cậu lần này đùa có phải là quá mức không? Đại hội tỉnh tất cả mọi người có phần tham dự, mọi người cùng nhau chơi mới tốt, nhưng cậu thì ngược lại, Nam Tích các người phái quân tinh nhuệ, những thành phố chúng tôi đi qua đều là vận động viên hạng hai hạng ba, vận động viên ưu tú nhất tất cả đều bị các người loại ra bên ngoài.

Trương Dương nói: Lão đại à, lời này ông có phải là không công bằng không? Tôi loại ai ra? Lúc trước báo danh, công bằng đối với mỗi một thành phố, có thể nói cơ hội của mọi người đều bằng nhau, vì để cho các người có thể phái vận động viên ưu tú nhất dự thi, tôi nói rách cả mồm, còn đặc biệt vì các người ngoại lệ kéo dài kỳ hạn báo danh, nhưng tôi nói cạn cả nước miếng, mọi người vẫn đưa vận động viên hạng hai hạng ba tới lừa gạt tôi, thật ra trong lòng chúng ta đều rõ ràng, chuyện báo danh thật không phải tại tôi, là bởi vì viêm phổi, vận động viên ưu tú bản thân không coi trọng đại hội tỉnh, cho nên không muốn đến đây. Hiện tại viêm phổi khống chế được, mọi người lại quay trở về, làm ra vẻ như bị nhiều ủy khuất, oán ai chứ?

Đỗ Thiên Dã nói: Được, tôi nói không lại cậu, các người là chủ nhà, không thể đem lòng mở rộng một chút? Cậu biết nói là viêm phổi tạo thành tình huống đặc thù, thời kỳ phi thường cần xử lý phi thường, tôi thấy các người cần thay đổi một chút, nếu là thi đấu thì cần cạnh tranh, thiếu cạnh tranh thì có bao nhiêu ý nghĩa?

Trương Dương nói: Mọi việc đều có quy tắc, ông nhận thức tôi lâu như vậy hẳn là biết tôi là một người chú ý nguyên tắc.

Được rồi, cái nguyên tắc vớ vẩn của cậu tôi còn có thể không biếtsao, cậu ở Nam Tích ăn to uống lớn tuyên bố, muốn đoạt hạng nhất của hai bảng huy chương và thành tích trong đại hội lần này, hiện tại vất vả xuất hiện cơ hội tốt, cậu đương nhiên không muốn bỏ qua.

Trương Dương nói: Không phải chứ, các người sao nghĩ tôi đê tiện như vậy, loại sự tình này tôi căn bản là chẳng buồn làm, không phải tôi khoác lác, cho dù tất cả thành phố các người đều đem vận động viên ưu tú nhất phái tới, tôi vẫn có nắm chắc đoạt được hạng nhất hai bảng, ông tin hay không? Tôi nói được là có thể làm được!

Đổi thành người khác sẽ cho rằng Trương Dương huênh hoang, nhưng Đỗ Thiên Dã không cho là như vậy. Ông tin tưởng Trương Dương có bổn sự này, với y thuật của Trương Dương làm một chút thuốc đặc hiệu trong khoảng thời gian ngắn đề thăng thành tích của vận động viên một chút cũng rất có khả năng. Đỗ Thiên Dã nói: Đối đãi lạc quan là chuyện tốt, nhưng lạc quan quá độ là không biết sâu cạn, cũng là tự mình bành trướng!

Trương Dương cười nói: Lão đại, Đỗ đại ca, đại ca của tôi, tôi biết ông trong lòng có oán khí, nhưng lần này thứ ông để cho tôi lạc quan một hồi, để tôi tiểu nhân đắc chí một chút được không? Để tôi tự mình bành trướng một lần có được hay không?

Đỗ Thiên Dã nói: Tên nhóc cậu cho tới bây giờ đều là cái dạng này, lấy mình vì trung tâm, cậu làm cái gì đều là chính xác, người khác cho chút ý kiến lại không được? Tất cả đều lấy lợi ích của cậu đặt lên trước. Ông mắng Trương Dương xong, trong lòng thoải mái rất nhiều.

Trương Dương chờ ông ta mắng xong, lúc này mới nói: Lão đại, chuyện của đại hội tỉnh định như thế, là ủy ban thể dục Giang thành các người làm liên hợp chống lại cái gì, cũng là ông không để cho người anh em này một chút mặt mũi.

Đỗ Thiên Dã nói: Được rồi, cậu đừng ở chỗ này nhiều lời, nói đi nói lại không phải là muốn tôi thành toàn cho cậu một lần sao?

Trương Dương cười nói: Người thông minh, Đỗ bí thư quả nhiên là một người thông minh, chỉ bằng rèn luyện chính trị hàng ngày như vậy của ông, tiền đồ nhất định không thể đo lường.

Đỗ Thiên Dã nói: Bớt nói nhảm với tôi, cậu là lợi dụng tình bạn của hai ta, trải đường cho tiền đồ của cậu.

Cái mũ này quá lớn.

Ai kêu cậu là anh em của tôi, tuy rằng Tư Mã Chiêu chi tâm của cậu người qua đường đều biết, nhưng nếu như tôi không giúp ngươi, còn có ai giúp ngươi?

Đỗ Thiên Dã cũng không phải người duy nhất ủng hộ Trương Dương, Thường Tụng cũng ủng hộ Trương Dương, Trương Dương phái Thường Hải Tâm đứng ra, chuyện này sẽ không có bất luận trở ngại gì, Thường Hải Tâm nói cho Trương Dương biết, cha đáp ứng sẽ nói cho ủy ban thể dục Lam Sơn không nên tham dư cái gọi là hành động liên hợp chống lại, Trương đại quan nhân nghe vậy liền vui mừng, ôm lấy Thường Hải Tâm quay tại chổ tại chỗ, sau đó dùng sức hôn một cái lên cặp môi anh đào đỏ mọng mê người của Thường Hải Tâm rồi mới buông cô ấy ra.

Thường Hải Tâm đỏ cả mặt cười, chớp chớp đôi mi thanh tú chà chà chân nói: Anh càng ngày càng kỳ cục, đây là phòng làm việc của anh, ngay cả cửa phòng còn chưa khóa, lỡ có người tiến đến . . . bị thấy thì làm sao bây giờ?

Trương Dương nở nụ cười ha ha, hắn đi tới trước cửa làm bộ muốn đóng cửa, Thường Hải Tâm lắc đầu, giành trước hắn đi tới trước cửa, ngược lại giữ cửa mở ra.

Trương Dương vẻ mặt cười xấu xa trở lại bàn làm việc của mình ngồi xuống, Thường Hải Tâm điều chỉnh tâm tình một chút, ngồi nghiêm chỉnh tại đối diện hắn, đôi mắt đẹp ẩn tình đưa tình nhìn Trương Dương, đỏ ửng trên mặt cười trong khoảng thời gian ngắn không thể rút đi.

Trương Dương thấp giọng nói: Cái này cũng là nhờ có em cả đấy.

Thường Hải Tâm giơ chân lên lặng lẽ ở bàn dưới đá Trương Dương một chút.

Trương Dương cười tủm tỉm nói: Cũng là ba em thống khoái, Đỗ Thiên Dã mắng anh một trận xong mới chịu làm.

Thường Hải Tâm nói: Ba em cũng có phê bình kín đáo, dù sao chuyện này được lợi chỉ có Nam Tích.

Trương Dương nói: Anh hiện tại thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bất quá muốn làm chút chuyện, dù sao cũng phải có người đi ra gánh chịu trách nhiệm.

Thường Hải Tâm nói: Em thật sự có chút lo lắng, tuy rằng Giang thành và Lam Sơn không có vấn đề quá lớn, nhưng các thành phố khác? Đại hội tỉnh không phải chuyện của hai ba thành phố.

Trương Dương nói: chuyện của các thành phố khác tự nhiên có lãnh đạo thành phố tới, nhiệm vụ của anh cũng là Giang thành và Lam Sơn, phải tin tưởng lãnh đạo cấp trên của chúng ta, chút mặt mũi ấy bọn họ vẫn phải có, chống lại đại hội tỉnh, nói ra không sợ bị người chê cười?

Thường Hải Tâm nói: Thái độ làm người xử thế của anh không nên cao như thế, như vậy dễ đắc tội với người ta.

Trương Dương cười nói: Quan tâm anh à.

Có nhiều người quan tâm anh. Âm thanh của Thường Hải Tâm nhỏ dần.

Trương đại quan nhân đang muốn nói, cục trưởng phân cục Hà Tây Trình Diễm Đông đến đây tìm hắn, Trình Diễm Đông là đi ngang qua đây, mời Trương Dương uống rượu.

Trương Dương nói: Đã lâu không liên lạc với cậu, sao ngày hôm nay nhớ tới tôi?

Trình Diễm Đông nói: Đã sớm muốn tìm ngài uống rượu, nhưng gần đây thật sự bận quá.

Thường Hải Tâm đứng dậy đi pha trà cho hắn, Trình Diễm Đông khoát tay áo nói: Không cần, Thường chủ nhiệm, buổi tối cùng đi ăn cơm đi, tôi mời khách.

Thường Hải Tâm nói: Không được, các người bạn cũ cùng một chỗ khẳng định có rất nhiều bí mật cần nói, tôi đi theo ngược lại không tiện.

Trình Diễm Đông cười nói: Có cái gì không tiện? Tất cả mọi người đều là bạn tốt.

Thường Hải Tâm đem trà đặt ở trước mặt của hắn: Đại hội tỉnh lập tức khai mạc rồi, chỉ cần là công tác nhập số liệu đủ để trung tâm tin tức chúng tôi bận tối mày tối mặt, mấy ngày này vẫn đều tăng ca, cho dù anh thật tình mời tôi, tôi cũng không thời gian đi qua. Cô ấy cười cười nói: Các người trò chuyện đi, tôi đi về trước.

Trương Dương nhìn theo Thường Hải Tâm rời đi, chỉ chỉ tách trà trước mặt của Trình Diễm Đông nói: Nếm thử đi, trà Long Tĩnh của người khác đưa cho tôi đấy.

Trình Diễm Đông nói: Tôi không hiểu phẩm trà. Hắn uống một ngụm, quả thật đúng là vào miệng vẫn còn thơm, hắn gật đầu nói: Không tồi, đúng rồi, nhanh chóng dọn dẹp một chút, chúng ta đi uống rượu.

Trương Dương nói: Gấp cái gì? Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ra về, chờ một chút rồi đi.

Trình Diễm Đông không nói nhiều kéo hắn tới: Đừng đợi, ngài là lãnh đạo cao nhất của ủy ban thể dục, ai dám tra ngài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.