Chu Hồng Tinh nói: "Các
ngươi tốt nhất mau thả tôi ra, tôi không tin Trung Quốc chúng ta lại có
nơi không nói lý. Em trai tôi bị người ta giết, tôi lại bị bắt vào ngục
một cách oan ức, người của thôn Chu Tiểu Kiều chúng tôi sẽ không khuất
phục đâu. Chỉ cần có một người sống là sẽ tiếp tục tố cáo."
Trương Dương nói: "Anh nhận ra tôi không?"
Chu Hồng Tinh gật đầu.
"Vậy anh kích động như vậy làm cái gì? Tôi thứ nhất không phải là cảnh
sát, thứ hai không phải là quan tòa, anh nói với tôi những lời đó thì có tác dụng gì không?"
Chu Hồng Tinh không ngờ Trương Dương lại nói như vậy, chớp chớp mắt hỏi: "Vậy anh tìm tôi làm gì?"
Trương Dương nói: "Không có gì cả, chỉ vì hiếu kỳ thôi!"
"Có gì đáng để hiếu kỳ chứ?" Chu Hồng Tinh trợn trừng mắt lên, nói. Gã
có thói quen trợn mắt, cho rằng như vậy thì mới lộ ra vẻ hung hãn, kỳ
thực người hung hãn nhất xã Hắc Sơn tử không phải là gã mà là ba anh em
của Sử gia.
Tính khí của Trương Dương hôm nay rất tốt, có lẽ là bởi vì đang ở trong
trại tạm giam, hoặc có lẽ là bởi vì hắn vốn không coi Chu Hồng Tinh ra
gì cả, nếu như là trước đây, người khác dám trừng mắt với hắn, hắn sớm
tát cho một cái rồi, không đánh cho gã mặt mày nở hoa thì không thôi.
Trương Dương nói: "Anh làm nghề giết lợn à?"
Chu Hồng Tinh nói: "Nghề nghiệp không phân sang hèn!" Gã ghét nhất là bị người ta nói gã giết lớn.
Trương Dương cười bảo: "Anh con mẹ nó không có văn hóa thì không biết sợ là gì đúng không, có biết mình vì sao lại phải vào đây không?"
Chu Hồng Tinh nói: "Tôi bị oan!"
"Bị oan cái rắm, anh đừng có cho rằng giới đấu là chuyện bình thường!"
"Chúng tôi kéo bè kéo lũ đánh nhau!"
"Chà chà, không ngờ một kẻ chuyên giết lợn như anh mà cũng rất biết giảo biện. Kéo bè kéo lũ đánh nhau thì kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng vì sao lại đánh nhau? Bởi vì các anh cướp bóc tài vật quốc gia, thứ bên trong
động tàng bảo đó là của ai?"
"Của An râu rậm!"
Trương Dương cười lạnh, nói: "Không phải là của An râu rậm mà là của
quốc gia, sông nước của núi Thanh Đài, cùng với tất cả mọi thứ trên trời dưới đất đều là của quốc gia, đám người các anh toàn bộ đều phạm tội
cướp của!"
Chu Hồng Tinh trợn mắt lên, nói: "Anh muốn nói gì thì nói, vả lại không
phải là một mình tôi làm. Hôm đó có tới ba bốn trăm người, vì sao lại
chỉ bắt tôi?"
"Có câu này không biết anh có nghe nói tới bao giờ chưa? Súng bắn chim đầu đàn, trong miếu nào mà không có quỷ chết oan!"
Chu Hồng Tinh cho dù có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu là Trương Dương đang dọa gã, gã hừ một tiếng.
Trương Dương nói: "Theo như tôi biết, anh lần này phạm tội cướp của,
đánh người bị thương, tấn công cảnh sát, ba tội danh này nếu như thành
lập, e rằng cả đời này anh cũng đừng hòng ra khỏi đây."
Chu Hồng Tinh nói: "Anh dọa tôi đấy à, hiện tại em tôi bị người tagiết,
các anh nên đi truy cứu trách nhiệm hình sự của người đó, đừng cho rằng
ông ta có quan hệ thì các anh bảo vệ được ông ta, công đạo ở trong lòng
người, tôi tin rằng pháp luật luôn công chính!" Thằng ôn này không ngờ
lại biết nói những câu chình trực như vậy.
Trương Dương cười nói: "Pháp luật luôn công chính, những lời này anh nói không sai. Vụ án của Trần Sùng Sơn không liên quan gì tới anh. Bất kể
là ông ta có tội hay không, thì chuyện anh phạm pháp cũng đã thành sự
thực, không thể nào bởi vì em anh bị chết mà có thể thoát khỏi được chế
tài của pháp luật. Còn nữa, em trai Chu Hồng Vệ của anh cũng phạm tội
cướp của, nếu như gã không chết thì cũng giống như anh, phải vào ngồi
tù."
Chu Hồng Tinh nói: "Anh dọa tôi!" Gã rõ ràng là sợ rồi.
Trương Dương kinh thường nói: "Một cán bộ quốc gia như tôi có cần phải
dọa một phần tử tội phạm như anh không? Tôi là đang thương xót anh, muốn cứu anh, anh còn chưa tới ba mươi tuổi, lần này không khéo sẽ bị phán ở tù mươi mấy hai mươi năm, khi đi ra sợ rằng tóc cũng bạc mất rồi."
Chu Hồng Tinh nói: "Quan lại các anh bao che cho nhau, chỉ biết khi phụ người dân như tôi thôi."
Trương Dương nói: "Không muốn bị người ta khi phục thì đừng có phạm
pháp, phạm pháp rồi thì phải tiếp nhận mệnh vận bị khi phụ thôi." Hắn
đứng dậy: " Kỳ thực tôi cũng rất thương cho anh, bị người ta lợi dụng,
chỉ là một con cờ, thật không hiểu anh có gì đáng để khệnh khạng? Anh
nếu thật lòng muốn báo thù cho em anh, tôi còn có thể đánh giá anh cao
một chút, có điều với thái độ hiện tại của anh, làm ầm ĩ ra như vậy mà
không biết vì cái gì? Có được lợi gì hay không?"
Chu Hồng Tinh nói: "Anh đừng cho rằng có thể một tay che trời, có rất nhiều phóng viên đang quan sát các anh đó!"
Trương Dương nói: "Anh ngu thế! Chấp pháp là chính phủ hay là giới truyền thông? Càng lúc càng cảm thấy anh là một kẻ ngu!"
"Anh dựa vào gì mà mắng người?"
"Lười chả buồn mắng nữa, kẻ ngu luôn chết mà không biết vì sao mình
chết!" Trương Dương sau khi mắng Chu Hồng Tinh một trận liền rời khỏi
trại tạm giam, hắn phát hiện Chu Hồng Tinh là một kẻ đầu óc đơn giản,
loại người này không thể trù hoạch được một loạt sự kiện, gây ra sóng to gió lớn như vậy, thậm chí gã ngay cả kẻ giật giây chuyện này cũng không biết, án chiếu theo cách nói của Trương Dương, gã chính là một con cờ,
một con cờ bé nhỏ không đáng để nhắc đến.
...
Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Trương Dương lại trực tiếp gọi điện
thoại cho Từ Triệu Bân, Trương Dương lần này rất sáng khoái: "Huyện
trưởng Từ, tới nhà tôi đi, tôi nay tôi cũng không đi đâu được, ở nhà
chuẩn bị chút thức ăn, chúng ta làm vài chén!"
Từ Triệu Bân vui vẻ đáp ứng.
Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa đã chuyển tới nhà mới. Tuy Trương Dương
không ở nhà, nhưng bọn họ vẫn để một căn phòng ở tầng hai cho Trương
Dương, có thể thấy địa vị của Trương Dương ở trong nhà đã có biến hóa
nghiêng trời lệch đất.
Từ Lập Hoa về Xuân Dương cũng chưa lâu, Tần Manh Manh và Tần Hoan làm
xong thủ tục đã tới nước Mỹ. Tuy bọn họ ra sức mời Từ Lập Hoa đi cùng,
nhưng Từ Lập Hoa có chút sợ hãi việc ra nước ngoài, trong lòng bà ta chỉ có ở lại Xuân Dương mới là tốt nhất.
Nghe nói trưởng huyện Từ tới, Từ Lập Hoa vội vàng ra chợ mua thức ăn,
Trương Dương bảo bà ta đừng làm quá long trọng. Tùy tiện làm vài món
thức ăn là được rồi. Hiện tại Trương Dương không còn giống như trước
kia, hắn gọi Từ Triệu Bân tới nhà ăn cơm là nể mặt y rồi, tuy hai người
cùng là cấp phó ban, nhưng địa vị thì lại cách nhau quá xa, nếu như luận về quan hệ và bối cảnh ở đằng sau, càng không biết vượt Từ Triệu Bân
bao nhiêu con phố.
Năm rưỡi chiều, hai vợ chồng Từ Triệu Bân cùng nhau tới, Vu Thu Linh lái xe, cô ta cũng vừa có bằng lái, từ xã Hắc Sơn Tử một đường tới đây, hai người mang theo không ít quà, Từ Triệu Bân ôm một bình Mao Đài, Vu Thu
Linh xách một cái túi da lớn, bên trong toàn là hững đồ đặc sản.
Trương Dương mỉm cười mời bọn họ vào nhà: "Trưởng huyện Từ, trưởng xã Vu, hai người tới rồi đây à, mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
Từ Triệu Bân nói: "Đồ chúng tôi mang tới không phải là cho cậu, mà là rượu cho chú Triệu và một ít đặc sản cho dì Từ!"
Hai vợ chồng Từ Lập Hoa và Triệu Thiết Sinh đi ra, hai người này trong
hai năm nay cũng trải đời không ít, cho dù là ở trước mặt phó huyện
trưởng Xuân Dương cũng lộ ra vẻ tự nhiên. Triệu Tiết Sinh chìa tay ra,
nói: "Chào trưởng huyện Từ!"
Từ Triệu Bân bước lên bắt tay với y. Triệu Thiết Sinh thấy trưởng huyện
mà còn lễ phép với mình như vậy, trong lòng không khỏi có chút đắc ý,
lại càng cảm kích Trương Dương không thôi. Phần vinh diệu của mình hiện
tại đều là Trương Dương cấp cho y, nếu không phải là nể mặt Trương
Dương, một phó trưởng huyện như người ta chỉ sợ là ngay cả nhìn thằng
mình cũng không thèm.
Vu Thu Linh lễ mạo chào một tiếng dì Từ, rồi vào phòng bếp giúp Từ Lập
Hoa. Trương Dương và Từ Triệu Bân thì đi lên ban công tầng hai, bên trên có nóc pha ly lấy ánh sáng, ngồi ở đây có thể nhìn thấy cảnh sắc của hồ Xuân Thủy, còn có thể nghe thấy tiếng pha ly gõ lách cách, trên chiếc
bàn thấp đã làm xong sáu món thức ăn, đều là Từ Lập Hoa tự tay làm. Tuy
Trương Dương bảo bà ta làm đơn giản một chút, nhưng Từ Lập Hoa thấy phó
trưởng huyện tới, lễ tiết không thể thiếu được.
Trương Dương không dùng rượu mà Từ Triệu Bân mang tới, mà mở một bình
Phi Thiên Mao Đài ba mươi năm, tuy là một chi tiết nhỏ, nhưng Trương đại quan nhân vẫn cố ý làm.
Từ Triệu Bân nhìn thấy Trương Dương dùng rượu này, trên khí thế lập tức
yếu đi mấy phần, rượu chôn ba mươi năm, so với rượu mà y tặng cho Triệu
Thiết Sinh thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc Trương Dương rót rượu, Từ Triệu Bân đi mời Triệu Thiết Sinh tới.
Triệu Thiết Sinh xua tay, nói: "Huyết áp của tôi cao lắm, hiện giờ buổi
tối chỉ ăn chút cháo thôi, hai người cứ uống đi!" Kỳ thực Từ Triệu Bân
cũng chẳng muốn y tới, liền quay về ngồi cạnh Trương Dương.
Trương Dương đã rót đầy ba chén, lớn tiếng gọi: "Trưởng xã Vu, tới uống rượu đi!"
Giọng nói của Vu Thu Linh từ trong phòng bếp truyền ra: "Hai người cứ
vừa uống vừa nói chuyện đi, tôi nướng một con cá cho hai người thử!"
Từ Triệu Bân bưng chén rượu lên: "Trương lão đệ, cám ơn gia đình của cậu đã thịnh tình khoản đãi."
Trương Dương mỉm cười bưng chén lên, nói: "Có coi hai vị là người ngoài
đâu, cho nên làm đơn giản thôi mà." Người Trung Quốc chính là khách khí
như vậy, nói là đơn giản cũng có tới sáu món lạnh, sáu món nóng, bốn món rau.
Hai người cùng cạn chén này.
Từ Triệu Bân khen: "Rượu ngon, rượu này tôi trước đây uống mà không biết thưởng thức!"
Trương Dương nói: "Bí thư Cố tặng tôi đấy!" Một câu nói rất hờ hững
nhưng lại khiến sự kính ngưỡng của Từ Triệu Bân đối với hắn lại tăng
thêm mấy phận, từ trước tới giờ đều là người ta biếu bí thư tỉnh ủy
rượu, Trương Dương không ngờ có thể nhận rượu của Cố Doãn Tri, quan hệ
này rất không tầm thường.
Từ Triệu Bân nói: "Nhờ phúc của lão đệ, không ngờ có thể được uống rượu
của bí thư Cố." Lúc nói, mưa đột nhiên đổ như trút nước, ở chân trời
vang lên tiếng sấm xuân trầm muộn.
Trương Dương cười nói: "Trận mưa này không nhỏ."
Từ Triệu Bân thở dài: "Ngày mai Xuân Dương nhất định lại tắc đường rồi, rất nhiều chỗ sẽ bị ngập nước."
Trương Dương không nói gì, gặp một hạt lạc cho vào miệng nhai.
Từ Triệu Bân nói: "Việc thi
công đường xá của huyện thành Xuân Dương đã kéo dài một đoạn thời gian
rồi, kéo dài lâu như vậy mà công trình vẫn chưa tiến hành được một nửa,
trước đây huyện thành Xuân Dương tuy không được tính là nơi sơn minh
thủy tế, nhưng ít nhất cũng gọn gàng sạch sẽ. Nhìn hiện tại.... Ài! Chỉ
sợ ngay cả Xuân Dương trong những năm bị bọn quỷ Nhân xâm chiếm cũng còn chỉnh tề hơn hiện tại!" Những lời oán trách này của Từ Triệu Bân không
chỉ là bởi vì oán khí của y đối với Chu Hằng, nói sao đi nữa thì y cũng
là phó trưởng huyện, đối với hiện trạng trước mắt của Xuân Dương cũng
rất đau lòng.
Trương Dương nói: "Nghe nói Chu Hằng muốn biến Xuân Dương thành thành phố cấp huyện thứ hai của Giang Thành!"
Từ Triệu Bân nói: "Trương lão đệ, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, có những lời tôi cũng không muốn giấu làm gì. Người này quá ham công, một
lòng chỉ muốn mò vớt chính tích, Xuân Dương ở trong tay y không những
không có phát triển mà ngược lại còn thụt lùi đi nhiều. Tôi sẽ dĩ nói
vậy không phải là có ân oán tư nhân, tôi cũng là nghĩ cho tương lai của
Xuân Dương thôi, tôi không muốn Xuân Dương bị hủy trong tay y."
Trương Dương nói: "Tôi cũng không hiểu Chu Hằng lắm. Lần đầu tiên tiếp
xúc với y là vì chuyện suối nước nóng cốc Xuân hi, người dân chạy tới
làng du lịch suối nước nóng gây chuyện!"
Từ Triệu Bân nói: "Lần trước cũng là người dân của thôn Chu Tiểu Kiều,
nghe nói quê của Chu Hằng là ở thôn Chu Tiểu Kiều!" Những lời này không
có bao nhiêu trình độ, y rõ ràng là muốn đào tất cả lên.
Trương Dương nói: "Trưởng huyện Từ, sự kiện giới đấu ở núi Thanh Đài lần này anh thấy sao?"
Từ Triệu Bân nói: "Những người dân đó của núi Thanh Đài trước giờ đều
không sợ trời không sợ đất, cậu cũng từng công tác ở xã Hắc Sơn Tử rồi,
chắc cũng hiểu ít nhiều về họ, chuyện lần này vốn không nên ầm ĩ như
vậy, nhưng có người không ngừng chọc vào vết thương, khiến một chuyện
với có thể khống chế ở trong phạm vi huyện Xuân Dương thành ầm ĩ lên,
tôi cũng không tin người dân của thôn Chu Tiểu Kiều lại có kiến thức như vậy."
Trương Dương nói: "Chuyện này phát triển tới mức độ hiện tại là có nhân
tố của nhiều phương diện. Điều mà chúng ta cần làm không phải là tra rõ
vấn đề, mà là giải quyết vấn đề! Trưởng huyện Từ, anh cho rằng chuyện
này nên giải quyết thế nào, nên áp dụng phương pháp nào thì mới có thể
nhanh chóng dẹp yên chuyện này?"
Từ Triệu Bân uống một ngụm rượu, nói: "Chuyện này nói phức tạp thì là
phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần ổn định được tình tự của đám thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều, khiến cho bọn họ đừng làm
ầm lên nữa."
Trương Dương nói: "Các anh đã là công tác tư tưởng rồi, cảnh sát cũng
phái tới rồi, nhưng hiệu quả hình như không được rõ ràng lắm."
"Lực độ không đủ!" Từ Triệu Bân nói.
Trương Dương lặng lẽ nhìn y.
Từ Triệu Bân nói: "Muốn khiến họ không gây chuyện này, một là phải khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, hai là đưa ra một sự an ủi khiến họ cảm thấy
hài lòng! Cậu cho rằng đám dân đó thật sự là muốn đòi công lý ư? Bọn họ
chẳng qua là không muốn lợi ích của bản thân bị chịu tổn hại, cho nên
mới làm ầm lên như vậy!"
Trương Dương nói: "Đã nghĩ ra biện pháp giải quyết vậy vì sao còn không làm?"
Từ Triệu Bân nói: "Người đứng đầu huyện Xuân Dương là bí thư Chu Hằng,
ví dụ như y nói huyện thành phải sửa đường thì sửa đường, y nói trọng
điểm tài chính của huyện nên tập trung vào đâu thì phải tập trung vào
đó, ngay cả một bộ phận khoản đầu tư dùng cho việc phát triển du lịch
núi Thanh Đài cũng bị y mang ra dùng để sửa đường đó thôi."
Trương Dương trong lòng chấn động, hắn bỏ cái chén không xuống: "Chu
Hằng thật sự lấy khoản đầu tư cho du lịch núi Thanh Đài ra để tu sửa
đường xá nội thành ư?"
Từ Triệu Bân nói nhỏ: "Có chứng cứ để tra đấy!"
Trương Dương thầm nghĩ: "Chu Hằng à Chu Hằng, con mẹ mày xong rồi đấy!"
Tuy rằng chuyện Chu Hằng dùng khoản đầu tư vào du lịch núi Thanh Đài để
sửa đường không liên quan gì tới chuyện mà hắn phải giải quyết trước
mắt, nhưng đối với Trương Dương mà nói thì vẫn là một phát hiện khiến
người ta kinh hỉ.
Từ Triệu Bân cũng không phải là vô ý nói ra chuyện này, y là cố ý để lộ
cho Trương Dương hay, y muốn Chu Hằng bị lật đổ không phải chỉ một ngày. Chỉ là khổ nỗi không có cơ hội thích hợp, loạn cục lần này đối với Xuân Dương mà nói là một cơ hội tốt để tổ chức lại, y phải nắm lấy thời cơ
tốt nhất này để lật đổ Chu Hằng này.
Lúc này Vu Thu Linh mang con cá vừa nướng xong ra, Trương Dương ngửi
thấy mùi thơm, không nhịn được liền khen: "Chị Vu, thủ nghệ giỏi quá!"
Từ Triệu Bân kéo lão bà ngồi xuống ghế, cười nói: "Tài nấu nướng của chị cậu không tồi đâu!"
Vu Thu Linh nói: "Sau này em từ chức, sẽ ở trong nhà làm thức ăn cho anh ăn!" Thân là xã trưởng xã Hắc Sơn Tử, Vu Thu Linh biết rằng chuyện này
cô ta tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ, phải gánh trách nhiệm tương
ứng, cho nên mới nói ra những lời cam chịu làm người phụ nữ nội trợ như
vậy.
Trương Dương nói: "Chị Vu, giờ về từ chức thì sớm quá!
"Thế thì xin nghỉ bệnh, ở nhà bốn năm ngày vậy!" Kỳ thực cô ta cũng
muốn né tránh phiền phức này. Tuy không thể nào hoàn toàn né trách được, nhưng có thể tránh được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, người đứng đầu xã
Hắc Sơn Tử là Chúc Khánh Dân, trời sập xuống thì cũng do y đội.
Trương Dương biết hai vợ chồng này là nhân vật gì, cũng không điểm phá,
nói khẽ: "Sau khi chuyện phát sinh, trong xã có làm công tác với thôn
dân tương quan của thôn Chu Tiểu Kiều không?"
Vu Thu Linh thở dài, nói: "Có mấy cán bộ xã đến, kết quả đều bị đánh cho phải quay về! Bọn họ hiện tại cứ nắm lấy một chuyện, Chu Hồng Vệ chết
rồi, bọn họ muốn đòi lại công đạo cho người chết!"
Trương Dương cười nói: "Bí thư Chúc không phải là cao thủ Hình Ý quyền
ư, bảo y đi đi, tôi không tin thôn Chu Tiểu Kiều có người dám ra tay với y!"
Vu Thu Linh nói: "Chẳng lẽ anh còn không hiểu Chúc Khánh Dân, chuyện lần này phát sinh ở xã Hắc Sơn Tử. Y không tránh được, thái độ cũng không
tích cực, dẫu sao thì chuyện này cũng rơi lên đầu rồi, nhìn bộ dạng của
y, chắc nguyện để lãnh đạo cấp trên phạt."
Trương Dương nói: "Tiêu cực thế thì không được, y cứ vậy thì vấn đề sẽ mãi không được giải quyết!"
Vu Thu Linh nói: "Huyện lý cũng có người tới, cục công an huyện cũng
tới, nhưng bọn họ đều không giải quyết được, chúng tôi làm sao mà giải
quyết cho nổi! Trong chuyện này thôn Chu Tiểu Kiều bị chết một người, bị bắt cũng không ít, thôn Thượng Thanh Hà cũng có người tham gia vào giới đấu cước bóc, lần này bọn họ chạy khá nhanh, không bắt được ai, đám
bách tính của thôn Chu Tiểu Kiều cho rằng, chúng tôi xử lý chuyện này
không công bằng, cho nên một mực làm ầm lên. Cũng không biết là ở đâu
chui ra nhiều phóng viên như vậy, toàn trình đi theo đưa tin chuyện này, khiến cho chuyện càng ầm ĩ hơn." Nói tới đây cô ta dừng lại một chút,
nói: "Trương Dương, cậu lần này tới là để giải quyết chuyện này à?"
Trương Dương nói: "Tôi tới để tìm hiểu vấn đề!"
Hai vợ chồng Từ Triệu Bân ở lại hai tiếng thì về.
Trương Dương quay về phòng, gọi điện thoại cho cục trưởng công an Vinh
Bằng Phi, đối với Vinh Bằng Phi hắn không cần phải giấu diếm gì cả, liền nói ra chuyện mình hiện tại được ủy ban kỷ luật tỉnh mượn dùng, lại
thuật lại chuyện hôm nay nghe ngóng được ở huyện Xuân Dương.
Vinh Bằng Phi nói: "Dụng ý của Thiệu Vệ Giang trong chuyện này rất rõ
ràng, chính là muốn đổ dầu vào lửa, muốn chuyện càng ầm ĩ hơn!"
Trương Dương nói: "Chuyện của Trần Sùng Sơn rốt cuộc nói thế nào?"
Vinh Bằng Phi nói: "Vốn là không có gì đáng ngờ, nhưng Tô Viện Viện đột nhiên lật cung, hại bí thư Đỗ."
Trương Dương nói: "Mấu chốt giải quyết chuyện này là ở đám người của
thôn Chu Tiểu Kiều, nếu như người nhà của người chết không truy cứu, bất kể là ai ở sau lưng cổ động thì sóng gió của chuyện này cũng sẽ tự
nhiên được bình thức."
Vinh Bằng Phi nói: "Đám người của thôn Chu Tiểu Kiều khó giải quyết lắm, vạn nhất phương thức không đúng, bọn họ không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa, ảnh hưởng sẽ càng xấu thêm?"
Trương Dương nói: "Tôi không tin trên thế giới này có kẻ không sợ chết!"
Vinh Bằng Phi nói: "Cậu có ý gì? Đừng có làm bậy!"
Trương Dương nói: "Cục trưởng Vinh, tôi muốn nhờ ông thả Chu Hồng Tinh về!"
Vinh Bằng Phi nói: "Gã là một trong những nhân vật chủ yếu cổ động thôn
Chu Tiểu Kiều gây chuyện, thả gã về, khẳng định sẽ lại sinh sự đó!"
Trương Dương nói: "Cứ thả gã về đi, xảy ra chuyện gì có tôi lo!"
Chu Hồng Tinh nghĩ không thông vì sao mình lại được thả, vào giây phút
đi ra khỏi trại tạm giam mà vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lúc gã về tới thôn,
cả thôn Chu Tiểu Kiều ầm ĩ tiếng pháo, giống như là nghênh đón nhân vật
anh hùng đón hắn vào thôn.
Chu Hồng Tinh chân trước vừa vào nhà, chân sau trong thôn lại có một hòa thượng tới, hòa thương này đi đi lại lại quanh thôn. Bởi vì hành vi của ông ta quả thực quá kỳ quái, rất nhiều thôn dân không nhịn được liền
vây tới hỏi. Hỏi ra mới biết, hòa thượng này là từ cổ tháp chùa Nam Lâm
nổi danh tới. Ông ta tới núi Thanh Đài nên vừa hay đi qua đây. Những
thôn dân này không sợ cảnh sát, không sợ chính phủ, nhưng nghe thấy hòa
thượng nói vậy, ai ai cũng có chút sợ hãi, bọn họ không nhịn được mà giữ hòa thượng lại hỏi, rốt cuộc là tai khí của thôn Chu Tiểu Kiều từ đâu
mà có? Hòa thượng nói: "Tôi đi xem đã!"
Thế là có thôn dân hiếu sự dẫn đại hòa thượng vào trong thôn xem.
Đại hòa thượng đi lòng vòng một tiếng trời trong thôn Chu Tiểu Kiều, cơ
hồ là hấp dẫn tât cả sự chú ý của các thôn dân. Sau cùng dừng lại trước
lều linh cữu của Chu Hồng Vệ, ông ta chỉ vào lều linh cữu nói: "Yêu
nghiệt ở bên trong!"
Trong thôn không thiếu người có tri thức, có văn hóa, Chu hồng Tinh là
một mãng phu, nhưng anh cả Chu Hồng Quân của gã lại là một thầy giáo, có tri thức có văn hóa, lại là người vô thuần luận giả, hắn nghe thấy hòa
thượng nói vậy, liền bước lên nói: "Ông có ý gì? Một người xuất gia sao
lại nói những lời thiếu khẩu đức như vậy?"
Hòa thượng đó bảo: "Một người xuất gia như bần tăng trước giờ không bao
giờ nói láo, ngã phật từ bi, tôi thấy quý thôn sắp có đại họa lâm đầu,
cho nên mới hảo tâm điểm hóa, anh có nguyện ý thì nghe, không nguyện ý
thì coi như bần tăng chưa nói gì.
Chu Hồng Quân cười lạnh, nói: "Theo ý của ông, chúng tôi nên làm thế nào mới hỏa giải được tai nạn?"
Hòa thượng nói: "Nếu tôi không nhìn lầm, nhục thân của yêu nghiệt đó đã
chết rồi, song hồn phách không hóa, cứ quanh quẩn bên trên thôn trang
không tán, tôi nhìn thấy bên trên lều linh cữu, oán khí trùng thiên, oán khí này tất sẽ chọc giận thượng thiên, giáng tội xuống người ở trong
thôn. Muốn hóa giải trận tai họa này thì mau mau thiêu nhục thân của
người chết đi!"
Chu Hồng Tinh tức giận nói: "Đại hòa thượng, ông nói gì? bên trong là em trai tôi, ông không ngờ lại dám nói nó là yêu nghiệt!"
Hòa thượng đó nói: "Tôi thấy xung quanh thôn trang có vô số oan hồn bao
vây, tôi không biết trong thôn có phải có người chọc giận sơn linh hay
không? Các người có phải từng lấy đồ gì ở trong núi không? Nếu lấy rồi
thì mau mang trả đi, nếu không báo ứng sẽ rất nhanh giang xuống đầu các
người đó."
Chu Hồng Tinh không nhịn được nữa rồi, một quyền đấm luôn vào mặt hòa
thượng, đánh cho hòa thượng lỗ mũi ăn trầu, ngã dập mông xuống đất, thôn dân ở xung quanh thấy Chu Hồng Tinh muốn đánh người thì đều có chút bất nhẫn, có mấy người tới khuyên can hắn.
Hòa thượng đứng dậy, căn bản không để ý tới mũi đang chảy máu, hình dung khủng bố nói: "Ngã phật từ bi, dạng ác đồ như ngươi không thay đổi,
ngày sau tất sẽ bị báo ứng!" Vừa nói ra những lời này, lại ăn thêm không ít quyền cước.
Hòa thượng đó mặt mũi bầm dập chạy ra khỏi thôn Chu Tiểu Kiều.
Ra tới giao lộ ở ngoài thôn, ông ta nhìn xung quanh, nghe thấy một tiếng cười, lúc này mới để ý tới Trương Dương ở trên đê chờ mình, hòa thượng
khập khiễng đi tới, vừa đi vừa dùng tăng y lau máu mũi.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của ông ta, làm ra vẻ rất đồng tình: "Tam Bảo đại sư, sao lại bị người ta đánh cho thảm thế?"
Thì ra hòa thượng dũng mạnh một mình xông vào địch doanh chính là hòa
thượng Tam Bảo của chùa Nam Lâm, hoàng thượng Tam Bảo lau máu mũi, lầm
bầm: "Chủ nhiệm Trương, sao lại chơi tôi thế." Trương Dương nói: "Tôi
coi ông như là huynh đệ, chơi ai chứ không bao giờ chơi ông đâu!"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Tôi suýt nữa thì bị đám thôn dân đó đập chết đấy!"
Trương Dương cười nói: "Lên xe rồi nói chuyện!"
Hòa thượng Tam Bảo ôm đầy một bụng ủy khuất trèo lên xe jeep của hắn,
hối hận không thôi, nói: "Tôi nên sớm biết rằng lên xe của anh chính là
lên thuyền của trộm!"
Trương Dương cười nói: "Lên thuyền trộm của tôi rồi mà ông còn muốn xuống ư?"
"Cầu xin anh đó, cho tôi xuống đi, tôi là một người xuất gia, anh đừng có bức tôi nói dối nữa!"
Trương Dương nói: "Người xuất gia nên từ bi vi hoài, phổ độ chúng sinh!"
"Tôi biết rồi, nhưng anh rõ ràng là bảo tôi đi lừa người ta!"
"Sao lại nói vậy, tôi đã bao giờ hại ông chưa? Tôi gì tôi bảo ông nói
đều là sự thực cả đấy, không bao lâu nữa ông sẽ hiểu thôi."
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Minh bạch cái gì? Anh chẳng phải là muốn tôi lừa họ hỏa táng thi thể của Chu Hồng Vệ ư?"
Trương Dương nói: "Ông cứ chiếu theo lời tôi nói đi, không bao lâu nữa,
đám người của thôn Chu Tiểu Kiều sẽ khênh đại kiệu tới mời ông trở lại
đó!"
Trương Dương lái xe đưa hòa thượng Tam Bảo tới trung tâm làng du lịch
suối nước nóng cốc Xuân Hi, Lâm Tú nhìn thấy hòa thượng này bị đánh
thành cái đầu heo, vừa đồng tình lại vừa buồn cười, sai người đưa hòa
thượng Tam Bảo tới phòng vệ sinh để xử lý vết thương."
Trương Dương vào văn phòng của Lâm Tú ngồi, nói: "Dì Lâm, hai ngày nai để Tam Bảo đại sư ở tạm chỗ dì nhé!"
Lâm Tú nói: "Không thành vấn đề, mà cậu mang hòa thượng tới đây làm cái gì?"
Trương Dương cười nói: "Tam Bảo đại sư rất lợi hại đó, ông ta có tuệ
căn, là nhân vật được mọi người kính trong trong giới Phật học Giang
Thành! Dì không phải là tin Phật ư? Mượn cơ hội này vừa hay cầu giáo
người ta đi.
Lâm Tú gắt: "Nói linh tinh, hương hỏa của chùa Nam Lâm tuy vượng, nhưng
so với Quan Âm viện của chùa Kinh Sơn thì luôn cảm thấy có thêm một chút tục khí, bớt đi cảm giác xuất thế của cảnh địa Phật môn."
Trương Dương nói: "Dì Lam có nghe tới câu đại ẩn luôn ẩn nơi thành thị
chưa? Trong mắt người xuất gia, tu hành không nhất định là phải ở nơi
rừng núi vắng người, càng là nơi ồn ào thì càng thể hiện được định lực
của họ!"
Lâm Tú nói: "Chỗ của tôi là làng du lịch suối nước nóng, đâu đâu cũng là hạm nam mỹ nữ mặc đồ tắm. Cậu có phải là vì đặc biệt khảo nghiệm định
lực của hòa thượng Tam Bảm nên mới đưa ông ta tới đây không?"
Trương Dương cười ha ha.
Lâm Tú nói: "Cậu lần này về có liên quan gì tới chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều không? Gần đây thôn dân gây chuyện hung hăng lắm, ngay cả tư lệnh
Sở cũng đặc biệt từ Tĩnh An tới Giang Thành, tôi vốn muốn mời lão nhân
gia ở đây nghỉ mấy ngày, nhưng ông ta lại kiên trì ở lại Giang Thành,
nằng nặc đồi đợi chiến hữu của ông ta được thả rồi mới tính. Hai ngày
nay, nhà tôi cũng luôn miệng nói về Giang Thành, lão trượng mắng bọn
chúng tôi đến thảm!" Trương Dương đương nhiên hiểu tính khí của Sở Trấn
Nam. Kể ra, lão tư lệnh còn là hắn mời tới Giang Thành, nhưng chuyện này ầm ĩ tới hiện tại có chút khó kết thúc, chỉ ứng với một câu đi chân đất không sợ ướt giày. Thôn dân của thôn thôn Chu Tiểu Kiều có thái độ dù
bất cứ giá nào cũng phải đối kháng tới cùng. Trương Dương sau khi về
Giang Thành cũng dần dần minh bach, Đỗ Thiên Dã hiện tại đang lâm vào
cảnh rất khó xử.
Lâm Tứ ít nhiều cũng nghe nói tới việc xảy ra ở bên cạnh, bà ta thở dài, nói: "Chuyện của Đỗ Thiên Dã lần này không nên làm lớn như vậy. Tôi
thấy nội bộ Giang Thành có người chơi anh ta."
Trương Dương nói: "Không chỉ là thị lý đâu, đám người đó nếu như không
có người chống lưng, bất kể là như thế nào cũng không dám làm loạn!"
Lâm Tú nói: "Thật là kỳ quái, Cố Doãn Tri tới hiện tại sao vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng nhỉ!"
Trương Dương trong lòng hiểu rõ, Cố Doãn Tri sắp về hưu, Đỗ Thiên Dã lại không phải là ban để thân tín của ông ta, rõ ràng là không muốn dính
vào phiền phức làm gì. Còn Tống Hoài Minh, sau khi y về nước chuyện đầu
tiên chính là xử lý phiền phức của Giang Thành, phái mình tới chính là
để giải quyết vấn đề, chuyện bắt đầu từ giới đấu, với thân phận của Cố
Doãn Tri và Tống Hoài Minh rõ ràng là không tiện hỏi chuyện này, cho nên Tống Hoài Minh mới để mình ra mặt.
Trương Dương nghĩ rất thấu, nhắc tới quyền đầu đủ cứng, phóng mắt khắp
Giang Thành, hắn nói mình là đệ nhị thì không ai dám xưng là đệ nhất.
Nhưng chuyện này lại không thể dùng đánh đánh giết giết để giải quyết,
bắt đầu từ sự kiện giới đấu, phóng viên tới từ các phương đã nằm vùng ở
cái huyện thành nho nhỏ này. Chỉ cần có gió động cỏ lay gì, đám phóng
viên nhất định sẽ vây tới như ruồi nhặng. Có thể giải quyết phiền phức
hay không còn chưa biết, ngược lại lại thành dẫn phiền phức lên đầu
mình, Trương Dương tổng kết ra một đặc điểm lửa cháy thêm dầu của đối
phương toàn bộ đều là thông qua chuyện nhỏ này mà tạo ra thanh thế giống như lăn tuyết cầu, lợi dụng giới truyền thông một cách hữu hiệu, phóng
đại chuyện này lên thành vô hạn.
Đỗ Thiên Dã lần này rơi vào khốn cảnh giống chuyện lần trước hắn đánh An Đạt Văn tới kinh người, nhưng Đỗ Thiên Dã xử lý vấn đề lại không kiên
quyết quả đoán như mình, để xen vào quá nhiều nhân tố tình cảm, cho nên
mới tạo thành khốn cảnh hiện tại.
Thông qua cuộc trường đàm trước sau với Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh ở
Đông Giang, Trương Dương đã hiểu rất nhiều, nguyên nhân căn bản mà Cố
Doãn Tri không tỏ thái độ chính là ông ta nhìn thấy kẻ giật giây ở phía
sau, mà kẻ ở phía sau đổ dầu vào lửa này khiến cho chính đàn Giang Thành sợ bóng sợ gió, đủ thấy năng lực của người này đã đạt tới cảnh giới lật tay làm mây, úp tay làm mưa rồi, dạng đối thủ này, bất kể là ai cũng
không muốn xung đột chính diến với hắn, Cố Doãn Tri thế là liền lựa trọn trầm mặc và né tránh.
Còn Tống Hoài Minh thì sao? Trương Dương tới giờ vẫn không rõ ông bố vợ
tương lai này rốt cuộc là nghĩ gì, có lẽ Tống Hoài Minh và Cố Doãn Tri
đều nhìn rõ kẻ đứng sau giật giây là ai. Nhưng Tống Hoài Minh cũng không tiện ra tay, chuyện trên chính trị tuyệt không phải là tay đấm chân đá
là có thể giải quyết được, cho nên Tống Hoài Minh mới phái mình về Giang Thành. Mục đích của của nhạc phụ đại nhân không phải là để mình hiệp
trợ Lưu Diễm Hồng tìm hiểu tình huống, mà là bảo hắn đi giải quyết vấn
đề.
Giết gà đâu cần dùng giao mổ trâu, cấp bậc của bí thư Cố, tỉnh trưởng
Tống tuyệt đối sẽ không tự mình xuất thủ đối với sự kiện giới đầu của
núi Thanh Đài này, bất kể kẻ đứng sau là ai? Cuộc giao thủ giữa bọn họ
cũng chỉ có thể dùng phương thức vô thanh vô tức, cách sơn đả ngưu mà
thôi.
Cái mà Trương Dương giỏi nhất là bạo lực đơn giản, nhưng hắn từ sau khi
đánh An Đạt Văn xong đã hiểu được một đạo lý, ra tay thì nên ra tay,
nhưng nhất định phải làm tốt công tác khắc phục hậu quả, cái này gọi là
lo trước tính sau, phải áp dụng phương thức vu hồi một chút, xử lý vấn
đề cần kỹ xảo. Muốn giải quyết từ căn bản vấn đề của thôn Chu Tiểu Kiều, thì phải khiến những lão bách tính này khuất phục từ tư tưởng, công tác tư tưởng vốn là điểm mạnh của Đảng ta, nhưng cũng phải phân đối tượng.
Đối diện với thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều có trình độ văn hóa khá thấp,
nếu như giảng giải những thứ cao thâm như chủ nghĩa Mác Le-nin hay tư
tưởng Mao Trạch Đông với họ thì chắc là bọn họ khó mà hiểu được, hơn nữa cán bộ các cấp của huyện Xuân Dương lúc trước cũng đã làm không ít công tác tư tưởng rồi, hiệu quả thu được rất kém. Trương đại quan nhân tiếp
thu kinh nghiệm, áp dụng một loại phương thức khác, hắn đặc biệt mời
Phật môn tinh anh hòa thượng Tam Bảo của chùa Nam Lâm tới, nhờ ông ta
tới thôn Chu Tiểu Kiều phổ độ chúng sinh, kết quả hòa thượng Tam Bảo bất ngờ lại bị đánh.
Nhưng hòa thượng Tam Bảo đối với chính sách phương châm của Trương Dương quán triệt vẫn rất thành công, ông ta diễn một vở kịch, tất cả thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều đều biết rằng trong hôn có hòa thượng tới, mà
hòa thượng này còn bắn tiếng đe dọa, nói là Chu Hồng Vệ mới chết là một
yêu nghiệt, yêu nhiệt này chọc giận trời cao, cũng chọc giận thần linh
của núi Thanh Đài, cho nên thôn Chu Tiểu Kiều sẽ gặp đại họa lâm đầu.
Trương Dương có một tính toán rất chuẩn, đối với thôn dân của thôn Chu
Tiểu Kiều mà nói, giảng nhân quả báo ứng với họ thì hữu dụng hơn là
giảng chủ nghĩa Mác Lenin nhiều.