Khi Trương Dương đi, Tống Hoài Minh tự mình tiễn hắn ra cửa, Trương Dương nói: "Chú Tống không cần phải tiễn, ngài mai cháu sẽ lại tới một chuyến, mang cho tiểu Tân ít thuốc."
Tống Hoài Minh gật đầu, nói: "Vất vả cho cậu rồi."Sau khi nói xong, y lại bảo: "Trương Dương, sau mười giờ sáng ngày mai đến văn phòng tôi một chuyến."
"Vâng!"
Trương Dương tới bãi đỗ xe, lái xe của Tống Hoài Minh đã lái xe pick-up về, khiến Trương Dương bất ngờ là bên trong xe còn có một người đi theo tới đây, chính là Kiều Bằng Cử, Trương Dương ngạc nhiên nói: "Bằng Cử, sao anh cũng tới đây?"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Lão gia tử nhà chúng tôi thấy cậu tặng nhiều đồ quá, cảm thấy ái ngại cho nên bảo cậu theo tôi về ăn cơm."
Trương Dương mở cửa xe ngồi vào, bởi vì Kiều Bằng Cử ngồi ở ghế lái cho nên hắn chỉ đành ngồi ở ghế phụ, Kiều Bằng Cử khen chiếc xe pick-up này của Trương Dương không dứt miệng: "Tính năng của xe pick-up này thật sự không tồi, nhưng bề ngoài thì lại không bắt mắt, thằng ôn cậu đúng là biết hưởng thụ."
Trương Dương thản nhiên cười nói: "Ai bảo không bắt mắt, Giang Thành và Nam Tích, ai nhìn thấy chiếc xe pick-up này cũng biết là tôi tới, tôi đang định đổi xe dây."
Kiều Bằng Cử cười nói: "Cậu phải là chính ban ư? Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Thành phố Nam Tích cũng có xe riêng à!"
Trương Dương mỉm cười không nói gì.
Kiều Bằng Cử nói: "Vừa rồi lái xe đó nói không rõ ràng lắm, bảo rằng độ là có người nhờ cậu mang hộ, ai vậy?" Thì ra lái xe của Tống Hoài Minh giúp đỡ mang chỗ gà dê này tới, nhưng nói không rõ rằng, Trương Dương vốn đã nói tên của Chung Trường Thắng với gã, nhưng tới Kiều gia rồi, lái xe liền quên mất tên của Chung Trường Thắng.
Trương Dương cười nói: "Chung Trường Thắng!" Hắn kể lại chuyện gặp Chung Trường Thắng trên đường cho Kiều Bằng Cử.
Kiều Bằng Cử thở dài, nói: "Hiếm có thật, gã vẫn còn nhớ tới nhà chúng tôi!" Thật ra Kiều Bằng Cử đối với Chung Trường Thắng cũng có cảm tình, từ lúc gã còn nhỏ, Chung Trường Thắng đã phụ trách công tác an toàn bên cạnh ông nội gã, trước đây không ít lần dẫn bọn tiểu bối họ đi chơi, sau khi Chung Trường Thắng bị đuổi, gã cũng tìm tới ông nội nói giúp, có điều tính tình của Kiều lão trước giờ luôn là nói một không hai, cho nên Chung Trường Thắng muốn trở về đảm nhiệm cảnh vệ của Kiều lão là không có khả năng.
Tới Kiều gia, đầu tiên là ngửi thấy mùi khói bếp, bước vào trong sân, nhìn thấy Thì Duy và Quách Chí Giang đang ở đó đốt than củi, hai người rõ ràng là không thạo, mắt bị khói hun cho đỏ bừng cả lên, Thì Duy thì càng đầm đìa nước mắt, vừa hay Trương Dương tới, cô ta cũng biết Trương Dương gần đây phát sinh một số chuyện, lần này không nói những lời ác ý, cười cười với Trương Dương, rất khách khí nói: "Trương Dương tới rồi đấy à!" Cười thì cười, nhưng nước mắt vẫn chảy.
Trương đại quan nhân không nhịn được liều trêu cô ta: "Thì Duy, cô đừng kích động như vậy, nhìn thấy tôi mà khóc lóc ra đến thế này, tiểu Quách sẽ nghĩ thế nào đây?"
Thì Duy nghe thấy câu này, lập tức biết thằng ôn này có chết cũng không đổi tính, há miệng mắng: "Da mặt anh dày quá đi, tôi là bị khói hun, gặp anh có gì mà kích động?"
Quách Chí Giang đứng lên, mặt cũng đầy nước mắt, gã vừa dụi mắt vừa nói: "Trương Dương tới rồi à, bí thư Kiều đề nghị tối nay ăn dê nướng, hai chúng tôi phụ trách nhóm lửa."
Trương Dương giờ mới biết là có chuyện gì, Kiều Chấn Lương cũng biết dày vò người ta thật, ở ngay trong vườn nướng dê.
Kiều gia cũng có không ít người tới, cha mẹ Thì Duy là Thì Quý Xương và Kiều Chấn Hồng cũng.
Trương Dương vào phòng khách mới phát hiện có nhiều người như vậy, không khỏi cảm thấy có chút câu nệ, hôm nay là người nhà họ Kiều tụ hội, một ngoại nhân như hắn tới hình như không thích hợp lắm.
Kiều Chấn Lương, Thì Quý Xương, Kiều Chấn Hồng đều ngồi ở phòng khách xem ti-vi, nhìn thấy Trương Dương đi vào, Kiều Chấn Lương cười cười đi tới, vươn tay về phía Trương Dương.
Trương Dương bước nhanh lên trước, người ta là bí thư tỉnh ủy, mình vẫn phải biểu hiện ra sự tôn trọng tối thiểu: "Chúc mừng năm mới Bí thư Kiều!"
Kiều Chấn Lương bắt tay với hắn, lại vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, nói: "Trương Dương à, tôi gọi cậu tới đây chính là muốn đặc biệt ở trước mặt cậu nói một tiếng cám ơn!" Ý nghĩa mà những lời này bao hàm rất phong phú, đồng chí Kiều không thể nào cảm ơn vì Trương Dương tặng gà dê được, y là cảm tạ Trương Dương đã dũng cảm xông tới nước Mỹ, tìm được chứng cớ phạm tội của đám quan viên Từ Quang Nhiên, và một lưới bắt hết đám quan liêu Nam Tích đó.
Trương Dương đương nhiên hiểu ý của Kiều Chấn Lương, hắn cung kính nói: "Bí thư Kiều, những việc này đều là bổn phận của tôi mà."
Kiều Chấn Lương nắm tay hắn, quay sang Thì Quý Xương và Kiều Chấn Hồng, nói: "Chắc cậu cặp cha mẹ Thì Duy rồi nhỉ?"
Trương Dương mỉm cười chào hỏi vợ chồng Thì Quý Xương, Kiều Chấn Hồng.
Kiều Chấn Lương nói: "Được rồi, các người chuẩn bị trước đi, tôi dẫn Trương Dương lên lầu nói chút chuyện."
Trương Dương đi theo Kiều Chấn Lương vào thư phòng, từ khi vào cửa, hắn vẫn chưa nhìn thấy Kiều Mộng Viện và nữ chủ nhân Mạnh Truyền Mĩ, chắc hẳn hai mẹ con đang trốn ở đâu đó niệm Phật rồi.
Chuyện mà Kiều Chấn Lương muốn nói riêng với Trương Dương là vụ án của Từ Quang Nhiên, y bảo Trương Dương ngồi xuống sa lông trong thư phòng, đề tài bắt đầu từ vợ chồng Tống Hoài Minh: "Tình huống của con trai Tỉnh trưởng Tống thế nào rồi?" Kiều Chấn Lương biết Trương Dương trước khi tới đây đã đến bệnh viện thăm Liễu Ngọc Oánh, cũng đã đoán được hắn lần này đến là để chữa bệnh cho con trai của Tống Hoài Minh.
Trương Dương nói: "Vẫn ổn, chỉ là tiên thiên bất túc, điều dưỡng vài ngày sẽ khôi phục bình thường."
Kiều Chấn Lương cảm thán nói: "Tỉnh trưởng Tống già rồi mới có con trai, đối với đứa nhỏ này khẳng định là cực kỳ quý trọng, cậu phải cố gắng giúp đỡ nhé." Vòng một vòng lại quay lại vụ án của Từ Quang Nhiên, Kiều Chấn Lương nói: "Những chứng cớ mà cậu từ nước Mỹ đưa về đã mang tới tác dụng mấu chốt, căn cứ vào những chứng cớ này, chúng tôi trước mắt đã thẩm tra tổng cộng 22 quan viên tham dự vào vụ án tham ô, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Trung ương và Ủy ban kỷ luật tỉnh đang khẩn trương xử lý chuyện này."
Trương Dương nói: "Chỉ là chẳng maylàm được thôi!" Những lời mà hắn nói là thật, mục đích chân chính mà lần này hắn tới nước Mỹ là để tìm Cố Giai Đồng, ở sâu trong lòng Trương Dương, chứng cớ của Đường Hưng Sinh cũng không quan trọng, đám người Từ Quang Nhiên có xuống ngựa hay không cũng không quan trọng, thực sự quan trọng là tính mạng của Cố Giai Đồng, nếu Cố Giai Đồng có thể không sao, hắn tình nguyện để những người này tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhưng những lời ở trong lòng không thể nào nói ra được, cho dù là nói ra thì cũng không được người ta hiểu.
Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện phía Nước Mỹ cậu không cần phải lo lắng, tôi đã giúp cậu giải quyết rồi, có điều miễn trừ trách nhiệm đồng thời cũng có nghĩa là công lao lần này không thể tính cho cậu được."
Trương Dương nói: "Không sao cả!"
Kiều Chấn Lương đứng lên, đi tới bên cạnh Trương Dương, vỗ vai hắn, nói khẽ: "Trương Dương, cố nén bi thương." Kiều Chấn Lương là hạng người nào chứ, y đương nhiên hiểu rằng căn nguyên của chuyện lần này là ở đâu, Trương Dương đã công khai thừa nhận Cố Giai Đồng là vợ chưa cưới của hắn, hơn nữa lấy lễ thê tử để đối đãi, thằng ôn này nhìn thì bất cần đời, nhưng trên thực tế lại rất coi trọng tình cảm, đây cũng là điểm mà Kiều Chấn Lương rất thích. Kiều Chấn Lương nói: "Trương Dương, trong lòng tôi chưa bao giờ coi cậu là người ngoài, trước giờ luôn đối đãi với cậu như con cháu trong nhà, tôi biết cậu là người kiên cường, không thể nào dễ dàng ngã xuống trước khó khăn."
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, cám ơn ngài!"
Kiều Chấn Lương nói: "Mấy ngày trước tôi giành thời gian tới Bắc Kinh một chuyến, một là để giải thích chuyện của Nam Tích với Trung kỉ ủy, thứ hai là để gặp cha tôi, lão nhân gia còn nhắc tới cậu, ông ấy nói nếu cậu tới Bắc Kinh thì nhất định đừng quên tới chỗ ông ấy."
Nghe nói Kiều lão bận tâm về mình, trong lòng Trương Dương không khỏi có chút kích động: "Sức khỏe của Kiều lão vẫn tốt chứ ạ?"
Kiều Chấn Lương gật đầu, nói: "Vẫn tốt, lão nhân gia hiện tại không phải lo nghĩ việc gì, nhiệm vụ chủ yếu thường ngày là tu tâm dưỡng tính, bảo dưỡng thân thể." Y ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, đề tài lại trở về công tác: "Trương Dương, chính đàn Nam Tích trải qua phong ba lần này, có thể nói bị thương rất nặng, quần thể cán bộ Nam Tích các cậu, chuyện đầu tiên phải đối mặt chính là một lần nữa tạo dựng sức công tín của đảng và chính phủ. Tôi đã nghĩ rồi, vận hội tỉnh lần này là một cơ hội rất tốt, có tác dụng quan trọng đối với cải thiện diện mạo chính trị của thành phố Nam Tích và hình tượng của thành thị, cậu thân là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, trọng trách trên vai cũng không nhẹ!"
Trương Dương lập tức tỏ thái độ: "Bí thư Kiều, sau khi tôi về Nam Tích, lập tức sẽ bắt đầu cố gắng công tác, nhất định sẽ làm tốt vận hội tỉnh lần này, nhất định sẽ không để lãnh đạo và người dân tỉnh Bình Hải thất vọng."
Kiều Chấn Lương gật đầu hài lòng, nói khẽ: "Chuyện trên công tác không cần gấp, trước tiên điều chỉnh tốt trạng thái của mình đã, có một trạng thái tốt mới có thể tập trung tinh thần vào công tác, trạng thái mà tôi nói không chỉ là trạng thái sinh lý mà còn có cả trạng thái tâm lý nữa."
Trương Dương bật cười.
Kiều Chấn Lương nói: "Cậu còn trẻ, con đường phải đi về sau rất dài, trong lòng có chỗ nào nghĩ không thông thì cứ nói với tôi, tôi dù sao cũng trải đời hơn, có lẽ có thể giúp được cậu một chút."
Những lời này của Kiều Chấn Lương khiến Trương Dương cảm thấy trong lòng nóng rực, thân là bí thư tỉnh ủy có thể lấy khẩu khí trưởng giả để nói ra những lời này, đủ thấy Kiều Chấn Lương yêu mến mình như thế nào, bất kể Kiều Chấn Lương có phải mang cái gọi là mục đích chính trị hay không, có phải là đang mua chuộc lòng người hay không, ít nhất giờ phút này sự quan tâm của y đối với mình là thật.
Kiều Chấn Lương quả thực rất thích Trương Dương, không chỉ bởi vì biểu hiện xuất sắc của hắn trong sự kiện chính trị Nam Tích lần này, cũng không phải là bởi vì y thuật thần hồ kì kĩ, thư pháp nổi tiếng của Trương Dương, y là thích sự cứng cỏi ở tận trong xương cốt của Trương Dương, loại tinh thần vĩnh viễn không chịu thua, dũng cảm có trách nhiệm này ở trên người người trẻ tuổi thời nay là rất hiếm thấy.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Thì Duy: "Cậu, nhóm lửa xong rồi, cậu không phải là muốn tự tay nướng dê sao?"
Kiều Chấn Lương cười cười đứng dậy: "Đi thôi, tôi nướng dê cho cậu thử."
Khi trở lại phòng khách, Kiều Mộng Viện và mẹ cô ta, Mạnh Truyền Mĩ đã trở lại, ánh mắt của Kiều Mộng Viện khi liếc qua mặt Trương Dương, đôi mắt sáng như nước thu dừng lại ở đó, Trương Dương cũng nhìn, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Sắc mặt của Kiều Mộng Viện hơi tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng cười, nụ cười của cô ta giống như một ánh mặt trời đã quét đi tất cả vẻ u ám trên mặt, thẽ thọt chào: "Hi! Anh tới rồi à!" Ngữ khí tuy rằng bình thản, nhưng trong đó lại bao hàm sự quan tâm sâu sắc đối với Trương Dương.
Trương Dương đi tới trước mặt hai mẹ con họ, trước tiên là chào Mạnh Truyền Mĩ, Mạnh Truyền Mĩ cười nói: "Trương Dương tới đấy à, mấy đứa chơi đi, tôi đi ra ngoài cả ngày nên hơi mệt, đi nghỉ ngơi đã."
Trương Dương gật đầu, hắn cũng hiểu tương đối về Mạnh Truyền Mĩ, Mạnh Truyền Mĩ một lòng lễ Phật, đối với nhân tình thế thái không có hứng thú lắm, tạo thành hai cực đoan với Kiều Chấn Lương tính tình hòa ái hướng ngoại. Trương Dương thậm chí cho rằng Mạnh Truyền Mĩ trước đây nhất định từng có biến cố gì đó cho nên mới khiến tính tình của bà ta biến thành như vậy, tin phật có lẽ chỉ là một loại ký thác của bà ta.
Kiều Chấn Lương tự mình nướng dê, y từng sống ở nội Mông, nướng dê cực kỳ điêu luyện, trong nhà cũng có một bộ công cụ để nướng dê, con dê mà Chung Trường Thắng tặng phải nặng tới hai mươi cân, Kiều Chấn Lương bảo con trai hỗ trợ đặt con dê lên than lửa, cả đám người đều vây ở trong sân xem bí thư Kiều thể hiện.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện đứng cạnh nhau, Kiều Mộng Viện dùng khóe mắt liếc trộm Trương Dương, phát hiện hắn quả thực đã gầy đi, điều này khiến cho hình dáng của hắn so với càng lộ ra vẻ kiên nghị hơn, Trương Dương nói: "Bí thư Kiều xem ra rất có nghề."
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói mỉm cười nói: "Không phải là xem ra, mà là vốn rất thạo, cha tôi trước đây từng sống ở nội Mông ba năm, nướng thịt dê, ủ rượu sữa ngựa, chế phô mai, những thứ mà dân du mục biết, ông ấy trên cơ bản cũng đều biết.”
Trương Dương cười cười gật đầu, biểu hiện của Kiều Chấn Lương ở nhà giống như là một người cha hiền từ, từ điểm này mà nói, Kiều Chấn Lương rất biết sống, y biết phân rõ công tác và sinh hoạt.
Kiều Mộng Viện lặng lẽ đưa một cái túi màu vàng cho Trương Dương , Trương Dương nhận lấy, hỏi: "Cái gì đấy?" Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Phù bình an, có lẽ có thể bảo hộ cho anh."
Trương Dương trong lòng ấm áp, cất phù bình an đi.
Kiều Mộng Viện lại nói: "Di động của anh thủy chung không gọi được."
Trương Dương nói: "Bị mất rồi, tôi còn chưa kịp mua cái khác, sáng ngày mai tôi sẽ đi mua."
Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta nói khẽ: "Khi nào thì bắt đầu công tác?"
"Ngày kia sẽ về Nam Tích, ở Đông Giang còn một số việc phải xử lý."
Đôi mắt đẹp của Kiều Mộng Viện nhìn về phía ngọn lửa đang cháy rực, nói khẽ: "Nếu thời gian trùng nhau thì tôi và anh cùng đi." Trương Dương hơi ngây ra, hắn kinh ngạc nhìn Kiều Mộng Viện, cô ta chưa bao giờ chủ động đối với mình như vậy.
Kiều Mộng Viện từ trong ánh mắt của Trương Dương ý thức được hắn chắc là hiểu lầm ý mình rồi, mặt hơi hơi đỏ lên, nói: "Anh trai của tôi bảo tôi đi xem khu đất sân thể dục cũ."
Trương Dương giờ mới hiểu, sau khi Vương Quân Dao chết, khu đất sân thể dục cũ mà cô ta mua được tất nhiên sẽ gác ở đó, Kiều Bằng Cử lúc trước rất có hứng thú với khu đất này, hiện tại vừa hay có một cơ hội tốt như vậy, gã đương nhiên sẽ không bỏ qua, tuy rằng Hà Trường An nguyện ý ủng hộ Kiều Bằng Cử, nhưng Kiều Bằng Cử vẫn có quyết định của chính mình, gã nhìn thấy em gái Kiều Mộng Viện ở quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm Giang Thành làm thành công như vậy, động lòng muốn phục chế khuôn mẫu của em gái, Kiều Mộng Viện cũng trở thành người hợp tác với đại ca.
Tay nghề nướng dê của Kiều Chấn Lương quả thực có thể được gọi là chuyên nghiệp, ai nấy ăn vào đều khen không dứt miệng, ngồi canh lò than ăn dê, thật sự là có phong vị đặc sắc, Kiều Bằng Cử làm mấy chén trà inox, ở bên trong đổ rượu Mao Đài, đưa một chén cho Trương Dương, tất cả nam sĩ ở đây mỗi người một chén, có điều rượu rót thì có nhiều có ít, chén của Kiều Chấn Lương là ít nhất, chỉ trên đáy cốc một chút, bởi vì y bị bệnh tiểu đường, uống rượu trước giờ chỉ mang tính tượng trưng.
Kiều Mộng Viện cũng đòi nửa chén, cô ta chạm cốc với Trương Dương: "Chúc anh..."Nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: "Bình an!"
Trương Dương bật cười, hai chữ bình an này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, thật ra bình an là tốt rồi, cớ gì mà phải yêu cầu quá nhiều. Hắn nói khẽ: "Mong cho tất cả mọi người chúng ta đều được bình an, người sống trên đời này cũng không phải dễ dàng gi."
Kiều Mộng Viện đối với những lời này của hắn không hề có bất kỳ dị nghị gì, nhấp một ngụm rượu, lại nghe thấy Thì Duy ở bên đó đang giáo huấn Quách Chí Giang: "Anh có phải là nam nhân hay không? Người khác đều uống, anh sợ cái gì mà không uống?"
Quách Chí Giang ở trước mặt nhiều người như vậy bị Thì Duy mắng, mặt vì quẫn quá nên đỏ bừng, gã lắp bắp nói: "Tôi hôm nay lái xe, không thể uống rượu được."
Mày liễu của Thì Duy nhướn cao lên: "Hèn!"
Thì Quý Xương đương nhiên là hiểu con gái mình, ông ta trách mắng: "Thì Duy, con đừng có bức tiểu Quách, lái xe đương nhiên là không thể uống rượu rồi."Lần này y và vợ đến Đông Giang, một là thăm Kiều Chấn Lương, hai là gặp bạn trai của con gái, Quách Chí Giang tính tình khá là khiêm tốn thành thật, nhưng Thì Duy thì cả ngày la hét gã, ngay cả cha mẹ cô ta cũng thấy khó chịu. Kiều Chấn Hồng nói: "Thì Duy, con đừng có bắt nạt tiểu Quách."
Thì Duy nói: "Ai bắt nạt anh ta? Trương Dương cũng lái xe mà, anh ta sao lại dám uống."
Trương Dương nghe thấy câu này, khó trách khỏi có chút xấu hổ, con bé này cũng thật là, chuyện của cô ta và Quách Chí Giang sao lại kéo mình vào làm gì, Trương Dương ho khan một tiếng: "Tôi da mặt dày, Quách Chí Giang da mặt mỏng."
Mọi người đều bật cười.
Kiều Chấn Lương nói: "Uống rượu không lái lái xe, lái xe thì không uống rượu, lát nữa để hết xe ở đây, tôi bảo lái xe dưa mọi người về. Giờ thì đừng có ai lấy cớ nữa, tới nhà tôi rồi thì phải vui vẻ cao hứng, công việc đã đủ căng thẳng rồi, trong cuộc sống thường ngày cần được thả lỏng, người trẻ tuổi các cậu càng phải hiểu cách phân rõ công tác và sinh hoạt hơn."
Y đã lên tiếng, Quách Chí Giang tất nhiên không dám không uống, chọn một cái chén ít một chút, chủ động chạm cốc với Trương Dương, Trương Dương cười cười trêu gã: "Quách Chí Giang, anh là giải phóng quân nhân dân mà, chắc là không sợ khổ không sợ chết, sao lại sợ cô ta như vậy?"
Quách Chí Giang mặt càng đỏ hơn: "Nam đồng chí chúng ta thì phải nhường nữ đồng chí chứ?"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Trương Dương, anh nhìn thấy chưa, cảnh giới của Quách Chí Giang so với anh thì cao hơn nhiều."
Trương Dương nói: "Tôi không phải là trước giờ luôn nhường cô sao?"
Câu này khiến Kiều Mộng Viện mặt đỏ tim đập, cô ta nhíu đôi mi thanh tú lại, sẵng giọng nói: "Làm gì có?"
Trương Dương trở lại Nam Quốc Sơn Trang, lúc nửa đêm mang theo một cỗ hàn khí từ cửa sổ lẻn vào trong phòng Tần Thanh, thằng ôn này chui vào chăn của Tần Thanh, Tần Thanh ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, bật đèn ở đầu giường lên, nhìn thấy khuôn mặt của Trương Dương, nói khẽ: "Sao về muộn thế?"
Tay Trương Dương ôm lấy eo cô ta, để thân hình mềm mại của cô ta dán sát vào người mình, nói khẽ: "Bên ngoài lạnh quá, làm ấm cho anh đi."
Tần Thanh ôm chặt hắn, ôn nhu nói: "Còn chưa trả lời em mà!"
Trương Dương thấp giọng kể lại chuyện sau khi hai người chia tay, vừa nói chuyện vừa cởi sạch quần áo của Tần Thanh, Tần Thanh đùn đẩy kiểu trượng trưng, sau cùng hoàn toàn thả long thân thể, cảm thụ được bộ phận nóng rực cứng rắn đó của hắn đi vào trong người mình, đôi chân thon dàn cặp chặt lấy Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói khẽ: "Chặt quá! Thật sự định kẹp đứt lưng anh à."
Tần Thanh nhỏ giọng cười nói: "Anh không phải thường nói ở dưới tán cây lựu làm quỷ cũng phong lưu sao?"
Trương Dương nói: "Gần đây anh đang học tập luận trị cửu chiến của Mao lão gia tử, anh quyết định muốn sinh mệnh dài mãi, chiến đấu không ngừng."
"A!" Sự trùng kích kịch liệt khiến Tần Thanh không nhịn được rên thành tiếng, đôi tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ Trương Dương, môi thơm khẽ mở, chủ động hiến dâng.
Đêm đã khuya, hai thân thể nóng rực vẫn triền miên với nhau, bọn họ ôm chặt lấy nhau, mãi vẫn chưa ngủ.
Nằm trong lòng Trương Dương, Tần Thanh giúp hắn phân tích hiện trạng chính trị Nam Tích, Tần Thanh cho rằng hắn không thích hợp lập tức trở về Nam Tích khai triển công tác, Nam Tích tuy rằng đã xác định Lý Trường Vũ trở thành người lãnh đạo, nhưng cuộc điều tra nhắm vào tập đoàn tham ô của Từ Quang Nhiên vẫn chưa kết thúc, người của tổ công tác của Trung kỉ ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh vẫn đang tiến hành ở Nam Tích. Điều này thì có nghĩa là cục diện chính trị Nam Tích chưa hề được ổn định, Tần Thanh thấy Trương Dương cho dù trở lại Nam Tích cũng nên tạm thời án binh bất động, đợi cho sau khi cục diện chính trị ổn định mới triển khai công tác. Với tính tình của Trương Dương, hắn chắc sẽ không cam tâm làm một khán giả, Tần Thanh nhắc nhở hắn trong thời kì mẫn cảm trước mắt, tận lực đừng dính vào vũng nước đục
Trương Dương cho rằng lời nói của Tần Thanh có đạo lý, trên phương diện tu vi chính trị, Tần Thanh hơn hắn rất nhiều, Trương Dương khẽ vuốt ngực Tần Thanh, nói: "Từ Quang Nhiên lần này xuống ngựa liệu có tạo thành ảnh hưởng tới Thường Lăng Không không?"
Tần Thanh nói: "Thời gian em và Thường Lăng Không cộng sự tuy rằng không lâu, nhưng cũng có thể nói là hiểu khá rõ về người này, gã thuộc loại chính khách điển hình, có năng lực, có dã tâm, đầu óc tỉnh táo, biết cách giữ mình, em thấy tầm mắt của gã rộng hơn Từ Quang Nhiên nhiều, chuyện vì lợi ích mà hy sinh tiền đồ cá nhân hắn sẽ không làm đâu."
Trương Dương nói: "Thường Lăng Phong cũng cho rằng như vậy, gã nói đại ca của mình chí hướng xa rộng, sẽ không bị té ngã vì kinh tế."
Tần Thanh có chút tò mò, nói: "Sao đột nhiên quan tâm đến chuyện của gã như vậy?"
Trương Dương cười nói: "Anh vốn cho rằng Thường Lăng Không có thể có liên quan tới vụ án của Từ Quang Nhiên, nếu như vậy, gã sẽ khó mà ngồi lâu được trên vị trí này, em chẳng phải sẽ có cơ hội tiến thêm một bước ư, anh cũng đương nhiên có thể được làm chồng thị trưởng rồi ."
Tần Thanh đỏ mặt, đột nhiên há miệng cắn vào ngực hắn một cái, sau đó lại dựa sát vào lồng ngực rộng của hắn, nói khẽ: "Trương Dương, từ sau biến cố lần này, em bỗng nhiên mất đi hứng thú đối với chính trị, nếu có thể, em tình nguyện làm một tiểu nữ nhân ở bên cạnh anh, không muốn khổ cực làm việc trên chính đàn nữa."
Trương Dương ôm cô ta, nói: "Năng lực lãnh đạo của em mọi người đều công nhận, khu khai phá của Lam Sơn có thể có phồn vinh như ngày hôm nay, tất cả đều là nhở sự cố gắng của em, anh cũng không muốn bởi vì anh mà khiến đảng và nhân dân mất một cán bộ tốt."
Tần Thanh cười nói: "Anh sợ em cả ngày quấn lấy anh thì có."
Trương Dương bảo: "Đâu nào, anh luôn cảm thấy với tính cách của em sẽ không cam thâm bám riết bên cạnh anh đâu."
Tần Thanh gật đầu nói: "Em vẫn luôn cho rằng, nam nữ trên thế giới này phải thực sự bình đẳng, trong đó bao gồm cả ở trên chính trị, nhưng khi thực sự ở trong thể chế mới phát hiện sư hiểm ác trên chính trị không thích hợp với nữ nhân, vị trí hiện tại của em đã đủ cao rồi, cho dù có cơ hội tiến thêm một bước, em cũng không dám thử, cây cao bóng cả, với trạng thái tâm lý và năng lực cá nhân của em, em không tin tưởng đối với bản thân mình lắm."
"Anh thì có lòng tin đối với em!"
Tần Thanh cười nói: "Có từng nghĩ, nếu như em không ngừng được đề thăng, mà anh thi thủy chung thấp hơn em, một người đàn ông theo chủ nghĩa nam tử như anh, trong lòng sẽ sản sinh ra sự bất bình hành không?"
Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Có gì mà bất bình hành, em cho dù làm tổng thống cũng không thoát được vận mệnh bị anh ức hiếp."
Tần Thanh nũng nịu nói: "Em không muốn thoát, anh bảo em làm gì, em sẽ làm theo? Ở trước mặt anh em chỉ là một nữ nhân, nữ nhân của anh..." Bóng đêm nháy mắt bởi vì những lời này của Tần Thanh mà nóng rực lên.
Sáng sớm hôm sau Tần Thanh tới Lam Sơn trước, Trương Dương còn phải ở đây thêm một ngày, khi hắn tới nhà ăn ăn sáng, tổng giám đốc Nhậm Văn Bân của Nam Quốc Sơn Trang đặc biệt tới đây gặp hắn.
Bởi vì chuyện của Nam Dương Quốc Tế ở Nam Tích, Trương Dương thủy chung cảm thấy có lỗi với phía Nhậm Văn Bân, Lý Quang Nam, lần này thấy Nhậm Văn Bân, không khỏi không khỏi nhắc lại chuyện xưa, thở dài nói: "Nhâm tổng, thời gian này tôi thủy chung quá bận, không có cơ hội xin lỗi về chuyện của Nam Dương Quốc Tế ở Nam Tích."
Nhậm Văn Bân cười nói: "Chủ nhiệm Trương nó gì vậy, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu, Nam Dương Quốc Tế chúng tôi sở dĩ có thể thuận lợi khai trương ở Nam Tích tất cả đều là nhờ có chủ nhiệm Trương hỗ trợ, chuyện của Nam Dương Quốc Tế đối với tập đoàn của chúng tôi không hề cấu thành bất kỳ tổn thất gì, tôi lần này tìm đến anh, chính là muốn trả lại chỗ tiền đó, tôi và Hồ tiểu thư đã nói chuyện rồi, cô ta kiên trì không nhận, cho nên tôi chỉ có thể tới tìm anh."
Trương Dương nói: "Công ty quảng cáo của Hồ tiểu thư và Hà tiểu thư nguyện ý chịu trách nhiệm thay cho Nụ Cười, chuyện này chúng ta đừng tranh luận nữa, Nhâm tổng, nếu anh còn coi tôi là bạn, vậy thì tiếp nhận phương pháp giải quyết này đi."
Nhậm Văn Bân chỉ có thể gật đầu, thật ra biển quảng cáo từ trên lầu rơi xuống, phía khách sạn bọn họ cũng không phải là không có trách nhiệm, tuy rằng phía công trình là công ty quảng cáo Nụ Cười, nhưng khách sạn của bọn họ cũng chịu trách nhiệm kiểm tra và nghiệm thu, nếu bọn họ lúc trước nghiệm thu và kiểm tra kỹ lưỡng một chút, thì sự cố lần nàycũng sẽ không xảy ra. Nhậm Văn Bân trong lòng hiểu rõ rằng, cho dù bọn họ có bất kỳ trách nhiệm gì thì bọn họ cũng không nên để Trương Dương phải gánh trách nhiệm, bọn họ kinh doanh ở Nam Tích, tất nhiên là phải chú ý biến động của chính đàn Nam Tích, nội tình cụ thể thì bọn họ không rõ, nhưng bọn họ biết bí thư thị ủy Nam Tích hiện tại là Lý Trường Vũ, quan hệ của Trương Dương và Lý Trường Vũ vô cùng thân thiết, bên ngoài có rất nhiều lời đồn, Trương Dương chính là con nuôi của Lý Trường Vũ, chuyện này cũng khiến Trương Dương cảm thấy bất đắc dĩ, em gái Triệu Tĩnh của hắn vốn chính là con gái nuôi của Lý Trường Vũ, truyền đi truyền lại, mình thành ra cũng thành con nuôi của Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ thượng vị thượng vị khiến Nhậm Văn Bân và Lý Quang Nam càng cảm thấy cần phải giữ quan hệ tốt với Trương Dương, cho nên chỗ tiền mà công ty quảng cáo của Hồ Nhân Như chủ động trả trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay, Nhậm Văn Bân và Lý Quang Nam sau khi thương lượng, cảm thấy chỗ tiền này không thể nhận được, phải nghĩ biện pháp trả cho Hồ Nhân Như mới tốt.
Nhưng hiện tại Trương Dương cố ý không nhận, Nhậm Văn Bân cũng không có cách nào khác, hắn liền bảo: "Chủ nhiệm Trương, tôi và chủ tịch sau khi thương lượng đã quyết định, vận hội tỉnh năm nay, Nam Dương Quốc Tế chúng tôi sẽ cung cấp tài trợ toàn diện, hòng ủng hộ duy trì công tác của chủ nhiệm Trương."
Trương Dương mỉm cười nói mỉm cười nói: "Cám ơn Nhâm tổng, xin chuyển đạt lòng biết ơn của tôi đối với chủ tịch, tổ chức vận hội tỉnh khẳng định không thể không làm phiền các vị rồi."
" Thân là thương nhân đầu tư vào Nam Tích, chúng tôi vốn chính là một phần tử của Nam Tích, ra chút sức vì Nam Tích cũng là điều nên làm."
Lời nói của Nhậm Văn Bân tuy rằng rất thành khẩn, nhưng Trương Dương không bị lời hay của những thương nhân này mê hoặc, thương nhân lấy lợi làm đầu, nếu không phải nhìn thấy lợi ích trường kỳ, bọn họ tuyệt không vô duyên vô cớ chi tiền, khi quan hệ với thương nhân, nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo.
Cuộc họp thường ủy sau tết của tỉnh Bình Hải có không khí rất ngưng trọng, cơn bão không khí của Nam Tích lần này chẳng những khiến cục diện chính trị của Nam Tích phát sinh thay đổi trên căn bản, cũng làm khuấy động thượng tầng Bình Hải, khiến bên trong thường ủy Bình Hải phát sinh biến động, Vương Bá Hành vì bị bệnh mà tạm rời cương vị công tác, vị trí thính trưởng thính công an do nguyên phó thính trưởng Cao Trọng Hòa làm thay, y đương nhiên cũng trở thành một trong thường ủy tỉnh, trên cuộc họp thường ủy hôm nay, Cao Trọng Hòa được bị điểm danh dự thính.
Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lươngvào khi hội nghị vừa mới bắt đầu đã tiến hành đề danh Cao Trọng Hòa, y vẻ mặt trịnh trọng, nói: "Năm nay ban thường ủy chúng ta đội diện với sự thay già đổi trẻ, trừ đồng chí Bá Hành bị bệnh về hưu sớm ra, trong chúng ta còn có mấy vị lão đồng chí cũng sắp về hưu, trên đại hội đảng năm nay sẽ hoàn thành lần thay già đổi trẻ này."
Tất cả mọi người không nói gì, thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ, năm nay sau đại hội đảng, chính đàn Bình Hải sẽ một lần nữa tẩy bài, cho dù không có chuyện của Vương Quân Dao làm liên luỵ, Vương Bá Hành năm nay cũng tất nhiên phải về hưu, cùng đối diện với cảnh phải về hưu còn có bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Bình Triều, bí thư Ủy ban kỷ luật Tằng Lai Châu, chủ tịch chính hiệp tỉnh Tùy Quang Lai, những chức vị bỏ trống này tất nhiên sẽ thành mục tiêu theo đuổi của quan viên trong tỉnh Bình Hải.
Dựa theo nhận định của các thường ủy, những chức vị này sẽ không có quá nhiều huyền nhiệm, phía bộ trưởng tuyên truyền người có tiếng nói nhất hiện tại là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Tiếu Nguyên Bình, y là cán bộ được chỉ định từ trước khi Cố Doãn Tri về hưu, từ sau khi y đảm nhiệm chức giám đốc đài truyền hình tỉnh, công tác tuyên truyền Bình Hải được làm rất tốt, bí thư tỉnh ủy đương nhiệm Kiều Chấn Lương cũng nhiều lần khẳng định công tác của y, y nhận ca thay cũng là điều được mọi người đồng ý.
Phía bí thư Ủy ban kỷ luật nhân tuyển số một là Lưu Diễm Hồng, bí thư Ủy ban kỷ luật Tằng Lai Châu cũng đã âm thầm tiến cứ nhân tuyển kế nhiệm với Kiều Chấn Lương, từ sau khi vụ án tham ô của Từ Quang Nhiên của Nam Tích lộ ra, trong lòng Tằng Lai Châu càng bắt đầu sinh nảy sinh thoái ý, làm công tác Ủy ban kỷ luật cả đời, thể xác và tinh thần của y đều đã mệt mỏi, Bình Hải mấy năm nay liên tiếp xuất hiện sự kiện cán bộ làm trái kỷ cương, hơn nữa ảnh hưởng còn sâu rộng khiến người ta khiếp sợ, Tằng Lai Châu thân là bí thư Ủy ban kỷ luật cũng cảm thấy mặt mũi ảm đạm, y chỉ mong sao mau mau được giao quyền lực ra, mình đã già rồi, chính đàn hiện tại là thuộc về người trẻ tuổi.