La Tuệ Ninh tựa hồ có một số lời muốn nói với Trương Dương, nhưng lời nói đến môi thì lại thôi, vì thế hai mẹ con đều trầm mặc, người phá vỡ trầm mặc đầu tiên vẫn là La Tuệ Ninh: Trương Dương, hôn sự của con và Yên Nhiên có phải đã xác định rồi hay không?
Trương Dương gật đầu: Không có gì đặc thì sẽ vào mùng một năm 98.
La Tuệ Ninh nói: Thật sự muốn sớm nhìn thấy cảnh hai đứa các con đi vào điện hôn nhân.
Trương Dương cười nói: Con cũng muốn, nhưng đại trượng phu dù sao cũng phải lấy lập nghiệp làm trọng.
La Tuệ Ninh nói: Sự nghiệp đã trở thành lý do để các con chậm trễ chuyện tình cảm, một nam nhân có trách nhiệm thực sự nên biết cân bằng chuyện của cả hai phía. Nói tới đây, La Tuệ Ninh tạm dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên thấp đi nhiều: Nhưng có lẽ trên đời này không ai có thể thực sự làm được.
Tuy rằng Trương Dương đã đáp ứng làm phụ bếp cho Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng chuyện của hắn thật sự quá nhiều, vừa mới từ Hương Sơn biệt viện trở lại Tử Kim các không lâu thì Cố Doãn Tri gọi điện thoại tới cho Cố Dưỡng Dưỡng, thì ra Cố Doãn Tri và Tiêu Quốc Thành cũng đến kinh thành, đặc biệt mừng thọ Tiết lão.
Cố Dưỡng Dưỡng đã đang chuẩn bị làm Phật Nhảy Tường, cô ta bảo Trương Dương thay mình đi đón cha, nói rõ với ông ta.
Trương Dương nói: Lần này không phải anh không muốn làm phụ bếp cho em, là em phái anh ra ngoài đấy nhé.
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Anh nói ít thôi, trước ngày mai thì em bảo anh phải làm gì thì anh phải làm cái đó.
Trương đại quan nhân thở dài: Anh sao cảm thấy mình cứ như là tiểu nhị vậy.
Bởi vì lần này Cố Doãn Tri và Tiêu Quốc Thành kết bạn đồng hành, cho nên sau khi xuống phi cơ trực tiếp tới tòa tứ hợp viện ở chính hoàng thành của Tiêu Quốc Thành ở tạm, Tiêu Quốc Thành lúc trước mua tòa tứ hợp viện với giá không cao, có điều hiện tại giá đã lên mấy lần, hắn sai người dỡ bỏ tòa tứ hợp viện, trên cơ bản là chỉ dùng đất, xây lại mới ở bên trên, từ bên ngoài mà nhìn thì cũng không nhìn ra bất kỳ chỗ nổi bật nào, nhưng sau khi đi vào trong mới cảm thấy được phái xa hoa trong đó.
Trương Dương đi vào bên trong sân, đi qua ba tầng cửa, tới đại viện chính giữa, nhìn thấy Tiêu Quốc Thành và Cố Doãn Tri đang ngồi uống trà dưới tàng cây hòe.
Trương Dương cười nói: Cha, Tiêu tiên sinh, hai người đến kinh thành mà không nói trước với tôi một tiếng.
Cố Doãn Tri cười nói: Tôi cũng không biết anh tới kinh thành.
Tiêu Quốc Thành nói: Đại thọ của Tiết lão, hắn tất nhiên sẽ tới rồi.
Trương Dương nói: Hai người sao lại đi cùng nhau?
Tiêu Quốc Thành nói: Chú Tiết của cậu bảo tôi tới Đông Giang mời bí thư Cố tới, lần này là đại thọ của lão gia tử, người được mới là những bằng hữu thân thích nhất của ông ta.
Cố Doãn Tri cười nói: Thật ra nói một tiếng trong điện thoại là được rồi, việc gì còn phải phiền anh đi gọi. Cố Doãn Tri vốn không định, tuy rằng Tiết Thế Luân tự mình gọi điện thoại cho y, nhưng Cố Doãn Tri vẫn thoái thác nói là có việc, không tới được, cho nên Tiết Thế Luân mới nhờ Tiêu Quốc Thành đặc biệt chạy một chuyến.
Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống, lúc này bảo mẫu bảo y nghe điện thoại, Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Hai người nói chuyện trước nhé, tôi đi nghe điện thoại.
Trương Dương ngồi xuống đối diện Cố Doãn Tri, cười nói: Cha, Dưỡng Dưỡng được mời tới làm Phật Nhảy Tường cho thọ yến của Tiết lão ngày mai, đang chuẩn bị làm rồi cho nên không đến được.
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Tiết lão đã thích, nếu có thể giúp thì đương nhiên phải tận sức mà giúp, anh lần này chuẩn bị lễ vật gì cho Tiết lão.
Trương Dương nói: Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn tặng cho Tiết lão sức khỏe.
Cố Doãn Tri biết bản sự của hắn, gật đầu nói: “Trên đời này không có lễ vật nào quý hơn sức khỏe.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Quốc Thành vẫn chưa trở lại, hắn nói khẽ: Cha, thọ yến lần này của Tiết lão làm rất long trọng, ngày mai chắc sẽ có rất nhiều nhân vật trọng yếu đến.
Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: Cha nuôi của cậu có tới hay không? Những lời này của y đã hỏi vào đúng điểm chính.
Trương Dương ở trước mặt Cố Doãn Tri cũng không giấu diếm gì, nói khẽ: Cha nuôi nói có việc.
Cố Doãn Tri nói: Thật ra Tiết lão vốn không muốn làm đại thọ gì cả, là Thế Luân kiên trì đòi làm.
Trương Dương nói: Cha, cha có phải là lo lắng ngày mai sẽ có không ít người chịu tới?
Cố Doãn Tri nói: Tiết lão đức cao vọng trọng, có thể được ông ta mời chính là một loại vinh hạnh. Những lời này của y không phải trả lời vấn đề của Trương Dương.
Trương Dương nói: Nếu con là Tiết Thế Luân, con sẽ không làm buổi thọ yến này, dù sao Tiết lão đã lui xuống, trên quan trường có một quy tắc, người vừa đi thì trà liền lạnh, tuy rằng điểm xuất phát của Tiết Thế Luân có thể là tốt, nhưng nếu bởi vì cuộc thọ yến này mà khiến Tiết lão cảm thấy lòng người dễ thay đổi thì ngược lại sẽ không tốt.
Cố Doãn Tri cười nói: Anh lo xa quá rồi, Tiết lão so với anh thì nhìn thấu triệt hơn nhiều, cho dù là chú Tiết của anh nhìn vấn đề thì cũng tỉnh táo hơn anh nhiều, nghe nói thọ yến lần này tổng cộng làm mười lăm bàn, có thể đến đều là quan hệ khá than thiết. Trong lòng Cố Doãn Tri là lạc quan như biểu hiện của y, khi biết Văn Quốc Quyền sẽ không tham dự thọ yến của Tiết lão, y đã nhìn thấy một số thành phần vi diệu trong đó, quả thật, cuộc thọ yến này khẳng định sẽ tân khách tấp nập, nhưng điều mà Tiết gia coi trọng không phải là những người này có tham dự hay không, mà là những nguyên lão trên chính đàn, nhân vật có thực quyền có tham dự hay không, trong mắt Cố Doãn Tri, những lời này của Trương Dương cũng không sai, Tiết Thế Luân hiển nhiên không nên rêu rao đi làm cuộc thọ yến này như vậy, nhưng Cố Doãn Tri cũng hiểu Tiết Thế Luân, với đầu óc và kiến thức của y tuyệt đối sẽ không cân nhắc đến chuyện này.
Trương Dương nói: Thật ra con cũng biết mình lo xa, việc này vốn không tới lượt con hỏi.
Cố Doãn Tri nói: Nghĩ chuyện của mình, làm tốt chuyện của mình, người ta phải biết sống thoải mái một chút.
Tiêu Quốc Thành từ trong phòng đi ra, y cười nói: Điện thoại của Thế Luân, hỏi tôi Doãn Tri huynh có đến không?
Cố Doãn Tri cười nói: Hiếm khi hắn nhớ tôi đến vậy.
Tiêu Quốc Thành nói: Thế Luân vẫn luôn bội phục Doãn Tri huynh mà.
Cố Doãn Tri nói: Tôi có gì hay mà bội phục.
Tiêu Quốc Thành nói: Thân ở vị trí cao mà không kiêu không vội, không tham luyến quyền thế, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, phóng mắt khắp chính đàn trong nước, trừ Doãn Tri huynh ra thì không tìm thấy người thứ hai!
Cố Doãn Tri nói: Đánh giá của Tiêu tiên sinh đối với tôi thật sự quá cao, tôi chỉ là đã tới nơi mà mình có thể đạt tới, sợ mình đi lên cao nữa thì không chịu nổi, huống chi, tuổi của tôi cũng không còn ít, đã giao tranh trong quan trường hơn phân nửa nhân sinh rồi, chút thời gian cuối cùng tôi vẫn muốn giữ lại cho mình, cứ coi như là một suy nghĩ ích kỷ của tôi đi.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Doãn Tri huynh như vậy mà còn gọi là ích kỷ thì chỉ sợ đại bộ phận quan viên trong nước đều phải đội cái mũ này.
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Không biết vì sao, sau khi rời khỏi quan trường liền không muốn nhắc tới chuyện quan trường nữa, giống như nhưng ngì phát sinh trước đây đã rời xa tôi rất lâu rồi.
Tiêu Quốc Thành nghe ra Cố Doãn Tri là đang uyển chuyển nói với mình, y không muốn tiếp tục tham thảo đề tài quan trường. Tiêu Quốc Thành nói: Chuyện quan trường cách tôi cũng rất xa rồi, có điều những người làm ăn như chúng tôi, hy vọng nhất chính là chính sách ổn định, thiên hạ thái bình, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể thanh thản ổn định mà làm ăn.
Trương Dương nói: Cũng chưa chắc, tất cả người làm ăn đều chờ mong thiên hạ thái bình, bọn buôn lậu vũ khí thì chỉ mong ngày nào cũng có đánh nhau, chỗ nào cũng đánh nhau.
Cố Doãn Tri cười nói: Trương Dương à Trương Dương, anh trước giờ vẫn không bỏ được cái tật xấu thích tranh cãi.
Tiêu Quốc Thành nói: Theo tôi thấy tranh cãi cũng không tính là tật xấu, chỉ có người trẻ tuổi dám tranh cãi mới có dũng khí khiêu chiến với cường quyền, nếu hắn ở trước mặt chúng ta không dám nói gì, tôi ngược lại sẽ phát sầu vì tương lai của quốc gia, tôi nhớ rõ nhiều năm trước từng xem một bài văn, thiếu niên Trung Quốc nói của Lương Khải, chính là cái gọi là cái trách hôm nay không phải là trách người khác, mà toàn là thiếu niên của tôi, thiếu niên có trí thì nước có trí, thiếu niên giàu thì nước giàu, thiếu niên mạnh thì nước mạnh.
Cố Doãn Tri nói: “Lương tiên sinh nói rất đúng, hy vọng của nước nhà đều đặt người thế hệ trẻ bọn họ.
Trương Dương cười nói: Cha, Tiêu tiên sinh, hai người đừng nhìn tôi như vậy, tôi thấy áp lực lớn quá.
Trương Dương hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, tới gặp Cố Doãn Tri nói mấy câu rồi cáo từ.
Tiêu Quốc Thành đứng dậy tiễn Trương Dương ra tận cửa, Trương Dương chỉ chỉ vào cửa lớn, nói: Cửa này quá nhỏ, có chút không hợp với viện tử.
Tiêu Quốc Thành cười nói: Phía trước không xa chính là cố cung, dưới chân thiên tử, nếu làm cửa lớn quá thì chẳng phải là hạ thấp hoàng gia ư? Cây cao thì gió cả, giáo huấn của lão tổ tông chúng ta từng thời từng khắc đều không thể quên được.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh ở dưới chân thiên tử có một tòa tứ hợp viện khí phái như vậy, không phải muốn nhún mình là nhún mình được đâu. Đứng ở trên vọng lâu của hoàng cung có thể nhìn rõ viện tử của ngài, cho dù là làm cửa nhỏ thì cũng chỉ có tác dụng bịt tai trộm chuông thôi.
Tiêu Quốc Thành bật cười ha ha, y nói khẽ: Bịt tai trộm chuông cũng được, phô trương thanh thế cũng được, chỉ cần có thể cầu được tâm an vậy là đủ rồi, cái này gọi là tinh thần a Q!