Y Đạo Quan Đồ

Chương 1847: Chương 1847: Có việc nhờ (2)




Trương Dương nhìn nhìn tòa tiểu tứ hợp viện này, mỉm cười nói: Nơi này không tồi, rất u tĩnh.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Nhìn thấy tòa tứ hợp viện này, em rất thích, bình thường em chỉ khi nào vẽ tranh mới tới đây, hai vợ chồng chủ nhà cuối năm sẽ xuất ngoại, đang chuẩn bị bán nhà. Em thương lượng với cha, định mua nó.

Trương Dương gật đầu nói: Không tồi, dưới chân thiên tử khẳng định có thể tăng giá trị.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh chờ em một lát, em đi thay quần áo.

Trương Dương tìm một cái ghế gỗ rồi ngồi xuống. Nheo mắt hưởng thụ ánh mặt trời buổi sáng. Cố Dưỡng Dưỡng đi mất hơn mười phút, Trương đại quan nhân dưới ánh dương ấm áp. Không ngờ lại ngủ gật, trong mông lung, nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng mặc váy dài màu trắng giống như tiên tử đi tới, nhìn mình cười duyên dáng, sau đó dang tay ôm mình, trong lòng Trương đại quan nhân cực kỳ mâu thuẫn, muốn né tránh, nhưng lại sợ làm cô ta ngã, chỉ có thể dang tay ôm cô ta vào lòng. Ôm noãn ngọc ôn hương trong lòng, tư vị đó thật sự là dày vò tới cực điểm.

Lại nghe Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh rể, anh vì sao lạnh lùng với em như vậy? Ôm hắn càng chặt hơn.

Trương đại quan nhân cảm giác lực khống chế của mình đang giảm dần, gian nan nói: Dưỡng Dưỡng... Đừng...

Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, Trương đại quan nhân mở mắt ra, lại nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang đứng trước mặt mình, cũng là váy dài màu trắng, hắn sợ đến nỗi a một tiếng. Giống như thấy quỷ vậy, miệng há to, đến nửa ngày vẫn chưa khép lại được.

Cố Dưỡng Dưỡng mặt ửng đỏ nói: Anh đang ngủ à?

Trương Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, đứng lên nghe, thì ra là Từ Kiến Cơ gọi tới, hắn đang đợi ở ngoài thôn họa sĩ. Trương Dương buông điện thoại, nói với Cố Dưỡng Dưỡng: Đi thôi!

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh cũng không nói với em rốt cuộc là chuyện gì ư.

Trương Dương nói: Vừa rồi anh đã nói rồi thôi, chuyện Phật Nhảy Tường đó.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Muốn em đáp ứng tới giúp cũng được, có điều em có một điều kiện.

Trương Dương nói: Em nói đi.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh đi theo làm phụ bếp cho em.

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Anh cười cái gì? Cố Dưỡng Dưỡng gắt giọng.

Trương Dương nói: Tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương, điều kiện của em thật sự là kỳ quái.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh phải đáp ứng.

Trương đại quan nhân gật đầu nói khoái trá: Được, anh đáp ứng em.

Còn nữa, về sau không được gọi em là tiểu cô nương, người ta lớn rồi.

Trương Dương nói: Thế nào cũng được.

Hai người cùng nhau rời khỏi thôn hoạ sĩ, tới bên ngoài, nhìn thấy Từ Kiến Cơ ngồi chờ một mình ở trong xe, Trương Dương không nhịn được hỏi: Hồng Nguyệt đâu?

Từ Kiến Cơ thở dài, chờ hai người lên xe rồi nói: Đàn bà đúng là không thể chiều, tôi cúi đầu không ngờ cô ta càng lên mặt.

Cố Dưỡng Dưỡng kháng nghị: Anh Kiến Cơ, không được ở trước mặt em nói xấu chị Hồng Nguyệt.

Từ Kiến Cơ nói: Dưỡng Dưỡng à, cũng là nhờ mặt mũi của Trương Dương, bọn anh không mời nổi em.

Trương Dương nói: Tôi có thể mời được Cố đại trù cũng phải hy sinh cực lớn đó.

Từ Kiến Cơ vẻ mặt mê hoặc: Thế là sao?

Cố Dưỡng Dưỡng mặt ửng đỏ nói: Đừng nghe hắn nói bừa, chỉ là bảo hắn làm phụ bếp cho em thôi.

Trương Dương đang trò chuyện thì bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, hắn đáp ứng trưa hôm nay tới Hương Sơn biệt viện gặp mặt La Tuệ Ninh. Đưa Cố Dưỡng Dưỡng đến Tử Kim các, Trương Dương chẳng kịp nghỉ, lại lái xe tới Hương Sơn biệt viện, Cố Dưỡng Dưỡng ở phía sau nhắc nhở: Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng người khác.

Trương đại quan nhân nói: Yên tâm đi, anh trước giờ đều là một lời nói đáng giá ngàn vàng.

Trở lại Hương Sơn biệt viện, La Tuệ Ninh đã chờ ở đó, nhìn thấy Trương Dương trở về, Lý Vĩ xoay người đi ra cửa u tĩnh trong sân chỉ còn lại có ai mẹ con.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, chuyện gì vậy, sao gọi con tới gấp thế?

La Tuệ Ninh nói: Hà Vũ Mông đã đi lên máy bay của đoàn viếng thăm của bang New York, không sao rồi.

Trương Dương gật đầu nói: Con và Sadam là lão bằng hữu, hắn đối với con trước giờ vẫn không tồi.

La Tuệ Ninh nói: Rất nhiều chuyện của con mẹ không biết.

Trương đại quan nhân từ trong những lời này của La Tuệ Ninh nghe thấy một số sự bất thường, hắn cười nói: Mẹ nuôi, con ở trước mặt mẹ trước giờ đều nói thật mà.

La Tuệ Ninh nói: Có ư?

Một câu hỏi cho Trương Dương ngây ra đó, trong ấn tượng của hắn, La Tuệ Ninh lần đầu biểu hiện ra thái độ như vậy đối với hắn, thật sự không biết mình đã đắc tội với bà ta ở chỗ nào? Trương Dương nói khẽ: Mẹ nuôi, có phải con làm sai chuyện gì hay không?

La Tuệ Ninh lắc đầu nói: Các con đều lớn rồi, làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có suy nghĩ của mình, những cái này mẹ không thể nào chi phối được, mà mẹ cũng không muốn chi phối.

Nghe La Tuệ Ninh nói như vậy, Trương Dương đã có thể xác định mẹ nuôi đã tức giận trăm phần trăm, sở trường lớn nhất của thằng ôn này chính là cợt nhả, vẫn là nụ cười vô tâm vô phế, đứng dậy tới phía sau La Tuệ Ninh, bóp vai cho bà ta, nói: “Mẹ nuôi, mẹ là đại nhân không tránh tiểu nhân, con nếu làm sai chuyện gì thì mẹ cứ mắng con, thấy vẫn chưa hả giận thì cứ đánh con, hay là con tụt quần ra cho mẹ đánh nhé.

La Tuệ Ninh nói: Mẹ hỏi con, Hà Vũ Mông rốt cuộc là ai?

Trương đại quan nhân ngây ra, có điều thằng cha này đứng phía sau La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh không nhìn thấy biến hóa vẻ mặt của hắn.

Trương Dương nói: Con gái tư sinh của Hà Trường An!

La Tuệ Ninh nói: Con nếu nói như vậy thì mẹ tin.

Trương Dương nói: Thật ra chuyện này mẹ nên đi hỏi Hà Trường An.

La Tuệ Ninh nói: Mẹ quen Hà Trường An nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng nghe nói hắn còn có con gái, đột nhiên lại mọc ra một đứa.

Nội tâm của Trương đại quan nhân cũng bất an, thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của như thế nào.

La Tuệ Ninh nói: Mẹ còn muốn hỏi con một chuyện, lúc trước Tần Hoan mà con dẫn đi khỏi Tần gia hiện giờ bị con an trí ở đâu?Cái đêm hôm ấy, Hạo Nam tận mắt nhìn thấy con giao nó cho Hà Trường An, mà Hà Trường An và Tần Hoan rốt cuộc có quan hệ gì? Hắn vì sao phải mạo hiểm vì một đứa bé mà hắn không biết?

Trương Dương nói: Mẹ nuôi... Tiểu Hoan hiện tại rất tốt, con không muốn người của Tần gia làm hại nó, cho nên...

Người của Tần gia vì sao muốn hại nó? Nó là cháu ngoại của Tần gia, bất kể Tần Manh Manh đã làm thì đứa nhỏ đó cũng vô tội, Tần gia cũng không thể không hiểu đạo lý đơn giản như vậy.

Hai tay Trương Dương rời khỏi vai La Tuệ Ninh, bắt đầu bắt đầu ý thức được chuyện của Hà Vũ Mông đã khiến La Tuệ Ninh hoài nghi, hơn nữa, bà ta rất có khả năng đã đoán được thân phận chân chính của Tần Manh Manh.

La Tuệ Ninh nói: Con ngồi xuống đi!

Trương Dương ngồi về chỗ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng La Tuệ Ninh, nếu từ quan hệ của hắn và La Tuệ Ninh mà nói thì là không nên giấu diếm, nhưng nếu để lộ thân phận chân chính của Tần Manh Manh, thế tất sẽ mang đến phiền toái cuồn cuộn không ngừng cho hai mẹ con cô ta, ân oán giữa Hà Trường An và Tần gia cũng tất sẽ trồi lên mặt nước. Nếu việc năm đó Tần Chấn Đông cưỡng bức Tần Manh Manh bại lộ, như vậy thì sẽ xảy ra một hồi địa chấn ở ở kinh thành.

La Tuệ Ninh nói: Có một số việc, con tuy rằng có thể giấu được mẹ, nhưng không có nghĩa là mẹ không tra ra được.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi...con không phải là cố ý muốn giấu mẹ.

La Tuệ Ninh nói: Khoa học kỹ thuật Hiện đại phát triển vô cùng, căn cứ và gien có thể kết luận một người là ai, suy đoán ra quan hệ giữa một người và người khác cũng rất dễ dàng, hơn nữa độ chuẩn xác cơ hồ có thể đạt tới trăm phần trăm.

Trương đại quan nhân lúc này trợn tròn mắt, đã không biết nên trả lời như thế nào thì thành thành thật thật mà nghe.

La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, anh tuy rằng rất có bản lĩnh, nhưng chuyện trên đời thật sự quá nhiều, con không quản được đâu, mẹ hy vọng hôm nay lật sang một trang mới, vĩnh viễn đừng có lặp lại nữa, đã qua rồi thì để nó qua, không ai vĩnh viễn may mắn cả, con hiểu chưa? La Tuệ Ninh không hề vạch trần chuyện ra, nhưng Trương Dương lại tin rằng La Tuệ Ninh đã điều tra rõ quan hệ giữa Tần Hoan, Tần Manh Manh, Hà Vũ Mông, Hà Trường An.

Trương Dương nói: Mẹ nuôi, xin lỗi, có một số việc con không thể không làm được.

La Tuệ Ninh cười nói: Mẹ cũng không phải trách con, mẹ là lo cho con thôi, múa trên lưỡi dao tuy rằng rất phấn khích, nhưng phía sau sự phấn khích lại ẩn chứa nguy cơ rất lớn, hơi vô ý một chút là hậu quả khôn lường.

Trương Dương trầm mặc không nói gì.

La Tuệ Ninh thở dài: Con yên tâm, có một số việc mẹ sẽ vĩnh viễn để ở trong lòng, con không phải lo mẹ sẽ nói cho người khác biết.

Trương Dương gật đầu: Mẹ nuôi, con về sau sẽ không làm mẹ phiền lòng nữa.

La Tuệ Ninh nói: Mẹ phát hiện mình đúng là phải cái số hay lo, đúng rồi, ngày mai mẹ không tới chỗ Tiết lão được, con giúp mẹ mang quà mừng thọ đến nhé.

Trương Dương nói: Cha nuôi không đi ư?

La Tuệ Ninh nói: Ông ấy đột nhiên có việc, ngày mai không có thời gian.

Trương Dương nhận lấy lễ vật mà La Tuệ Ninh nhờ mình gửi, trong nhất thời không biết nên đối mặt với bà ta như thế nào, mình trong chuyện Tần Manh Manh đã giấu bà ta, khẳng định khiến La Tuệ Ninh cảm thấy không vui, nhưng Trương Dương quả thực bất lực với chuyện của mẹ con Tần Manh Manh, người biết càng ít thì càng tốt, huống chi La Tuệ Ninh đối với chuyện của Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh vốn đã cảm thấy khó chịu, việc gì phải vạch trần chân tướng bên trong để thêm rối rắm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.