Y Đạo Quan Đồ

Chương 1849: Chương 1849: Viên Phương, anh thấy thế nào




Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, trước đây ông từng nói làm quan cũng giống như kinh thương, vậy ông có từng nghĩ tới, mục đích cuối cùng của kinh thương là gì không?

Tiêu Quốc Thành lắc đầu: Trước đây chưa từng nghĩ tới, chỉ là cả đời này tôi không có sở trường gì khác, trừ kinh thương ra thì không biết làm gì cả, kinh thương giống như là leo núi vậy, trước đây chỉ muốn trèo lên đỉnh, cứ cắm đầu đi về phía trước, cho tới sau khi vợ tôi chết, tôi mới phát hiện, tôi vẫn chưa ngộ được chân lý của nhân sinh, trong quá trình leo núi đã bỏ lỡ vô số phong cảnh, tôi cứ một độ tin rằng phong cảnh vô hạn ở ngọn núi cao và hiểm trở, nhưng tôi không ý thức được, đa số người đã chú định cả đời cũng không đến được ngọn núi cao và hiểm trở, vì sự phong quang nhất thời đó mà hy sinh tất cả tinh lực, cho dù là để anh tới được rồi thì anh cũng sẽ phải trả một cái giá cực đắt, hiện tại tôi đã không còn mục đích rồi. Thích ứng trong mọi tình cảnh. Hưởng thụ cuộc sống là tốt rồi.

Trương Dương nói: Nghe những lời này của Tiêu tiên sinh, tôi cũng cảm thấy quan trường thật vô vị.

Tiêu Quốc Thành cười nói: Cho nên người trẻ tuổi cứ ở bên cạnh đám người già chúng tôi cũng không phải là chuyện tốt gì, chúng tôi đều là những lão già đã sớm mất đi hùng tâm tráng chí. giao lưu với chúng tôi chỉ tổ làm cậu tinh thần sa sút.

Trương Dương cười nói: Giành được không ít lợi ích mới đúng.

Tiêu Quốc Thành nói: Tôi nghe nói Hà Trường An đã mất tích?

Trương Dương nói: Tôi cũng nghe nói, chuyện cụ thể thì không rõ lắm. Đối với chuyện của Hà Trường An, hắn cũng không muốn nói thêm.

Tiêu Quốc Thành nói: Kinh thương và làm quan. Mạo hiểm đều rất lớn.

Đàn khởi huân hương phiêu tứ lân, phật văn khí thiện khiêu tường lai! Câu thơ này là nói về Phật Nhảy Tường, Phật Nhảy Tường cũng được xưng là Mãn Đàn hương, cũng xưng là phúc thọ toàn, là món ăn thủ tịch của Phúc Châu, nghe nói Đường triều có vị cao tăng, trên đường tới Thiếu Lâm tự Phúc Kiến, đi qua Phúc Châu, đêm ngủ ở khách sạn. Vừa hay cách vách có người dùng Mãn Đàn hương mời khách, cao tăng ngửi thấy mùi, dãi nhỏ dài ba thước. Lập tức vứt bỏ phật môn tu hành nhiều năm, nhảy tường mà sang, ăn no Mãn Đàn hương. Phật Nhảy Tường bởi vậy mà có tên.

Phật Nhảy Tường của Cố Dưỡng Dưỡng học từ đại trù kinh thành Tào Tam Pháo, Tào Tam Pháo trước khi lâm chung đã đưa một quyển sách dạy nấu ăn ngưng tụ tâm huyết suốt đời cho Cố Dưỡng Dưỡng, bởi vì chuyện này mà rất nhiều đệ tử của ông ta gây ra một trận phong ba, có điều Cố Dưỡng Dưỡng có Trương Dương với vũ lực siêu cường làm chỗ dựa, đám các sư huynh của cô ta tất nhiên không dám tiếp tục làm khó, huống chi, Cố Dưỡng Dưỡng được quyển sách dạy nấu ăn này không phải là dùng để buôn bán kiếm lời, mà chỉ tự mình nghiên cứu, cho nên đám sư huynh này cũng không có lý do làm khó dễ Này hai năm nay trù nghệ của Cố Dưỡng Dưỡng có được tiến bộ nhảy vọt, tuy rằng không giấy chứng nhận chuyên nghiệp, nhưng ở phương diện trù nghệ được được Tào Tam Pháo thực tủy, nhất là món Phật Nhảy Tường đã làm tới mức lô hỏa thuần thanh.

Trương Dương trở lại Tử Kim các liền chui vào phòng bếp, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, chuyện đã đáp ứng tiểu cô nương người ta thì không thể thay đổi.

Rất nhanh Cố Dưỡng Dưỡng liền phát hiện tìm Trương Dương làm phụ bếp là tìm đúng người, cái khác không nói, chỉ với đao công mà nói, Trương Dương ở trong giới đầu bếp cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.

Trương đại quan nhân trước giờ đều là người không chịu ngồi yên, hắn mặc quần áo của đại trù sư, lúc ban đầu cũng coi như là an phận, Cố Dưỡng Dưỡng bảo hắn làm gì, hắn liền thành thành thật thật làm cái đó, nhưng một lát sau, hắn lại đi giúp người khác thái khoai tây, nhìn thấy Trương đại quan nhân vận đao như bay, khoai tây mà hắn cắt ra đều như một.

Rất nhanh liền hấp dẫn mấy người cấp học đồ trong tại trù phòng tới, nhưng thấy đao ảnh soàn soạt, bản sự cắt khoai tây của thằng cha này ngang với máy.

Có học đồ hỏi: Lão sư, đao công của ngài luyện mất bao lâu?

Trương Dương nói: Trời sinh không cần luyện.

Lại có học đồ hỏi: Lão sư, ngài biết cắt lát đậu hủ không?

Trương Dương nói: Có gì mà khó?

Một câu khiến đại trù đại trù Viên Phương của Tử Kim các cũng phải tới, Viên Phương chỉ biết Trương Dương là tên phụ bếp, cũng không biết thân phận của hắn, vốn hắn đã khó chịu vì Cố Dưỡng Dưỡng và Trương Dương gia nhập, dù sao hắn mới là bếp chính của nơi này nơi này, Phùng Cảnh Lượng mời hai người tới nói là để chuyên làm Phật Nhảy Tường, ông chủ nếu đã lên tiếng, hắn cũng không tiện nói gì, nhưng Phùng Cảnh Lượng không giới thiệu rõ thân phận của Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng, vốn nếu Trương Dương an phận thủ thường làm phụ bếp thì thôi đi, nhưng thằng cha này tới chỗ nào cũng không chịu thành thật, hấp dẫn tất cả đồ đệ của Viên Phương tới, đây đâu phải là tới giúp, căn bản chính là tới đây gây thêm phiền.

Viên Phương xoa xoa tay đi tới, vừa hay nghe thấy câu nói cắt đậu hủ nước thành sợi đâu có gì là khó, đám học đồ phụ bếp nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì yêu cầu hắn biểu diễn một chút.

Viên Phương nói: Vị sư phó này thật sự là lợi hại, chắc hẳn là cũng am hiểu về món thiên ti vạn lũ này?

Trương đại quan nhân cười nói: Thiên ti vạn lũ à? một món ăn mà thôi!

Viên Phương nói: Xem ra hôm nay gặp cao nhân rồi, có điều các cụ có câu, nói hay không bằng làm tốt, không biết đao công của vị sư phó này có nhanh như mồm mép hay không.

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì biết đối phương nhìn mình không vừa mắt, người ta đang khiêu khích.

Cố Dưỡng Dưỡng lúc này đi tới, nói khẽ: Thiên ti vạn lũ, không phải là đậu hủ cấu tứ ư? Tôi lúc nhỏ đã biết làm món này rồi.

Viên Phương nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này, trong lòng càng cảm thấy không phục, phải biết rằng thiên ti vạn lũ chính là canh từ triều Thanh truyền tới, cách làm không khó, nhưng phải dựa vào công, cho nên mới có thể đứng vào hàng một trong 108 món ăn của thời Mãn Hán.

Viên Phương nói: Hai vị sư phó có thể thể hiện một phen không, để đám người chúng ta quan sát học tập một chút.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Được!

Cô ta vỗ vỗ vai Trương Dương: Tên đồ đệ này của tôi bản sự khác thì không có, nhưng nếu nói đao công của hắn là đệ nhị thiên hạ thì không ai dám nhân là đệ nhất.

Viên Phương khinh thường cười nói: Trù nghệ chi đạo không có chừng mực, làm gì có thiên hạ đệ nhất, cho dù là Bành Tổ sống lại cũng không dám nói mạnh miệng như vậy.

Trương Dương nói: Tôi cũng không nói mình đệ nhất, đệ nhị thôi!

Cố Dưỡng Dưỡng biết đám đầu bếp này đối với bọn họ không phục, tất nhiên muốn bộc lộ tài năng cho bọn họ xem, để chấn trụ đám người này, đừng nhìn phòng bếp không lớn, nếu muốn làm tốt ở đây cũng cần người khác phối hợp, muốn người khác phối hợp với anh thì anh phải chứng minh thực sự có bản lĩnh, phải để cho người khác tâm phục khẩu phục.

Cố Dưỡng Dưỡng sai người mang đậu hủ nước tới, muốn thái chỗ đậu hủ mê oặt này thành mỏng như sợi tóc, phải cực kỳ chú ý công phu, đầu bếp bình thường, không có mười năm tu luyện đao thì không thể đạt tới loại trình độ này, Cố Dưỡng Dưỡng tuy rằng có thể cắt được, nhưng cô ta tự hỏi trình độ của trình độ không đạt được cảnh giới có thể chấn nhiếp loại đại trù nhất lưu như Viên Phương. Cho nên nhiệm vụ cắt lát giao cho Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng kéo Trương Dương sang một bên, nói khẽ: Anh phụ trách thái, em phụ trách nấu.

Trương Dương cười nói: Không thành vấn đề, cắt mỏng thế nào?

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Càng mỏng càng tốt, nấu càng ngon.

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì trong lòng rung động, thầm nghĩ trong lòng, rất nhiều lúc không phải là càng mỏng thì càng tốt, nhưng thằng cha này vừa suy nghĩ ý tưởng này thì lập tức lại thầm mắng mình vô sỉ. Trương Dương à Trương Dương, mày đúng là không biết xấu hổ, Dưỡng Dưỡng là em vợ mà, tưởng tượng thôi cũng không được, báng bổ, báng bổ!

Cố Dưỡng Dưỡng nào biết trong lòng thằng cha này nghĩ gì, nhỏ giọng dặn dò: Cắt đậu hủ nước thì phải chú ý, đậu hủ bình thường cắt trên thớt, nhưng đậu hủ nước thì phải cắt trong nước, nguyên nhân là thái đậu hủ trong nước không bị dính.

Trương Dương nói: Không sao, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì sẽ không bị dính.

Cố Dưỡng Dưỡng trăm phần trăm yên tâm đối với Trương Dương, trong lòng cô ta Trương Dương quả thực chính là không gì không làm được.

Vì thế Trương đại quan nhân dưới sự chú ý của mọi người ở đây đi lên bàn thái, hắn không để đậu hủ nước trong nước, cũng không đặt lên thớt gõ, mà là vẫy vẫy tay với Cố Dưỡng Dưỡng: Dưỡng Dưỡng, mượn tay dùng một chút.

Cố Dưỡng Dưỡng đã minh bạch mục đích của hắn, cười cười đi tới bên cạnh Trương Dương, tay trái của Trương Dương cầm đậu hủ nước, tay phải cầm đao, xoẹt một đao, đậu hủ nước đã bị hắn cắt mỏng như cánh ve, không ai nhìn rõ tầng đầu này vì sao lại từ trên thân đao bay lên, nằm lên bàn tay trắng nõn của Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng liền cầm miếng đậu mỏng này lên, Trương Dương vung đao cắt tới bàn tay của cô ta, trong phòng bếp vang lên tiếng kinh hô.

Nhưng thấy vẻ mặt của Cố Dưỡng Dưỡng vẫn trấn định như thường, dao thái trong tay Trương Dương lướt nhanh lên xuống ở lòng bàn tay cô ta, trong nháy mắt đã thái ra một lát đậu, Cố Dưỡng Dưỡng thuận tay đưa đậu đã cắt xong vào trong nước, cứ lặp lại như vậy nhiều lần, không đến phút, một khối đậu hủ nước đã được hoàn toàn cắt xong. Mấy ngàn sợ đậu ngằm trong nước, đều tăm tắp, nói không hề khoa trương chút nào, so với sợi tóc cũng chẳng mỏng hơi là bao.

Trương đại quan nhân cắt xong miếng đậu hủ nước này, dao thái trong tay xoay tròn như máy xay gió, sau đó mũi đao cắm phập vào thớt, mỉm cười quanh sang nhìn đám người kia.

Viên Phương nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, thậm chí không phát hiện Phùng Cảnh Lượng đã tới bên cạnh hắn từ khi nào, trong toàn bộ phòng bếp là một mảng yên tĩnh, qua hơn nửa ngày, mới nghe thấy Phùng Cảnh Lượng có chút kích động nói: Viên Phương, anh thấy thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.