Y Đạo Quan Đồ

Chương 333: Chương 333: Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu




Lời nói của Tô Viện Viện giống như là tiếng sấm nổ bên tai Vinh Bằng Phi. Y tràn đầy kinh ngạc nhìn cô gái này, đột nhiên ý thức được chuyện đã biến thành không thể khống chế được nữa rồi, những lời nói này của Tô Viện Viện không nghi ngờ gì nữa sẽ đẩy Đỗ Thiên Dã vào thế bất lợi, càng khiến tiền cảnh của Trần Sùng Sơn bị phủ lên một tầng bóng râm, mà phiền phức nhất là, nhân chứng số một nhìn thấy Trần Sùng Sơn nổ súng giết Chu Hồng Vệ chính là Tô Viện Viện, Tô Viện Viện đã cung cấp chứng cứ tương quan có lợi, vốn Đỗ Thiên Dã cũng là một nhân chứng, nhưng sau cuộc nói chuyện giữa Điền Khánh Long và gã, chứng minh Đỗ Thiên Dã không phải là nhân chứng mục kích, cho nên chỉ còn lại Tô Viện Viện và Lý Tín Nghĩa, cô ta lật lại chứng cung, chẳng khác nào không thể chứng minh Chu Hồng Vệ lúc đó tạo thành uy hiếp đến sinh mạng của Đỗ Thiên Dã, mà tính chất của một phát súng này của Trần Sùng Sơn sẽ đầy tính không xác định.

Điền Khánh Long nói: "Tô Viện Viện, tôi đã đọc chứng cung lúc trước của cô, cô không phải đã nói như vậy, có thể nói cho tôi biế là vì sao không?"

Tô Viện Viện nuốt lệ, nói: "Tôi sợ, chuyện lúc đó phát sinh quá đột ngột, sau chuyện, bí thư Đỗ nói với tôi, bảo tôi nói rằng..."

"Bảo cô nói gì?"

Tô Viện Viện nói: "Anh ta bảo tôi nói chỉ là chẳng may gặp tôi, còn bảo tôi giúp chứng minh Chu Hồng Vệ lúc đó đã tạo thành uy hiếp tới sinh mạng của anh ta!"

Vinh Bằng Phi không nhịn được nữa, y gầm lên tức giận: "Tô Viện Viện, tôi nhắc nhở cô, nếu như ngụy tạo chứng cớ, cô sẽ phải chịu chế tài của pháp luật!"

Tô Viện Viện nói: "Tôi không có nói dối, những gì mà tôi nói đều là sự thực!"

Điền Khánh Long lấy bao thuốc ra, rút một điếu để châm, rít một hơi, sau đó gập hồ sơ lại, nói khẽ: "Được rồi, tôi hỏi xong rồi, cô có thể đi ra rồi!"

Sau khi Tô Viện Viện đi, Vinh Bằng Phi tức giận nói: "Cô ta đang nói dối!"

Điền Khánh Long nói: "Thân là cảnh sát, chúng ta phải tôn trọng chứng cứ thật sự, Tô Viện Viện dẫu sao cũng là đàn bà con gái, dưới tình huống như thế này, khủng hoảng sợ hãi cũng là điều khó tránh khỏi, những lời nói trước và sau không thống nhất cũng là rất bình thường."

Vinh Bằng Phi nói: "Cô ta vì sao muốn nói rằng là Đỗ Thiên Dã bắt cô ta nói vậy? Chẳng lẽ muốn kéo Đỗ Thiên Dã xuống vũng bùn ư!"

Điền Khánh Long thở dài: "Chuyện của Giang Thành đúng là ùn ùn không dứt, một trận giới đấu không ngờ có thể ầm ĩ tới mức ai ai cũng biết, rốt cuộc là năng lực của tầng lớp lãnh đạo Giang Thành có vấn đề hay là có người ở sau lưng cố ý gây chuyện?"

Vinh Bằng Phi nói: "Một vấn đề vốn rất đơn giản, sao càng lúc càng phức tạp như vậy nhỉ?"

Điền Khánh Long nói: "Xem ra người ta thật sự muốn chơi Đỗ Thiên Dã rồi!"

....

Sau khi Tống Hoài Minh xuống máy bay, trên đường từ sân bay về Đông Giang đã nghe thư ký báo cáo về chuyện gần đây phát sinh tại Giang Thành, Tống Hoài Minh cảm thấy chuyện này rất hoang đường, một sự kiến phát sinh ở trong một thôn làng vùng núi không ngờ lại ầm ĩ tới mức này, y kéo cửa sổ xuống, nhìn cảnh vật ở bên ngoài. Lái xe lập tức giảm tốc độ.

Tống Hoài Minh hít thở một hơi không khí trong lành, không khí của Đông Giang rõ ràng là ẩm ướt hơn Tĩnh An, làm việc trên chính đàn nhiều năm, Tống Hoài Minh đã có một kết luận, không có lửa làm sao có khói, bất kỳ một gợn sóng nào ở trên chính đàn, sau lưng đều có thể tìm thấy động lực. Tống Hoài Minh tuy vẫn chưa rõ căn nguyên của chuyện này, nhưng y vẫn tin rằng, chuyện này khẳng định có người đang giật giây.

Tống Hoài Minh gọi điện thoại cho phó thư ký Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng, từ miệng thư ký y biết được Lưu Diễm Hồng hiện tại đang ở Giang Thành.

Lưu Diễm Hồng bật cười trong điện thoại: "Tỉnh trưởng Tống, anh xuống phi cơ trước tiên không báo cáo với phu nhân, không ngờ lại gọi điện thoại cho tôi, không sợ tẩu phu nhân ghen à?"

Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Bạn học, những người như chúng ta toàn bộ đều là thân bất do kỷ, công tác thủy chung đặt ở hàng đầu, gia đình chỉ đành xếp sau thôi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Vậy tìm tôi là vì chuyện ở Giang Thành à?"

Tống Hoài Minh ừ một tiếng, ở trước mặt Lưu Diễm Hồng không cần phải giấu diếm gì cả.

Lưu Diễm Hồng báo cáo sơ lược lại tình huống đã tìm hiểu được, sau đó bảo: "Đỗ Thiên Dã trong chuyện này xử lý rất không minh trí, anh ta thân là bí thư thị ủy không nên dựa quá nhiều vào cảm tình mà xử lý sự việc!"

Tống Hoài Minh nói: "Trần Sùng Sơn cứu anh ta một mạng, cách làm hiện tại của anh ta cũng có thể hiểu được."

Lưu Diễm Hồng nói: "Sự tình giới đấu núi Thanh Đài ngay cả truyền hình Hương Cảng cũng đưa tin, ảnh hưởng rất xấu."

Tống Hoài Minh cười nhạt, nói: "Giới truyền thông Hương Cảm muốn nói sao thì nói, chuyện dẫu sao cũng đã phát sinh rồi, chúng ta làm sao mà quản được cái miệng của người ta!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện giới đấu tuy không lớn, nhưng lại dẫn phát một loạt phản ứng tiếp sau, Đỗ Thiên Dã có chút không dìm xuống được!"

Tống Hoài Minh nói: "Đó là vấn đề năng lực lãnh đạo của bản thân anh ta!"

Gác điện thoại, Tống Hoài Minh đành bỏ ý định về nhà, nói với lái xe: "Tới tỉnh ủy!"

Cố Doãn Tri không cảm thấy bất ngờ vì Tống Hoài Minh đến gặp, ông ta bảo thư ký đi pha trà mang tới, mỉm cười nói: "Trà lá mà con rể anh tặng tôi đấy, thử đi!"

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố, chuyện của Giang Thành có phải là rất phiền phức không?"

Cố Doãn Tri cười nói: "Có gì mà phiền? Loại chuyện nhỏ này mỗi ngày ở Bình Hải không biết phát sinh bao nhiêu lần, nếu như mỗi chuyện đều bắt chúng ta tự mình xử lý, e rằng chúng ta sớm đã mệt chết rồi!"

Tống Hoài Minh nói: "Nhưng chuyện lần này lại khác, nghe nói là rất ầm ĩ, ngay cả phía kinh thành cũng biết! Truyền hình Hương Cảng còn đặc biệt phát tin về sự kiện giới đầu ở núi Thanh Đài, điều này ảnh hưởng rất xấu tới hình tượng vừa mới được dựng lên của núi Thanh Đài."

Cố Doãn Tri vừa phẩm trà vừa nói: "Trà lá mà Trương Dương tặng rất ngon, Hoài Minh, anh thử đi!"

Tống Hoài Minh kiên nhẫn phẩm trà.

Cố Doãn Tri mỉm cười: "Cảm thấy lá trà thế nào?"

Tống Hoài Minh thật thà nói: "Tôi không hiểu lắm về trà! Có điều uống rất ngon!"

Cố Doãn Tri nói: "Làm quan nhiều năm như vậy, tôi sau cùng mới ngộ ra, thuyết vô vi mà trị của Lão Tử không phải là không có đạo lý!"

Tống Hoài Minh nhìn Cố Doãn Tri, trong lòng thầm phỏng đoán hàm nghĩa chân chính trong câu nói này của Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri nói: "Tôi nghe nói tới bác sĩ ngoại khoa có kỹ thuật rất cao minh, lần trước lúc anh ta mổ cho cha của mình, còn chưa cầm dao phẫu thuật lên đã ngã trên bục phẫu thuật rồi, chuyện này chứng minh, con người là động vật có tình cảm, quan tâm quá thì tất loạn. Những người làm quan như chúng ta cũng không ngoại lệ, muốn làm một người quan tốt, vậy thì phải bảo trì tâm thái vô vi mà trị, vô vi không phải là không làm gì, mà là cảnh giới dù Thái Sơn đổ sụp ở trước mặt cũng không động đậy!"

Tống Hoài Minh gật đầu: "Mặc kệ gió bão cứ yên ổn ngồi câu cá!"

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Gió thổi sóng dâng. Nếu như không thể bảo trì được tâm thái bình tĩnh, làm sao có thể nhìn ra hướng gió?"

Tống Hoài Minh nói: "Trận sóng gió này không nhỏ!"

Cố Doãn Tri nói: "Phương thức xử lý không đúng, có đạo giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu! Một bí thư thị ủy liên quan tới một sự kiện giới đấu vốn chẳng là gì cả, nhưng anh ta không thể giữ được tâm thái chí công vô tư, bởi vì đương cục chi mê mà mất đi chính mình, tất nhiên là sẽ có người lợi dụng chuyện này để gièm pha, càng quan tâm tới chuyện này thì càng không thể thoát ra khỏi nó, thân ở trong chuyện, anh ta càng không thể nhìn ra được nên giải quyết chuyện này như thế nào."

Tống Hoài Minh nói: "Tôi nghe nói bí thư Cố đã phái một tổ công tác tới điều tra tình huống!"

Cố Doãn Tri nói: "Mục đích mà tôi phái tổ công tác đi không phải chỉ để tìm hiểu Đỗ Thiên Dã, mà là cả tầng lớp lãnh đạo Giang Thành!"

Hai mắt Tống Hoài Minh sáng lên, Cố Doãn Tri quả nhiên là đa mưu túc trí.

Cố Doãn Tri nói: "Hoài Minh, tôi tin cậu có thể nhìn ra hướng gió.

...

Rời khỏi văn phòng của Cố Doãn Tri, trong đầu Tống Hoài Minh vẫn vang vọng những lời nói ấy của Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri rõ ràng là đang ám chỉ gì đó, chuyện của Đỗ Thiên Dã xem ra chỉ là một góc của núi băng, chính đàn Bình Hải sóng ngầm cuồn cuộn, với bối cảnh của Đỗ Thiên Dã, người khác trước khi muốn làm khó gã, tất nhiên sẽ phải suy tính tổng thể, mà kẻ giật giây sau khi suy nghĩ cân nhắc, vẫn dám gây khó dễ cho gã, chứng tỏ kẻ thúc đẩy chuyện này phát triển tuyệt không phải là nhân vật bình thường.

Lúc Tống Hoài Minh đang nghĩ tới thất thần thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Chú Tống!"

Tống Hoài Minh ngẩng đầu lên, thấy Trương Dương từ trong thang máy bước ra, mặt mày tươi cười bước về phía y, nói: "Chú Tống, chú về nước lúc nào vậy?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Vừa mới xuống máy bay, cậu tới tìm tôi à?"

Trương Dương lắc đầu: "Tới tỉnh ủy làm chút chuyện thôi, không ngờ lại gặp chú!"

Tống Hoài Minh gật đầu: "Tới văn phòng tôi ngồi một lát đi!"

Trương Dương dạ một tiếng, theo Tống Hoài Minh tới văn phòng của y.

Tống Hoài Minh bảo Trương Dương ngồi xuống, y đi vào trong phòng nghỉ lấy ra một cái kính râm đưa cho Trương Dương, nói: "Mua ở Pháp đấy, đeo chơi đi!"

Trương Dương được yêu quá mà sợ cẩn thận nhận lấy: "Cám ơn chú Tống! Ở trong xe cháu có trà lá chuẩn bị cho chú, tẹo nữa cháu đi lấy mang cho chú thử!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Thử rồi!"

"Thử rồi ư?" Trương đại quan nhân mặt mày đầy vẻ kinh ngạc.

Tống Hoài Minh bổ sung: "Thử ở chỗ bí thư Cố rồi!"

Trương Dương bật cười: "Hai ngày trước cháu vì chuyện của bí thư Đỗ nên đặc biệt tới nhà bí thư Cố bái phỏng!" Gã là muốn thông qua câu này để chuyển đề tài sang người Đỗ Thiên Dã.

Kỳ thực điều mà Tống Hoài Minh đang quan tâm cũng là về chuyện này, Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của Đỗ Thiên Dã tôi đã biết rồi, chuyện này sao lại thành to thế?"

Trương Dương nói: "Khẳng định là có người ở sau lưng giở trò quỷ!"

"Cậu hình như rất rõ nội tình!"

Trương Dương ở trước mặt Tống Hoài Minh nói chuyện cũng không cố kỵ nhiều, hắn cười bảo: "Cháu công tác ở Giang Thành lâu như vậy, nếu như một chút nhận thức này cũng không có thì hai năm nay chẳng phải là lăn lộn uổng phí ư?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Chữ lăn lộn này rất chuẩn xác đối với cậu!"

Trương Dương nói: "Chú Tống, cháu biết tật xấu của cháu không ít, nhưng chú cũng không thể phủ địch thành tích công tác của cháu được!"

Tống Hoài Minh nói: "Thành tích công tác quả thật là phải khẳng định, có điều công tội đặt cạnh nhau thì rõ ràng là thành tích không nổi bật ra được đâu!"

Trương Dương cười hắc hắc: "Tính cháu hơi nóng một chút, hơn nữa chính nghĩa cảm quá mạnh, trong mắt không chịu nổi có hạt cát!"

Tống Hoài Minh bật cười: "Tôi không phải muốn cậu tự phê bình, mà cậu cũng đừng vội dát vàng lên mặt!"

Trương Dương nói: "Chú Tống, chuyện cháu lần trước đánh An Đạt Văn quả thật là có chút xung động, vì chuyện đó mà cháu phải chịu xử lý, tất cả chức vị của cháu cũng bị phế hết rồi, hiện tại chính là dân đen chính trị treo khống cái chức phó ban."

Tống Hoài Minh nói: "Cậu nên tự suy nghĩ lại chuyện đã qua."

Trương Dương nói: "Có điều lần này cháu không hối hận, một là, cháu đã có một lời cảnh tỉnh tới bộ môn tương quan của quốc gia chúng ta, đối đãi với những thương nhân đầu tư này không thể vì hấp dẫn họ đầu tư mà hi sinh nguyên tắc, hai là, thông qua chuyện của cháu, cháu đã hấp dẫn được đám tiểu nhân ra ngoài sáng! Đám người này nhắm vào chuyện của cháu mà nhảy nhót lung tung, cái miệng nào cũng lộ ra hết, chuyện của Đỗ Thiên Dã lần này sở dĩ ầm ĩ đến như vậy vẫn là đám người này gây sự!"

Tống Hoài Minh nói: "Cậu có chứng cứ không? Thân là một Đảng viên, trước khi chưa có căn cứ thì đừng tùy tiện nói linh tinh."

Trương Dương nói: "Cháu trước đây từng làm ở Xuân Dương, dạng sự kiện giới đấu này xảy ra không chỉ một lần, lần đó cũng không đến nỗi dữ dội như vậy, phía này công an áp dụng hành động, phía kia có phóng viên nằm vùng đưa tin, lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp thế? Cháu dám khẳng định, nội bộ của tầng lớp lãnh đạo Giang Thành có vấn đề."

Tống Hoài Minh hờ hững nói: "Chắc hẳn là vậy!"

Trương Dương nói: "Cháu cũng bực, một chuyện nhỏ hết sức bình thường sao lại ầm ĩ đến mức này? Nếu cháu ở Giang Thành thì sẽ tuyệt đối không loạn như vậy đâu!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Cậu mà ở Giang Thành thì không khéo còn khiến chuyện này ầm ĩ hơn ý chứ!" Nói tới đây reong đầu của Tống Hoài Minh đột nhiên linh cơ thoáng động, những lúc như thế này đưa Trương Dương về chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt, bản sự lớn nhất của thằng ôn này chính là gây sóng gió, mà giờ sóng gió của Giang Thành đã nổi lên rồi, dứt khoát làm lớn hơn đi, thông qua cuộc nói chuyện với Cố Doãn Tri và Trương Dương, trong lòng Tống Hoài Minh đã có tính toán, chuyện của Đỗ Thiên Dã lần này khẳng định là có kẻ ở phía sau thúc đẩy. Thái độ của Cố Doãn Tri trong chuyện này không tích cực. Điều này có liên quan tới việc ông ta sắp về hưu, ông ta sở dĩ nói vô vi mà trị, chính là tâm thái của ông ta lúc này, bí thư Cố rõ ràng là không muốn trước khi lui xuống lại dính vào thị phi trên chính trị, ông ta muốn bình thản độ qua thời gian này. Nhưng Tống Hoài Minh thì khác, con đường chính trị của y còn rất dài, đối với sự kiện này của Giang Thành cũng không thể ngồi không không để ý đến, ai cũng biết rằng Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành làm bí thư thị ủy là bởi vì có phó thủ tướng Văn, mà quan hệ giữa y và Văn gia cũng đã được nhiều người biết, dưới tiền đề như vậy, đám cán bộ của Giang Thành dám khiêu chiến quyền uy của Đỗ Thiên Dã, nếu không phải là đầu óc có vấn đề thì cũng là có người ở phía sau chống lưng.

Người ta đứng càng cao thì càng nhìn xa, Tống Hoài Minh có thể bước lên được vị trí như ngày hôm nay tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, từ thái độ của Cố Doãn Tri, từ tình huống nắm được hiện tại, Tống Hoài Minh đã có một loại dự cảm bất tường, sung lưng Đỗ Thiên Dã có phó thủ tướng Văn Quốc Quyền, người dám động tới Đỗ Thiên Dã ở trong chính đàn quốc nội cũng chẳng có mấy ai, Tống Hoài Minh liên tưởng tới sự kiện Trương Dương ẩu đả với An Đạt Văn lúc trước, phát hiện hai chuyện này có rất nhiều điểm chung, Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều có quan hệ mật thiết với Văn Quốc Quyền, hơn nữa hai chuyện này đều không phải là quá lớn, nhưng lại bị người hữu tâm phóng đại một cái vô hạn, Tống Hoài Minh bắt đầu suy nghĩ, một loạt những chuyện này có quan hệ gì với chuyện Cố Doãn Tri sắp về hưu hay không? Những chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng cho y thế nào.

Trương Dương thấy Tống Hoài Minh đột nhiên trở nên trầm mặc, cũng không dám làm phiền, mở hộp kính ra, lấy cái kính râm mà Tống Hoài Minh tặng cho hắn ra đeo lên, khổ nỗi không có gương, cho nên không nhìn thấy được bộ dạng của mình.

Qua kính râm ánh sáng trong phòng trở nên ảm đạm hơn nhiều, trên mặt của Tống Hoài Minh cũng không hề có vẻ tươi cười, từ góc độ này mà nhìn thì lộ ra vẻ có chút âm trầm, có thể thấy được tâm tư của y cũng rất nặng nề. Trương Dương lặng lẽ quan sát vị nhạc phụ tương lai này, đột nhiên cảm thấy tỉnh trưởng cũng không phải dễ làm, áp lực rất lớn. Mơi cả Cố Doãn Tri sắp về hưu, nhìn bộ dạng của lão Cố chắc là muốn triệt để lui xuống, bí thư tỉnh ủy Bình Hải nếu như không có gì bất thì sẽ do Tống Hoài Minh tiếp nhiệm, Trương Dương từng tận mắt nhìn thấy cuộc tranh giành quyền lực giữa Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu, ở điểm này Tống Hoài Minh không nghi ngờ gì nữa là rất may mắn, y tựa hồ như không có sự tồn tại của người cạnh tranh, song tất cả có thật sự giống như y tưởng tượng hay không?

Tống Hoài Minh rơi vào trong trầm tư cả năm phút, y thậm chí còn quên mất cả sự tồn tại của Trương Dương, cho tới khi y lại nhớ tới câu nói đó của Cố Doãn Tri, mặt kệ sóng gió ta vẫn ngồi yên ổn câu cá. Nhưng sóng gió lần này rõ ràng là của người khác, Cố Doãn Tri có thể ngồi yên câu cá nhưng y thì không. Y lại không thể biểu hiện ra vẻ quá chú ý, vào loại thời khắc mẫn cảm như thế này, y phải nhanh chóng nắm chắc cục diện trong tay, hai quân gặp nhau người dũng thắng, khi chưa nhìn rõ kẻ ở phía sau giật giây là ai, mình không thích hợp làm ra động tác quá lớn. Giết gà không cần phải dùng dao mổ trâu, Đỗ Thiên Dã do quá quan tâm tới sự kiện giới đấu này cho nên liên tiếp mắc sai lầm, muốn giải quyết vấn đề này thì phải bắt tay từ ngọn nguồn. Ngón cái và ngón giữa của Tống Hoài Minh bóp bóp cằm, ánh mắt của y hướng về phía Trương Dương: "Cậu rất quen thuộc với tình huống của Xuân Dương phải không?"

Trương Dương vội vàng gật đầu, thằng ôn này đã mua vé tàu hỏa rồi, chuẩn bị hôm nay sẽ quay về, Đỗ Thiên Dã không những là lãnh đạo của hắn mà còn là anh em của hắn, hiện tại có thể gọi là thời kỳ thoái trào trong nhân sinh của Đỗ Thiên Dã, hắn nên về một chuyến, cho dù không giúp được gì thì hỏi thăm một tiếng cũng là điều nên làm.

Tống Hoài Minh nói: "Cậu về một chuyến đi, tìm hiểu tình huống!"

Trương Dương gặp lúc có thể ra điều kiện thì tuyệt không hàm hồ, hắn ý thức được Tống Hoài Minh muốn mình đi giải quyết chuyện này, trong lòng vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ khó xử: "Cháu hiện tại vẫn mang tội trên người, cháu về thì có thể làm được gì? Cháu cho dù chỉ là muốn tìm hiểu tình huống, nhưng với thân phận của cháu, ai thèm để ý đến cháu chứ?"

Tống Hoài Minh chỉ liếc một cái là nhìn ra mục đích của thằng ôn này, y cười nói: "Thế này đi, cậu về Giang Thành thì liên hệ với phó bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng, bảo cô ấy nói với bộ tổ chức Giang Thành các cậu một tiếng, tạm thời điều cậu tới ủy ban kỷ luật tỉnh công tác, Lưu Diễm Hồng dẫu sao cũng không hiểu lắm về tinh huống của Xuân Dương, công việc cũng khó mà khai triển được!"

Trương Dương vui đến nỗi gật đầu lia lịa, có vòng sáng của Ủy ban kỷ luật tỉnh, mình há chẳng phải là lợi hại hơn nhiều ư, muốn điều tra ai thì điều tra người đó? Mấy tên già các ngươi không phải là kết bè kết phái để chơi ta ư? Việc đầu tiên khi lão tử quay về Giang Thành chính là tìm các ngươi tính sổ.

Tống Hoài Minh ở ngay trước mặt Trương Dương gọi điện thoại cho Lưu Diễm Hồng, nói lại chuyện với Trương Dương tới. Lưu Diễm Hồng vừa nghe thấy là Trương Dương sẽ tới, có chút không hiểu ý tứ của Tống Hoài Minh, Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh thì cô ta biết rồi, nhưng Trương Dương cũng nổi danh là kẻ gây rối trên chính đàn Giang Thành, lần này hắn sở dĩ tới trường Đảng của Đông Giang để học tập chính là bởi vì hắn đánh thương nhân đầu tư, cho nên bị lột sạch quan chức. Không ngờ chỉ nháy mắt, Tống Hoài Minh lại dùng đến hắn, đúng là tiến cử người không hiềm người thân!

Lưu Diễm Hồng nghĩ thầm trong lòng, nhưng những lời này cô ta không nói ra, cô ta rất hiểu Tống Hoài Minh, biết rằng Tống Hoài Minh làm bất kỳ chuyện gì cũng kiểu không đánh trận không thắng chắc, y đã phái Trương Dương tới, tất có dụng ý của mình.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tỉnh trưởng Tống, lần này bí thư Cố với tôi và phó thính trưởng Điền tới, mục đích là để tìm hiểu tình huống chứ không phải là để giải quyết vấn đề."

Tống Hoài Minh nói: "Có thể giải quyết đương nhiên là tốt nhất, cô không quen thuộc với tình huống của Xuân Dương, còn Trương Dương trước đây từng công tác ở xã Hắc Sơn Tử, đối với tình huống cơ sở rất quen thuộc, để hắn về giúp đỡ các người chắc có thể mang lại tác dụng rất lớn."

Lưu Diễm Hồng nói: "Vậy thì án chiếu theo ý của anh đi, để hắn gia nhập tổ công tác, có điều anh phải dặn dò hắn giữ kỷ luật!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Những chuyện nhỏ này mà cần tôi phải nói ư? Cô cứ nói thẳng trước mặt hắn ấy!" Nói xong Tống Hoài Minh liền gác máy.

Lưu Diễm Hồng cầm điện thoại ngây ra cả nửa ngày, Điền Khánh Long ở bên cạnh nói: "Chuyện gì vậy? Tỉnh trưởng đại nhân có chỉ thị gì?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Xem ra sắp náo nhiệt rồi đấy, Trương Dương sẽ quay về!"

Điền Khánh Long cười ha ha, nói: "Hắn về thì tốt! Cái bó đay rối Giang Thành này cần một tay dao sắc!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Ý tứ của tỉnh trưởng đại nhân là muốn để hắn tham gia tiểu tổ công tác liên hợp của chúng ta, thính trưởng Điền, phía công an thính của các anh thu nhận hắn luôn đi, xảy ra chuyện thì anh chịu trách nhiệm."

Điền Khánh Long nói: "Tại sao là tôi phải chịu trách nhiệm? Cô là tổ trưởng, tôi chỉ là chức phó, xảy ra chuyện gì thì theo lý cô là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm chứ.

Trương Dương bước ra khỏi bến tàu hỏa Giang Thành, Tống Hoài Minh bảo hắn đừng quá phô trương, cho nên chuyện hắn về Giang Thành chỉ là Lưu Diễm Hồng và Điền Khánh Long biết, ai ngờ vừa ra khỏi bến tàu thì gặp phải một trận mưa to, Trương đại quan nhân cho dù có võ công cái thế, nhưng gặp phải mưa to thì cũng đành bất lực, thế là rất tự nhiên biến thành một con chuột lột, hắn khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, vào trong xe, rút di động ở trong cặp ra gọi cho Lưu Diễm Hồng, thái độ của Trương Dương rất cung kính: "Bí thư Lưu, tôi Trương Dương đây, cô đang ở đâu vậy? Tôi tới Giang Thành rồi!"

Lưu Diễm Hồng vừa từ trong khách sạn Kim Thuẫn bước ra. Cô ta và Điền Khánh Long hai người cùng tới tìm Trần Sùng Sơn để tìm hiểu tình huống ngày hôm đó, thấy đã là bảy giờ tối rồi, Lưu Diễm Hồng liền bảo: "Nhanh vậy đã về rồi à?"

"Nỗi nhớ nhà thúc đẩy mà, tôi đợi lập công chuộc tội!"

Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười, cái miệng của thằng nhóc này đúng là biết nói chuyện, cô ta nhìn cơn mưa như trút nước ở bên ngoài: "Tôi và thính trưởng Điền vẫn chưa ăn cơm, cậu định mời chúng tôi đi ăn ở đâu?"

Trương đại quan nhân đổ mồ hôi như tắm, đây chính là phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, thượng ti lâm thời của mình, sao vừa gặp mặt đã muốn gõ gậy trúc lên đầu mình rồi.

Trương Dương nói: "Cô sống ở đâu?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhà khách chính phủ!"

"Vậy thì nhà khách chính phủ đi, toàn ngư yếu của nhà khách chính phủ cũng rất đặc sắc, tôi tám giờ sẽ tới!"

Bởi vì còn phải về nhà thay quần áo và lấy xe, Trương Dương tới muộn hơi mười phút, hắn lái thẳng xe jeep tới nhà ăn, đẩy cửa bước xuống, nhìn thấy Điền Khánh Long và Lưu Diễm Hồng vẫn ở trong đại sảnh đợi.

Trương Dương không khỏi cười nói: "Hai vị lãnh đạo, sao không vào trong ngồi!"

Điền Khánh Long nói: "Người mời khách chưa tới, chúng tôi sao dám vào!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi đang lo cậu sợ mời khách nên cho chúng tôi leo cây!"

Trương Dương cười nói: "Có ai mà không biết bí thư Lưu của chúng ta là nhà giàu số một trong thể chế Bình Hải!" Hắn sở dĩ nói vậy là bởi vì lúc Lưu Diễm Hồng ly hôn được chia một khoảng tài sản kếch sù từ tay chồng.

Lưu Diễm Hồng gắt: "Thằng nhóc cậu chỉ biết nghe người ta nói lung tung thôi!" Cô ta và Tống Hoài Minh là bạn học, quan hệ rất tốt, cho nên coi Trương Dương như cháu của mình.

Lúc này quản lý của nhà ăn Quyền NgânYến bước tới, nhìn thấy Trương Dương thì vội vàng chạy ra đón: "Chủ nhiệm Trương, anh về rồi à!" Trương đại quan nhân thường ra vào trong cơ cấu chiêu đãi quan phương, cơ hồ là tất cả mọi người đều quen hắn.

Trương Dương cười nói: "Quản lý Quyền, an bài một căn phòng nhỏ cho chúng tôi!"

"Hồng Mai tính nhé!"

Quyền Ngân Yến ân cần dẫn họ vào phòng, Trương Dương lấy thực đơn cho Lưu Diễm Hồng gọi.

Lưu Diễm Hồng nói: "Ba người chúng ta ăn cơm, không cần phải phô trương, hai món rau hai món xào hai món nướng, thêm một nồi canh là được rồi!"

Trương Dương gấp thực đơn lại đưa cho Quyền Ngân Yến: "Bảo đầu bếp chọn mấy món đặc sắc nhé, hai vị đây là lãnh đạo của tỉnh lý, ăn xong mà không thấy hài lòng, cẩn thận xào anh luôn đó!"

Quyền Ngân Yến cười cười: "Yên tâm đi, nhất định sẽ khiến lãnh đạo hài lòng!"

Điền Khánh Long rút bao thuốc ra, Lưu Diễm Hồng giật lấy: "Đừng hút, ở trên xe anh hút hai điếu rồi!"

Điền Khánh Long bất lực cười cười: "Bí thư Lưu, thì hút một điếu thôi vậy!"

Lưu Diễm Hồng lúc này mới trả lại bao thuốc cho y, quay sang Trương Dương, nói: "Anh thấy người ta có hay không, tuổi trẻ mà không hút thuốc, không có nhiều thói quen xấu!"

Trương Dương nói: "Hút thuốc không phải là thói quen xấu gì cả, tôi cũng muốn hút, nhưng cứ hút vào là ho nên không xài được thứ đồ chơi này!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Không hút thuốc là tốt!"

Nhân viên phục vụ mang thức ăn tới, một đĩa da cá, một đĩa ngó sen, Trương Dương nói: "Bí thư Lưu, tôi vừa gia nhập tổ công tác, chúng ta nói sao cũng nên chúc mừng, uống chút nhé?"

Tính tình của Lưu Diễm Hồng khá hào sảng, cô ta cười nói: "Uống một chút cũng được, lấy một bình rượu quê đi! Loại thơm nồng ý, kiểu như rượu Mao Đài tôi uống không quen!"

Trương Dương nói: "Thanh Giang Đặc Cung, loại chôn hai mươi năm nhé!"

Từ sau khi nhà máy rượu Giang Thành cải cách, Trương Dương giúp đỡ liên hệ cho Thanh Giang Đặc Cung được sở chiêu đãi chính phủ dùng, đương nhiên chỉ là một trong số nhiều loại rượu, bình thường lượng tiêu dùng không nhiều, lúc chiêu đãi khách quý thường dùng Mao Đài Ngũ Lương Dịch.

Điền Khánh Long từ sau khi gặp ám sát, tửu lượng tiết chế không ít, uống được hai chén liền úp chén, cười nói: "Tôi uống thế thôi!"

Trương Dương rót đầy chén cho Lưu Diễm Hồng, cũng rót cho mình một chén.

Lưu Diễm Hồng cầm chén rượu lên, nói: "Kỳ thực tổ công tác của chúng tôi lần này vốn chỉ có tôi và lão Điền hai người, hoan nghênh Trương Dương cậu gia nhập!"

Điền Khánh Long cười ha ha, nói: "Trương Dương gia nhập với chúng ta, tuổi bình quân lập tức được hạ xuống!" Lưu Diễm Hồng đã bốn mươi, Trương Dương hai mươi, còn Điền Khánh Long thì năm mươi, ba người cộng lại thì tuổi bình quân chỉ gần bốn mươi, cũng tính là một tổ hợp trẻ tuổi.

Lưu Diễm Hồng nói: "Hoan nghênh thành viên mới gia nhập, chúng ta cạn chén!" Cô ta nói cạn là cạn, một ngụm uống hết luôn.

Trương đại quan nhân bị hào tình của bí thư Lưu cảm nhiễm, cũng một hơi uống cạn, Điền Khánh Long thì chỉ uống một hớp, nhắc Trương Dương: "Bí thư Lưu không những là phú bà số một trong thể chế Bình Hải, mà còn nổi danh là tửu lượng như biển nữa!"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Thính trưởng Điền, anh thế là tâng bốc hòng giết tôi đấy, tôi biết Trương Dương uống giỏi, đọ rượu thì tôi không đọ lại cậu ta rồi!"

Trương Dương nói: "Tửu lượng của tôi kỳ thực cũng thường thôi, là bên ngoài đồn đại không đúng!"

Người khác không biết, nhưng Điền Khánh Long thì sao có thể không biết được, y cười nói: "Trương Dương, cậu học khiêm tốn từ bao giờ đấy!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Khiêm tốn dễ khiến người ta béo lên, tuổi còn trẻ vạn nhất mà thành một tên béo thì con gái không thích đâu."

Điền Khánh Long trêu: "Phương diện này thì cậu ta không thiếu!" Nói xong đột nhiên ý thức được quan hệ giữa Lưu Diễm Hồng và Tống Hoài Minh, những lời này không nên nói ra ngoài miệng, vội vàng cầm chén rượu lên hớp một ngụm, chẹp chẹp miệng rồi chuyển đề tài: "Tỉnh trưởng Tống nói thế nào?"

Trương Dương nói: "Chỉ bảo tôi hiệp trợ công tác của hai vị lãnh đạo, tôi trước đây từng công tác ở xã Hắc Sơn Tử huyện Xuân Dương, rất quen thuộc với tình huống nơi đó!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện có quan hệ gì?"

Trương Dương cười nói: "Tôi phát hiện những người làm công tác kỷ luật như hai vị thích nhất là hai chuyện."

Lưu Diễm Hồng nói: "Hai chuyện gì?"

"Một là quan hệ nam nữ, hai là vấn đề kinh tế!"

Điền Khánh Long không nhịn được liền bật cười.

Lưu Diễm Hồng cũng mỉm cười: "Đó là bởi vì cán bộ của chúng ta rất dễ phạm sai lầm trên hai chuyện này!"

Trương Dương quay về vấn đề vừa rồi: "Bí thư Đỗ và Tô Viện Viện là quan hệ thượng cấp hạ cấp, khi bí thư Đỗ mới tới Giang Thành ở lại sở chiêu đãi, lúc đó Tô Viện Viện phụ trách chiếu cố sinh hoạt của anh ta, về sau bí thư Đỗ chuyển đi, cô ta cũng thường tới giúp đỡ làm vệ sinh, bí thư Đỗ cũng một mực quan hoài cô ta..."

Lưu Diễm Hồng ngắt lời: "Loại quan hoài đó à?"

"Trưởng bối đối với vãn bối, thượng cấp đối với hạ cấp, anh trai đối với em gái thôi, nói chung là không có loại quan hoài như cô nghĩ đâu!" Trương Dương trả lời rất giảo hoạt.

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu bớt nói lăng nhăng với tôi thôi, thật thà trả lời vấn đề đi."

Trương Dương nói: "Bí thư Lưu, hai chúng ta là đồng sự, tôi là thuộc hạ của cô thì không sai, nhưng tôi là do tỉnh trưởng Tống phái tới hiệp trợ công tác của cô, cô không thể coi tôi là phạm nhân để thẩm vấn được!"

Lưu Diễm Hồng gắt: "Ai coi cậu là phạm nhân, tôi không phải là đang tham khảo tình hình với cậu ư?"

Trương Dương nói: "Tham khảo thì là hai phía, thế thì, hiện tại nên là tôi hỏi, cô cảm thấy hứng thú với Tô Viện Viện như vậy, cô ta có liên quan gì tới vụ án này?"

Lưu Diễm Hồng nhìn Điền Khánh Long, rồi kể lại chuyện Tô Viện Viện lật cung.

Trương Dương nghe xong, không khỏi đầy một bụng tức, gầm lên: "Nữ nhân này đúng là không phải hạng tốt lành gì, con mẹ nó, rõ ràng là đang chơi bí thư Đỗ mà!"

Lưu Diễm Hồng nghe thấy thằng ôn này ăn nói tục tĩu thì không khỏi đỏ mặt, Điền Khánh Long vội vàng ho khan hai tiếng, tỏ ý bảo Trương Dương chú ý cách ăn nói.

Lưu Diễm Hồng bảo: "Ở trên vấn đề này rõ ràng là Đỗ Thiên Dã nói dối, anh ta muốn Tô Viện Viện giúp đỡ làm chứng, chứng thực Trần Sùng Sơn vô tội, hơn nữa lúc ban đầu, anh ta sợ bị người ta gièm pha, cho nên bảo Tô Viện Viện nói rằng bọn họ không phải là hẹn nhau ra ngoài chơi, mà là ngẫu nhiên gặp mặt, Tô Viện Viện hiện tại đột nhiên lật cung khiến Đỗ Thiên Dã rơi vào thế bị động."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.