Trương Dương thâm nghĩ Đỗ
Thiên Dã cũng đúng là, hẹn cô ta cùng ra ngoài thì sao? Có gì mà phải
sợ, nam chưa cưới nữ chưa gả, sợ người ta nói gì chứ? Thế này thì hay
rồi, càng muốn tránh thì càng bị người ta nắm thóp, Tô Viện Viện mượn
chuyện này chơi gã không nhẹ. Trương Dương nói: "Lúc Trần Sùng Sơn nổ
súng, có nhiều người có mặt ở đó như vậy, không thể chỉ có một nhân
chứng là Tô Viện Viện được."
Lưu Diễm Hồng nói: "Đỗ Thiên Dã lúc đầu cũng là một trong số những nhân
chứng, nhưng anh ta nói dối, anh ta căn bản không nhìn thấy tình tiết
Trần Sùng Sơn nổ súng!"
Trương Dương nói: "Các vị không phải có nói lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa cũng có mặt ư?"
Điền Khánh Long nói: "Lý Tín Nghĩa và Trần Sùng Sơn là bạn tương giao
nhiều năm, hai người có tình bạn sâu sắc, lời của ông ta trên pháp đình
thiếu tính thuyết phục!"
Trương Dương nói: "Vậy chỉ có lời mà Tô Viện Viện nói là các vị tin?"
Điền Khánh Long nói: "Không là phải là vấn đề chúng tôi có tin hay không, mà là quan tòa có tin hay không kìa!"
Trương Dương nói: "Ở hiện trường có mấy trăm người cơ mà, tôi không tin là không có ai đứng ra làm chứng!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Chúng tôi cũng muốn tìm nhân chứng, nhưng lúc đó
người của thôn Chu Tiểu Kiều rất nhiều, rất nhiều người đều bận đánh
nhau, thực sự nhìn thấy Trần Sùng Sơn nổ súng lại chẳng có mấy ai, cho
dù có người nhìn thấy cũng sẽ không đứng ra làm chứng cho ông ta đâu,
Chu Hồng Vệ bị chết là người của thôn Chu Tiểu Kiều, ai đứng ra chẳng
khác nào là đắc tội với toàn thôn dân." Cô ta dừng lại một chút rồi nói: "Hơn nữa Chu Hồng Vệ lúc đó rốt cuộc là có uy hiếp tới tính mạng của Đỗ Thiên Dã hay không thì rất khó nói. Trần Sùng Sơn có phải là vì quá lo
cho Đỗ Thiên Dã mà phán đoán xuất hiện sai lầm hay không?"
Trương Dương có chút phản cảm nhíu mày: "Bí thư Lưu, tôi sao cảm thấy cô một lòng muốn tống Trần Sùng Sơn vào ngục vậy?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đừng có đổ oan cho tôi, tôi là đang nói sự thực. Đỗ Thiên Dã trước đay từng làm công tác của ủy ban kỷ luật, chế độ thế
nào thì bản thân anh ta cũng rõ, nhưng lần này vì sao lại lòng người đại loạn, phạm nhiều sai lầm cấp thấp như vậy?"
Trương Dương đương nhiên biết đạo lý trong đây, có điều gã không thể nào nói ra được, liền giả vờ giả vịt bảo: "Cô phân tích thử đi!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, công tác bảo mật của ủy ban kỷ luật cậu có hiểu không?"
Trương Dương gật đầu.
Lưu Diễm Hồng nói: "Có người gửi thư nặc danh, nói giữa Đỗ Thiên Dã và Trần Sùng Sơn kỳ thực là quan hệ cha con ruột thịt!"
Trương Dương trong lòng chấn động, không thể nào! Chuyện này có rất ít
người biết, sao Lưu Diễm Hồng lại rõ như vậy, rốt cuộc là ai thần thông
quảng đại, có thể tra ra quan hệ giữa Trần Sùng Sơn và Đỗ Thiên Dã, rồi
lại còn báo cho bộ môn ủy ban kỷ luật.
Điền Khánh Long nói: "Trạng thái mà Đỗ Thiên Dã biểu hiện ra trong việc
của Trần Sùng Sơn quả thực là có chút bất thường, có câu quan tâm quá
tất loạn, tôi thấy chuyện này cũng không phải là không có khả năng."
Trương Dương cười nói: "Làm sao mà thế được, một người ở Bắc Kinh, một
người ở Bình Hải, một người họ Đỗ, một người họ Trần, giữa bọn họ đúng
là có chút quan hệ thật, cha của bí thư Đỗ và Trần Sùng Sơn là chiến hữu năm xưa, đây là ai vậy nhỉ? Không ngờ có thể tạo ra hoang ngôn như
vậy."
Lưu Diễm Hồng nhắc nhở Trương Dương: "Cậu gia nhập tổ công tác thì phải
giữ tâm thái công bằng mà đối diện với vấn đề, xử lý những việc này phải bảo trì công bằng vô tư. Bất kể đối phương là kẻ thù hay là bạn bè của
cậu thì cậu cũng phải coi như nhau, nghe rõ chưa?"
"Bí thư Lưu yên tâm, tỉnh trưởng Tống đã bảo tôi phục tùng an bài công tác của cô, cô định bảo tôi làm gì?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu quen thuộc với tình huống của Xuân Dương, vậy
chuyện phía Xuân Dương sẽ do cậu phụ trách, hành sự phải thật nhẹ nhàng, đừng làm ảnh hưởng tới công tác bình thường của lãnh đạo huyện Xuân
Dương!"
Trương Dương có chút không hiểu, thằng ôn này trước đây chưa từng làm
công tác của ủy ban kỷ luật, không biết cụ thể nên làm gì: "Bí thư Lưu,
tôi tới Xuân Dương là phụ trách làm gì?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện này xảy ra ở Xuân Dương, cậu chủ yếu phụ
trách điều tra, trong quá trình xử lý chuyện này, công tác của cán bộ
huyện Xuân Dương có đúng với chức trách hay không, có tồn tại thiếu xót
gì không? Chuyện này vì sao lại càng lúc càng lớn? Có trở ngại gì
không?"
Trương Dương đã hiểu rồi, đây là bảo hắn đi tìm thiếu xót, trong lòng
hắn vui mừng quá dỗi: "Chuyện này đối với tôi mà nói thì không có gì là
trở ngại gì cả, nhưng tôi đi tìm người ta nói chuyện, người ta chắc gì
đã thèm nghe tôi, dẫu sao hiện tại tôi cũng không có chức vị gì cả, ai
thèm để tôi vào mắt chứ?"
Điền Khánh Long thản nhiên như không, biết rằng thằng ôn này muốn nhân cơ hội ra điều kiện, trong lòng liền mừng thầm.
Lưu Diễm Hồng rất tốt với Trương Dương, dẫu sao thì tầng quan hệ của
Tống Hoài Minh cũng bày ra đó, cô ta biết Tống Hoài Minh sở dĩ phái
Trương Dương tới nhất định là có dụng ý, mình chỉ cần phối với tốt với
công tác của người bạn học này, cấp cho Trương Dương tiện lợi lớn nhất,
đương nhiên, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì có thể giúp hắn gánh trách
nhiệm, chuyện này rõ rồi. Lưu Diễm Hồng từ trong túi công văn rút giấy
chứng minh ra, bên trên có dấu đỏ của ủy ban kỷ luật: "Cậu là do chúng
tôi điều tới, ai không tin thì cứ gọi điện lên ủy ban kỷ luật tỉnh mà
chứng thực, còn nữa, phía bộ tổ chức Giang Thành tôi lập tức sẽ bắn
tiếng."
Trương Dương mỉm cười nhận lấy giấy chứng mình, lập tức gọi điện thoại
cho bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Từ Bưu, rồi đưa điện thoại cho Lưu Diễm
Hồng, nói: "Điện thoại của bộ trưởng Từ!"
Lưu Diễm Hồng trừng mắt nhìn hắn, thằng ôn này cũng nóng lòng thật, Lưu
Diễm Hồng nhận lấy điện thoại, nói lại chuyện lâm thời mượn tam Trương
Dương với Từ Bưu, phía Từ Bưu tất nhiên là không có vấn đề gì, y cười
nói: "Bí thư Lưu, có cần tôi giúp gửi một văn kiện xuống không?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Tạm thời cứ bảo mật đã, chuyện này không đáng để
tuyên truyền, thông báo cho anh một tiếng là muốn làm đúng theo thủ tục
thông thường, để tránh người ta nói ra nói vào."
Từ Bưu nói: "Bí thư Lưu, cô tìm đúng người rồi đó, tôi thấy chuyện của Xuân Dương phải để tiểu Trương xuất mã.
...
Lúc Trương Dương rời khỏi sở chiêu đãi thì đã là mười giờ tối, bởi vì
Lưu Diễm Hồng đã dặn dò, bảo hắn gần đây ít liên lạc với Đỗ Thiên Dã
thôi, cho nên hắn bỏ ý định tới nhà Đỗ Thiên Dã, quay về trong xe gọi
điện cho gã.
Giọng nói của Đỗ Thiên Dã rõ ràng có chút trầm thấp, xem ra tình tự của
gã rất không tốt, nghe nói Trương Dương đã về tới Giang Thành, liền bảo: "Tới nhà tôi đi, cùng tôi uống vài chén!"
Trương đại quan nhân hắng giọng nói: "Cái đó... hiện tại có chút không thích hợp!"
Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Nể mặt mà không cần đấy phải không?"
Trương Dương nói: "Tôi bảo này anh Đỗ, trong lòng tức giận thì cũng đừng có trút lên huynh đệ chứ, tôi hiện tại là thành viên của tổ công tác ủy ban kỷ luật tỉnh, anh đắc tội với tôi, cẩn thận tôi gây bất lợi cho anh đấy!"
Đỗ Thiên Dã ngây ra, không ngờ thằng ôn này lắc người biến một cái đã
trà trộn được vào tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh. Gã lập tức hiểu
nguyên nhân khiến Trương Dương không tiện tới nhà mình, liền than khẽ:
"Để vài ngày nữa hẵng nói vậy!"
Trương Dương nói: "Tôi chủ yếu là muốn nhắc nhở anh một chuyện, có người báo, nói rằng anh và Trần Sùng Sơn có quan hệ cha con ruột thịt!"
Đỗ Thiên Dã bị câu nói này của Trương Dương khiến cho giật nảy mình, gã trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: "Là ai nói?"
"Thư nặc danh, ai mà biết được là tên vương bản đản nào?" Trương Dương cố ý nói: "Chuyện này không phải là thật chứ?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Nếu là thật thì sao?"
Trương Dương nói: "Nếu là thật, chuyện này anh tốt nhất nên đứng ngoài.
Nên làm gì thì cứ làm, bác Trần nhất định sẽ không sao, ti lệnh Sở tới
rồi, tôi cũng tới rồi, phía quan phương ai dám không nể mặt tư lệnh Sở
chứ, cái xã Hắc Sơn Tử này không có tôi thì không làm được chuyện gì
đâu!"
Đỗ Thiên Dã nghe thấy thằng nhóc này nói năng vô cùng tự tin, nếu như là bình thường thì Đỗ Thiên Dã sẽ không khách khí kêu hắn nói khoác, nhưng lúc này lại cảm thấy tình cảm bạn bè ấm áp dâng lên trong lòng gã, Đỗ
Thiên Dã nói: "Xử lý chuyện gì cũng phải có chừng mực, ngàn vạn lần đứng có nóng giận."
Trương Dương nói: "Thanh danh của tôi sớm đã mất hết rồi, có thêm một vết nhơ cũng chẳng sao!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Đừng làm trái nguyên tắc!"
"Anh yên tâm đi, tôi còn lo cho sĩ đồ của mình hơn anh!"
Đỗ Thiên Dã cười một tiếng, nói: "Biết được là tốt!"
Trương Dương nói: "Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỏ, anh hiện tại tốt nhất là đừng có làm gì cả, cứ để thuận theo tự nhiên đi!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Đợi chuyện này qua rồi tôi sẽ mời cậu uống rượu!"
....
Các thường ủy của huyện Xuân Dương đang họp, bí thư huyện ủy Chu Hằng
vừa mới nói được mấy câu thì thư ký hối hả chạy tới, ghé vào tai y nói
gì đó, Chu Hằng không khỏi nhíu mày, y lập tức tuyên bố tan họp, tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh có người tới, một cán bộ cấp huyện như Chu
Hằng không dám chậm tễ, Chu Hằng tới phòng tiếp đãi, vừa nhìn một cái
thì trong lòng bốc hỏa, y còn tưởng là vị đại cán bộ nào của ủy ban kỷ
luật tỉnh, không ngờ lại là Trương Dương.
Trương Dương mặc áo gió màu đen, khệnh khạng ngồi trên sa lông nghếch
hai chân lên, dương dương tự đắc phẩm trà, nhìn thấy Chu Hằng, hắn bỏ
chân xuống: "Bí thư Chu, lâu rồi không gặp!"
Chu Hằng tức giận không thôi: "Chủ nhiệm Trương, anh có việc gì, tôi đang bận họp!"
Trương Dương nói: "Họp gì thế, có quan trọng không?"
Chu Hằng nói: "Chuyện của huyện lý!" Y nói với thư ký: "Tiểu Lý, giúp tôi tiếp dãi chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương nói: "Đừng đi vội, tôi hiện tại cũng phải là chủ nhiệm
Trương gì cả, tôi là phó tổ trưởng tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh!"
Chu Hằng lúc này mới quay người lại, nghe thấy những lời này của Trương
Dương, cơ thịt trên người cứng lên, thằng cha này từ từ quay người lại,
hai mắt trợn trừng, mồm há hốc, biểu tình trên mặt kinh ngạc tới cực
điểm, y quả thực là nghĩ không thông, Trương Dương vừa xảy ra chuyện bị
cảnh cáo xử phạt trong Đảng, sao thoáng cái đã chui vào ủy ban kỷ luật
tỉnh rồi.
Trương Dương rút giấy chứng
minh ra lắc lắc, sau đó mỉm cười nói: "Ngồi đi!" Ủy ban kỷ luật mượn hắn tới không phải là giả, nhưng phó tổ trưởng là hắn tự phong.
Chu Hằng tuy rất phản cảm với thằng ôn này, nhưng thân phận của người ta hiện tại không như ngày trước. Tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh,
đừng nói là mình, cho dù là bí thư thị ủy gặp phải dạng người này cũng
nhức đầu. Chu Hằng thật thà ngồi xuống cạnh Trương Dương.
Trương Dương bụp một cái nhổ ngụm trà trong miệng ra, nhíu mày nói: "Trà lá kiểu gì vậy? Toàn là cặn trà, còn có cả mùi đất nữa!"
Chu Hằng vội vàng nói: "Tiểu Lý, đi lấy Bích Loa Xuân lại đây.”
Thư ký tiểu Lý vội vàng chạy đi.
Chu Hằng đoán rằng lần này Trương Dương tới có tám chín phần mười là
liên quan tới sự kiện giới đấu ở núi Thanh Đài, trong đầu y đang suy
nghĩ xem nên đối phó với thằng ôn này như thế nào.
Nhưng câu đầu tiên của Trương Dương lại khiến Chu Hằng trở tya không
kịp, hắn căn bản không bắt đầu từ việc giới đấu, mà chậm rãi nói: "Tình
trạng giao thông của huyện thành Xuân Dương rất kém, thi công sửa chữa
đường xá thành thị kéo dài bao lâu rồi?"
Chu Hằng giật thót người, y có chút dựng tóc gáy, chẳng lẽ lần này là vì chuyện của mình mà tới ư? Ước nguyện ban đầu mà y cải tạo đường xá nội
thành là tốt, ai mà không muốn kiếm chút chính tích, nhưng đường xá tu
sửa được một nửa thì lại xảy ra vấn đề tài chính, hiện tại rất nhiều
công trình đều bị bỏ dở ở đó, hai ngày nay mưa gió liên miên, cả đường
xá nội thành lầy lội bất kham, có nơi còn bị nước mưa đổ thành khe rãnh, Chu Hằng nói: "Trên tài chính xảy ra chút vấn đề, có điều đã giải quyết xong rồi, muộn nhất là mùa thu đường nội thành sẽ có thể quán thông
toàn bộ, tới lúc đó Xuân Dương sẽ dùng một diện mạo mới để xuất hiện
trước mặt mọi người."
Trương Dương không nói gì, tay nhẹ nhàng gõ lên bàn uống trà, hai mắt híp lại, ánh mắt nhìn về đằng xa.
Chu Hằng cảm thấy một cỗ cạo ngạo từ trên người thằng ôn này tỏa ra, khí thế từ trên cao nhìn xuống chèn ép mình, khiến Chu Hằng rất không thoải mái, nhìn thấy Trương Dương thủy chung không nói gì, y cuối cùng cũng
không nhịn được, mỉm cười nói: "Có đạo không phá thì không lập được,
không có quyết tâm cải tạo thì không có được một Xuân Dương mới.
Trương... chủ nhiệm lần sau tới, nhất định có thể phát hiện biến hóa
đáng mừng của Xuân Dương."
Trương Dương nói với vẻ chế giễu: "Tôi tháng nào cũng tới Xuân Dương,
nhưng mỗi lần đều nhìn thấy Xuân Dương biến thành nay không bằng xưa,
vừa rồi lái xe tới, xe ở đường hai bị sa hố, may mà là khu bốn, nếu
không thì nằm luôn ở đó rồi."
Vẻ mặt của Chu Hằng vô cùng xấu hổ.
Trương Dương nói: "Bốn đường hầm thông tới huyện thành, có ba đường bị
ngập nước, tất cả lượng xe đều tụ tập ở đường hầm phía bắc, giờ còn đang tắc kia kìa, Xuân Dương ở trên tay bí thư Chu thật sự là phồn vinh hưng vượng!"
Chu Hằng sao không nghe ra là hắn đang mỉm mai mình, y tự nhiên như
không, nói!" Làm việc gì cũng phải có quá trình, tôi biết bởi vì chuyện
xu sửa đường xá huyệt thành mà gặp phải không ít chỉ trích, nhưng tôi
không thẹn với lòng, thân là một Đảng viên, thâm là cán bộ quốc gia, tôi nếu như ngay cả chút áp lực này mà cũng không chịu nổi thì còn làm được việc gì nữa? Lúc ban đầu quả thật là người dân đích xác không hiểu, cho nên mới xuất hiện một số lời kháng nghị và oán thán, có điều thông qua
đoạn thời gian công tác này, bọn họ cũng dần dần hiểu được, chính phủ
huyện ý chúng tôi cải tạo đường xá là để tạo phúc cho xã hội, tạo phúc
cho con cháu, nhìn về lâu về dài, sẽ có tác dụng thay đổi bộ mặt lạc hậu của Xuân Dương." Những lời này của y rất hùng hồn, không đỏ mặt chút
nào.
Trương Dương cười nói: "Bí thư Chu rất được lòng dân!"
Chu Hằng nói: "Cũng tạm!"
Trương Dương thầm mắng y nói khoác mà không biết ngượng, cầm chén trà mà thư lý tiểu Lý mới đổi lên uống một ngụm: "Bí thư Chu được lòng dân như vậy thì sao hai ngày trước còn phát sinh sự kiện thôn dân của thôn Chu
Tiểu Kiều vây kín cửa lớn của chính phủ huyện ủy?"
Chu Hằng mắng thầm Trương Dương, thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều tới gây
chuyện không phải là vì y, càng không phải là vì kháng nghị huyện thành
xây đường, đó toàn là vì kháng nghị bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã mà. Chu
Hằng nói: "Thôn dân tới gây chuyện là bởi vì sự kiện thôn dân Chu Hồng
Vệ tử vong!"
Trương Dương nói: "Chu Hồng Vệ vì sao mà chết?"
Chu Hằng hiện tại đã hiểu thằng ôn này là dương đông kích tây, vòng một
vòng rồi vẫn quay về sự kiến giới đấu ở núi Thanh Đài, ban đầu cũng
không nói rõ, khiến cho Chu Hằng toát cả mồ hôi, cho rằng mình có cái
thóp nào bị ủy ban kỷ luật tỉnh nắm được rồi.
Vừa bị kinh sợ cho tâm tình rõ ràng bị ảnh hưởng, Chu Hằng bưng chén trà lên, uống ừng ực một ngụm, làm sạch cổ họng rồi nói: "Chuyện này không
có gì đáng ngờ cả, Trần Sùng Sơn nổ súng bắn chết anh ta."
Trương Dương nói: "Hiện trường trừ lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa và Tô Viện Viện ra, còn có nhân chứng nào mục kích nữa?"
Chu Hằng thầm nói ngươi không phải là phó tổ trưởng của tổ công tác ủy
ban kỷ luật tỉnh ư? Sao giống như là công an vậy, y thực sự bị những lời vừa rồi của Trương Dương dọa cho sợ rồi, lần này càng không có nổi chút đấu trí nào, thở dài, nói: "Tràng diện lúc đó loạn như vậy, có ai mà
chú ý chứ?"
Trương Dương nói: "Thôn Chu Tiểu Kiều không phải là lần đầu tiên gây
chuyện, sự kiện suối nước nóng cốc Xuân Hi lần đó cũng chính là do họ
làm, lúc đó bí thư Chu cũng có mặt, mới qua chưa lâu mà lại gây ra sóng
gió lớn như thế này, xem ra bọn họ chưa được giáo huấn đầy đủ từ chuyện
lần trước rồi.”
Chu Hằng minh bạch, người ta là đang chỉ trích mình công tác bất lực, y
có chút bất đắc dĩ nhíu mày, nói: "Trong xương cốt của sơn dân núi Thanh đài có mang theo tính cách của thổ phỉ, chuyện của cốc Xuân Hi phản ứng của chúng tôi cũng tính là kịp thời, xử lý cũng không chút lưu tình, bí thư thôn ủy Chu Minh Xuyên cũng bị cách chức, chuyện lần này là thôn
dân tổ chức tự phát, không có liên quan gì tới lãnh đạo cả." Chu Hằng là đang nói với Trương Dương rằng, ngươi đừng có chơi ta, ta con mẹ nó
không phải là dễ khi phụ đâu.
Trương Dương nói: "Bí thư chu, trong mắt ông, sự kiện giới đấu này vì sao lại ầm ĩ tới mức độ này?"
Chu Hằng nói: "Chủ nhiệm Trương, kỳ thực chuyện này không có gì là phức
tạp cả, người Trung Quốc chúng ta có câu, người chết vì tài, chim chết
vì mồi, sự kiện giới đấu này xảy ra không gì ngoài tranh cướp tài bảo,
bí thư Đỗ vừa hay lại xuất hiện ở hiện trường, anh ta muốn ngăn cản trận giới đấu này, sự an toàn của bản thân anh ta bị uy hiếp, cho nên Trần
Sùng Sơn nổ súng, động cơ rất đơn giản, chính là vì cứu bí thư Đỗ.
Chuyện vốn rất đơn giản thôi, nhưng phát triển tới mức độ hiện tại,
khẳng định là có người ở phía sau cổ động, bao gồm cả nhiều phóng viên
như vậy mà lại đến Xuân Dương rất đúng lúc. Cái này không phải là trùng
hợp gì cả, có người để lộ tin tức cho bộ môn săn tin, ủy ban kỷ luật
tỉnh các anh cũng không phải là tự dưng gia nhập vào chuyện này, khẳng
định là có người báo cho các anh gì đó." Chu Hằng lăn lộn trên chính đàn không phải chỉ có một hai ngày, y nhìn sự kiện này rất thấu triệt, có
một điểm y biết rõ rằng, bất kể kẻ thúc đẩy sự kiện này là ai, bất kể là âm mưu này là nhắm vào ai, y cũng đã bị cuốn vào, sự kiện núi Thanh Đài để lại ảnh hưởng càng lớn thì trách nhiệm mà y phải gánh cũng càng lớn.
Trương Dương lại nhắc tới một vấn đề quan trọng khác: "Việc xung đột
giữa cảnh sát và thôn dân phát sinh ở thôn Chu Tiểu Kiều thì anh thấy
sao? Anh có hạ lệnh tới thôn Chu Tiểu Kiều bắt người không?"
Chu Hằng lắc đầu: "Không có, tuyệt đối là không có”"
Trương Dương nói: "Vậy có nghĩa là chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều là quyết định của cục trưởng Thiệu ư?"
Chu Hằng nói: "Tôi nghĩ đồng chí Vệ Giang là vì muốn nhanh chóng dẹp yên sự kiện này, không ngờ lại thành đổ thêm dầu vào lửa, kích hóa mâu
thuẫn." Những lời nói này của Chu Hằng ngoài mặt thì là bảo vệ Thiệu Vệ
Giang, nhưng trên thực tế là đẩy hết trách nhiệm lời người Thiệu Vệ
Giang.
Trương Dương sao có thể không nhìn ra dụng ý của thằng cha này, có điều
trong việc xử lý chuyện này, cách làm của Thiệu Vệ Giang quả thật là
khiến người ta sinh nghi, y ngồi trên vị trí cục trưởng cục công an
huyện Xuân Dương đã nhiều năm rồi, làm việc trước giờ luôn sóng yên biển lặng, từ lâu đã mang cái danh là người thận trọng, cách làm cấp tiến
lần này và tác phong làm việc xưa nay hoàn toàn đối lập nhau.
Chu Hằng mẫn duệ phát giác ra rằng sự có mặt của Trương Dương lần này
chứng tỏ sự kiến giới đấu núi Thanh Đài đã kinh động tới tỉnh lý, y rụt
rè hỏi: "Chủ nhiệm Trương, lần này bí thư Đỗ liệu có gặp phiền phức gì
không?"
Trương Dương hỏi lại: "Anh muốn anh ta gặp phiền phức à?"
Chu Hằng vội vàng lắc đầu: "Không muốn, không muốn, chủ nhiệm Trương đừng hiểu lầm!"
Trương Dương nói: "Tỉnh lý rất không hài lòng về cách xử lý chuyện này,
tôi không ngại nói thực với anh, bí thư Cố và tỉnh trưởng Tống đều hạ
quyết tâm, lần này nhát định phải đào cả gốc rễ sự kiện giới đấu lên,
người có trách nhiệm liên quan đều phải chịu trừng phát!" Thằng ôn này
đột nhiên nói với giọng điệu nhấn mạnh, dọa cho Chu Hằng bất giác run
bắn lên!"
Trương Dương ảm thấy mình gõ y thể là đủ rồi, cũng lười chẳng muốn tiếp
tục ở đây nữa, đứng dậy nói: "Bí thư Chu, thân phận của tôi anh tạm thời đừng nói với người khác, mấy ngày gần đây tôi sẽ ở huyện lý để tìm hiểu tình huống, tìm một số người có trách nhiệm liên quan để làm rõ chuyện
này."
Chu Hằng mắng thầm hắn là tên tiểu nhân đắc chí, nhưng người ta hiện tại mang cái vòng sáng là phó tổ trưởng tổ công tác của ủy ban kỷ luật
tỉnh, một cán bộ cấp huyện như mừng tốt nhất đừng tùy tiện đắc tội. Y
cung kính tiễn Trương Dương ra khỏi phòng tiếp đãi, tới cầu thang,
Trương Dương xua tay, nói: "Không cần phải tiễn, để người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Chu Hằng bực bội không thôi, ngươi khệnh khạng đi vào, ai mà không biết
ngươi đã tới rồi, hiện tại còn nghĩ tới vấn đề ảnh hưởng à? Thật sự là
không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì nữa?
Kỳ thực Trương đại quan nhân có ý làm ra vẻ lãnh đạo, phương thức nói
chuyện cũng hợp với cách làm của Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh bình
thường, chừng mực khệnh khạng cũng nắm rất chuẩn, ở trong mắt người khác nhìn thì có chút cổ quái
Trương Dương ra khỏi tòa nhà văn phòng thì trời ddnag đổ mưa to thằng nhóc này lèm bèm chửi thời
tiết đáng ghét. Che cặp tài liệu bước nhanh vào xe jeep của mình, vừa
lên xe, đang cầm khăn lau nước mưa trên mặt thì di động đổ chuống, hắn
cầm lên hỏi: "Ai đó?"
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của phó huyện trưởng Từ Triệu Bân: "Trương lão đệ, tôi thấy xe jeep của cậu, cậu tới Xuân Dương đấy à?"
Trương Dương trước giờ không thích tên Từ Triệu Bân này, cảm giác người
này quá thích đầu cơ trục lợi, có điều vợ chồng Từ Triệu Bân đối với hắn một mực không tồi, cho nên trong ngôn ngữ của Trương Dương vẫn rất
khách khí: "Huyện trưởng Từ, mưa lớn như vậy mà vẫn có thể chú ý tới tôi à?"
Từ Triệu Bân cười ha ha, y lúc này đang đứng trước cửa sổ văn phòng,
nhìn xuống xe jeep ở bãi đỗ xe: "Trương lão đệ, mưa lớn thế này, hay là
cùng nhau ra ngoài uống vài chén đi!"
Trương Dương nhìn xung quanh mà không thấy Từ Triệu Bân: "Không được rồi, tôi còn phải về thăm mẹ, để sau lại gọi nhé!"
Từ Thiệu Bân ừ một tiếng, y sở dĩ không ra ngoài tìm Trương Dương nói
chuyện, nguyên nân là y đoán được cuộc họp thường ủy hôm nay đột nhiên
gián đoạn khẳng định là bởi vì Trương Dương, vào những lúc như thế này,
Trương Dương tới Xuân Dương có tám chín phần mười là vì chuyện giới đấu
núi Thanh Đài, trong thể chế Giang Thành có ai mà không biết quan hệ
giữa hắn và Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã gặp phiền phức, Trương Dương khẳng
định sẽ không ngồi yên mà nhìn, đối với Từ Triệu Bân mà nói thì đây là
một cơ hội, trên sĩ đồ của y thủy chung không có khởi sắc gì lớn, trong
mắt y đó là bởi vì thiếu một tòa núi dựa, trong chính đàn Trung Quốc,
năng lực chấp chính tuyệt đối không phải là tiêu chuẩn chủ yếu để đánh
giá quan viên. Từ Triệu Bân luôn cảm giác mình lòng đầy hoài bão mà
không thể thi triển, với năng lực của y, không nên tới giờ vẫn chỉ ngồi ở vị trí của một phó huyện trưởng.
Đương nhiên, sự kiện giới đấu của núi Thanh Đài lần này cũng khiến Từ
Triệu Bân sợ hãi, y trong chính phủ huyện ủy được phân quản công tác du
lịch. Hơn nữa vợ của y là Vu Thu Oanh còn là trưởng xã xã Hắc Sơn Tử,
thôn Chu Tiểu Kiều là thuộc xã Hắc Sơn Tử. Chuyện lần này có ảnh hưởng
lớn hơn so với dự kiến, tương lai nếu truy cứu trách nhiệm, Vu Tu Linh
rõ ràng là không thoát khỏi liên quan, Từ Triệu Bân muốn thông qua
Trương Dương để hỏi một số tình huống.
Trương Dương sau khi rời khỏi huyện ủy liền tới cục công an huyện, Thiệu Vệ Giang gần đây một mực ở trong cục công an, sau khi ở thôn Chu Tiểu
Kiều phát sinh xung đột bạo lực giữa thôn dân và cảnh sát, y đã bị đẩy
ra nơi đầu sóng ngọn gió, mà người đẩy y vào khốn cảnh không phải là ai
khác mà chính là bản thân y, chính là y đưa ra quyết định phải áp dụng
cách làm cứng rắn với thôn Chu Tiểu Kiều cho nên mới dẫn tới cuộc xung
đột đó. Bởi vì sự kiện này mà Thiệu Vệ Giang bị nhiều phía chất vấn,
cũng chịu không ít áp lực.
Hiện giờ Thiệu Vệ Giang ngoài mặt thì vẫn tính là ung dung bình tĩnh,
lúc Trương Dương bước vào phòng làm việc của y, Thiệu Vệ Giang đang đọc
báo, trước đây y không có thói quen đọc báo, nhưng sau sự kiện giới đấu
núi Thanh Đài, y lại rất quan tâm tới tin tức.
Thiệu Vệ Giang và Trương Dương cũng tính là quen nhau từ lâu, nhớ lần
đầu tiên gặp Trương Dương là vào hai nắm trước, lúc đó Trương Dương chỉ
là một vệ giáo sinh thực tập của bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương,
vẫn là một thanh niên ở trên bến xe vì xung đột với người khác mà ra tay đánh người, hiện tại thằng ôn này vẫn thường ra tay, vẫn nóng máu dễ
xung động như trước, nhưng đã là cán bộ cấp phó ban, con rể tương lai
của tỉnh trưởng Bình Hải, bạn thân của bí thư thị ủy hiện nhiệm của
Giang Thành.
Thiệu Vệ Giang bỏ kính lão xuống, mỉm cười gật đầu với Trương Dương:
"Tiểu Trương tới đấy à!" Trong mắt y, Trương Dương chẳng qua chỉ là có
vận khí tốt một chút, do dù là hắn có chút bối cảnh, nhưng trong xương
cốt vẫn là con cháu xuất thân từ gia đình công nhân.
Trương Dương không chọn cái ghế ở trước mặt Thiệu Vệ Giang để ngồi, mà
đặt mông xuống sa lông, cách Thiệu Vệ Giang rất xa, Thiệu Vệ Giang xoa
xoa cái cổ đã hơi mỏi, mỉm cười nói: "Tiểu Tương, tìm tôi có chuyện gì
vậy?"
Trương Dương nói: "Ủy ban kỷ luật tỉnh và công an thính lập một tiểu tổ
công tác liên hợp, tôi hiện tại đảm nhiệm chức phó tổ trưởng, nhận sư ủy thác của tổ chức, tới đây tìm ông để hỏi thăm một số tình huống."
Thiệu Vệ Giang ngây ra, y có chút không rõ thân phận của Trương Dương
lúc này, Trương Dương nói: "Phó thính trưởng Điền phụ trách chuyện phía
Giang Thành, điều tra tình huống phía Xuân Dương thì đều giao cho tôi."
Hắn lấy giấy chứng minh ra, trong lòng thầm nghĩ: "May mà lúc trước bảo
Lưu Diễm Hồng đưa giấy chứng minh, nếu không thì đám người này chỉ sợ là chẳng có ai tin mình cả."
Thiệu Vệ Giang từ xa cũng nhìn thấy cái dấu đỏ đó, do dự một lát, vẫn
đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, cầm giấy chứng minh
lên, híp mắt đọc, để lui ra xa, nhìn rõ con dấu của ủy ban kỷ luật tín, y trả lại giấy chứng minh cho Trương Dương: "Tiểu Trương, chúng ta cũng
là ngươi quen cũ, cậu muốn hỏi tình huống gì thì cứ hỏi đi, kỳ thực tôi
cũng đã báo cáo toàn bộ tình huống lên quan lên thượng cấp rồi, cũng
chẳng ngại kể lại những chuyện đó một lần nữa."
Trương Dương nói: "Cục trưởng Thiệu, chuyện giới đấu trên cơ bản đã rõ
ràng, tôi muốn hỏi một chút, những thôn dân hôm đó tham gia và cuộc giới đấu bị bắt tổng cộng có bao nhiêu người?"
Thiệu Vệ Giang nói: "Bắt hơi hai mươi người, trước mắt đều giữ trong đồn."
Trương Dương lại nói: "Có bắt người của thôn Chu Tiểu Kiều phát động tấn công cảnh sát không?"
Tả Viên Triêu gật đầu: "Chỉ bắt anh hai của Chu Hồng Vệ là Chu Hồng
Tinh, cậu biết đấy, đông như vậy, chuyện này cũng khó xử lý."
Trương Dương rất hoài nghi bản thân Thiệu Vệ Giang, nếu như nói một phát súng của Trần Sùng Sơn đã gây nên chiến dịch này, vật thì sự xung đột
của cảnh sát và thôn dân do Thiệu Vệ Giang dẫn phát không nghi ngờ gì
nữa đã đẩy chiến dịch này trở nên kịch liệt hơn. Biểu hiện của Thiệu Vệ
Giang trong chuyện này rất trái lẽ thường, khiến người ta không thể
không hoài nghi động cơ của y.
Trương Dương nói: "Cục trưởng Thiệu, tôi nhe nói nguyên nhân của chuyện
này là do một đám trộm mộ, bọn chúng đánh cắp động tàng bảo của An râu
rậm, sau đó lợi dụng tài vật mà dẫn phát cuộc giới đấu này, mục đích là
để che giấu tội ác của họ, có manh mối gì về những tên trộm mộ này
không?"
Tả Viên Triêu lắc đầu, nói: "Không có manh mối gì cả! Mục đích của họ đã đạt được rồi, các thôn dân trong lúc tranh giành và giới đấu đã khiến
cho hiện trường trở nên bừa bãi lộn xộn, khiến chứng cứ của chúng tôi và việc phá án gặp phải trợ ngại rất lớn, tiểu Trương, kỳ thật trọng điểm
đã không còn ở vụ an cướp bóc này."
Trương Dương nói: "Cục trưởng Thiệu cho rằng trọng điểm là ở đâu?"
Thiệu Vệ Giang thở dài không nói gì, thầm nghĩ cậu biết rồi còn cố hỏi!
Trương Dương nói: "Có thể an bài cho tôi gặp Chu Hồng Tinh không?"
Thiệu Vệ Giang nói: "Thằng ôn đó là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, gặp gã làm gì?"
Trương Dương nói: "Gã có tham gia vào chuyện cướp tài vật không?"
Thiệu Vệ Giang gật đầu.
Trương Dương nói: "Tôi muốn xem gã cứng đến thế nào!"
....
Ở Xuân Dương người không biết Trương Dương rất ít, xã Hắc Sơn Tử càng
như vậy, cơ hồ là mỗi xã dân đều nghe nói tới uy danh của vị chủ nhiệm
ban sinh đẻ kế hoạch này, một mình có thể đánh hơn chục hán tử, cố sự
này đã chú định phải thành truyền kỳ.
Chu Hồng Tinh nhìn thấy Trương Dương, trong mắt ít nhiều có vẻ sợ hãi,
Trương Dương không nhớ gã, nhưng gã thì nhớ Trương Dương, trong sự kiện
suối nước nóng cốc Xuân Hi lần trước, gã từng ăn một đấm của Trương
Dương, một quyền đó đủ để khiến gã đau hơn một tháng.
Trương đại quan nhân đánh rất nhiều người, khẳng định không nhớ được dạng nhân vật tầm thường như Chu Hồng Tinh.
Thái độ của Chu Hồng Tinhv vẫn khá là ngang ngược, người ta ngang ngược
phân làm hai loại, một loại là trời không sợ đất không sợ, còn loại kia
là giả vờ giả vịt, lúc gặp phải kẻ yếu thì càng ngang ngược, một khi gặp người mà mình sợ, cũng sẽ lợi dụng sự ngang ngược đó để che giấu sự bất an của mình, Chu Hồng Tinh rõ ràng là thuộc loại sau.